Mạc Thiên Cửu và Thiên Sơn Lão Nhân mắt đối mắt, không bên nào chịu nhường nhịn.
Nửa ngày sau, cả hai đồng thanh.
“Được!”
Hai bên im lặng.
“Buông kiếm!”
“Thả người!”
Một lần nữa lại đồng thanh.
“Ngươi trước.”
Bọn họ liên tục ba lần đồng thanh, người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ là huynh đệ sinh đôi đồng tâm đồng trí.
“Để nàng ra khỏi đây, ta sẽ buông kiếm.” Mạc Thiên Cửu nói.
“Ngươi buông kiếm, ta sẽ thả người.” Thiên Sơn Lão Nhân đổi lại thứ tự.
“Hừ, ngươi định giằng co với ta cả ngày sao?” Mạc Thiên Cửu bực mình, đây rõ ràng là hòa giải không thiện ý.
Suy nghĩ một thoáng, Thiên Sơn Lão Nhân cảm thấy cũng không thể như thế này mãi, bèn nói:
“Ta đưa nàng ra đầu trấn, ngươi phải buông kiếm.”
“Đây là nhượng bộ cuối cùng của ta. Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì nhìn nàng ta chết đi, ta cùng lắm là mất vài năm chữa thương.” lão bổ sung.
Mạc Thiên Cửu sau vài giây suy nghĩ, gật đầu.
“Được. Nhưng thuộc hạ của ngươi không được đi theo.”
“Được.” Thiên Sơn Lão Nhân cũng rất dứt khoát.
Lão cho rằng khoảng cách từ đây tới đầu trấn không xa, nếu Mạc Thiên Cửu giở trò, lão ngay lập tức có thể bắt lại Yên Mộng.
Lão đưa mắt nhìn thuộc hạ, khẽ gật đầu.
Mấy tên thuộc hạ đẩy ra Yên Mộng.
Yên Mộng loạng choạng, đưa mắt nhìn Mạc Thiên Cửu.
“Yên tâm, ta sẽ không sao, nàng đi trước.” hắn gật đầu trấn an.
“Công tử cẩn thận.” nàng sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Nàng ra khỏi trấn thì nép vào một cây cổ thụ chờ đợi, trong bóng tối có ba tên âm thầm theo sát nàng, khoảng cách chỉ trăm bước chân, bằng năng lực người tu hành, chỉ cần hai hơi thở là có thể bắt lại.
Hắn mỉm cười, đột ngột chụp lấy chuôi kiếm, thanh kiếm lao vút ra ngoài kéo hắn theo. Cùng lúc hắn để thanh kiếm kia tiếp tục xoáy vào hoa cúc.
Gào! Thiên Sơn Lão Nhân gầm lên, hắn lật lọng nhưng nãy giờ nói nhảm, lão cũng không phải không làm cái gì. Linh lực bùng nổ bao lấy thanh kiếm ép ra ngoài.
“Giết!” Thiên Sơn Lão Nhân ra lệnh.
Ngay lúc này ba tên núp trong bóng tối nhào ra. Khoảng cách bọn họ quá gần Yên Mộng, còn Mạc Thiên Cửu thì cần ít nhất ba giây nữa mới tới kịp.
Mạc Thiên Cửu nhếch mép cười, ta chậm nhưng kiếm ta nhanh.
Ánh kiếm lóe lên, phốc phốc phốc… ba tên Luyện Khí cảnh ngã gục.
Thanh kiếm bay tới chỗ Yên Mộng, nàng hiểu ý, chụp lấy chuôi kiếm, thanh kiếm kéo nàng biến mất trong màn đêm.
Ngay sau đó, Mạc Thiên Cửu xông ra trấn, biến mất. Thiên Sơn Lão Nhân đuổi theo ngay sau nhưng không thể theo kịp. Lão gầm lên giận dữ:
“Khốn kiếp! cùng trời cuối đất, ta cũng sẽ không tha cho các ngươi!”
Trong bóng đêm cũng có tiếng vọng lại:
“Lão khỉ đột lần sau gặp lại sẽ là tử kỳ của ngươi!”
Hừ! so ngoan thoại ta sợ ngươi chắc.
Thiên Sơn Lão Nhân tức sùi bọt mép, quát lớn:
“Bọn chúng đã bị trọng thương, chắc chắn không thể trốn xa, ai có thể bắt được bọn họ, ta sẽ tặng cho mười viên linh thạch.”
Đám người xung quanh nghe xong, có tên rục rịch, mười viên linh thạch nha! giá trị không nhỏ. Có tên nhìn xa hơn thì âm thầm rút lui, Thiên Sơn Lão Nhân đã trọng thương chỉ sợ không bảo vệ được chợ đêm nữa, sớm muộn gì cũng có kẻ đến cướp, đi trước là hơn. Có kẻ nở nụ cười gian ác, thời cơ đến rồi.
…
Trong màn đêm u tối, bọn họ không bay xa, cách trấn một dặm thì hạ xuống.
“Công tử, khoảng cách này có an toàn?” Yên Mộng lo lắng.
“Không sao! một đám sâu kiến mà thôi, không cần phải sợ.” Mạc Thiên Cửu cười khinh thường đám kia.
Yên Mộng thấy hắn quá khinh địch, không biết bao nhiêu tu sĩ đã chết vì như vậy, nàng muốn mở miệng khuyên nhưng sực nhớ mình đang làm phàm nhân, nói ra sẽ bị lộ.
Thấy nàng đăm chiêu, hắn cười hỏi:
“Sao? nàng thấy quyết định của ta không đúng sao?”
“Không có! thiếp chỉ là phàm nhân, có biết cái gì đâu. Mọi chuyện theo công tử.” nàng xua tay nói.
Hắn cười thầm trong bụng: diễn, diễn nữa đi!
Bọn họ sau đó tìm thấy một cái hang động, quyết định dùng nó nghỉ lại qua đêm.
Mạc Thiên Cửu kiểm tra cơ thể, các vết thương đang có dấu hiệu lành lại, tốc độ rất nhanh có thể cảm nhận được, ngay cả xương gãy, gân đứt, nội tạng đa chấn thương… những vết thương cực khó lành cũng đều lành lại.
Khả năng trị liệu này là lấy từ tên trong hồ máu kia. — QUẢNG CÁO — Event
Quả thật quá kỳ diệu.
Vì có khả năng này, hắn mới tự tin ở gần đây, tên nào lại gần ta chém tên đó.
Mấy giờ sau, khi hắn đang nằm nghỉ thì phát hiện cơ thể đang nóng dần lên, mồ hôi ướt hết trán, giống như vị sốt cao.
Yên Mộng nằm kế bên trằn trọc mãi không ngủ được, khi hắn nóng lên, nàng lập tức phát hiện. Nàng lo lắng lấy khăn lau cho hắn.
Hắn thở hổn hển, nhiệt khí hơi nước phun ra từng cơn, trạng thái nửa tỉnh nửa mê, có khi còn nói nhảm.
Cơ thể hắn càng lúc càng nóng. Yên Mộng lo sốt vó, chỗ này không có thuốc thang, thậm chí nước cũng không có, tiếp tục để hắn sốt thế này không ổn. Phải nhanh chóng hạ sốt.
Nàng sau một hồi xoắn xuýt, đi qua đi lại. Cuối cùng nàng hạ quyết tâm ra ngoài tìm nước.
Sau khi nàng xa khuất, Mạc Thiên Cửu ngồi dậy, cơ thể vẫn nóng nhưng tinh thần minh mẫn. Hắn nóng không phải vì sốt mà vì cơ thể đang thiêu đốt năng lượng để chữa thương, đồng thời tiêu hủy những tụ máu đông, vụn nội tạng, mảnh xương…
Hắn cũng không ngờ dị năng lại kỳ diệu như vậy, cái này muốn bị bệnh cũng khó, đã tương đương với cơ thể Trúc Cơ tu sĩ.
Hắn liều mạng đánh trận vừa rồi không phải do nóng đầu mà hắn muốn kiểm tra thực lực mình đến đâu.
Trước đó giết Lạc Hạc quá dễ dàng, đánh với La Y lại toàn bại. Hắn không thể đánh giá chính xác chiến lực của bản thân.
Nhưng bây giờ thì hắn đã rõ.
Hắn thực lực trên Luyện Khí cảnh, dưới Trúc Cơ cảnh, có được khả năng ngự kiếm phi hành của Trúc Cơ cảnh.
Hơn một giờ sau, Yên Mộng trở về, quần áo nhiều đường rách ngang dọc, gai nhọn còn vương trên y phục, tóc tai bù xù đầy cành nhỏ lá khô giống như cái ổ quạ vậy. Nàng hai tay đầy vết xước, rơm rớm máu. Nhưng nàng đều không kêu ca một tiếng.
Thấy hắn vẫn nằm mê man li bì, nàng vội vàng lấy ra chiếc khăn đã thấm ướt sương lau người cho hắn.
Nàng không tìm thấy nước nên chỉ có thể thấm sương trên lá cây.
Nàng luống cuống cùng bối rối, ở đây làm gì có nước. Nàng nhìn trái nhìn phải, nảy ra ý tưởng.
Nàng mở miệng hắn ra, sau đó áp sát môi, nhả nước miếng vào. Hai bọn họ lúc ăn nằm đã từng trao đổi nước miếng và nhiều thứ khác nên không cần phải ngại.
Một lúc sau, môi nàng cũng khô khốc.
Nàng sau đó rời đi uống sương.
Mạc Thiên Cửu ngồi dậy, ánh mắt có chút xấu hổ, ta thử nàng như vậy liệu có quá đáng? không biết nàng vì sao đến bên cạnh ta, còn che giấu tu vi nhưng tình cảm này… đáng trân trọng.
Chỉ là không biết thật lòng hay giả dối.
Nếu là thật, cho dù nguyên nhân nàng tiếp cận ta là gì thì ta cũng sẽ nhớ ân tình này.
Nếu là giả vậy thì nàng cũng quá đáng sợ! diễn quá thật, quá sâu.
Hắn đưa mắt nhìn màn đêm. — QUẢNG CÁO — Event
Ta trước kia là một cô nhi bị bắt cóc, sau đó nhóm buôn người bán ta cho đường dây chăn dắt trẻ em. Ta được bọn họ dạy cho cách kiếm tiền. Ăn xin, móc túi, cướp giật, đánh giày, lừa gạt… ta làm bất cứ thứ gì bọn họ yêu cầu để kiếm ra tiền.
Ta thể hiện ra thiên phú trộm cắp, lừa đảo. Một ông chủ xã hội đen ưa mắt ta, nên mua lại từ đường dây chăn dắt trẻ em.
Ta sau đó học được cách đâm thuê chém mướn, đòi nợ, thu phí bảo kê, tranh giành địa bàn…
Năm ta mười ba tuổi, ta được khai khiếu.
Bà vợ của đại ca, chủ băng nhóm, lúc đó đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình béo ục nặng hơn một tạ, đã kéo ta vào phòng riêng, ta không thể chống lại.
Ba ngày ba đêm sau đó ta phải phục vụ bà ta liên tục, bà ta cho ta uống thuốc kích dục, chơi thuốc phiện.
Khi ta nằm vất vưởng trên giường, thân hình như con cò ma, yếu đến mức nhấc ngón tay cũng không được thì cảnh sát ập vào phá tụ điểm xã hội đen.
Ta sau đó được đưa vào Hội Bảo Trợ Trẻ Em Và Phụ Nữ nhưng trước tiên ta phải cai nghiện, cũng may là mới nghiện, cai không khó.
Ta sau đó được học chữ, được dạy nghề.
Ta cũng đã thử làm người tốt. Công nhân, đi biển theo tàu, khuân vác, bảo vệ… nhưng mà chẳng kéo dài được lâu.
Vì sao ư? vì ta đẹp trai!
Mấy người kia đều nói: mặt mày phải là công tử, tổng tài. Nói làm công nhân ai tin!?
Ha ha… ban đầu không để ý nhưng nhiều người nói như vậy khiến ta không tin cũng phải tin.
Vậy là ta thử đóng giả giới thượng lưu, quả nhiên bọn họ đều bị lừa, ta giống người thượng lưu còn hơn cả người thượng lưu. Cứ như vậy con đường lừa đảo của ta đã mở ra.
Làm cái nghề lừa đảo này kỵ nhất chính là tin tưởng, không được tin bất kỳ ai thậm chí chính mình.
Đến thế giới này, ta có thể vứt bỏ quá khứ, làm lại một con người mới, học cách yêu học cách tin tưởng sao?
Có thể không? ta không biết.
…
Cả đêm hôm đấy, Yên Mộng cứ chạy đi chạy lại uống sương, bón nước, lau người cho hắn.
Khi trời lờ mờ sáng, có tiếng chim kêu thì hắn mới hạ nhiệt, cơ thể thương thế đã được chữa lành.
Yên Mộng mệt mỏi hai tay chống gối đứng dậy, lê đôi giày rách ra ngoài. Đúng lúc này có một bàn tay bắt lại tay nàng.
“Không cần đi nữa! ta đỡ rồi.”
“Công tử! người tỉnh rồi.” Yên Mộng vỡ òa cảm xúc, nàng chui vào lòng hắn, khóc lên như một đứa trẻ.
Nàng từ khi trở thành tu sĩ đã quên mất cảm giác này.