Tần Vũ mang Bích Dao trở về Hoàng Đô, Đông Tấn Quốc, liền giam nàng lại ở bên trong mật thất, ở trong này toàn bộ chân khí đều biến mất, chỉ có người điều khiển trận pháp là Tần Vũ mới có thể điều động chân khí. Hơn nữa, Tần Vũ vẫn chưa giải khai phong bế đan điền và vẫn trói nàng bằng khốn tiên tác.

Nhục thân của nàng khắp nơi toàn là vết thương, truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt, vô cùng thống khổ, vậy mà nàng không hề kêu lên một tiếng, im lặng chịu đựng, hai mắt oán hận nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ tay ấn pháp quyết, thi triển bí thuật của hệ thống hút lấy tinh huyết bản mệnh của Bích Dao ra ngoài, nàng hoảng hốt hét lớn:

- Khốn kiếp, mau dừng tay lại cho ta!

Từ mi tâm của nàng, một giọt tinh huyết óng ánh bay ra, nhập vào mi tâm của Tần Vũ, hắn khẽ động, thần hồn của nàng chấn động mãnh liệt, tiên đài như muốn sụp đổ, nàng căm phẫn nói:

- Tên hỗn đãn, trả lại tinh huyết bản mệnh cho ta!

Tần Vũ quát với nàng:

- Im lặng, ngươi còn nói nữa, ta sẽ giết ngươi!

Sát khí của Tần Vũ tỏa ra nồng đậm, Bích Dao im bặt, nàng biết câu này của hắn tuyệt đối không phải chỉ để hù dọa nàng, chắc chắn hắn sẽ ra tay. Nàng trong lòng vô cùng ủy khuất, đường đường là một tiên đế, bây giờ lưu lại đến mức này, nàng hận tỷ tỷ của nàng, hận cả nam nhân trước mặt, nàng muốn lóc da gọt xương hắn.

Bích Dao tức giận công tâm, thổ huyết, miệng liên tục nguyền rủa hắn:

- Ta nguyền rủa ngươi, tên khốn khiếp!

Tần Vũ niệm chú ngữ, thần hồn của nàng dao động kịch liệt, vết nứt trên tiên đài lan rộng ra thêm mấy đường, gần như tan vỡ, nàng oán hận nói với hắn:

- Tên cẩu tử, ngươi giết ta đi, ta có chết không khuất phục ngươi!

Nàng muốn tự sát nhưng lại không thể làm được, bởi vì tinh huyết bản mệnh đã nằm trong tay hắn, có một số thứ nàng bị hắn ràng buộc, nàng tức giận thổ huyết lần nữa, hai mắt lệ trào, nàng bây giờ cực kỳ ấm ức, trong lòng ủy khuất tột cùng, nàng đã làm sai chuyện gì, tại sao lão thiên lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

Tần Vũ trị thương cho nhục thân của Bích Dao, Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa nhanh chóng phát huy tác dụng, thương thế của nàng hồi phục với tốc độ khủng bố, miệng vết thương từ từ khép lại, xương cốt trong cơ thể cũng bắt đầu tái sinh.

Bích Dao hít vào một ngụm khí lạnh, vậy mà hắn có thể điều động chân hỏa, hơn nữa còn là Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa, quả thật nam nhân trước mặt này của nàng tuyệt đối xứng đáng với hai chữ yêu nghiệt.

Sau ba ngày ba đêm liên tục chữa trị nhục thân cho Bích Dao, Tần Vũ vẫn chưa vội chữa trị thần hồn cho nàng, hắn lột sạch quần áo trên cơ thể nàng xuống, nàng hoảng hốt kêu lên.



- Dừng lại, ngươi muốn làm gì ? Khốn kiếp, ngươi mau dừng lại cho ta.

Tần Vũ mãnh liệt cưỡng gian nàng, hắn đưa trường thương oanh kích u cốc của nàng một cách thô bạo, chân khí mang theo khí tức của hắn tràn vào cơ thể của Bích Dao, từ từ lưu chuyển trong kinh mạch, về đến đan điền của nàng, phong bế bây giờ cũng được phá giải.

Chân khí mang theo khí tức của Tần Vũ nhanh chóng bị Nguyên Anh bản mệnh của nàng hút lấy theo quán tính, bắt đầu luyện hóa, trên Nguyên Anh bản mệnh của nàng, giờ đây có thêm một tia khí tức của Tần Vũ, nước mắt tuôn trào, vậy mà nàng đã bị hắn vấy bẩn, uất ức cực độ, nàng gào thét:

- Tên dâm tặc, khốn kiếp, mau dừng lại!

Nàng càng kêu la, hắn càng hung bạo, trường thương càng đâm sâu vào thân thể nàng mãnh liệt, từng dòng chân khí nóng ấm mang theo khí tức của hắn và dị hỏa tràn vào khắp thân thể của nàng, tiến vào Nguyên Anh bản mệnh của nàng một cách mãnh liệt.

Tiên đài của nàng cũng chậm rãi được chữa trị, mấy chỗ bị nứt lớn, cũng khép lại được một chút, nàng căm hận nhìn hắn. Bích Dao không ngờ Tần Vũ lại dùng cách đê tiện này để chữa trị tiên đài cho nàng, bây giờ Nguyên Anh bản mệnh của nàng toàn là khí tức của hắn, nàng thật muốn tự bạo Nguyên Anh của mình cho đỡ nhục nhã.

Uất ức cực độ, ôn dưỡng của nàng cũng không thể chịu đựng được nữa, nàng tu tu khóc lớn, hai hàm răng cắn chặt đôi môi, ngăn không cho tiếng rên rỉ phát ra, trường thương của hắn đâm vào u cốc của nàng, mang theo sự nóng ấm làm nàng cảm thấy khoái cảm tột độ.

- ưm, ưm, …

Hắn cúi xuống cắn nhẹ lên quả nho của nàng, hơi ấm từ miệng của Tần Vũ làm nàng không thể chịu nổi nữa, nước mắt lưng tròng, nàng rên rỉ thành tiếng.

- Ư .. ư …tên … khốn … nạn …!

Tần Vũ thở một luồng khí nóng bỏng vào tai nàng, làm nàng rùng mình, thần hồn điên đảo, nàng thủ tiết đã mấy vạn năm, bây giờ bị hắn mãnh liệt tấn công, dục vọng dâng trào, nàng khóc nức nở, kêu lên từng tiếng:

- Ta … a… ư … ư…h .. ận… a a ư ư…

Tần Vũ đổi thế tiên ông đẽo cày, dựng nàng đứng dậy, áp nhũ phong của nàng lên mặt bàn, ra sức mà bóp mạnh, cả người Bích Dao nóng ran, rên rỉ từng tiếng vang cả mật thất, nàng phút chốc cảm thấy vô cùng nhục nhã, cơ thể không còn nghe theo ý chí của nàng nữa, từ từ khoái cảm lấn át hết thảy, đôi mắt của nàng tràn đầy dục hỏa, kêu lên từng tiếng mị hoặc. Tần Vũ lâu lâu lại đánh mông nàng một cái bành, làm người rờn rợn lạnh, kết hợp với dục hỏa nóng ra trong người, khoái cảm càng mãnh liệt.

- Ư ... ư …

Tần Vũ liên tục cưỡng bức nàng một ngày một đêm, đến khi hắn thấy thỏa mãn mới chịu ngừng lại, nguyên khí trắng trắng của hắn, lưu chuyển bên trong u cốc của nàng, bây giờ Nguyên Anh bản mệnh của nàng đã hoàn toàn mang theo khí tức của Tần Vũ, nàng chân chính đã bị hắn chiếm lấy.

Nàng âm thanh đứt quãng khó khăn nói:

- Ta … hận … ngươi!

Tần Vũ cúi xuống cắn chặt đôi môi của nàng, hút lấy cái lưỡi của nàng mãnh liệt, nàng giãy dụa liên hồi muốn thoát khỏi ma trảo của hắn, nhưng hai tay hai chân nàng bị trói chặt, chỉ đành giương mắt nhìn hắn cưỡng gian nàng.



Tiên đài của nàng đã hồi phục được một phần nhỏ, cũng đã không còn hung hiểm sinh tử nữa, nhưng muốn hoàn toàn chữa khỏi vẫn cần tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Tần Vũ khoác áo choàng lên người Bích Dao rồi ôm nàng vào lòng, ngủ thiếp đi, nàng khóc một hồi lâu liền thấm mệt, cũng ngủ thiếp đi.

Một ngày sau, Bích Dao tỉnh dậy, hai tay hai chân nàng đã được mở trói, chỉ là không thể điều động chân khí, cả thân thể nàng bị Tần Vũ ôm chặt lấy, đằng sau lưng nàng, truyền tới từng đợt nóng ấm của thân thể hắn.

Nàng khẽ nhích mũi, mùi hương của hắn thật dễ chịu, thần hồn của nàng bây giờ thật nhạy cảm với khí tức của hắn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nàng, thân thể vô lực nằm trong ma trảo của hắn.

Tần Vũ khẽ trở mình, trường thương của hắn muốn oanh kích nàng lần nữa, lúc này Bích Dao lên tiếng:

- Dừng lại, nhục thân này không chịu được nữa đâu!

Tần Vũ cười hắc hắc nói:

- Gọi ta phu quân, ta tha cho nàng.

Bích Dao giận dữ nói:

- Ngươi giết ta đi!

Tần Vũ thở dài, ôm nàng vào lòng nói:

- Hừ đã là lão bà của ta, lý nào ta lại giết nàng! Có ta ở đây, Tiên Đế có đánh tới ta vẫn bảo hộ cho nàng!

Trong lòng của Bích Dao cảm xúc lẫn lộn dị thường, nàng châm chọc hắn nói:

- Một chỉ của người ta, ngươi còn không tiếp được, lấy gì bảo hộ ta!

Tần Vũ cười lạnh, rồi nói:

- Nàng toàn lực bồi dưỡng ta, không phải là có thể chống đỡ được sao?

Bích Dao lâm vào trâm tư suy nghĩ, hắn nói không sai, thiên phú của hắn thậm chí còn vượt xa nàng ngày đó, nếu như cùng một thế hệ mà nói, nàng tự nhận không bằng hắn, nàng không nói gì, khẽ xoay mình, chui vào ngực hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play