Sớm hôm sau, thủ hạ của Tần thế gia xếp thành từng hàng ngay ngắn chuẩn bị xuất phát, Tần Vũ khẽ gật đầu, hai cao thủ tiên phong liền lập tức di chuyển, Tần Vũ khẽ điểm chân lao vút đi trong rừng rậm, hơn bốn mươi người sau lưng hắn như biến mất hoàn toàn, dung nhập vào môi trường xung quanh tiềm hành theo sát Tần Vũ.

“Bách Quỷ Dạ Hành”

Cơ Huyền Tử ánh mắt khát khao nhìn về phía Tần Vũ vừa đứng lúc nãy, hắn cũng mong mình sớm ngày có được một thế lực dưới trướng mạnh mẽ bực này.

Mục tiêu đầu tiên của ngày hôm nay là Thạch Nghị, hắn phải trả giá cho những gì hắn gây ra cho mấy nàng Long Vũ Âm, và hơn hết hắn là người thừa kế ngai vị tiếp theo của Thiên Minh triều, hắn chết trong này thì sẽ thuận lợi hơn cho Tần Vũ rất nhiều.

Đến nơi tập hợp của Thiên Minh triều, Tần Vũ khẽ ra hiệu cho thủ hạ dừng lại, Ngạo Dương giơ lên ký hiệu “Tử Chiến”, toàn bộ thủ hạ ở phía sau đồng loạt đeo lên mặt nạ Bách Quỷ màu đỏ, hai mắt sát khí nồng đậm, sẵn sàng lao lên oanh sát địch nhân bằng mọi giá.

Không khí xung quanh bỗng chốc lạnh lẽo đi trong thấy, bây giờ bọn họ thậm chí có thể nghe tiếng gió thổi ở xung quanh, mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng mà, giấu trong sự yên tĩnh đó là Bách Quỷ binh đoàn, bọn họ đang âm thầm di chuyển bao vây lại động phủ nơi mà Thạch Nghị, Thạch Cẩn Giai đang nghỉ ngơi.

Ở bên ngoài có mười tên hộ vệ tu vi Hợp Thể sơ kỳ đến Hợp Thể trung kỳ đang trông chừng, cảnh giác xung quanh. Tần Vũ điều khiển Ngũ Hành Sơn dung nhập trong lòng đất, lặng lẽ chậm rãi tiến từng bước đến chỗ bọn lính canh đang đứng.

Ngũ Hành Sơn đột ngột trồi lên, sương mù và mê trận nhanh chóng bao phủ mười tên hộ vệ của Thiên Minh triều vào bên trong, bọn chúng còn chưa kịp la lên, thì đã bị thủ hạ của Tần Vũ hạ sát, chết ngay tại chỗ.

- C...ó...

- Hự …

- Ư … m … t…

Ở bên trong Thạch Nghị đã nhận ra sự bất thường, hắn khẽ nhíu mày, đối phương là ai, thực lực lại khủng bố bực này.

Tần Vũ hài lòng nhìn sát thủ Ám Dạ Hành ở trong đại trận Ngũ Hành Sơn, bọn họ quả thật danh bất hư truyền, ra tay cực kỳ mau lẹ, trực tiếp miểu sát đối phương, thật là khủng bố!

Ở bên trong Thạch Nghị cùng hai cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong cẩn trọng nhìn ra bên ngoài, hắn nói:

- Thúc thúc, bây giờ chúng ta nên làm sao?

Thúc thúc của Thạch Nghị nói:

- Ta sẽ mở đường máu cho ngươi rút lui, nhớ không được sính cường, bảo toàn tính mạng, sau này báo thù cho ta!

Thạch Nghị hai mắt hung quang mãnh liệt nói:

- Thúc an tâm, ta sẽ truy ra bọn chúng và giết hết tất cả bồi táng theo thúc!

Lão khẽ gật đầu, rồi nói:

- Đi thôi!

OÀNH! OÀNH! OÀNH!...

Lão vừa lao ra khỏi cửa động đã bị hỏa xa oanh kích, mặc dù lão đã biết trước tế lên bảo vật hộ thân, nhưng bị thương không nhẹ, hộc máu văng mạnh xuống đất, lão hét lớn:

- Hỏa xa! Tần thế gia!

Hai mắt lão hiện lên vẻ lo sợ nồng đậm, cái tên Tần thế gia đã nỗi sợ hãi đối với Nhân tộc vực bao năm nay, lão cũng không ngoại lệ, lão biết rõ sự đáng sợ của của đội quân đứng trước mặt lão lúc này.

Thạch Cẩn Giai hoảng hốt nói:

- Ca ca chúng ta phải làm sao ?

Nàng lại trách móc nói:

- Muội đã sớm nói với ca ca đừng động đến bọn họ rồi!

Thạch Nghị tức giận quát:

- Im lặng!

Tần Vũ phất tay áo, hỏa xa liên tục oanh kích vào bên trong động phủ.

ẦM ẦM ẦM …

Động phủ lung lay như muốn sụp đổ, nếu bọn họ không lao ra ngoài, kiểu gì cũng bị hắn oanh kích đến chết ở trong này. Thiên Minh triều bỏ ra cái giá cực đắt mới có thể đổi lấy hai mươi danh ngạch tiến vào đây, chưa qua được mấy ngày, đã chết gần một nửa, sáng hôm nay, gần như toàn quân bị diệt, thiệt hại vô cùng thảm liệt.

Chính vì vậy, Thạch Nghị hắn không thể chết ở trong này, nếu không mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu xương máu đã phải bỏ ra để cho hắn có cơ hội này, hắn nắm chặt lòng bàn tay, cắn chặt ra dùng huyết độn phù bỏ chạy.

Thạch Cẩn Giai hét lớn:

- Ca ca, đừng bỏ muội!

Nhưng đã chậm, hắn đã độn địa bỏ đi, bây giờ phải giữ được tính mệnh, mới có cơ hội báo thù. Thạch Nghị chợt cảm giác có gì đó không đúng.

“Mê trận!”

Mỗi đội ngũ Bách Quỷ binh đoàn, đều có đầy đủ các chức nghiệp, bọn họ sớm tỏa ra bốn phương tám hướng bày bố thiên la địa võng, có Long Đầu hỗ trợ tính toán chính xác phạm vi độn địa của Thạch Nghị có thể đạt tới, liền bày trí mai phục đón lõng hắn.

Ở phía đông, một chùm sáng màu đỏ rực nở rộ trên không trung, toàn bộ Bách Quỷ binh đoàn ào ào tập trung về hướng đó, mục tiêu tối thượng của bọn họ là Thạch Nghị, còn những thứ khác, bọn họ không quan tâm.

Tần Vũ đứng từ xa tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, thi triển Trụy Nhật Tiễn nhắm thẳng về phía Thạch Nghị, hắn lạnh lùng buông tay.

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

BÀNH! UỲNH! UỲNH! ĐOÀNG!



Tên Thạch Nghị phản ứng cũng rất nhạy bén, kịp kích hoạt cương khí hộ thể của lão tổ Đại Thừa kỳ bát trọng thiên chống đỡ, nhưng vẫn bị lực phản chấn làm cho bị thương không nhẹ, ho ra một búng máu lớn, một tay khó khăn ôm lấy ngực.

Hắn hoảng sợ bỏ chạy, một tiễn vừa nãy đã oanh nát mê trận bố trí ở đây, nên hắn liền tranh thủ cơ hội. Thúc thúc của hắn và Thạch Cẩn Giai đang bị vây hãm ở phía sau, không thể tiếp ứng cho hắn.

“Xuy Hỏa Chưởng”

OÀNH!

Thạch Nghị giơ lên Kim Quy Thuẫn chống đỡ, hai tay hắn tê rần, thân thể đập mạnh xuống đất, xương bả vai phải bị chấn nát, lồi ra cả một đoạn xương trắng, hắn nén đau, cố gắng ổn định thân hình nhanh chóng bỏ chạy.

“Thiên Lôi Huyền Hỏa Chưởng”

BÀNH!

Cả thân thể Thạch Nghị văng mạnh về phía sau hơn trăm trượng, hắn trong lòng kinh hãi, thực lực của thủ hạ Tần thế gia, mạnh đến khoa trương. Bọn họ mạnh như vậy là bởi vì Tần Vũ suy nghĩ rất khác với những lão đầu khác, hắn sẵn sàng đổi đến Thiên cấp công pháp, vũ kỹ cho thủ hạ bên dưới sử dụng nâng cao thực lực, thay vì giấu diếm sử dụng riêng cho bản thân hoặc nội bộ gia tộc.

Chính vì vậy, mà thực lực thủ hạ dưới trướng Tần Vũ cũng thuộc hàng đầu trong cùng thế hệ, không phải hạng gà đất chó kiểng như những thế lực khác. Riêng việc phát đan dược và phù lục cũng như vũ khí và pháp bảo cho thủ hạ bên dưới sử dụng cũng đã hình dung được Tần Vũ chú tâm đến phát triển thế lực của hắn như thế nào.

Bởi vì Tần Vũ là người hiện đại xuyên không đến đây, hắn mang tư duy quân sự của thế kỷ XXI áp dụng vào lực lượng dưới trướng, toàn quân vũ trang mạnh mẽ, sẽ khác hoàn toàn với vũ trang cho một mình thống lĩnh, đây chính là điểm mấu chốt.

Một con trâu không thể giết nổi một con cọp, nhưng một đàn trâu thì lại khác!

Thạch Nghị trong lòng kinh hãi, thầm mắng.

“Mẹ kiếp! Một lũ chó điên!”

Hắn thả ra khí tức lão tổ hoàng thất Thiên Minh triều nhắm vào Tần Vũ mà oanh kích!

BÀNH! BÀNH!

Thủ hạ của Tần Vũ lao nhanh như chớp đến chống đỡ cho Tần Vũ, hắn vẫn đứng đó cực kỳ bình tĩnh, như biết trước hết thảy những sự việc này, Tần Vũ nở một nụ cười lạnh lùng.

Bốn vị cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong chống đỡ hai kích toàn lực kia xong bị thương cũng không nhẹ, nhưng vẫn gắt gao bảo hộ xung quanh Tần Vũ, hắn lúc này mới lên tiếng:

- Ngươi là Thạch Nghị?

Tên Thạch Nghị cười gằn nói:

- Tần Vũ, tên nhát gan nhà ngươi, chỉ biết núp sau lưng thủ hạ sao? Có giỏi sinh tử quyết đấu với gia gia ngươi một trận!

Tần Vũ cười lạnh, mấy tên này đúng là lũ đầu đất, mở miệng đòi người ta sinh tử quyết đấu, ngay cả khi đang bị vây sát như vậy, hắn cười dữ tợn nói:

- Đầu óc ngươi có vấn đề à? Giết một con chó như ngươi mà ta cũng phải ra tay sao?

Thạch Nghị ánh mắt căm phẫn nhìn Tần Vũ, hắn hét lớn:

- Chết đi!

Vương Mạch trong thân thể hắn cấp tốc luân chuyển, toàn thân khí tức đại thịnh, cả người hắn ẩn ẩn bộc phát chiến lực của Hợp Thể trung kỳ, hắn quăng lại một cái pháp bảo tiêu hao, rồi xoay người bỏ chạy trối chết.

OÀNH!

Tần Vũ tế lên Kim Quy Thuẫn và thi triển Kim Thổ Bích cùng bốn thủ hạ Hợp Thể kỳ đỉnh phong chống đỡ, dư lực của một kích này quá lớn, làm hắn ho ra một búng máu lớn, cả người nhộn nhạo.

Một bên thủ hạ của Tần Vũ đã ầm ầm truy theo Thạch Nghị.

BÀNH! BÀNH! BÀNH! …

Thạch Nghị vừa chạy vừa né tránh, vừa phản công, khắp cơ thể vết thương chằng chịt, huyết nhục bấy nhầy lẫn lộn, hắn hét lớn:

- Tên khốn nạn, ngươi không dám quyết đấu với ta sao?

Tần Vũ vẫn như cũ im lặng không nói gì, lúc này đã truy sát sau lưng hắn, Tần Vũ thả ra Thủy Hóa Độ Trạch vây Thạch Nghị vào bên trong. Bị mất tầm nhìn đột ngột, hắn trong lòng vô cùng cảnh giác, kích hoạt bát tầng Kim Chung Tráo phù lục chống đỡ, chuẩn bị ngạnh kháng cùng Tần Vũ.

BÀNH! UỲNH UỲNH!

Hơn mười cái Phật Liên pháp bảo nở rộ trong không trung, oanh nát một vùng rộng hơn hai trăm trượng bên dưới, rừng cây bị phong áp một chiêu này thổi rạp xuống đất, hỏa diệm thiêu đốt một vùng rộng lớn hơn năm trăm trượng.

Ở bên dưới một cái hố sâu trăm trượng, Thạch Nghị khó khăn dùng một tay lật người đứng dậy, ho ra bốn năm búng máu lớn.

Khục! Khục!

Hắn hét thảm:

- Tần Vũ chó chết, ngươi là một tên nhát gan!

Tần Vũ cười lạnh, hắn nói:

- Có thế lực dưới trướng mà không biết dùng, mới là kẻ thất phu ngu muội!

Nói rồi hắn buông tay, cửu trùng tiễn như một, trùng trùng điệp điệp bay về phía Thạch Nghị, bầu trời chớp sáng một màu cam sắc rực rỡ.

BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!

Thạch Nghị hai mắt trợn lớn, căm phẫn nhìn Tần Vũ, thần hồn từ từ tiêu tán trong không trung, hắn không ngờ Tần Vũ lại dùng cách này để giết chết hắn, hắn chết trong oan khuất tột độ.

Tần Vũ khoát tay ra hiệu.

- Mau trở về hạ sát Thạch Cẩn Giai và thúc thúc của hắn.



Hơn mười người lập tức tách đoàn trở về hỗ trợ phía bên kia, còn lại vẫn đứng xung quanh Tần Vũ, bọn họ đang chờ hắn đưa ra quyết định với đám người nấp ở một bên kia.

Vệ Cẩm Tú đứng từ xa quan sát hít một ngụm khí lạnh, nam nhân ngày đó trấn lột nàng, thực lực và thế lực dưới trướng khủng bố bậc này, vậy mà nàng còn ngu ngu ngốc ngốc đòi trả thù hắn nữa chứ.

Tần Vũ nhìn về hướng nàng, mỉm cười quỷ dị, nhìn hắn bây giờ hệt như một con mãnh thú khát máu, nàng chợt rùng mình, lạnh cả sống lưng.

“Không lẽ hắn đã phát hiện ra ta”

Vệ Cẩm Tú cẩn trọng lùi lại phía sau, đồng thời ra hiệu cho thủ hạ rút lui. Đột nhiên nàng cảm thấy lạnh gáy, liền quay đầu lại, nàng hoảng hốt hét lớn:

- Các ngươi là ai?

Hơn hai mươi mấy người trên mặt đeo mặt nạ Bách Quỷ màu đỏ cực kỳ hung hãn, sát khí nồng đậm đang bao vây nàng và thủ hạ vào bên trong.

Tần Vũ lướt đến rồi nói:

- Dám theo dõi chúng ta?

Vệ Cẩm Tú tức giận nói:

- Lục Thiếu Du ngươi đừng quá đáng!

Tần Vũ giả ngu nói:

- Ngươi nhận lầm người sao?

Vệ Cẩm Tú bộ ngực phập phồng nói:

- Ngươi lừa ai thì được, đừng hòng lừa ta, mùi hương này của ngươi, có chết ta cũng không quên!

Tần Vũ khẽ sờ cằm, hắn vô sỉ nói:

- À, thì ra là thầm thương trộm nhớ ta sao?

Vệ Cẩm Tú tức giận đến nổi thở gấp từng hơi nàng nói:

- Dâm tặc như ngươi, ai thèm nhớ chứ!

Ngạo Dương quát lớn:

- Cẩn thận cái miệng của ngươi!

Tần Vũ ra hiệu cho Ngạo Dương, hắn nói:

- Hình như cô nương không ý thức được bây giờ mình đang ở trong tình trạng nào đi?

Vệ Cẩm Tú rùng mình, sát khí của đám thủ hạ dưới trướng hắn, không hề giả, bọn họ sẵn sàng lao lên oanh sát nàng bất cứ lúc này, chỉ là lúc này đang chờ hắn mở lời mà thôi.

Nàng cắn răng nói:

- Ta không thù không oán với ngươi, ngươi vây ta lại như vậy là có ý gì?

Tần Vũ vô sỉ nói:

- Ta không thù không oán với nàng, nàng theo dõi ta làm cái gì?

Vệ Cẩm Tú á khẩu, gấp gáp nói:

- Ta thấy động tĩnh chiến đấu lớn, liền tò mò di chuyển sang đây quan sát, chỉ có vậy thôi!

Tần Vũ híp mắt, hung dữ nói:

- Chỉ có vậy?

Nàng chột dạ, vốn dĩ nàng cũng định ngư ông đắc lợi, nào ngờ đụng phải tên xui xẻo này chứ, nàng đỏ mặt nói:

- Đúng vậy! Ngươi mau thả bọn ta ra!

Tần Vũ cười cười nói:

- Thả các ngươi ra cũng được thôi! Nộp phí bảo kê ta liền thả người!

Vệ Cẩm Tú tức giận, bộ ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, chỉ tay vào người hắn:

- Ngươi … ngươi…!

Tần Vũ vậy mà vươn tay cầm lấy ngọc thủ của nàng, rồi giọng trìu mến nói:

- Ài, hình như nàng quên mất, ta là Sơn vương Lục Thiếu Du! Khà Khà! Nếu như không có đủ phí bảo kê, thì ta cũng không ngại thu nàng!

Vệ Cẩm Tú tức giận nói:

- Nói, ngươi muốn bao nhiêu?

Ở một bên Ngạo Dương, Tần Hạo, Tần Khang trố mắt nhìn Tần Vũ, không hẹn mà cùng nghĩ.

“Đây là đang tán gái hay đang trấn lột đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play