Mạc Thiên Cửu cầm hai vạn quân và năm ngàn phu từ Giang Hạ tiến về kinh đô Thang Nguyên.
Nhưng đường đi của bọn họ không phải đường thẳng, bọn họ sẽ giải phóng Vương
Hạ Châu, Bích Ngô Châu và Hoàng Nghiệp Châu, sau đó mới tiến tới kinh đô Thang Nguyên.
Hắn muốn dương danh, dùng đại thế cuồn cuộn kéo tới kinh thành, dùng vạn dân làm bùa hộ mệnh,Thái Đức không muốn phong
vương cũng phải phong vương cho hắn, càng không thể giết hắn nếu không
muốn vạn dân căm hận.
“Nhân Vương, chúng ta đã tới địa phận Vương Hạ.” một tên thám báo cưỡi ngựa tới trước đại quân báo cáo.
“Lý Quy, Điền Hữu, Tô Do, Thái Quang, ta cho các ngươi mỗi người hai ngàn
kỵ binh, càn quét địch tại các thành trấn này cho ta. Không cần tiêu
diệt, dồn bọn chúng tụ lại với chủ quân là được.” Mạc Thiên Cửu nhìn tấm bản đồ chỉ tay vào các điểm, ra lệnh.
“Vâng!” bốn người chắp tay, kéo cương ngựa phóng đi.
“Nhân Vương, tiêu diệt từng nhóm nhỏ bọn chúng khiến bọn chúng tiêu hao sinh
lực không tốt hơn sao? vì sao lại dồn bọn chúng lại?” một tên tướng quân thắc mắc.
“Vì ta muốn một lần tiêu diệt.” Mạc Thiên Cửu đơn giản một câu.
Đánh hạ đại quân ở thành chính thì quân địch ở những nơi khác sẽ tự động rút lui nhưng thứ hắn muốn là lá cờ Thiết Nhân Vương tung bay khắp hang
cùng ngõ hẻm, để mọi người biết được là ai cứu bọn họ.
Hắn không phải thánh nhân cứu người không mong báo đáp, ngược lại hắn muốn được báo đáp và ngay tức thời. Hắn đang mua lòng dân.
Mọi người không thể nào hiểu được tính toán của hắn.
Qua một ngày càn quét đối phương đã biết được một đội quân lớn khoảng hai
vạn đang tiến tới, mục tiêu là giải phóng Vương Hạ. Nhưng không quá lo
lắng vì quân thủ thành có tới ba vạn quân, trên lý thuyết muốn công
thành thì quân công phải gấp ít nhất bốn lần quân thủ.
“Tướng quân, không nên lơ là cảnh giác, bọn họ dám công tới đây, ắt hẳn có tự tin nào đó.” phó tướng nhắc nhở.
Tên chủ tướng gật đầu, hắn cầm quân xưa nay đều lấy cẩn trọng làm đầu, sẽ không vì chênh lệch quân số mà khinh thường đối thủ.
Bọn chúng gấp rút gia cố phòng thủ, chuẩn bị sẵn sàng.
Rạng sáng, tinh kỳ tung bay, tên lính căn đưa tay che trán, nhíu mắt nhìn.
“Địch tập! địch tập!”
Keng keng keng… chuông cảnh báo được gõ vang.
“Bọn chúng tới rồi! mọi người nhanh vào vị trí.”
“Kẻ đến là ai?”
“Trên lá cờ ghi Thiết Nhân Vương.”
“Có phải chính là đội quân đã lấy được bảy châu, đánh bại đội quân Thác Bạc.”
“Đúng vậy! nghe nói bọn họ còn giết mấy vị tiên nhân phe ta.”
“Chết tiệt! nói như vậy bọn họ có tiên nhân, như vậy thì làm sao mà đánh.”
“Im miệng! có tin ta chém ngươi không? dám lung lạc lòng quân.” tên chủ tướng quát.
“Tướng quân tha tội.” tên thuộc hạ thân tín chắp tay cúi đầu, nhưng sắc mặt vẫn không bớt lo.
“Yên tâm đi, ta đã lệnh cho người bắt giữ dân chúng làm con tin, cho dù là tiên nhân cũng phải cân nhắc kỹ khi ra tay.”
“Tướng quân anh minh!” đám thuộc hạ ánh mắt sáng ngời.
Tên tướng chỉ huy sắc bén nhìn quân địch tới gần, trong đầu nảy ra các loại tình huống và các cách ứng phó.
…
“Hàng hay chết!” một tên lính cưỡi ngựa cầm cờ Thiết Nhân Vương đi tới trước cổng thành lớn tiếng hô.
“Hàng em gái ngươi!” trên thành vọng xuống tiếng cười nhạo.
Ngay lúc này từ trên trời cao, những bộ giáp sắt khổng lồ hạ xuống.
Rầm rầm rầm… trên tường thành lẫn nội thành, năm mươi bộ giáp chiếm giữ các vị trí quan trọng.
Đám binh lính ngước đầu nhìn lên bộ giáp sắt khổng lồ, vẻ mặt hoảng sợ, sĩ khí đã mất đi một nửa.
Phốc! từ trong cánh tay người máy thò ra lưỡi gươm, người máy giơ cao chém xuống.
Xoạt! một chém cắt đôi mười người, ngọt như chém dưa hấu, không một chút điểm gợn.
“Nhanh chống khiên lên, lập đội hình Cương Trận.”
Từng nhóm mười tên dựng lên tấm khiên, quỳ chụp vào nhau, tạo thành một cái ụ. Đây là đội hình có tính phòng ngự cực cao.
Nhưng mà… người sắt giơ lên đại đao, bổ xuống, ầm! Cương Trận bị chém nát.
“Phóng tiễn, nhanh phóng tiễn.”
Keng keng keng… những mũi tên nhỏ bé không đủ gây xước cho bộ giáp, khoảng cách hai bên quá chênh lệch.
“A a a…” tiếng la hét thảm thiết.
“Dừng tay! nếu không ta giết người dân.” tên tướng chỉ huy hét lớn. Hắn ngàn
nghĩ vạn nghĩ, vẫn không nghĩ đến đối phương sẽ dùng khôi lỗi.
Nhưng người máy không có tư duy, hoàn toàn không quan tâm những gì hắn nói.
Phốc! máu tươi tưới mặt đất, không có chút nào chùn tay, bọn chúng chỉ đơn giản làm một điều: giơ lên đồ đao, chém xuống.
“Khốn kiếp! nói với đống sắt này thật vô nghĩa.” tên tướng chỉ huy bất lực bực mình.
Phía dưới tường thành.
“Nhân Vương, thuộc hạ hình như nghe thấy bọn chúng bắt người dân làm con tin.” một viên chỉ huy nói.
“Vậy sao? vậy chúng ta phải nhanh vào cứu bọn họ.” Mạc Thiên Cửu tỏ ra lo lắng.
Đúng lúc này, cửa thành ầm ầm sụp đổ, là người sắt phá.
“Cửa thành đã mở, chuẩn bị tiến công.”
Mạc Thiên Cửu ánh mắt ưu tư, nói:
“Lăng Hàn, các ngươi nhất định phải cứu được người dân.”
Bọn Lăng Hàn xúc động, Mạc tiên nhân thật đặc biệt, chỉ có ngài ấy mới quan tâm tới sự sống chết của dân thường, những tiên nhân khác đều tỏ ra cao cao tại thượng, coi chúng sinh như sâu kiến.
Không hổ là Nhân Vương, chữ “nhân” này xứng lắm!
“Nhân Vương, bọn thuộc hạ nhất định không phụ lòng ngài!” đám Lăng Hàn chắp tay, thể hiện quyết tâm.
“Được.” Mạc Thiên Cửu gật đầu. “Đi đi.”
“Xuất phát!” Lăng Hàn hét lớn, dẫn quân xông vào trong thành.
Trong thành nhanh chóng biến thành một mớ hỗn độn, tiếng la hét không ngừng, khói lửa nghi ngút.
Mạc Thiên Cửu chỉ yên tĩnh chờ đợi.
Nửa ngày sau, lá cờ Thiết Nhân Vương tung bay trên nóc tường thành. Quân lính trên tường thành hoan hô reo hò.
Đón hắn là mấy vị tướng quân, bọn họ đặt tay lên ngực, khuôn mặt đau khổ tự trách:
“Nhân Vương, chúng thuộc hạ không cứu được người dân, có hơn một ngàn người đã bị giết. Xin Nhân Vương trách tội.”
Mạc Thiên Cửu cưỡi ngựa chậm rãi đi lên, vỗ vai bọn họ.
“Đừng khóc! các ngươi hãy nhớ kỹ từng hình ảnh người dân ngã xuống, hãy để
bọn họ theo bước chân các ngươi giải phóng Đại Trịnh. Hãy biến đau
thương thành sức mạnh.”
Bọn quân lính nghe xong những lời này tinh thần sục sôi, cầm kiếm chỉ trời gào thét:
“Thề giết sạch quân thù, rửa sạch Đại Trịnh!!”
Hắn mỉm cười trong lòng.
Thuận thế bọn họ tiếp tục giải phóng Bích Ngô Châu và Hoàng Nghiệp Châu, bọn
hành quân không vội vàng, chậm rãi đánh hạ các cứ điểm địch. Mỗi nơi đi
qua đều muốn nói cho người dân biết là ai cứu các ngươi, tạo nên thanh
danh cực lớn cho Thiết Nhân Vương.
Cứ thấy cờ Thiết Nhân Vương là
dân chúng ùa ra đón, tung hô ca ngợi. Cái tên Thiết Nhân Vương trở thành cứu tinh trong lòng bọn họ, địa vị đã hơn cả hoàng tộc Đại Trịnh.
Dù sao hoàng tộc Đại Trịnh xa không thể với, nhưng Thiết Nhân Vương thì sờ sờ trước mắt, cứu bọn họ lúc nguy nan.
Tất cả đều đúng ý đồ của hắn.
Bây giờ hắn có thể tới kinh thành. Thái Đức, ta muốn xem ngươi có dám làm gì ta.
…
Thái Đức tại kinh thành nắm rõ từng bước đi của Mạc Thiên Cửu, nghe ám tử báo cáo, hắn lắc đầu cười.
“Sói nhỏ thì ra ngươi sợ chết như vậy, muốn dùng đại thế ngăn ta. Nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không giết ngươi… hắc hắc.”
Bên kia trận doanh.
“La Y, tên nô lệ của ngươi hình như đang tới đây.” Sát Hồ Điệp buông lời
mỉa mai. “Người ta thế nhưng rất uy phong, gọi là cái gì ấy nhỉ? à là
Thiết Nhân Vương… nói như vậy ngươi chẳng phải là chủ nhân của Thiết
Nhân Vương sao? chẹp chẹp… chức vụ này cao đấy!”
La Y nghiến răng ken két, đối với chủ thượng quỳ một chân thưa:
“Chủ thượng, xin cho phép La Y tiêu diệt hắn.”
Vị chủ thượng chậm rãi đưa mắt nhìn nàng, chậm vài giây suy nghĩ sau đó nói:
“Ngươi có thể thử hắn một chút. Nhưng nhớ, hắn rất quan trọng với ta, hắn phải sống và về tới kinh thành. Ngươi hiểu không?”
“Vâng! thuộc hạ hiểu.” La Y hét lớn.
“Ngươi đi đi.”
La Y lui ra, tập hợp quân đoàn nhện của mình.
…
Khi hành quân qua một bìa rừng, Mạc Thiên Cửu giơ tay cho toàn quân dừng lại.
“Nhân Vương, có chuyện gì?”
“Các ngươi cho quân lui lại ba mươi dặm, dựng trại nghỉ ngơi.” hắn ra lệnh.
Bọn họ nhìn nhau không hiểu.
“Ta gặp người quen.” Mạc Thiên Cửu giải thích một cách khó hiểu.
Bọn họ không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, với mệnh lệnh của hắn, bọn họ chưa bao giờ nghi ngờ.
Khi mọi người đã đi khuất, Mạc Thiên Cửu mỉm cười:
“La Y, gặp lại người quen cũ không ra chào một tiếng sao?”
Xoạt xoạt xoạt… trong rừng có tiếng động, hàng ngàn con mắt đỏ trong màn tối mở ra nhìn hắn.
“Vì sao ngươi lại biết ta ở đây?” một thiếu nữ ngồi trên đầu nhện từ từ bước ra.
Mạc Thiên Cửu híp mắt cười.
“Cảm giác.”
“Hừ, đừng nói với ta những thứ ngu ngốc đó. Ngươi không nói cũng được, ta sẽ hạ ngươi tại đây. Một tên nô lệ như ngươi lại dám phản lại chủ nhân.”
La Y tức giận.
Nàng phất tay, phía sau từng con nhện bước ra, số lượng nhiều không đếm hết.
Mạc Thiên Cửu bình tĩnh như không. Tình thế giờ đã khác trước, hắn vẩy tay.
Rầm rầm rầm… một trăm bộ giáp sắt xuất hiện.
“Hừ, đây chính là thứ ngươi ỷ vào để chống lại ta. Một đống sắt vô dụng.” La Y khinh thường.
Trong mắt nàng đây vẫn chỉ là phàm vật, làm sao có thể so với những yêu nhện của nàng.
“Được hay không ngươi thử sẽ biết.” Mạc Thiên Cửu tỏ ra tự tin.
Hắn búng tay.
Két két két… người sắt giơ lên cánh tay, sau đó là… tạch tạch tạch… đạn bắn liên hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT