Ở trên một tinh cầu khác, một nam tử trung niên đang truy sát một tên thiếu niên trẻ tuổi. Tên thiếu niên này vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại chọc phải cường giả bậc này. Một chỉ chớp động từ tay của nam tử trung niên, Thuần Nguyên Chỉ, thần hồn của thiếu niên bị diệt sát ngay lập tức, bên trong tinh huyết bản mệnh, một hạt giống trắng xám quỷ dị độn địa bỏ chạy.

Nam tử trung niên quát lớn:

- Hừ, còn muốn bỏ chạy!

Nam tử này tế lên bảo kiếm, tay còn lại dẫn động nội khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, quán đỉnh lên lưỡi kiếm, nhanh chóng súc thế tạo thành chiêu thức. Nam tử hét lớn:

- Hỗn Độn Trảm!

UỲNH!

Một tia kiếm khí áp súc mỏng như tơ, sắc bén đến cực điểm, lao đi như sấm, chớp mắt đã trảm đôi hạt giống trắng xám vừa nãy.

Không gian bị một chiêu này chém đến vặn vẹo, lộ ra từng vết nứt quỷ dị, xung quanh vết nứt, hắc khí lượn lờ, nuốt chửng mọi thứ xung quanh, nhưng cũng nhanh chóng khép lại.

Nam tử trung niên thở ra một hơi, lẩm bẩm một mình:

- Hy vọng các ngươi vẫn còn chống đỡ được!

Nói rồi thân hình nam tử trung niên bị một luồng ánh sáng hoàng kim sắc bao phủ, từ từ biến mất trên không trung. Chỗ nam tử trung niên vừa đứng hiện lên một cái đạo đài quang mang nhàn nhạt, tỏa ra chân khí nồng đậm, một con cửu vĩ hồ yêu nhanh như chớp nhảy ra chiếm lấy, tha về tổ làm kim tọa tu luyện.

Lúc này ở một nơi xa xăm, một nữ nhân, thần thái lạnh như băng, chậm rãi mở mắt, miệng nàng nhấp nháy hai chữ Tần Vũ, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Nam nhân lúc này cũng đã đến trước mặt nàng, quỳ một gối xuống rồi cung kính nói:

- Ti thần đã hoàn thành sứ mệnh!

Nữ nhân lúc này mới gật đầu hỏi:

- Những chỗ khác thì sao ?

Nam nhân gấp gáp trả lời:

- Vẫn như cũ, toàn bộ diệt sát, nhưng cũng không biết đã là cái cuối cùng hay chưa!

Nữ nhân chậm rãi gật đầu, rồi nói:

- Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục truy sát, cho đến khi nào không còn cảm nhận được nữa thì thôi, vạn năm thời gian cũng chỉ là cái chớp mắt.

Nói rồi nàng khoát tay cho hắn lui ra ngoài, rồi nàng ngồi thiền nhập định, lần nữa cảm ứng với phân thân của mình để lại ở trên Thiên Huyền Đại Lục.

Lúc này trên Thiên Huyền Đại Lục, lão Thái bà lại lấy gậy gỗ cảnh tỉnh Tần Vũ, lão biết hắn có suy nghĩ gì, lão nói:

- Thiếu chủ, trước vẫn nên nhanh chóng nâng cao tu vi, thần khí cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi!

Tần Vũ cười cười, chậm rãi gật đầu đồng ý với lão Thái bà, lão nhũ mẫu của hắn nói không sai. Thần khí, pháp bảo, phù văn cũng chỉ là vật ngoại thân, một khi thực lực đạt đến trình độ nhất định chính hắn cũng có thể tạo ra những vật phẩm ở đẳng cấp như vậy. Chân chính cuối cùng vẫn là một thân tu vi mới là trọng yếu.

Tần Vũ lúc này lấp lại mặt đất, đánh lên tầng tầng lớp lớp trận pháp che giấu khí tức và ẩn nặc hành tung, lại đánh thêm một trận pháp tạo ra ảo cảnh che lấp đi sự thật bên trong, rồi mới an tâm rời đi. Đợi hắn đi xa, lão Thái bà mới xuất hiện, đánh lên bên trên thêm một vài tầng trận pháp, hỗ trợ cho hắn, rồi mới đuổi theo Tần Vũ.

Mặc dù lần này đánh cược, có chút mạo hiểm nhưng vẫn đáng giá, hơn nữa, thực lực suy cho cùng cũng không bị suy yếu quá nhiều, nhưng không thể ngạng kháng cùng Đại Thừa sơ kỳ cường ngạnh như trước nữa.

Mười mấy ngày sau hắn đã về tới U Lâm thành, lần này, hắn đột ngột rời đi làm các nàng có chút lo lắng, bây giờ thấy hắn trở về cũng an tâm thở ra một hơi. Tần Vũ vẫn như cũ, giữ lại thói quen, che giấu đi một số chuyện của mình, đi đi về về như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Lần này hắn sẽ trở lại Trung Nguyên, mấy ngày trước, thủ hạ truyền tin đã tìm thấy dấu vết của Thiên Cẩu ở Thương Quốc, nên hắn dự định dựa theo tình báo đến đó bắt Thiên Cẩu trở về tông môn phục mệnh.



Một tháng sau, kinh đô Thương Quốc, đại sảnh Bối gia.

Lúc này Bối Nhĩ Gia đang rối rít chào đón Tần Vũ:

- Lục huynh, lâu ngày không gặp! Huynh cần Bối gia hỗ trợ việc gì, cứ việc phân phó, trên dưới Bối gia sẽ dốc lòng làm việc cho huynh.

Tần Vũ nhẹ gật đầu rồi nói:

- Phiền Bối gia hỗ trợ Dao Trì Thánh Điện một tay, thành lập phân điện ở chỗ này, hỗ trợ tu sĩ ở Thương Quốc có nơi tu luyện đàng hoàng.

Bối Nhĩ Gia lập tức khẩn trương nói:

- Lục huynh an tâm, Bối Nhĩ Gia sẽ hết sức trợ uy cho Dao Trì Thánh Điện.

Nói rồi Tần Vũ rời đi, ở Trung Nguyên hành sự, hắn sẽ dùng thân phận Lục Thiếu Du, cho nên vừa nãy, Bối Nhĩ Gia mới xưng hô như vậy.

Tần thế gia muốn đưa Dao Trì Thánh Điện xâm nhập Trung Nguyên, từ từ thu đệ tử ở chỗ này, sau này dễ dàng hiệu triệu hỗ trợ Tần thế gia một tay. Đối với tu sĩ Trung Nguyên đây lại là một chuyện vô cùng tốt, ở đây không có một tông phái tu tiên nào, bởi vì hoàng triều tu sĩ cho rằng, bọn họ là mối đe dọa trực tiếp. Cho nên tu sĩ chỉ có thể có ba lựa chọn, một là làm tán tu, hai là gia nhập gia tộc lớn để tu luyện, ba là đầu nhập vào quân doanh của hoàng triều.

Nắm lấy điểm này, Tần thế gia lập tức đưa Dao Trì Thánh Điện tiến vào Trung Nguyên, lấy Đông Tấn Quốc, Sở Quốc và Thương Quốc làm nền tảng, từ từ len lỏi ra bên ngoài.

Tần Vũ trở về phủ đệ ngày trước, nghỉ ngơi một hai hôm, rồi mới vào sâm lâm truy tìm tung tích Thiên Cẩu.

Lúc này bên ngoài đại môn, Hứa Chử thống lĩnh đã đến, lão gõ cửa rồi nói:

- Hứa Chử bái kiến chủ nhân!

Hạ nhân trong nhà vội mở cửa cho lão đi vào yết kiến Tần Vũ, hắn cũng đáp lễ lão:

- Hứa thúc thúc, lâu ngày không gặp!

Rồi mời lão ngồi xuống, lão đến đây để hỏi thăm về Lăng Mộng Nhi, dường như lão rất quan tâm nàng, Tần Vũ cũng từ tốn kể cho lão nghe về tình hình của nàng. Nghe xong, lão cũng yên tâm thở ra một hơi, mặc dù lão thường xuyên liên lạc với Lăng Mộng Nhi, nhưng vẫn muốn đích thân đến hỏi Tần Vũ, sẵn tiện quan sát thần thái của hắn để suy đoán thêm thực hư bên trong. Nói đoạn, lão chắp tay cung kính nói với Tần Vũ:

- Đa tạ chủ nhân đã che chở cho công chúa!

Tần Vũ cười rồi từ tốn nói:

- Không hề chi, nàng đã là nữ nhân của ta, khắc ta sẽ che chở cho nàng, Hứa thúc thúc cứ an tâm!

Hứa Chử lão nhân lại nói:

- Có lời này của chủ nhân, lão già ta cũng an tâm hết mình phụng sự cho đại nghiệp của người!

Tần Vũ nhẹ gật đầu, hỏi han tình hình của lão và quân doanh vài ba câu, xong hắn từ hư không, lấy ra một cái túi trữ vật rồi đưa cho lão:

- Đây là tài nguyên tu luyện, mong Hứa thúc sớm ổn định quân doanh, tranh thủ thời gian đột phá tu vi, nâng cao thực lực.

Lão nhìn vào bên trong, lập tức quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói với hắn:

- Ân tái tạo của chủ nhân, lão già ta cả đời không dám quên!

Tần Vũ mìm cười hiền hòa, rồi nói:

- Hứa thúc thúc không cần đa lễ như vậy, đây là ta thay nàng trả ân nuôi dưỡng và bảo vệ của thúc.



Hai người trò chuyện thêm một lúc, thì lão cũng xin phép cáo lui, không quấy rầy Tần Vũ nghỉ ngơi nữa.

[Đinh! Độ hảo cảm của Hứa Chử đối với ký chủ đạt 80/100]

Tần Vũ nhìn bảng thông báo, thở ra một hơi, chắc lão vẫn còn bứt rứt trong lòng chuyện tinh huyết bản mệnh, cho nên vẫn chưa thể đạt 100/100, nhưng hắn sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm, để lão hết mình làm việc cho hắn.

Hoa Y Tiên và Tần Tố Tố từ lúc đặt chân đến đây đã vô cùng thích thú với những thứ mới lạ ở Thương Quốc, nên mấy ngày nay, dẫn theo Tử Yên và Hắc Miêu rong chơi khắp nơi. Trên người mấy nàng có lệnh bài hoàng thất, tu sĩ bình thường ở đây, cũng ít ai dám chọc đến, nên Tần Vũ mới để các nàng tự do thoải mái như vậy.

Đặc biệt là Tố Tố nàng rất vui vẻ hòa mình vào cuộc sống bình dị đời thường này, từ nhỏ đến bây giờ, nàng một mực bị nhốt ở sâu trong nội môn thượng cổ Thanh Vân tông tu luyện, vô cùng buồn tẻ nhàm chán.

Con Kim Mao gặp lại đồng bọn như cá gặp nước, chí chóe suốt ngày. Con Hắc Miêu đột phá đến Hợp Thể kỳ được Tam Long dạy cho thuật biến thân, bây giờ thu nhỏ lại bằng cỡ con mèo, lẽo đẽo đi theo mấy nàng.

Một tên tu sĩ bặm trợn đụng trúng Y Tiên, hắn quát lớn:

- Này cô nương, mắt mù hả?

Con Hắc Miêu cấp tốc hóa lớn, nó nhe nanh gầm gừ, làm tên này sợ hãi, tý nữa thì tè ra cả quần, hắn tu vi mới chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, còn con Ám Lôi Báo hung tợn trước mặt đã là Hợp Thể sơ kỳ. Hơn nữa, bây giờ hắn mới nhận ra ngọc bội hoàng thất trên hông mấy nàng.

Tên tu sĩ vội vã quỳ xuống:

- Cô nương, mong cô nương bỏ qua cho ta!

Hoa Y Tiên lắc đầu, trực tiếp lách mình đi qua người hắn, mấy tên tu sĩ hóng hớt xung quanh cũng thở ra một hơi, bọn hắn còn tưởng, tên này sẽ bị Ám Lôi Báo nuốt chửng, quả là thời thế đã thay đổi.

Từ khi Tam công chúa lên ngôi, cuộc sống ở Thương Quốc đã được cải thiện rất nhiều, người của hoàng thất không còn hống hách, ngang tàng như xưa nữa. Hơn nữa, bọn họ liên tục truyền tai nhau rằng Tam công chúa là đã là hôn thê của Tần thế tử. Chuyện này là Tần Vũ cố ý truyền ra ngoài, dân chúng ủng hộ Tam công chúa càng nhiều, thì sau này khi hắn đến đây, sẽ càng có lợi.

Một tên tu sĩ nói với bạn đồng hành:

- Ài, càng nghĩ càng thấy quả thật Tần thế tử chắc chắn đã đến đây!

Tên kia hỏi lại:

- Sao huynh lại nói như vậy ?

Tên vừa nãy liền nói:

- Huynh nhìn Thương Quốc chúng ta xem, những năm gần đây dần dần trở nên giống với Đông Tấn quốc, nhà nhà hưởng phúc. Hoàng thất họ Lăng không thể đột nhiên thay đổi như vậy được, chắc chắn là Tần thế tử đã đến răn dạy bọn họ và đính ước với Tam công chúa.

Tên bên cạnh cũng phụ họa:

- Đúng, đúng, ta còn nghe nói, ngày đó Bách Quỷ chiến thiếp còn xuất hiện ở Bối gia.

Hai người kia lập tức kinh ngạc hỏi lại:

- Bách Quỷ chiến thiếp ?

Tên kia đắc ý chậm rãi gật đầu, uy danh Bách Quỷ chiến thiếp như một huyền thoại ở khu vực Tây Nam Trung Nguyên, mỗi khi nhắc đến, khí huyết tu sĩ vẫn sục sôi như ngày đầu.

Ba ngày sau, đám người Tần Vũ đang chia nhau lùng soát ở một khu vực rộng lớn, hôm qua, thủ hạ của Tần Vũ và Bối gia đều truyền tin đến phát hiện bóng dáng Thiên Cẩu ở chỗ này.

Ở đằng xa, một con chó đen, đang theo dõi động tĩnh đám người Tần Vũ, nó khịt mũi, rồi tự nhủ:

- Thượng cổ Thanh Vân tông ? Chẳng lẽ lão thái tổ muốn bắt ta về hầm canh ! Ẳng, vậy thì không được!

Nói rồi nó nhẹ nhàng, chậm rãi di chuyển từng bước một, tránh để cho đám người Tần Vũ phát hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play