Tên mập cảm thấy không nguy hiểm bởi vậy chuyển từ phòng ngự sang sẵn
sàng tiến công. Hắn chủ tu lực lượng, giỏi cận chiến nên phải rút ngắn
khoảng cách với đối thủ mới có thể ra chiêu.
Khi hắn động cũng là lúc phòng ngự không còn chặt chẽ.
Mạc Thiên Cửu ánh mắt lóe sáng, hai ngón tay kéo một cái.
Ánh kiếm chiếu qua khe hở, tên mập bị chói mắt, trong khoảnh khắc hắn nhắm
mắt. Phốc! hắn sau đó không bao giờ mở mắt được nữa. Lưỡi kiếm xảo diệu
xuyên qua khe hẹp lấy mạng hắn.
Rầm! thân thể hắn rơi xuống đất, trước sự bàng hoàng của đám thân binh, trong số này có cả tu sĩ Luyện Khí cảnh.
Mạc Thiên Cửu ngón tay chỉ xuống, tất cả thanh kiếm trút xuống như thác đổ.
“AAA…” tiếng kêu thảm thiết, đám này đều bị tiêu diệt.
Hắn phất tay thu kiếm, chuyện tiếp theo để quân đoàn sắt và kỵ binh phàm nhân lo.
Trong vòng nửa ngày với sự áp đảo về hỏa lực, Mạc Thiên Cửu đã cầm xuống Giang Hạ.
“Bẩm Mạc tiên trưởng, địch quân đã bị tiêu diệt.” Lăng Hàn quỳ một gối, chắp tay nói.
“Rất tốt! chúng ta sẽ tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian.” Mạc Thiên Cửu ra lệnh.
Hắn cần gia tăng số lượng người sắt, một trăm bộ quá ít, hắn muốn ngàn bộ,
vạn bộ. Giang Hạ là mỏ kim loại lớn, không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Hắn ra lệnh cho tăng cường khai thác mỏ. Khác với triều đình hay liên quân
tam quốc coi công nhân là nô lệ, bắt họ làm việc không lương và coi đó
là việc hiển nhiên.
Mạc Thiên Cửu sau khi tiếp nhận Giang Hạ đối với công nhân, quyết định hai việc:
Thứ nhất xóa bỏ thân phận nô lệ cho công nhân.
Thứ hai trả lương cho bọn họ theo năng suất. Hắn muốn dùng phương pháp tư bản kích thích sản xuất.
Việc này ban đầu sẽ khiến hắn mất nhiều tiền và công nhân. Nhưng sau đó hiệu suất chắc chắn tăng gấp nhiều lần.
Khi công nhân không còn là nô lệ, được tự do, bọn họ sẽ tung bay ra ngoài,
hưởng thụ không khí tự do. Đây là nhân tính thường tình.
Nhưng
sau tự do là gì? bọn họ không có tư sản, không có tay nghề ngoài đào mỏ, không có ruộng đất, gia đình người thân có thể cũng không còn, nhiều
người còn không nhớ đường về nhà… bọn họ bơ vơ.
Bọn họ không còn đường nào khác là trở về nghề cũ, nghề bọn họ thông thạo nhất.
Hắn trả công cho bọn họ sẽ cho bọn họ hy vọng mua đất, mua nhà, cưới vợ sinh con… bọn họ có mục tiêu.
Mục tiêu là thứ rất quan trọng để con người ta cố gắng sống và làm việc.
…
Mạc Thiên Cửu triệu gọi quan viên các châu: Dự Châu, Ích Châu, Bình Độ, Tương Châu tới Giang Hạ bàn đại sự.
Giang Hạ là cứ điểm quan trọng, địch muốn kiểm soát tuyệt đối nên từ tri châu tới tri huyện đều bị giết hết, chỉ còn một ít quan viên cấp thấp không
đáng nhắc đến.
Việc này vừa hay giúp hắn nắm quyền tuyệt đối.
Hắn mặc dù mang danh nghĩa cần vương nhưng không chức không tước nếu điều
hành Giang Hạ sẽ mâu thuẫn quyền lực với chính quyền Giang Hạ. Ngôn Tình Sủng
Các quan viên nghe lệnh hắn lập tức cấp tốc lên đường, đối với Mạc tiên trưởng, mọi người hết sức tin tưởng.
“Chư vị, ta nhận được tin tức địch đang tổ chức một đội quân lớn chuẩn bị tái chiếm lại năm châu.”
Mọi người nghe vậy xôn xao, đều cảm thấy lo sợ.
“Tiên trưởng, ngài sẽ giúp bọn ta sao?” một viên quan hỏi.
“Đối phương có tu sĩ, ta chỉ sợ không rảnh tay giúp đỡ mọi người. Quân đội phàm nhân phải do mọi người đối phó rồi.”
Mọi người như rơi vào hố sâu, không có tiên nhân giúp đỡ, bọn họ làm sao đánh.
“Xin hỏi tiên trưởng, quân địch bao nhiêu?”
“Ít nhất mười vạn quân, ba vạn phu.” Mạc Thiên Cửu giơ lên một ngón tay.
Mọi người đóng băng tại chỗ, năm châu tập hợp cố gắng lắm được khoảng bảy
vạn quân, trưng quân gấp thì cũng được mười vạn nhưng so độ tinh nhuệ
thì không thể nào bằng quân địch.
Đưa ra chiến trường chỉ có để đối phương luyện tay, hy sinh vô ích.
Giống như chưa đủ tuyệt vọng, Mạc Thiên Cửu tiếp tục nhắc nhở:
“Các ngươi cũng phải chú ý đến vấn đề lương thực, vũ khí, thuốc men, chiến mã, cỏ khô…”
Mọi người nghe xong chỉ biết cúi đầu. Mấy tháng bị vây, thứ gì có thể dùng đều đem ra dùng, bây giờ còn gì nữa đâu.
Không ngờ mới được giải phóng vài ngày, lại sắp rơi vào tay địch. Lần này chỉ sợ địch sẽ trả thù khốc liệt.
Một vị quan đứng lên chắp tay:
“Tiên trưởng, trung ương thế nào rồi?”
Mạc Thiên Cửu lắc đầu, thở dài:
“Vẫn đang giằng co cùng địch trước kinh thành. Mặc dù quân số ít hơn nhưng
dưới sự chỉ huy tài tình của Hòa Sinh, cục diện không quá tệ. Chỉ là Vạn Trùng Quốc thật đáng sợ, giết một đẻ mười, dùng chiến nuôi chiến, bọn
chúng càng đánh càng đông.”
Lúc này tin tức giữa trung ương và địa phương gần như bế tắc, cũng chỉ có Mạc Thiên Cửu thông qua Đậu Đen biết được.
Chiến tranh chính là bàn tiệc thịnh soạn cho loài quạ, Đậu Đen đã là yêu quạ, không khó để thống lĩnh một nhóm đàn em bay khắp nơi tìm xác, thu thập
tin tức.
Quan viên nhìn nhau, xem ra không thể trông chờ vào triều đình, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhưng mà tình huống này…
“Tiên trưởng, xin ngài lãnh đạo bọn ta vượt qua khó khăn lần này.” Thuận An thiết tha cầu khẩn.
“Chuyện này vượt quá thẩm quyền của ta.” hắn từ chối.
Bọn họ nhìn nhau lo lắng, kho bạc, kho lương, kho quân nhu trong trận chiến vừa qua gần như đã sạch trơn nếu Mạc Thiên Cửu không giúp, năm châu
chịu không nổi.
Tất cả quan viên nhìn nhau, cúi đầu, rơi vào trầm mặc.
Luật pháp Đại Trịnh nghiêm khắc, không được hoàng đế sắc phong cho dù là
tiên nhân cũng không thể ra lệnh cho quan viên địa phương, dù chỉ là một trưởng làng. Vì sợ tiên nhân nhúng tay vào chính sự ảnh hưởng đến quyền thống trị của hoàng tộc Đại Trịnh.
Tất nhiên thực tế quan viên
gặp tiên nhân thường ra sức nịnh hót, tiên nhân nói cái gì cũng làm theo nhưng đó chỉ là cục bộ. Đại Trịnh nhắm một mắt mở một mắt, coi như
không thấy.
Nhưng chuyện thống lĩnh năm châu, văn quan võ tướng
nghe lệnh là không thể chấp nhận, chọc vào vảy ngược của hoàng tộc Đại
Trịnh.
Một thoáng trầm mặt, có vị quan sáng kiến lóe qua đầu, đứng dậy thưa:
“Tiên trưởng, nếu như ngài xưng vương thì sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc như dao, ngươi muốn tạo phản sao?
“Mọi người đừng hiểu lầm.” hắn vội giải thích. “Bây giờ thiên hạ lầm than,
hoàng đế ban chiếu cần vương, không phải trong chiếu có nói sẽ phong
vương phong tước cho ai có công vệ quốc sao.
Tiên trưởng công lao không cần phải nói nhiều, nếu nhân dân các nơi ủng hộ, theo chiếu cần
vương mà lên, vậy thì xưng vương cũng hợp tình hợp lý.”
Mọi người suy tư, lời này hình như có chút có lý. Chỉ là lý lẽ hơi nước.
“Tiên trưởng vốn là đệ tử của quốc sư, nói một cách nào đó thì tiên trưởng
cũng thuộc quan viên triều đình, việc này cũng không phải là không thể.” một tên khác hưởng ứng.
Nhưng mọi người vẫn lo lắng, sợ hắn xưng vương rồi phản thật, nên nhớ trong lịch sử lúc triều đại suy vong,
không ít người đứng lên với lá cờ cần vương nhưng sau khi thành công thì giết vương đoạt triều.
Bọn họ kính trọng Mạc Thiên Cửu không
sai, nhưng lòng vẫn là trung với Đại Trịnh, nếu phải lựa chọn, bọn họ
chắc chắn chọn Đại Trịnh.
Mạc Thiên Cửu xua tay lắc đầu:
“Chuyện này không được, ta là người tu đạo, đã vướng quá sâu vào nhân quả thế
gian, ta không thể tiếp tục lún sâu, ta phải sớm trở về.”
“Chuyện xưng vương… thôi đi!”
Mạc Thiên Cửu nói xong thì đứng dậy bỏ đi.
“Ta hôm nay tập hợp quý vị là muốn thông báo quân địch sắp đến, còn xử lý ra sao là chuyện của các vị.”
“À! sau trận đánh này, ta thu thập đủ kim loại sẽ rời đi. Sau đó các ngươi phải tự lo.”
Dứt lời, hắn nhảy lên phi luân phóng lên trời biến mất.
Hắn đi rồi, mấy vị quan viên kịch liệt tranh luận, bọn họ cần tìm biện pháp giải quyết vấn đề. Nhưng bàn tới bàn lui, mấu chốt vẫn là ở chỗ Mạc
tiên trưởng.
Sáng hôm sau, tất cả bá quan văn võ kéo tới phủ Mạc Thiên Cửu khi hắn vừa bước ra, bọn họ quỳ xuống bái thưa:
“Xin Mạc tiên trưởng giúp đỡ.”
“Các ngươi về đi.” Mạc Thiên Cửu xua tay, sau đó liền quay đầu.
“Tiên trưởng, dân chúng lầm than chẳng lẽ ngài lỡ bỏ mặc.” một vị quan thống khổ kêu.
“Trăm vạn năm qua, thương hải tang điền, ta đã chứng kiến quá nhiều. Có cây
đổ thì cũng có cây mọc. Đại Trịnh không diệt là được.”
Hắn bỏ vào trong, không quan tâm mọi người kêu van.
Ngày hôm sau bọn họ lại đến.
“Các ngươi lại đến nữa sao?” Mạc Thiên Cửu tỏ ra hơi mất kiên nhẫn.
“Tiên trưởng, xin ngài xưng vương, thống lĩnh năm châu phản kháng địch quân.” đám quan đồng thanh hô.
Mạc Thiên Cửu vài giây sững người vì ngạc nhiên sau đó lắc đầu.
“Ta không muốn tạo phản, ta chỉ muốn làm một cái tiên nhân tiêu diêu tự tại.”
“Tiên trưởng, xưng vương không phải làm phản, ngược lại, đây chính là thiên
ý, dân ý…” một viên quan đứng ra thuyết phục, lời lẽ hùng hồn.
Nhưng Mạc Thiên Cửu nghe xong chỉ lắc đầu cười nhạt, bỏ vào trong.
Các quan viên nhìn nhau.
“Làm sao bây giờ, Mạc tiên trưởng hình như không muốn xưng vương.”
“Có lẽ ngài ấy sợ vướng vào nhân quả. Ta nghe nói tiên nhân rất sợ nhân quả với con người.”
“Sau trận chiến này chỉ sợ ngài ấy sẽ bỏ đi, vậy thì chúng ta làm sao đây?”
“Triều đình bây giờ không rảnh lo cho chúng ta, chỉ có Mạc tiên trưởng mới có thể cứu chúng ta lúc này.”
“Nhất định phải để ngài ấy xưng vương.”
“Nhưng ngài ấy rất kiên quyết.”
“Ta có ý này.”
“Ồ, nói nghe thử.”
Sáng hôm sau, có tiếng ồn trước phủ, Mạc Thiên Cửu bước ra xem, hắn ngạc nhiên với cảnh tượng trước mặt.
Bá quan văn võ và hàng ngàn người dân phía sau đang quỳ lạy.
“Xin Mạc tiên trưởng xưng vương!”
“Xin Mạc tiên trưởng xưng vương!”
Bọn họ đồng thanh hô, tất cả tạo thành một cỗ đại thế không thể nào ngăn cản, lay động thiên địa.
Những người dân này không phải bị ép buộc, tất nhiên rồi, nếu bị ép buộc làm
sao có thể tạo thành đại thế. Đây là nhân hòa ảnh hưởng thiên thời.
Chính đám quan viên này đã nghĩ ra cách dùng lòng dân cảm nhiễm thiên địa.
Bọn họ phát tán tin tức giặc chuẩn bị tái chiếm năm châu, đồng thời nói
rằng chỉ có Mạc tiên trưởng xưng vương thì mới cứu được mọi người.
Dân chúng trước đó đã vô cùng cảm kích Mạc Thiên Cửu cứu giúp, khi nghe lời này lập tức hưởng ứng. Tạo thành tình huống như bây giờ.
Mạc Thiên Cửu ngoài mặt cười khổ, nhưng trong lòng cười híp mắt, kế hoạch đúng như hắn định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT