Sư tôn của bọn họ không phải người Đại Trịnh, sư tôn từ phương nam mà đến, khá thần bí. Sư tôn cực ít nói về xuất thân. Một lần nghe sư tôn nói chuyện biết được sư tôn là người Xiển Giáo.
Hắn từng tại trong thư viện Đại Trịnh tìm hiểu, không thấy được thông tin về Xiển Giáo. Cái này cũng không kỳ lạ, thế giới này sao mà rộng lớn, tông môn san sát, đại giáo như cỏ, Đại Trịnh không có khả năng đều ghi chép.
Sư tôn nhận cả thảy mười hai vị đệ tử, thêm Mạc Thiên Cửu nữa là mười ba.
Đại sư huynh Lý Nguyên bế tử quan, đã lâu không xuất hiện.
Nhị sư tỷ Bạch Ngọc phản bội sư môn.
“Phản bội sư môn? vì sao phản bội?” Mạc Thiên Cửu tỏ ra hiếu kỳ.
“Cái này… ta cũng không rõ. Ta lúc đó không có mặt, nghe nói là chạy trốn theo tình nhân, trước khi đi đã cướp của sư tôn một kiện bảo vật.” Trần Hảo cười khổ.
“Kết cục thế nào?”
“Sư tỷ chạy về phía đông, sư tôn vạn dặm truy sát. Sau đó sư tôn trở về, đơn giản nói nàng chết rồi, không có nhiều giải thích.”
Mạc Thiên Cửu nghe vậy gật đầu, không nghĩ nhiều.
Tam sư huynh Thiết Hoàng Cân thì hy sinh trong chiến dịch săn ma.
Trần Hảo là tứ sư huynh.
Ngũ sư muội Bội Vân đang phục vụ trong quân đội phía đông, ngăn cản quân địch.
Lục sư muội, thất sư đệ, bát sư đệ đều vì nhiều nguyên nhân mà đã tạ thế.
Cửu sư đệ Chu Đồng, thập sư đệ Lã Hoan, thập nhất sư muội Thượng Uyển, thập nhị sư muội Hạ Uyển đều đang tại trong phủ tu luyện.
Thập nhất sư muội và thập nhị sư muội là tỷ muội song sinh.
Sư tôn là Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng Trần Hảo nghi ngờ sư tôn có thể đã kết thành giả đan, chỉ cách Kim Đan một bước.
Đại sư huynh, nhị sư tỷ và tam sư huynh đều là Trúc Cơ sơ kỳ.
Trần Hảo cũng mới bước vào Trúc Cơ cảnh không lâu.
Còn lại đều tại cảnh giới Luyện Khí.
Mạc Thiên Cửu nghe xong thấy hơi kỳ kỳ, đường đường là đệ tử quốc sư, đệ nhất cao thủ Đại Trịnh, sao tỷ lệ chết lại cao như vậy, gần một nửa.
“Sư huynh, môn phái chúng ta có phải tu cái gì trái với thương thiên, nhân thường hay không?”
“Tất nhiên là không!” Trần Hảo trợn mắt, ngươi nghĩ sao vậy, chúng ta là tu tiên chính phái, đi con đường ngay thẳng.
“Hừ, không phải đều vì bọn chúng sao?” Trần Hảo đôi mắt bốc cháy hận thù.
“Bọn chúng? là ai?” Mạc Thiên Cửu hiếu kỳ.
Trần Hảo hít sâu lấy hơi bắt đầu kể.
— QUẢNG CÁO —
Event
Chuyện phải nói từ năm mươi năm trước khi Thái Đức hoàng đế tròn năm trăm tuổi, sinh mệnh đi tới cuối con đường.
Ngươi cũng biết rồi đấy, vương triều giao thời chính là lúc hỗn loạn nhất.
Các phe phái nổi lên tranh giành ngôi vương, máu chảy thành sông, xác chất đầy đồng, đế vương vị lại chỉ có một.
Triều chính phân thành mấy cỗ thế lực:
Hoàng tộc do Dự Dương Vương dẫn đầu, hắn là em họ của Thái Đức hoàng đế, rất có uy tín trong hoàng tộc họ Trịnh. Hắn là người bảo trợ cho thái tử Trịnh Cơ.
Quan văn do Trần Anh thừa tướng dẫn đầu, lão có uy vọng cực cao trong triều và trong giới nho sĩ, được mệnh danh là Bắc Đẩu Tinh Quân. Lão cùng các bá quan, các nguyên lão ủng hộ cho thất hoàng tử Trịnh Sam.
Quân đội do Vương Song tướng quân lãnh đạo. Vương Song là một trong ngũ đại tướng quân Đại Trịnh, thống lĩnh bắc quân, là nhánh quân tinh nhuệ nhất của Đại Trịnh hiện nay. Hắn có ý nâng đỡ tân chiến thần Đại Trịnh tam hoàng tử Trịnh Thế.
Phe thứ tư là hoạn quan, được xem như cánh tay nối dài của hoàng đế do Hòa Sinh lãnh đạo. Hắn đang giữ chức Chưởng giám quan nội sự, thống lĩnh Nội Sự Điện, chuyên giám sát bá quan văn võ.
Là chó săn của hoàng đế nên bị các phe rất căm ghét nhưng không thể làm sao chỉ có thể nhìn con chó này nhởn nhơ.
Cuối cùng vào năm mươi năm trước, xuất hiện một phe mới là phủ quốc sư Diệp Hồng Vân.
Thái Đức hoàng đế tâm thuật, trí tuệ đều thuộc hàng nhất tuyệt, từ khi hắn lên làm hoàng đế, không nói Đại Trịnh một bước lên trời nhưng quốc thái dân an, giặc không dám xâm phạm, thóc lúa đầy kho, dân chúng an nhàn là không thể phủ nhận.
Công lao của hắn không phải nhỏ, xứng đáng với hai chữ: minh quân.
Nhưng khi thọ nguyên như mặt trời sắp tàn, hắn bắt đầu tìm kiếm trường sinh chi đạo, ngày càng điên cuồng, năm mươi năm trước chính là một cái đỉnh điểm.
Hoàng đế tự tiết dục, hậu cung từ đó rơi vào hoang vắng. Cái này chưa phải chuyện to tát.
Đáng nói là Thái Đức ban chiếu thư, quảng truyền thiên hạ tìm kiếm trường sinh chi đạo.
Vì cái này chiếu thư mà kinh thành một hồi hỗn loạn, kỳ dân dị sĩ từ khắp nơi kéo đến nhưng phần lớn đều là bọn lừa gạt. Bọn chúng bày ra đủ trò.
Có tên hiến kế muốn trường sinh thì phải dùng bảy bảy bốn mươi chín hài đồng luyện đan.
Có tên nói muốn giữ được mãi nét thanh xuân thì hằng ngày phải phục dụng máu kinh lần đầu của trinh nữ.
Có tên còn dụ hoàng đế lấy nhau thai người luyện đan. Để có đủ số lượng sẽ phải giết hàng ngàn thai phụ.
Quốc sư lúc đó là Thích Vạn Đức không chịu được cảnh này, liền dâng biểu trách móc hoàng đế thậm tệ, nói Thái Đức không bằng các vị tiên vương, làm xấu mặt Thái Tổ, quốc vong vì đây. Khuyên hoàng đế nhanh chóng quay đầu. Tu thân tích đức mới là đạo trường sinh chân chính.
Biểu này vừa ra được tất cả văn võ bá quan hưởng ứng, hoàng tộc cũng ngầm đồng ý, dân chúng hoan hô. Trước sức ép của tất cả mọi người, Thái Đức không thể không hạ chiếu tự nhận tội, đuổi hết đám thuộc sĩ.
Nhưng làm hoàng đế quyền mưu vô song, há có thể nhẫn nhịn. Chẳng bao lâu sau, không biết vì sao Thích Vạn Đức từ chức quốc sư. Nhưng bất ngờ ở chỗ hoàng đế bổ nhiệm một vị quốc sư vô danh, đến từ ngoại quốc gọi là Diệp Hồng Vân.
Quần thần đều ngỡ ngàng, nhưng nhìn sắc đẹp của Diệp Hồng Vân, mọi người cho rằng hoàng đế có thể không chịu được cám dỗ, lại lâm vào sắc dục. Phong quốc sư cho Diệp Hồng Vân chỉ là cái cớ, hoàng đế muốn thử món lạ.
Vì cái này suy nghĩ nên dù không đúng quy tắc truyền thống, phản đối cũng không kịch liệt. Diệp Hồng Vân chính thức trở thành quốc sư, là người phụ trách luyện trường sinh đan cho hoàng đế.
Ở tu tiên giới, chỉ có Chân Tiên mới đạt tới trường sinh, bởi vậy Thái Đức hoàng đế dựa vào đan dược mơ trường sinh là không thể nào.
Quần thần đều đang đếm ngày hắn chết.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trong cung xảy ra tranh quyền đoạt vị giữa thái tử, tam hoàng tử và thất hoàng tử.
Hoàng tộc ủng hộ thái tử. Quan văn ủng hộ thất hoàng tử. Quân đội ủng hộ tam hoàng tử.
Mỗi phe đều có những ưu thế và đặc tính riêng, rất khó nói ai mạnh hơn ai.
Nhưng sau đó bọn họ nhận ra hoàng đế dường như càng ngày càng trẻ, tóc bạc đã đổi màu muối tiêu sau đó đen nhánh. Da dẻ hồng hào, tinh khí thần tràn đầy, dáng đi khí thế như long hành hổ bộ.
Hoàng đế không có chút dấu hiệu nào sắp chết, ngược lại giống như càng sống càng trẻ.
Cái này… vậy còn đấu đá cái gì nữa!
Các phe nhanh chóng đạt thành nhận thức chung không thể để cho quốc sư chế tạo thành công trường sinh đan.
Quốc sư trở thành mục tiêu chung của ba phe. Chỉ cần có cơ hội bọn họ sẽ tìm cách luận tội, trấn áp.
Nhưng mỹ nữ quốc sư cực kỳ trầm lặng, không can thiệp triều chính, không kết giao tạo quan hệ, không dính vào các tranh chấp, cực ít ra khỏi phủ. Mà lại tu vi cao tuyệt. Bởi vậy các phe không có chỗ ra tay.
Từ nàng không được vậy thì chỉ có thể từ các đệ tử của nàng.
Mạc Thiên Cửu nghe tới đây coi như hiểu vì sao đệ tử quốc sư chết gần nửa, mà chính mình trên đường tới đây cũng bị ám sát.
…
Sáng hôm sau, Trần Hảo dẫn Mạc Thiên Cửu tới phủ quốc sư.
Trên đường đi Trần Hảo không khỏi cảm khái:
“Sư đệ tốc độ hồi phục thật nhanh, mới đây đã sinh long hoạt hổ.”
“Sư huynh cùng là như vậy.” Mạc Thiên Cửu khách sáo đáp.
“Không giống, không giống… ta là phục dùng đan dược, với lại là Trúc Cơ tu sĩ, đã không còn là người thường.” Trần Hảo cười nói.
Bọn họ trên xe cười nói vui vẻ, rất nhanh đến phủ quốc sư.
Trần Hảo để Mạc Thiên Cửu tại phòng khách, nói:
“Chờ ta thông báo với sư tôn.”
“Vâng!” Mạc Thiên Cửu gật đầu.
Hắn ngồi lại nhâm nhi trà bánh.
Đột nhiên có trái banh bay từ bên ngoài vào phòng, trái banh sắp đụng trúng chậu hoa. Mạc Thiên Cửu cảm thấy phủ quốc sư cũng sắp thành nhà của mình, không thể thấy hư mà không cản.
Một cái tiểu đồng khoảng bảy tuổi chạy vào, thấy đồ chơi bị hỏng liền khóc rống lên.
“A a a… ngươi dám phá đồ chơi của ta.”
Mạc Thiên Cửu bước tới gần, khóe miệng kéo lên nụ cười thân thiện nhưng tiểu đồng ngước mắt nhìn thì lại thấy đó là nụ cười gian ác khiến nó càng khóc rống lên.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mạc Thiên Cửu bối rối, cái này… ta thật không có duyên với trẻ con mà.
“Tiểu đệ đệ đừng khóc nữa!” hắn xoa đầu tên nhóc.
Tiểu đồng nước mắt nước mũi ròng ròng, chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu:
“Có người xấu… có người xấu…”
Mạc Thiên Cửu lắc đầu cười khổ, không biết con của hạ nhân nào, lại để chạy lung tung như vậy. Thôi được rồi, ta là đại nhân không chấp trẻ con.
Hắn ngồi lại bàn.
Một thoáng sau, hai cô nhóc nhỏ xông vào phòng, tay chống hông, mặc bộ đồ đỏ, trên đầu tóc búi thành hai cái bánh bao tròn xinh, mặt hằm hằm. Đằng sau, cậu bé hồi nãy lấp ló sau cánh cửa, nước mắt vừa mới khô, e ngại nhìn Mạc Thiên Cửu.
“Tên người xấu kia, là ngươi ăn hiếp Hoan ca?” một cô bé chỉ tay hỏi tội.
Mạc Thiên Cửu nhìn hai cô bé muốn phá lên cười, trong lòng nổi ý trêu đùa, làm bộ mặt gian ác tiến tới.
Hai tay chụp lấy đầu hai cô bé, cười ngoác miệng:
“Ta làm thì đã sao? hai tiểu bất điểm làm gì được ta.”
“A! người xấu!” hai cô bé phồng má, liên tục quơ tay đánh.
“Ha ha ha…” Mạc Thiên Cửu ngửa mặt cười lớn.
Hai cô bé đánh hoài không được, cáu đến mếu máo, nước mắt muốn chảy.