Ô Thản Thành,

Tần Vũ và Tử Yên lúc này đang ở trong phủ thành chủ nghỉ ngơi.

Hai ngày trước, thủ hạ của Hồng Lâu phân bộ ở đây đã thay hắn đưa bái thiếp đến Hoa gia, thông báo cho bọn họ biết rằng, sớm hôm sau Tần Vũ sẽ ghé qua đây, để họ liệu sự mà chuẩn bị.

Hoa gia trên dưới một bộ gấp gáp náo loạn, bọn họ hoảng hốt lo sợ không biết Tần Vũ đột ngột đến Hoa gia là có chuyện gì, bọn họ trước giờ cũng chưa từng đắc tội với Tần thế gia, nhưng mà vẫn lo lắng không thôi.

Hung danh nhị thế tổ của Tần Vũ ở mấy thành trấn nhỏ cũng không vừa, ba lần cường ngạnh mang theo cao thủ cướp đoạt thê tử của người ta, ngay cả hôn thê của con trai Lâm thế gia Tam trưởng lão cũng bị hắn cướp đoạt, mang về đích hệ gia tộc.

Bởi vì người đời không hiểu câu chuyện sâu xa bên trong, một đồn mười, mười đồn trăm, mấy chốc Tần Vũ mang hung danh nhị thế tổ, chỉ cần là mỹ nữ mà hắn nhìn trúng, lập tức dẫn cao thủ đến mà cường ngạnh dẫn đi.

Mà Hoa gia đời này vừa vặn có hai mỹ nữ nức tiếng Ô Thản Thành là Hoa Y Tiên, và Hoa Tư Mỹ. Hai nàng nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, diện mạo thanh tú, dáng người kiều diễm nết na, lại tinh thông y thuật và thảo dược, nên được rất nhiều thiếu niên anh tài trong Ô Thản thành để mắt đến. Ngay cả các thiếu chủ của mấy gia tộc ở Trung Châu thành cũng vài lần ghé qua, bái phỏng các nàng.

Đặc biệt là Hoa Y Tiên, thiên phú của nàng cực kỳ nổi trội, từ nhỏ sớm đã tinh thông y thuật, thông hiểu dược lý của hơn nghìn loại thảo dược, nắm vững nhiều loại đan phương, cực kỳ được gia tộc xem trọng, vượt xa Hoa Tư Mỹ. Nhưng mà, trời cao đố kỵ anh tài, không biết vì sao, từ một năm trước, khi nàng vừa tròn 18 tuổi, khắp người nàng bộc phát độc ban, nổi lên hắc tuyến kỳ dị, toàn thân tỏa ra mùi tanh tưởi buồn nôn, khó chịu, người người xa lánh.

Gia tộc ban đầu cũng cố gắng chạy chữa cho nàng, nhưng dần dà bọn họ từ bỏ hy vọng, lại không ai dám lại gần nàng, đành nhốt nàng lại ở trong mật thất, để nàng từ từ tự sinh tự diệt. Lâu ngày, nàng bị hạ nhân trong nhà đối xử không ra gì, nào còn là thiên kim tiểu thư mỹ lệ như ngày trước.

Hơn nữa, Hoa Tư Mỹ và mấy vị tiểu thư trong nhà, còn ngày đêm đến châm chọc nàng, thậm chí còn dẫn mấy vị công tử đến xem nàng như một trò vui. Hoa Y Tiên cũng vì chuyện này mà nảy sinh hận ý với Hoa gia.

Từ ngày nàng bị nhốt vào đây, ngay cả vị lão tổ từng yêu thương nàng, cũng chưa đến thăm nàng một lần. Nội tâm nàng cũng vì vậy mà bị tổn thương sâu sắc.

Hoa Y Tiên bị nhốt lại lâu ngày, lại bị sỉ nhục như vậy, bắt đầu tuyệt vọng trong mật thất, ngày ngày gục mặt mà khóc. Thẳng đến một hôm khi nàng định tự sát, thì trên tay nàng xuất hiện một con tằm, nó truyền âm cho nàng nói rằng, nàng vốn dĩ thể chất là Vạn Độc Chi Thể, đến khi tròn 18 tuổi sẽ bộc phát thể chất, còn nó là Thiên Thu Vạn Cổ Tằm, chỉ cần nàng cố gắng chịu đựng đợi nó hấp thụ độc khí trong người của nàng, khôi phục lại một chút thực lực, nó sẽ giúp nàng thoát khỏi nơi đây, từ từ giúp nàng trở thành vô địch thiên hạ.

Hơn nữa, để cho nàng tin tưởng nó, con Cổ Tằm này còn ký khế ước chủ tớ với nàng. Bấy giờ, nàng mới khôi phục lại được một tia hy vọng, mong có thể sớm ngày thoát khỏi nơi này.



Lúc này Hoa Y Tiên đang ở bên trong mật thất, run rẩy đưa bàn tay trắng nõn của mình, hứng từng tia sáng chen chúc qua từng kẽ hỡ trong mật thất, nàng lâu rồi, chưa được hít thở không khí ở bên ngoài, nàng thật nhớ hương cỏ non những ngày đầu mùa hạ.

Nước mắt nàng cứ vậy lăn dài trên má. Con Cổ Tằm trong người nàng, thấy vậy cũng hiện thân trên tay nàng, nó hy vọng có thể an ủi nàng một chút.



Mặt khác, bây giờ, ở đại sảnh Hoa gia, Tần Vũ đang ngồi trên đại ỷ chính giữa đại sảnh, Hoa Tư Mỹ đứng nép một bên lão tổ Hoa gia, nàng thật chờ mong sẽ lọt vào mắt xanh của Tần Vũ, được hắn mang về đích hệ gia tộc, một bước trở mình, thành thiếu phu nhân Tần thế gia.

Nhưng mà Tần Vũ nãy giờ, không hề liếc nhìn nàng một cái, làm nàng có chút thấp thỏm bất an.



Tần Vũ nói chuyện qua loa vài câu với Hoa gia lão tổ, rồi hắn trực tiếp hỏi:

- Ta nghe nói, trong nhà các ngươi còn một người tên là Hoa Y Tiên?

- Dạ bẩm Tần thế tử, quả là như vậy, nhưng mà nàng hiện tại khắp người phát độc ban, cả người gớm giếc, tanh tưởi, sợ là sẽ làm thế tử kinh động.

Hoa gia lão tổ khẩn trương đáp lời hắn, lão cũng thật mong chờ Hoa Tư Mỹ được lọt vào mắt xanh của Tần Vũ. Nếu được như vậy, Hoa gia ở Ô Thản thành liền một bước lên mây, ôm cái đại thụ Tần thế gia lần nữa sinh sinh quật khởi phát triển ở đây.

Tần Vũ nhàn nhạt nói:

- Không sao, ta muốn nhìn qua nàng, bây giờ liền gọi nàng đến đây.

- Dạ vâng thế tử.

Hoa gia lão tổ hoài nghi trong lòng, nhưng lão cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành kêu Hoa Y Tiên lên cho hắn nhìn qua. Lão còn nghĩ hẳn là tên thế tử này rảnh rỗi, muốn xem chuyện lạ trong thiên hạ. Lão thở dài, mong là hắn lúc nữa không bị kinh sợ mà một tay chụp chết nàng, hoặc vạ lây lên đầu Hoa gia.

Qua một hồi, từ xa hạ nhân trói hai tay nàng lại, lôi nàng đi đến đại sảnh, diện kiến Tần Vũ. Nàng bước vào đại sảnh, hai mắt hoảng hốt nhìn xung quanh, lại lo sợ nhìn lên Tần Vũ đang ngạo nghễ ngồi trên đại ỷ.

Hoa gia lão tổ giận dữ quát nàng:

- Nghịch tử, còn không mau bái kiến Tần thế tử.

Nàng bị lão tổ quát nạt, run rẩy vội vàng quỳ xuống bái kiến Tần Vũ.

- Hoa Y Tiên bái kiến Tần thế tử.

Tần Vũ nhẹ nhàng dùng chân khí cởi trói cho nàng, rồi bảo nàng đứng lên.

- Được rồi, ngươi đứng lên đi.

- Đa tạ Tần thế tử.

Giọng nàng run lẩy bẩy đáp, nàng đang vô cùng hoảng sợ, vì con Cổ Tằm truyền âm cho nàng, nó nói rằng, người đang ngồi trên đại ỷ, tu vi bây giờ là Hóa Thần cảnh đỉnh phong, hơn nữa, nó cũng không nắm chắc bảo vệ nàng an toàn rút lui, nếu như Tần Vũ muốn giết nàng.

Tần Vũ lật tay xuất hiện một tia khí tức chân hỏa, là Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa, rồi hắn bắn thẳng về phía đan điền của nàng, Hoa Y Tiên hoảng sợ thoáng chốc lùi lại, con Cổ Tằm nói nàng bình tĩnh, hắn không có ý hại nàng.

Sinh Mệnh Chi Linh Chân Hỏa vừa vào trong người nàng, lập tức lan ra khắp huyệt vị kinh mạch, sinh sinh trấn áp độc tố trong huyết mạch của nàng, độc ban của nàng từ từ tiêu tán.



Tần Vũ thấy có hiệu quả, lại truyền thêm một tia chân hỏa vào người nàng, chế trụ đan điền, con Cổ Tằm thấy chân hỏa, đang từ từ phóng bế đang điền lập tức chạy lên giữa ngực nàng trốn tránh chân hỏa.

Tần Vũ thấy trong người nàng có khí tức dị động, lập tức thuấn di, điểm lên ngực nàng, trực tiếp dùng chân hỏa, hút lấy Cổ Tằm ra ngoài, nó hoảng hốt truyền âm cho nàng cầu cứu.

Hoa Y Tiên vội vàng quỳ xuống nói với Tần Vũ:

- Tần thế tử xin người đừng hại nó, nó là sinh mệnh tương thông với tiểu nữ.

Tần Vũ không nói gì, phong bế trong Cổ Tằm trong chân hỏa ngắm nghía hồi lâu bằng [Thần Nhãn], rồi hắn nhàn nhạt lên tiếng:

- Hoa Y Tiên này Tần Vũ ta mang đi.

Nói rồi, hắn thả con Cổ Tằm về lại trong người nàng, phất tay áo mang nàng rời đi.

Trên dưới Hoa gia một mảnh kinh ngạc nhìn nhau, vừa nãy Tần Vũ chỉ dùng hai chiêu liền đẩy lui độc ban trên người nàng, nháy mắt nàng lấy lại dung mạo xinh đẹp mỹ lệ của ngày nào. Hoa Y Tiên trước khi rời đi cũng không quên nói với bọn họ:

- Hoa Y Tiên ta bây giờ là người của Tần thế tử, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt với Hoa gia.

Hoa gia lão tổ, ho ra một ngụm máu tươi, lão bị những lời này của Hoa Y Tiên kinh động đến tâm phách, người mà bọn họ hắt hủi, bây giờ lại được Tần thế tử để ý, vốn mang hy vọng quật khởi, lại bị nàng một lời cắt đứt quan hệ.

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng chạy theo Tần Vũ. Tần Vũ bây giờ trong mắt nàng, là người giải thoát cho nàng khỏi địa nhục nhân gian, mắt nàng ngấn lệ, siết chặt tay, trong lòng âm thầm tự hạ lời thề.

“Hoa Y Tiên kiếp này, nguyện theo công tử suốt đời”

Hắn là người đầu tiên không cười nhạo nàng, cũng không hề hắt hủi nàng, còn ra tay giúp này chế trụ độc ban. Nên bây giờ, trong lòng Hoa Y Tiên vô cùng cảm kích Tần Vũ.

[Đinh! Độ hảo cảm của khí vận chi tử 5 sao – Hoa Y Tiên đối với ký chủ 100/100]

Tần Vũ nhoẻn miệng cười, khoát tay áo, cường nganh mang nàng phi hành về phủ thành chủ.



Ô Thản thành và các thành trấn lân cận vì chuyện này mà xôn xao ầm ĩ, Hoa Y Tiên đột nhiên khỏi bệnh, lấy lại dung nhan tuyệt mỹ, được Tần thế tử để ý, trực tiếp dẫn đi. Bọn họ khắp nơi bàn tán nghị luận, Tần thế tử quả nhiên ngang ngược bá đạo, không hề hỏi qua ý kiến Hoa gia, nói dẫn người đi lập tức dẫn người đi.

Hoa Tư Mỹ bởi vì chuyện này mà càng thêm đố kỵ với Hoa Y Tiên, nàng không hiểu sao từ nhỏ đến giờ nàng lúc nào cũng bị thua thiệt so với Y Tiên về mọi mặt, ngay cả bây giờ cũng vậy, ngay cả cơ hội tốt như vậy cũng bị Hoa Y Tiên cướp lấy.

Từ đó nàng sinh ra hận ý đối với Hoa Y Tiên và Tần Vũ, Hoa Tư Mỹ nàng ôm theo hy vọng một ngày nào đó, có thể chà đạp cả hai dưới chân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play