Gia đình mục sư Cường xin phép đưa anh về nhà dưỡng bệnh một thời gian, thực chất là để cầu viện tới sự giúp đỡ của thầy Hòa. Những người quen biết anh Cường đều ngày ngày cầu nguyện và xin Chúa cứu vớt người con tội nghiệp của ngài.

Bố mẹ mục sư Cường dồn hết tiền của để thuê một chiếc máy thở ô xi của một cơ sở y tế trong thành phố, đề phòng anh Cường có dấu hiệu bất ổn còn đáp ứng kịp thời. Thầy Hòa gấp rút thực hiện lễ rút hồn dựa trên sự đồng ý của gia đình anh Cường. Đây là một nghi lễ không quá phức tạp nhưng lại khá nguy hiểm. Nghi lễ này yêu cầu đẩy người thực hiện xuống trạng thái sâu nhất của giấc ngủ, đẩy giới hạn của sự sống đến gần với cái chết nhất. Nói tóm lại, nghi lễ này khiến người bệnh chìm vào hôn mê sâu, hồn chuẩn bị xuất ra khỏi thân xác thì sẽ bị xé nhỏ ra rồi nhét lại vào bên trong cơ thể.

Thầy Hòa đổ đầy một bồn tắm lớn, đặt mục sư Cường nằm vào bên trong. Giờ đây vị mục sư im lìm như một bức tượng, ngoài việc thở yếu ớt ra, anh không còn một chút biểu hiện nào của việc có nhận thức với môi trường bên ngoài.

Sau khi đặt mục sư Cường nằm ngập trong chậu nước, thầy Hòa thả những viên đá lớn vào bồn, cốt là để giảm nhiệt độ cơ thể của mục sư đến một mức tối thiểu cho phép. Một chiếc nhiệt kế cũng được đặt vào trong bồn để theo dõi nhiệt độ của nước. Nước từ xưa đến nay luôn là vật dẫn giữa các thế giới, dù trong quan niệm hay đức tin nào cũng vậy. Khi nằm trong nước, cơ thể con người có thể dễ dàng xuất hồn hơn.

Thầy Hòa dán một lá bùa đỏ lên trán mục sư Cường, chờ đợi. Thầy nhắm mắt, quỳ kính cẩn, miệng nhẩm chú Kim Cương. 15 phút sau, lá bùa chuyển dần sang màu đen, khẽ bốc khói, thứ khói mà chỉ thầy Hòa mới có thể nhìn rõ. Thầy Hòa đưa tay khẽ đỡ lấy mảnh khói, chiếc kéo rỉ sét quen thuộc được thầy rút ra khỏi túi, hơ qua lửa bùa đến cháy đỏ. Thầy Hòa run run kề chiếc kéo vào làn khói rồi đưa những đường cắt. Cơ thể mục sư Cường rung lên bần bật, quẫy nước tung tóe tạt ướt quần áo thầy Hòa. Những người chứng kiến ở đằng xa kêu lên lo lắng. Đó chỉ là biểu hiện của người đang chịu đau đớn về mặt linh hồn nhưng chứng kiến cảnh đó không ai không khỏi lo sợ.

Chiếc kéo cắt đứt một mảnh hồn ra khỏi cơ thể mục sư Cường. Mục sư được hạ nằm xuống chậu nước im lìm. Thầy Hòa lấy ra một chiếc hũ gỗ nâu, có nắp bọc bằng vải, mở ra và đưa mảnh hồn của mục sư Cường vào bên trong. Thầy dán lên trên một lá bùa vàng có vẽ chữ ngoằn nghoèo màu đỏ. Thầy Hòa lẩm nhẩm để phong ấn lá bùa rồi khẽ đặt nó lên bàn.

Xong xuôi, thầy lại gần mục sư Cường, cắt chiếc áo anh đang mặc, để lộ một khoảng ngực. Thầy lấy một chiếc kim to, rạch ba đường rướm máu lên ngực của anh Cường. Sau đó, thầy ấp một lá bùa trắng lên trên đó, tay trái cầm một ngọn nến khẽ xoay vòng vòng lên trên. Thầy Hòa cứ vuốt lá bùa trên ngực của mục sư Cường, miệng lầm bầm nhẩm chú. Làn khói đang bốc ra từ lá bùa trên trán mục sư Cường dần dần giảm bớt rồi tắt lịm. Thầy Hòa khẽ gỡ lá bùa trên trán ra rồi nói:

"Mau mau, giúp tôi đỡ anh đấy ra khỏi đây..."

Mọi người xúm lại đỡ mục sư Cường ra khỏi bồn nước, thay quần áo và lau người cho anh. Người mục sư Cường lạnh ngắt. Hai chiếc máy sưởi nhỏ được đặt hai bên giường, mục sư Cường được đặt vào trong chăn. Dầu gió được bôi vào gan bàn tay và bàn chân của anh để tăng thêm nhiệt độ. Dần dần, cơ thể của mục sư Cường ổn định nhiệt độ nhưng các dấu hiệu sống của anh cũng kém hơn. Lí do là bởi trong cơ thể anh giờ đây chỉ còn lại một phần hồn. Thầy Hòa trở về quê nhà, nuôi dưỡng phần hồn của mục sư Cường. Phần cơ thể của anh vẫn nhờ tới sự giúp đỡ của y học. Thầy cũng để lại một loại tinh dầu xông, nhờ gia đình mục sư Cường ngày nào cũng phải xông cho anh để trợ sức.

Việc nuôi hồn vô cùng khó khăn, vì đây là phần hồn của người lớn tuổi, không thanh thuần như linh hồn của những đứa trẻ. Thầy Hòa đã phải tìm gặp người bạn cũ của mình để hỏi cách cứu giúp mục sư Cường. Người đàn ông đó đã đưa ra nhiều phương án nhanh và hiệu quả nhưng đánh đổi bằng lương tâm và hậu quả khó lường về sau. Vì vậy nên thầy Hòa từ chối và chỉ nhận làm theo một cách khả dĩ nhất, cũng là mất thời gian nhất.

Thầy Hòa phải yểm thêm nhiều loại bùa chú, thảo mộc vào trong hũ đựng hồn của mục sư Cường, đều đặn ngày ngày cho một lượng nhất định, không thêm không bớt. Thầy còn phải ăn chay tụng kinh niệm phần trong vòng hơn nửa năm trời bên chiếc hũ linh hồn để tăng thêm pháp khí. Mục sư Cường tin theo Chúa nhưng về cấu trúc, các linh hồn vẫn chỉ là một bản thể giống nhau nên cách này của thầy Hòa vẫn có thể để giúp được anh. Thầy Hòa cầu mong mọi thứ sẽ có tác dụng.

Vụ án mạng ầm trời đã khép lại nhưng cuộc sống của những người dân không thể trở lại được bình thường. Dần dần, họ chuyển ra khỏi khu chung cư CK2. Gia đình cô bé Ly cũng không ngoại lệ. Sau buổi lễ Khóa Sông, Ly đã không còn nhìn thấy những hình ảnh lạ lùng nào nữa. Cô bé trở nên vui vẻ và vô tư. Duy nhất chỉ có một điều Ly băn khoăn đó chính là người bạn lạ kì ở khu nhà CK2 tên Thanh không còn tới gặp cô bé nữa. Trước khi chuyển nhà ra khỏi đó, Ly không thể chào tạm biệt Thanh một lần.

"Bạn ấy không thể nhìn thấy cháu nữa đúng không?" Thanh đứng yên lặng, hỏi người quản trang đang đứng hút thuốc bên nghĩa địa. Chiếc xe tải chở gia đình Ly cùng đồ đạc ra khỏi khu chung cư hoang vắng vừa phóng vụt qua.

"Ừ... Nghe nói cô bé ổn rồi."

"Vậy là cháu mừng rồi." Thanh đáp, tay vẫn ôm những bó hoa đinh hương không biết từ đâu ra.

"Cháu là ai vậy?" Anh Sĩ thắc mắc, quay sang hỏi danh tính cô gái bé nhỏ.

"Cháu bảo vệ những bạn nhỏ."

"Vậy cháu là thần hộ mệnh của trẻ em rồi..." Anh Sĩ cười, nhìn xa xăm.

Cô bé Thanh cười tươi. Đã từ rất lâu rồi, Thanh đã nằm lại đây. Cô bé từng là nạn nhân của những vụ bạo hành. Giờ Thanh không còn nhớ mình đến từ đâu, cô bé chỉ biết rằng mình muốn bảo vệ những cô bé, cậu bé đặc biệt - tỏa sáng như vầng Thái Dương.

Mọi chuyện đã qua đi nhưng còn nhiều bí ẩn vẫn bỏ ngỏ.

Vào ngày những cô bé dại dột chơi trò chơi thang máy, có những điều kinh khủng đã xảy ra với cô bé Xuân. Xuân ở một mình trong thang máy, bấm số thứ tự từng tầng. Thế nhưng khi cô bé bấm số tầng 5, bóng đèn trong thang máy đột nhiên chớp tắt. Sợ hãi, Xuân co rúm vào một góc thang, cố gắng ấn dừng thang máy nhưng không thể. Xuân hối hận vì đã khui ra trò chơi này. Nếu như không muốn lấy le với các bạn thì Xuân đã chẳng liều lĩnh thế...

Thế rồi từ trên cao, một mái tóc dài buông xuống cùng một gương mặt xám xịt. Xuân hét lên thật lớn sợ hãi, tay với lấy chiếc còi trên cổ thổi lấy thổi để. Thế nhưng không một ai ngoài Ly nghe thấy. Con ma nữ điên cuống xông vào phía cô bé, nó tạo những vết cào dài trên vách thang máy. Nó gằn lên: "Mày dám xâm phạm vào đây... Còn dám nói ra với ai thì mày sẽ chết... Tao sẽ tìm mày... Tao sẽ tìm mày... Hahaha..."

Đúng lúc đó một tác động phía bên ngoài kéo chiếc thang máy trở lại... Xuân sợ hãi đến mức không thể nói thêm một lời nào... Xuân đã được giải cứu kịp thời, thế nhưng số mệnh cô bé cũng không thể kéo dài được lâu...

Còn lại cậu bé tên Đức sống ở phòng 1006 cùng với người mẹ của mình, những điều kinh hoàng cậu bé phải gánh chịu không một ai biết. Cậu bé đáng thương vốn dĩ không thể nói rõ ra thành lời. Từ bé, mẹ của Đức luôn rất yêu thương chăm sóc con, cho dù đứa trẻ không được lanh lợi như bạn bè cùng trang lứa. Thế nhưng khoảng thời gian gần ngày xảy ra chuyện, Đức không ngủ được vì những tiếng cọt kẹt giữa đêm. Cậu bé mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, kinh hoàng phát hiện ra một thân hình dài ngoẵng từ trên xuống, rũ mái tóc dài, ghé vào tai mẹ mình thì thầm. Đức sợ nhưng chỉ có thể ú ớ kêu lên như mơ ngủ. Những ngày tháng sau đó, người phụ nữ lạ kì ấy xuất hiện nhiều hơn, đêm đêm đều thì thầm vào tai mẹ cậu bé. Đức không hề biết rằng con quỷ này đang muốn lấy mạng cả hai mẹ con nhằm tăng thêm sức mạnh cho binh đoàn quỷ. Từ ngày đó, mẹ của Đức không còn là người mẹ hiền từ ngày nào, bà như người mất trí. Việc sinh sống một mình quá lâu bên đứa con thiểu năng khiến bà mắc căn bệnh trầm uất. Chính vì thế nên con quỷ dễ dàng nắm được tâm tư của bà.

Cứ tối đến, bà lại lôi Đức ra hành hạ, véo tai, quát mắng, đánh đập cậu bé trong cả tháng trời. Bà mẹ đi ra ngoài vẫn vui vẻ bình thường, đi chợ cơm nước, nhưng hễ về đến nhà là lại thành một con người khác. Bà dàn những thứ đồ ăn vừa mua được ra mặt bàn, lấy dao băm nát rồi nhìn con trai bằng ánh mắt hằn học những tia máu. Nhà cửa không được dọn dẹp, bốc mùi hôi thối. Những tảng thịt sống được bày ra bàn, bà mẹ dùng tay bốc lên ăn và nhai rau ráu trước ánh mắt hoảng hồn của Đức. Con ma nữ luôn dùng đôi tay dài lở loét mà vuốt ve Đức, nói: "Mẹ con không yêu con đâu... về đây với ta... Ta mới là mẹ con!"

Cậu bé dù thiểu năng nhưng vẫn cảm thấy được nỗi sợ hãi tột cùng. Khi mẹ ra ngoài đi làm và gửi Đức cho gia đình nhà bên, nhân lúc họ không để ý, Đức tìm cách đi lên căn hộ phía trên nhờ giúp đỡ. Đức nhớ người đàn bà trên tầng 11 luôn hỏi han cậu rất tận tình. Con ma tay dài cũng xuất phát từ tầng nhà này nên Đức chỉ biết lên đó cầu cứu và cảnh báo: "Mẹ...dài..." nhưng không ai hiểu cả...

Đỉnh điểm của vụ việc là khi mẹ Đức bắc chiếc ghế ra ngoài ban công và nhảy xuống, chấm dứt cuộc đời u tối, để lại Đức một mình trong căn nhà xơ xác. Linh hồn của bà đã thuộc về quỷ dữ. Rất may là người lớn đã can thiệp kịp thời để cứu cậu bé...

Không chỉ những đứa trẻ tội nghiệp, những số phận làm thuê trong khu nhà CK2 này cũng phải trải qua những ngày tháng bất ổn không yên. Bà Thơm- bà lao công cũ của tòa nhà cũng vì kế mưu sinh mà phải chấp nhận quay lại làm việc ở khu chung cư quỷ ám này. Bà luôn giữ trong mình chiếc bùa mà đã được trì chú trong miếu tổ gia đình để đảm bảo bình an. Vào mỗi đêm, bà phải đi kiểm tra các hành lang để đảm bảo không ai bước ra ngoài nhà để xảy ra chuyện không may. Thế nhưng đêm hôm ngày bà bỏ đi ấy, bà để quên tấm bùa trong túi áo khoác ngoài. Khi bà đang đi tuần trên tầng 9, bà chợt nghe thấy tiếng chuông gió vang lên ầm ĩ rợn người. Sợ hãi, bà Thơm bèn vội vàng chạy thang bộ xuống căn phòng kho dưới tầng 3 của mình. Chạy được nửa đường, bà đã nhìn thấy một bóng hình ghê rợn với mái tóc dài đang bám trên tường đuổi ngay phía sau. Bà trượt chân ngã lăn xuống một tầng cầu thang, người xây xước hết cả. Con nữ quỷ suýt nữa tóm lấy được cổ áo bà, nó cào xước cả một vùng cổ bà Thơm. Gượng dậy, bà chạy bạt mạng xuống dưới tầng, vừa bước vào căn phòng kho, bà vội nắm lấy chiếc áo chứa lá bùa ôm chặt vào lòng, khóa cửa ngồi bệt xuống ghế mà khóc. Tiếng gõ cửa và tiếng cười khe khẽ làm phiền bà cả đêm hôm đó. Bà Thơm để lại một bức thư bằng đôi tay run rẩy, trời vừa tảng sáng, bà thu dọn hết đồ đạc trong căn phòng rồi rời đi không một lời từ biệt.

Số phận của người bảo vệ tên Dũng – bảo vệ trẻ nhất của khu nhà CK2 cũng bi thương không kém. Anh đã phải bỏ mạng trong một tai nạn giao thông đáng ngờ, để lại người vợ vài hai con nhỏ dại trên cõi đời này. Vì mức lương đáng mơ ước khi làm công việc bảo vệ này nên anh đã cố gắng ở lại. Thời gian đầu, việc cho người đàn ông bí ẩn trong căn hầm ăn uống không quá khó khăn, chỉ cần một lần một ngày đem cơm để dưới song sắt. Thế nhưng thời gian qua đi, anh lại bị hắn trêu đùa ngày một nhiều hơn, nỗi sợ hãi ngán ngẩm cứ thế tăng dần lên. Đồng nghiệp của anh động viên anh, động viên lẫn nhau để tiếp tục công việc. Họ nghĩ rằng mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của mình. Họ đâu biết họ đã lầm.

Vào một ngày, anh bước vào căn hầm để đưa cơm như thường lệ thì chợt nghe tiếng người đàn ông đó đang lầm bầm rất tỉnh táo như nói chuyện với ai đó.

"Ngài thật vĩ đại...Saleos... tôi hiểu mục đích của ngài rồi... Tôi đang chờ đợi một thân xác mới... Sắp đến ngày phán quyết rồi! Hahaha"

Dũng đứng tim khi nghe thấy câu nói. Anh run rẩy đặt đĩa cơm xuống mặt đất nghe cái "Choang".

Bỗng: "Bặp!" Một bàn tay với móng tay ố đen chợt nắm lấy cánh tay anh, Dũng rú lên sợ hãi.

"Rầm! Rẩm! Rầm".Người đàn ông kia chợt xuất hiện ngay cạnh song sắt, nhanh đến mức không thể ngờ tới, gí khuôn mặt lở loét và ánh mắt trợn trừng về phía anh Dũng, dùng tay đập vào song sắt.

"Thằng đốn mạt!! Đồ hèn nhát... Mày lại rình rập ở đây như con chó à? Hahaha! Mày hãy câm đi, nếu không tao sẽ để mày câm như một xác chết đấy!" Dớt dãi từ miệng của hắn tuôn ra nhễu nhợt.

Thất hồn bạt vía, Dũng giằng tay mình ra khỏi bàn tay lở loét đang nắm chặt kia, lao ra khỏi căn hầm, người phát lên cơn sốt. Hắn đã để lại trên cánh tay anh những vết cào dài. Dạo gần đây, đêm nào hắn cũng la hét đập phá khiến những người bảo vệ không được yên giấc và bắt đầu có dấu hiệu dọa dẫm và bạo hành họ. Dũng cảm thấy mọi chuyện giờ không giống với những lời mật ngọt của ban quản lý khi tuyển anh vào đây: "Một người bệnh, yếu đuối lắm... chỉ cần đưa cơm nước thôi...". Anh sợ hãi tột cùng bởi anh đã chứng kiến những năng lực bất thường của người đàn ông đó. Anh muốn nói ra với những đồng nghiệp của mình nhưng lại không dám... Cuối cùng, anh bị quỷ che mắt trên đường về và phải bỏ mạng...Anh đã nghe được tên con quỷ cũng như âm mưu của chúng, chúng không thể để cho anh thoát.

Một tội ác gây nên những nỗi đau rất dài về sau...

[Hai năm sau]

Bà Nga leo lên thang, đặt ngôi sao lớn vào vị trí cao nhất trên cây thông trong sảnh nhà thờ.

" Cẩn thận nhé!" Một người đàn ông ngồi phía dưới, tay cầm chiếc cốc ca cao nóng, nhấp vài ngụm, nói với bà.

"Em nhớ rồi mà!" bà Nga leo xuống, khẽ mỉm cười với người đàn ông ngồi trên xe lăn đó.

Mục sư Cường lăn xe ra ngoài sân nhìn đường phố đang đông đúc người qua lại, trầm ngâm. Anh đã tỉnh lại được hơn nửa năm nay, sự kiên trì của thầy Hòa cũng đã có tác dụng, thế nhưng chân anh lại yếu đi, không còn lực nữa. Thầy Hòa đã trở về quê nhà tiếp tục bôn ba trên cuộc hành trình của mình. Anh Cường quay về nhà thờ để tiếp tục phụng sự Chúa. Huy đã bị đuổi khỏi nhà thờ từ lâu, giờ cũng không biết đã quay đầu sám hối hay chưa. Vốn dĩ anh không có quyền trừng phạt một ai cả nên chỉ yêu cầu Huy thú tội trước Chúa rồi đuổi đi.

Bà Nga đứng phía sau lưng anh, khẽ hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"

"À... anh đang nghĩ tới người đàn bà tà đạo năm xưa đã gây ra những tội ác. Cảnh sát không thể lần ra danh tính bà ta. Thật lạ kì..."

"Em cũng vô cùng uất ức. Vụ án đã khép lại rồi thế nhưng kẻ thủ ác lại không phải chịu trách nhiệm. Đáng lẽ bà ta phải bị xử tử hàng trăm lần...!"

Mục sư Cường chỉ cười hiền sau bao biến cố, không đáp lại thái độ gay gắt của bà Nga mà chỉ đáp: "Em không biết tại sao lại vậy ư? Ngoài kia còn rất nhiều câu chuyện như vậy. Đó là câu trả lời của Chúa..."

Anh Cường hiểu rằng, câu chuyện của cuộc đời anh cũng cuộc hành trình khó tin vửa rồi là câu trả lời của Chúa dành cho anh. Cái ác luôn tồn tại và hiện hữu trong con người và bên cạnh con người. Anh không thể hoàn toàn tiêu diệt được nó. Nó chính là lòng tham lam, sự ích kỷ, đố kị, du͙ƈ vọиɠ, bản năng, rắp tâm tanh bẩn ngày ngày thì thầm vào tai loài người và khuyên họ hãy làm theo. Đó chính là hiện thân của quỷ dữ mà con người luôn phải đấu tranh. Cái ác sẽ luôn tồn tại và sẽ càng được dung túng, lan rộng nếu như con người ngừng đấu tranh và tin tưởng. Cái ác sẽ không bao giờ bị diệt trừ nếu như con người luôn sợ hãi và im lặng thờ ơ. Những nạn nhân trong vụ việc vừa rồi, nếu như họ dám lên tiếng và quyết tâm phản đối cái ác đến cùng, dù chỉ là từ những biểu hiện nhỏ nhất của cái ác thôi cũng đủ cứu họ khỏi những cơn ác mộng sau này. Cái ác vuột ra khỏi tay công lí khi mọi người thờ ơ với nỗi đau của người khác. Và Chúa dặn anh hãy không ngừng đấu tranh, không ngừng tin tưởng. Ngài đã chỉ cho anh điều đó, bởi vì một người không thể cứu cả năm châu. Khi con người đồng lòng thì mới là lúc cái ác lùi xa.

Bóng tối đã tạm lùi về phía sau, những người còn lại tiếp tục hướng tới một tương lai tươi sáng hơn: Anh Sĩ, bà Uyên, gia đình Ly, mục sư Cường và bà Nga,...

Chiếc chuông của Thánh Gioan được sử dụng làm lễ rửa tội cho bốn cô gái đã được hai vị mục sư quản nhiệm kia đặt lại ở nhà thờ Tin Lành của mục sư Cường. Sau khi tỉnh dậy, anh Cường đã trao lại nó cho một nhà thờ Thiên Chúa giáo lớn trong thành phố bởi nhà thờ của anh không lưu giữ lại những thánh tích của các tông đồ Chúa Giê su. Chiếc chuông đó được gìn giữ rất cẩn thận và đóng vai trò quyết định trong những buổi lễ đuổi quỷ mãi sau này.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play