Quốc sư phủ.

“Sư tôn!” Mạc Thiên Cửu chắp tay thành kính.

Diệp Hồng Vân nâng chén trà lên uống, thưởng thức trà vị, một lúc sau đặt xuống, lúc này mới nhìn thẳng hắn.

“Miễn lễ.”

Mạc Thiên Cửu thu tay đứng thẳng người.

“Tu vi ngươi thế nào?” nàng hỏi.

“Trúc Cơ sơ kỳ.” hắn đáp.

“To gan!” Diệp Hồng Vân đột nhiên quát lớn, khí thế bùng nổ, đưa tay vỗ nát cái bàn nát thành tro bụi.

Mạc Thiên Cửu giật bắn mình, vội quỳ xuống.

“Sư tôn, đệ tử không biết mình làm sai cái gì, xin sư tôn chỉ bảo.”

“Hừ, sai cái gì ngươi còn không biết sao?” Diệp Hồng Vân nghiến răng gằn từng chữ, chụp lấy cổ hắn nhấc lên cao. “Ngươi làm sao có thể đột phá Trúc Cơ? ngươi không có Trúc Cơ đan làm sao đột phá?”

Thì ra là chuyện này! Mạc Thiên Cửu đã hiểu.

Tại tu tiên thế giới, đan dược đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Đột phá cần đan, tăng tu vi cần đan, chữa thương cần đan, tăng tuổi thọ cần đan, yếu sinh lý cần đan…

Đan dược gần như toàn năng trong thế giới này, ngay cả giải độc đan… cũng dùng đan!

Bởi vậy đan sư rất được coi trọng, nói là coi trọng nhất cũng không sai. Trần Hảo trước đó nhiều lần khuyên Mạc Thiên Cửu theo đan đạo cũng vì như vậy.

Đột phá Trúc Cơ cảnh thật ra có vài cách nhưng phổ biến nhất, đơn giản nhất, dễ nhất là dùng Trúc Cơ đan.

Lâu dần đạt thành nhận thức không có Trúc Cơ đan tuyệt đối không thể đột phá Trúc Cơ cảnh.

Đại Trịnh là đất nghèo nàn, Trúc Cơ đan cực hiếm, trở thành bảo vật quốc gia, muốn có được phải thông qua một số phương pháp đặc biệt.

Ngoài mặt Đại Trịnh chỉ có mình Diệp Hồng Vân là đan sư cấp hai, tức là có khả năng luyện Trúc Cơ đan. Nhưng Trúc Cơ đan nguyên liệu cần khá nhiều, toàn là thứ hiếm, đất nghèo như Đại Trịnh năm mươi năm miễn cưỡng gom đủ nguyên liệu một lò. Nếu may mắn có thể luyện ra vài viên dùng được, nếu không vậy thì mất trắng.

Chuyện luyện đan thất bại là rất phổ biến.

Mạc Thiên Cửu bước vào Trúc Cơ cảnh, không có đan dược hỗ trợ, Diệp Hồng Vân có thể chắc chắn điều này, vậy thì hắn làm sao trở thành Trúc Cơ?

“Sư tôn… ặc ặc… xin nghe đệ tử giải thích…” Mạc Thiên Cửu vùng vẫy, hắn không dùng năng lực, sợ sẽ có thêm hiểu lầm.

Diệp Hồng Vân quăng tay ném hắn xuống đất, hừ lạnh:

“Nếu ngày hôm nay, ngươi không cho ta câu trả lời hợp lý thì đừng hòng ra khỏi đây.”

Mạc Thiên Cửu chống tay đứng dậy, xoa xoa cổ, ả đàn bà này ra tay thật nặng, thật sự làm muốn giết ta mà.

Hắn từ trong sách biết được chuyện Trúc Cơ cảnh, bởi vậy đã sớm chuẩn bị lời nói dối.

Hắn chắp tay nói:

“Sư tôn, chuyện này phải bắt đầu kể từ khi đệ tử ra khỏi kinh thành…”



Đại ý câu chuyện là khi hắn đến Giang Hạ, nơi có nhiều mỏ kim loại, đã cảm ứng được một thứ rất đặc biệt. Hắn một mình tiến sâu vào bên trong, đi qua chằng chịt hang động, đến đường cụt. Hắn không ngừng lại mà tiếp tục phá chướng trước mặt.

Cuối cùng tại sâu trong lòng mỏ, hắn phát hiện một khối kim loại màu lục phát ra quang mang nhàn nhạt.

Khi tiếp xúc với khối kim loại, kim linh căn trong người hắn rục rịch, giống như một con tiểu long muốn phá xác thoát ra. Hắn liền biết thứ này không tầm thường, vậy là hắn ngồi xuống tu luyện.

Quên mất trời đất thời gian, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã là Trúc Cơ, còn khối kim loại kia đã mất hết hào quang.

Hắn sau đó xòe tay, lấy ra khối kim loại bằng móng tay giống như thủy tinh, màu lục rất nhạt quang mang ảm đạm, gần như đã thành phế kim.

“Đệ tử thấy thứ này kỳ lạ nên đã lấy một chút làm kỷ niệm.”

Diệp Hồng Vân vươn tay chụp lấy, đôi mắt trợn tròn không thể tin được. Đây chính là Lục Nhạc Thần Kim, kim loại cấp bốn, tức là kim loại dùng để chế tạo Nguyên Bảo cho Nguyên Anh cảnh.

Chuyện này sao có thể, Đại Trịnh nghèo nàn, sinh ra tài nguyên cấp Trúc Cơ đã là hết sức, tài nguyên cấp Kim Đan vạn năm không biết có sinh ra được một điểm không. Vậy mà bây giờ trên tay nàng lại là bảo vật cấp Nguyên Anh.

“Thứ này… ngươi còn không?” Nàng vội vàng hỏi.

Mạc Thiên Cửu lắc đầu:

“Đệ tử đã hấp thu hết, đây là mảnh còn lại duy nhất. Nhưng xem ra cũng không duy trì được thần tính lâu.”

Diệp Hồng Vân nhìn vật trong tay, mắt đảo mấy vòng, trong lúc này nàng suy nghĩ ngàn vạn. Thậm chí nàng xuất hiện ý nghĩ muốn giết hắn đoạt bảo. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đây là điều bình thường ở tu tiên. Thầy giết trò, trò giết thầy. Cha giết con, con giết cha. Chồng giết vợ, vợ giết chồng… chuyện nào mà chưa từng xảy ra.

Nhưng sau một thoáng, nàng bình tâm lại, có thể như hắn nói thứ này đã không còn, giết hắn cũng vô dụng, thậm chí làm hỏng kế hoạch sau đó. Cho dù có được, chính nàng cũng phải lo cho tính mạng của mình.

“Thứ này… ta muốn.” cuối cùng Diệp Hồng Vân đơn giản một câu.

“Vâng! đệ tử vốn định dùng nó hiếu kính sư tôn.” Mạc Thiên Cửu cười nói.

Diệp Hồng Vân gật đầu, nghĩ sao đó, lại ném cho hắn một túi linh thạch.

“Ngươi ở lại trong phủ, chỗ của ngươi đã được xây lại.”

“Vâng! sư tôn.” hắn ngoan ngoãn.

“Được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi.”

Mạc Thiên Cửu chắp tay sau đó lui ra. Trở về phủ, hắn lập tức thở ra một hơi dài, bây giờ mới dám lau mồ hôi, cảm giác như vừa dạo một vòng quỷ môn quan trở về.

Còn về câu chuyện kia tất nhiên là giả, không có khối Lục Nhạc Thần Kim nào cả, là hắn đã khổ công tìm kiếm từng điểm từng điểm khắp các mỏ mới được một đầu móng tay.



Sau khi Mạc Thiên Cửu đi, Diệp Hồng Vân cẩn thận lấy ra một cái hộp, đặt mảnh kim loại vào trong, sau đó đóng lại trận pháp. Không yên tâm, nàng tiếp tục đánh lên các loại ấn ký, cuối cùng mới cất đi.

Xem ra chuyện Mạc Thiên Cửu tiến cấp Trúc Cơ không có nghi ngờ, đây dù sao cũng là bảo vật cấp Nguyên Anh hỗ trợ một cái tu sĩ lên Trúc Cơ có gì khó, thậm chí linh căn của Mạc Thiên Cửu có khi đã tăng cấp.

Sau đó cũng có thể giải thích vì sao hắn giết được hai tên Trúc Cơ, trong đó có một là trung kỳ, vì hắn là thiên tài, vượt cấp giết địch quá bình thường.

Kim linh căn cấp năm! đây chính là tương lai Hóa Thần.

Đồ đệ của nàng là tương lai Hóa Thần, mà nàng lại đang tính kế hắn.

Nghĩ đến đây nàng không dám tưởng tượng nữa.





Đêm tối, hôm nay ánh trăng bị che mờ bởi những đám mây đen, gió lạnh rít gào.

Nhà nhà đều đóng chặt cửa, đường phố vắng tăng, những nơi hay hoạt động về đêm như thanh lâu, sòng bạc, nhà hàng cũng đều tắt đèn đóng cửa.

Kể từ khi chiến tranh nổ ra, toàn bộ kinh thành đã được lệnh giới nghiêm, hạn chế mọi hoạt động ngoài khung giờ quy định.

Quân lính từng tốp qua lại, canh phòng cẩn mật, nếu như bắt được người ra đường không có lý do chính đáng, bọn họ có thể xử ngay tại chỗ.

Ngoài ra còn có tu sĩ ẩn nấp quan sát, đề phòng tất cả trường hợp xấu.

Trong màn đêm vô tận, một nhóm người mặc áo đen đang lướt trên từng mái nhà, có tu sĩ cảm giác đưa mắt nhìn thì bọn chúng giống như hắc dịch chảy xuống tan vào bóng tối, giống như không hề tồn tại. Khi tên tu sĩ quay đi, bọn chúng lại hiện hình, tiếp tục lướt đi.

Cảnh Vương Phủ, đây là phủ của thái tử Trịnh Cơ.

Thái tử thường ở trong nội cung, thỉnh thoảng sẽ trở về cung Cảnh Vương thay đổi không khí. Đêm này chính là lúc thái tử đang ngủ trong tư phủ.

Trong phủ, cảnh vệ qua lại, đèn lồng trên các hành lang sáng trưng, Trịnh Cơ đang ôm tiểu thiếp ngủ.

Mấy cái bóng đen xuất hiện trên nóc phủ thái tử, tên chỉ huy đưa ngón tay ra hiệu, phân chia đội hình. Bọn chúng tản ra, tại trên nóc nhà lật lên viên ngói, tìm kiếm thái tử.

Một tên lật lên mái ngói, phát hiện bên dưới bày biện xa hoa, đây hẳn là phòng thái tử rồi. Hắn lập tức hóa thành dịch lỏng, nhiễu dài xuống đất, không gây ra một chút tiếng động nào.

Mấy tên áo đen khác cũng tương tự phát hiện ra căn phòng xa hoa.

Những căn phòng này đều được bố trí giống nhau. Đây chính là cách đề phòng ám sát, trước khi đi ngủ, thái tử sẽ chọn ngẫu nhiên một trong các phòng.

Khi bọn chúng đáp xuống đất, lướt đi, tới gần giường ngủ, nhìn tấm chăn lớn, giống như có người đang ngủ phía dưới, che kín người. Sát thủ cầm trong tay con dao giơ lên cao, sau đó đâm xuống.

Phốc! tên sát thủ rút dao, không có máu dính trên dao, hắn kéo tấm chăn ra, không có gì cả.

Bị lừa rồi!

Đúng lúc này trận pháp dưới chân khởi động, âm thanh báo động vang inh ỏi.

Tất cả những phòng khác đều tình cảnh tương tự như vậy.

Nhưng có một tên sát thủ đã đến đúng phòng.

Hắn cầm dao giơ lên cao, chuẩn bị hạ xuống thì đúng lúc này có âm thanh inh ỏi. Thái tử giật mình!

Tên sát thủ trong lòng mắng: khốn kiếp!

Phốc! lưỡi dao đâm xuống, thái tử kịp nghiêng người né tránh, cây dao đâm vào bả vai.

“To gan!” thái tử tung chưởng đánh vào ngực tên sát thủ.

Bành! chưởng ấn đánh xuyên lồng ngực sát thủ, hắc dịch bắn tung tóe, tên sát thủ nhếch mép cười, cầm dao đâm tới.

Thái tử bị ép vào góc giường, hắn lúc này trần truồng, không có bảo hộ, bị đâm chỉ sợ sẽ toi đời.

“Khốn kiếp!” hắn hét lớn, linh khí bùng nổ tạo thành lồng phòng ngự.

Phốc! lưỡi dao cắm vào được nửa thì dừng lại, không thể phá được lồng phòng ngự.

“Cứu giá!” Trịnh Cơ hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play