Tần Vũ đứng ở trên tường thành, trầm ngâm nhìn về phương xa, dường như đang chờ ai đó, chốc chốc hắn lại phe phẩy cái quạt trong tay, trông rất là tao nhã. Từ đường chân trời, lấp ló hai đạo nhân ảnh, đang cấp tốc phi hành về hướng này, bọn họ là Lý Chính Thắng và Lý Thiến Mai, theo lệnh của Lý Bạch lão sư đến đây bàn chuyện hệ trọng với Tần Vũ.

Từ xa, Lý Chính Thắng đã cười ha hả nói:

- Tần Vũ sư đệ, lâu ngày không gặp! Ha ha.

Tần Vũ cũng vui vẻ nói lớn:

- Sư huynh, sư tỷ lâu ngày không gặp!

Hai người Thiến Mai, Chính Thắng thấy hắn đích thân lên tường thành đón tiếp bọn họ nên trong lòng rất vui vẻ, ban đầu bọn họ còn nghĩ xấu hắn, với thân phận bây giờ của hắn, khéo có khi không ra gặp mặt hai người. Nên bây giờ trong lòng có chút xấu hổ chột dạ, Thiến Mai ôn nhu nói:

- Sư đệ, lâu ngày không gặp!

Tần Vũ hào sảng nói:

- Trước về phủ của đệ nghỉ ngơi, rồi chúng ta ôn lại chuyện xưa!

Lý Chính Thắng nói:

- Ta thấy chúng ta nên đi thẳng đến Hồng Lâu, làm một nồi lẩu mới là hợp lý.

Thiến Mai khẽ cười khúc khích nói:

- Sư huynh của đệ, ở ẩn cư chi địa, cứ nhắc đến mấy món của đệ mãi thôi.

Tần Vũ cười vui vẻ nói:

- Vậy thì chúng ta đến Hồng Lâu thôi.

Nói rồi ba người bọn họ rảo bước qua Hồng Lâu, một lát sau, Bích Dao và Nhược Tuyết cũng đi tới, Tần Vũ giới thiệu cho mọi người làm quen một lượt, xong xuôi, Lý Chính Thắng mới nói:

- Ài, ta thật hâm mộ đệ, hồng nhan bên cạnh đệ quả thật không ít nha!

Thiến Mai trong lòng không hiểu sao có chút mất mát, lâu lâu lại len lén nhìn tên sư đệ đang ngồi đối diện nàng.

Tần Vũ hào sảng nói:

- Hà hà, đệ cũng chỉ là may mắn được lọt vào mắt xanh của mấy nàng mà thôi! Nào, đệ kính huynh một ly.

Cạn ly xong, Chính Thắng nói:

- Đệ hẳn là biết Thông Thiên Hà chứ ?

Lý Chính Thắng nhíu mày, Tần Vũ khẽ khoát tay, thủ hạ toàn bộ lui ra bên ngoài, rồi bọn họ mới nói tiếp.

Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn cũng biết Lý Chính Thắng đề cập đến cái gì, khẽ hỏi:

- Thông Thiên Địa Cung ?

Thiến Mai gật đầu trả lời hắn:



- Mấy tuần trước Lão sư cùng với mấy lão cự đầu khác đã phát hiện nó lần nữa hiện thế.

Thông Thiên Địa Cung là một cái truyền thuyết ở Thiên Huyền Đại Lục, nó xuất hiện đôi ba lần ở thời Bàn Cổ, sau đó thì mất tích, thẳng cho đến nay mới chịu xuất thế. Theo cổ tịch của thượng cổ tông môn thì bên trong chứa đựng vô số cơ duyên và bảo vật nghịch thiên, nhưng mỗi lần chỉ giới hạn một vạn tu sĩ tiến vào thám bảo, cảnh giới tối đa là Đại Thừa kỳ đỉnh phong cao thủ.

Một điều hiển nhiên là danh ngạch tiến vào đã bị các thế lực lớn ở Thiên Huyền Đại Lục chiếm cứ phân chia nhau, tán tu và các thế lực nhỏ tính ra mà nói quả là thiệt thòi, nhưng mà bọn họ cũng không thể làm gì hơn, bởi Thiên Huyền Đại Lục lấy võ vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, đây đã là quy luật bất di bất dịch.

Ở bên trong bí cảnh vô cùng hung hiểm, tu sĩ không những phải đối phó với những kẻ giết người đoạt bảo, mà còn phải đối phó với hung thú khát máu ở bên trong. Đặc biệt là bọn chúng có thể đồng thời công kích thần hồn và nhục thân, điều này có nghĩa là nếu như tu sĩ trong lúc chiến đấu với hung thú mà bị đánh nát nhục thân thì cũng đồng nghĩa với cái chết.

Tất cả tu sĩ ở Thiên Huyền Đại Lục đều rất chờ mong hy vọng lần này tiến vào có thể thu đến tay những công pháp đã tuyệt tích từ thời bàn cổ, lần nữa vực dậy tu chân giới ở tinh cầu này.

Tần Nhược Tuyết chưa từng tiếp xúc với thông tin này bao giờ, nàng bẽn lẽn hỏi:

- Thông Thiên Địa Cung là cái gì ?

Thiến Mai từ tốn giải thích cho nàng:

- Đó là một cái bí cảnh, gồm có 3 tầng, đối với tầng một thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến Hóa Thần kỳ cảnh giới có thể tiến vào, tầng hai thì Luyện Hư kỳ đến Hợp Thể kỳ, tầng ba thì chỉ có Đại Thừa kỳ mới có tư cách đi vào.

Chính Thắng tiếp lời nàng:

- Bên trong có vô số bảo vật và cơ duyên nghịch thiên, nhưng cũng rất hung hiểm, hung thú khát máu phân bố ở khắp mọi nơi, còn phải đề phòng mấy kẻ giết người đoạt bảo, theo như sư phụ nói mỗi lần tiến vào một vạn nhưng khi đi ra chỉ có hai ba ngàn người, vô cùng thê thảm.

Bích Dao nghe xong danh tự này cũng lâm vào suy tư, ngày trước, lúc ở phàm giới chỗ tinh cầu của nàng cũng từng nghe qua danh tự này, nhưng lại không có cơ hội được tiến vào, sau này phi thăng tiên giới, nàng đột nhiên lãng quên nó, không có tìm hiểu thêm, tính ra mà nói thật sự nàng cũng rất hiếu kỳ về cái địa cung này, muốn xem xem bên trong thật sự ẩn giấu cái gì.

Bích Dao mở lời nói:

- Muội có thể tham gia được không ?

Tần Vũ trả lời:

- Ta sẽ hỏi thử tông môn xem xem có thể mang nàng tiến vào hay không ?

Thiến Mai vui vẻ nói:

- Chuyện này sư đệ không phải lo lắng, sư phụ chúng ta có tới năm cái danh ngạch trong tay, nếu đệ chịu mở lời, ta nghĩ là sư phụ cũng sẽ không keo kiệt với đệ đâu.

Tần Vũ khẽ gật đầu đáp lời nàng:

- Ài, chắc là đệ phải mặt dày xin sư phụ thêm một cái danh ngạch vậy.

Bích Dao hào hứng hỏi Thiến Mai:

- Khi nào thì chúng ta có thể tiến vào ?

Thiến Mai đáp lời nàng:

- Khoảng sáu tháng nữa!

Bích Dao vui mừng gật đầu, vậy tính ra cũng không còn bao lâu nữa, nàng nói:

- Vậy thì tính ra cũng không còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị nữa!



Đám người Tần Vũ khẽ gật đầu, đúng là thời gian có chút cấp bách, Chính Thắng nói:

- Đúng vậy, cho nên ngay khi sư phụ gặp mấy lão cự đầu về liền lệnh cho chúng ta đến thông tri cho đệ biết mà kịp thời chuẩn bị.

Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn tò mò hỏi:

- Mấy vị lão tiền bối khác cũng có đệ tử chân truyền phải không ?

Chính Thắng húp xong chén súp, rồi mới đáp lời Tần Vũ:

- Có, nhưng yếu nhất là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, còn lại đa số là Đại Thừa kỳ. Chỉ có lão sư chúng ta là thu đồ đệ muộn nhất mà thôi.

Lý Bạch thu đồ muộn cũng là vì chuyện của Liễu Ngưng Sương, phu nhân của lão, còn chuyện đệ tử của lão có thiệt thòi so với những người khác hay không, lão cũng không có bận tâm, mục đích của lão vẫn là cứu nàng ra, còn y bát của lão, chết người này thì lão tìm một người khác.

Đây cũng là điều Tần Vũ băn khoăn, đồ đệ của mấy lão cự đầu, một thân chiến lực tuyệt đối không thấp, hơn nữa, khả năng sẽ có khí vận chi tử, vào bên trong đụng phải một tên khí vận chi tử Hợp Thể kỳ đỉnh phong thì quả thật vô cùng rắc rối.

Tần Vũ ngoài mặt vẫn vui vẻ bình thường, cười nói:

- Hẳn là mọi người có giao hảo với nhau chứ ?

Thiến Mai khẽ lắc đầu:

- Đa số đều như lão sư, chọn sống ở một chỗ biệt lập, nên hầu như không giao hảo với nhau, hơn nữa, ta còn nghe nói, bọn họ ngạo khí rất lớn, thường lấy việc trảm sát đệ tử của mấy lão cự đầu khác làm chiến công.

Chính Thắng gật đầu đồng tình với nàng, hắn nói:

- Chúng ta đang được lão sư bảo hộ, nên bọn họ không có tìm tới gây phiền phức, nhưng một khi tiến vào bên trong, ta cũng không dám nói trước điều gì, vì vậy mà lão sư cũng cấp cho chúng ta một ít bảo vật hộ thân.

Nói rồi Thiến Mai từ trong hư không, lấy ra một cái túi gấm đưa cho Tần Vũ, nàng nói:

- Bên trong là bảo vật sư phụ chuẩn bị cho đệ, đệ cũng nên tìm hiểu qua một chút để có thêm cái bảo mệnh khi tiến vào bên trong.

Tần Vũ đưa tay đón lấy túi gấm, rồi nói:

- Đa tạ sư huynh, sư tỷ, chẳng màng đường xá xa xôi nhọc công đến đây vì đệ.

Chính Thắng xuề xòa nói:

- Không hề gì, không hề gì, ta ngược lại còn mong được sư phụ phái ra ngoài thường xuyên ấy chứ.

Tần Vũ và hắn bật cười vui vẻ, nâng ly uống nhau.

Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng cho hai người Chính Thắng và Thiến Mai, Tần Vũ cũng trở về đình viện của mình, hắn thấy Bích Dao liền hỏi:

- Nàng đã từng vào Thông Thiên Địa Cung chưa ?

Bích Dao khẽ lắc đầu, rồi nói:

- Chưa, ngày trước đã từng nghe qua, nhưng không có cơ duyên tiến vào bên trong, nên cũng không rõ thực hư ra sao.

Tần Vũ thở dài một hơi, rồi đi đến trước cây Liễu, nhắm mắt nhập định, trao đổi với Liễu thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play