Tần Vũ vác nàng lên vai chạy về phía mê trận mà hắn bố trí trước đó,
khoảng hai khắc sau, hắn thả nàng xuống đất, truyền chân hỏa chữa thương cho nàng.
Nạp Lan Tuyết vô cùng sợ hãi, tên ác ma này dường như
muốn cưỡng bức nàng, nàng gào thét trong vô vọng, nàng không thể nói
thành tiếng, trong lòng hoảng sợ và bức bối đến cực điểm.
Tần Vũ
vác nàng để lên một tảng đá gần đó, mạnh bạo dùng long thương oanh kích u cốc giữa hai chân nàng, Nạp Lan Tuyết nước mắt đầm đìa, vô lực nhìn hắn làm nhục ngọc thể của nàng.
Một dòng máu nóng đỏ tươi chảy dọc
theo hai chân nàng, nhỏ từng giọt trên mặt đất, thân thể nàng rung động
mãnh liệt, nhũ phong liên tục nhấp nhô, vô cùng kích thích nam tử.
Tần Vũ cúi xuống, cắn nhũ hoa của nàng một cái thật đau, hằn cả vết răng,
hắn là bức bối bị nàng phá hỏng chuyện tốt, tranh thủ trừng phạt nàng
cho bõ tức, suýt chút nữa là hắn có thể hạ sát được Bỉ Bỉ Đông.
Nạp Lan Tuyết bị cắn đau, ngọc thể trắng nõn khẽ run rẩy kịch liệt, nàng
không còn chân khí chống đỡ, từng cơn dục hỏa công tâm, làm đôi má nàng
hồng hào như điểm phấn, hơi thở gấp gáp hơn hẳn, từng luồng hơi nóng
thoát ra đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Đôi mắt nàng dần dần mất đi lý trí, dục hỏa đã chiếm lấy tâm trí nàng, từ từ phối hợp cùng với hắn,
từng tiếng rên rỉ trong cổ họng nàng vang lên, làm Tần Vũ càng thống
khoái, hắn càng mạnh bạo, vỗ lên cái đùi nhỏ nhắn của nàng.
Lúc
này một dòng chân khí nóng ấm từ cơ thể hắn ồ ạt chảy vào trong kỳ kinh
bát mạch của nàng, dần dần tiến về đan điền tìm kiếm dị hỏa nguyên điểm, phút chốc dị hỏa trong cơ thể nàng nhanh chóng phản ứng lại, theo dòng
chảy chân khí, cuồn cuộn luân chuyển khắp cơ thể nàng sau đó chảy ngược
về đan điền Tần Vũ.
Nạp Lan Tuyết hoảng hốt, đối phương đang cướp
đoạt dị hỏa của nàng, nhưng nàng vô lực, rên rỉ từng tiếng, cả thân thể
cứ nhấp nhô theo nhịp của hắn, trong lòng nàng tức giận đến cực điểm.
Pháp tướng mang hình hài của nàng, dần dần bị khí tức Tần Vũ chiếm lấy.
Tần Vũ lật người nàng lại, mạnh mẽ vỗ mông nàng hơn chục cái, hằn rõ cả năm ngón tay, làm nàng đau đến giật nảy người, nhưng vô lực, không cách nào thoát khỏi ma trảo của hắn.
Hắn cứ vậy mà cưỡng bức nàng, thân thể Nạp Lan Tuyết rung động theo từng tiếng xuân quang rên rỉ trong cổ họng của nàng.
Hơn một canh giờ sau, Tần Vũ mới buông tha cho nàng, Hải Tâm Diễm đã thành
công chuyển hóa sang người hắn, trong người nàng còn lưu lại một phần
của Dị Hỏa, từ từ ôn dưỡng.
[Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ - nhận thưởng thần cấp công pháp Hỏa Long Đăng Thiên]
[Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ - nhận thưởng dị hỏa Hải Tâm Diễm]
[Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ - nhận thưởng điểm khí vận +1 vạn điểm, điểm thuộc tính các loại + 5,000 điểm]
Nếu không phải vì nhiệm vụ của hệ thống, hắn đã sớm giết quách nàng rồi cướp dị hỏa cho xong.
Tần Vũ nhìn Nạp Lan Tuyết đang trừng mắt nhìn hắn, hắn không nói gì, khoác
lên người nàng một cái đạo bào, nàng lạnh lùng gạt tay hắn ra, đạo bào
rơi xuống đất, để lộ thân thể lõa lồ kiều diễm của nàng.
Nhìn kỹ
dung mạo của nàng thật là xinh đẹp, tựa như mấy nàng Huân Nhi, Tần Vũ
thở dài, hắn để lại một bình đan dược chữa thương, một cái nhẫn, rồi
xoay người bỏ đi.
Dù gì hắn cũng đã làm chuyện đó với nàng, cũng
là lần đầu của nàng, nếu như Nạp Lan Tuyết chấp nhận hắn, thì hắn sẽ bỏ
qua cho nàng, nếu không thì coi như người dưng nước lã.
Nạp Lan
Tuyết hô hấp không thông, tức giận nhìn Tần Vũ rời đi, hai chân nàng run lẩy bẩy đứng dậy, đá bình đan dược lăn lông lốc trên mặt đất, lấy chân
vô lực giẫm giẫm cái nhẫn ngọc, bộ ngực nàng bị hành động này làm cho
rung rinh lắc lư qua lại.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, nàng dần dần cảm nhận lại được chân khí trong thiên địa, bắt đầu vận khí hồi
phục và chữa thương. Có một điều nàng phải công nhận, đó là chân hỏa của Tần Vũ rất mạnh mẽ, nàng bị trọng thương thập tử nhất sinh vậy mà hắn
điều trị qua loa, cũng đã giúp nàng khôi phục ba thành.
Qua một
canh giờ, Nạp Lan Tuyết đứng dậy, lấy đạo bào từ trong không gian giới
chỉ mặc lên người. Xong xuôi, nàng bắt đầu loay hoay tìm cách thoát khỏi mê trận, Bích Đồng Tam Hoa Nhãn của nàng vậy mà không thể phá giải trận pháp của hắn, nàng đột nhiên nhớ tới gương mặt của Tần Vũ.
“Tên ác ma chết dẫm …”
Loay hoay mãi không thể phá trận, trong lòng Nạp Lan Tuyết liền có chút
hoảng, hiện tại nàng đang bị trọng thương không cách nào dùng vũ lực
mạnh mẽ phá trận, bất lực nàng ngồi thẫn thờ nghĩ cách thoát khốn.
Đột nhiên nàng nhìn nhẫn ngọc trên mặt đất, nàng tiến về phía nhẫn ngọc,
nhặt nó lên, rồi đeo vào tay, một tia ấm áp truyền từ chiếc nhẫn vào
người nàng, nhanh chóng chữa trị thương thế. Đồng thời trước mặt nàng,
một luồng khí dần dần xuất hiện, dường như đang chỉ dẫn cho nàng đi đâu
đó.
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn cái nhẫn trên tay, tức giận,
giẫm giẫm chân mấy cái, nàng uất ức không nói nên lời, men theo luồng
khí nàng cuối cùng cũng đi ra ngoài, không biết nàng nghĩ gì, đột nhiên
quay vào bên trong mê trận, dường như là lấy đồ vật gì đó.
Tần Vũ
mỉm cười nhìn thân ảnh của nàng đang rời đi ở đằng xa, tóc của nàng
không còn xõa xuống nữa, mà búi lên như quả phụ, trên vai khoác đạo bào
thêu chữ Tần, hắn hừ lạnh.
“Hừ, vẫn còn muốn giết phu quân sao? Thật hết chỗ nói!”
Thấy nàng đã có thể tự do hành động, Tần Vũ mới xoay người rời đi, may mắn
là nàng lựa chọn như vậy, nếu không, bây giờ hẳn là đã thành một cái xác không hồn.
Ở bên này, thủ hạ của Nạp Lan Tuyết sau khi đẩy lùi
địch nhân liền hoảng hốt tỏa ra tìm kiếm Nạp Lan Tuyết, nhưng mãi không
thấy nàng đâu, vô cùng lo lắng.
Nạp Lan Tuyết nhìn xác thủ hạ la
liệt trên mặt đất, năm sáu người bỏ mạng, đối phương tử thương cũng bảy
tám người, mấy người thủ hạ khác bây giờ cũng không rõ tung tích, trong
lòng đau như cắt, nàng hét lớn:
- Tên ác ma khốn kiếp, ngươi ra đây cho ta!
Thủ hạ của nàng nghe tiếng, lập tức tập hợp lại thủ hộ nàng rời đi, trong
lòng bọn họ vô cùng lo lắng, nhìn đạo bào xa lạ trên người nàng.
Mã Hồng Tuấn dựa theo tín hiệu cầu cứu của thủ hạ Nạp Lan gia tộc cuối
cùng cũng mò đến đây, hắn từ xa nhìn thấy nàng búi tóc lên cao liền thẫn thờ, gấp gáp hỏi:
Hắn gào thét muốn rách cả cổ họng, người con gái hắn chờ đợi hơn trăm năm
mươi năm qua, bị người ta phi lễ, đau đớn nhìn thân ảnh nàng rời đi, hắn hận tên họ Tần đến tận xương tủy, đôi mắt đỏ ngầu, hắn nói:
- Phàm là gia tộc nào họ Tần ở trong này, toàn bộ đều diệt sát cho ta!
Một đội ngũ hơn ba mươi người toàn bộ là Hợp Thể kỳ cảnh giới đồng loạt hô rền vang một góc trời:
- Tuân mệnh thiếu chủ!
Nạp Lan Tuyết phi hành về nơi tập hợp của Nạp Lan gia tộc, hội tụ cùng ca
ca của nàng. Nạp Lan Ngạo Thiên, nhìn thấy nàng một bộ thất thần, hắn lo lắng hỏi:
- Muội muội, có người dám khi dễ muội sao?
Nàng khẽ lắc đầu, nói:
- Không có gì đâu ca ca, muội hơi mệt tý thôi!
Nói đoạn nàng vào bên trong lều bồng nghỉ ngơi, Ngạo Thiên nhìn cái nhẫn ngọc trên tay nàng, suy nghĩ trầm ngâm.
Một lát sau Mã Hồng Tuấn đã đuổi tới, hắn gấp gáp nói với Ngạo Thiên:
- Ngạo Thiên huynh, huynh có hỏi ra được chuyện gì hay không?
Nạp Lan Ngạo Thiên nhìn cái tên trước mặt cũng có chướng mắt, tên này cũng
chả tốt đẹp gì, hắn nhắm vào truyền thừa của Nạp Lan gia mà đến, hắn
lười trả lời, đáp gỏn lọn:
- Ta không biết gì cả? Không phải ngươi nói sẽ bảo hộ cho nàng sao?
Tên Mã Hồng Tuấn mặt lúc trắng lúc xanh lái sang chuyện khác nói:
- Ngạo Thiên huynh ta có chút manh mối về người cướp đoạt Sinh Mệnh Chi Tuyền!
Ngạo Thiên cười cười nói:
- Là manh mối gì?
Nói rồi Mã Hồng Tuấn tiến sát lại gần Ngạo Thiên to to nhỏ nhỏ một hồi rời
mới rời đi, không quên nói với Ngạo Thiên tạo cơ hội cho hắn tiếp xúc
Nạp Lan Tuyết, Ngạo Thiên hừ lạnh nói:
- Hừ, chuyện này ta cũng không giúp gì được ngươi đâu, tự mình mà làm lấy!
Mã Hồng Tuấn trong lòng dâng lên nỗi hậm hực nồng đậm, thầm chửi Ngạo
Thiên chó má, hắn đã cung cấp manh mối tốt như vậy, thế mà qua cầu rút
ván, phủi sạch công lao của hắn.
Mã Hồng Tuấn trên mặt vui vẻ cáo từ Ngạo Thiên rồi mới rời đi, hắn vừa phi hành vừa nghiến răng ken két.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cướp đoạt hôn thê khí vận chi tử Mã Hồng Tuấn]
…
Tần Vũ cười cười, cái tên họ Mã quả là xui xẻo, không không bị hắn đội cho một cái mũ xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT