Tinh tinh tinh… dây đàn bắt đầu nhảy lên, theo sau là tiếng trống tay thình thình thình…

Thánh nữ bộ tộc phương bắc từng bước tiến lên vũ đài, thân hình nàng uốn éo, hông đá trái đá phải, tiếng chuông nhỏ đinh đinh đương đương…

Nam nhân dán mắt theo từng động tác của nàng nhỏ dãi, không còn hình tượng quân tử tao nhã, bắt đầu lộ ra thú tính.

Trên vũ đài, nàng bắt đầu lắc hông.

Điệu nhảy của nàng đưa tất cả khán giả giống như bị cuốn vào mộng ảo. Trong đầu hiện ra hình ảnh thảo nguyên bao la, bạch mã tung vó, hắc ưng chao liệng, có cô thiếu nữ cất tiếng ca, ánh mắt rạng ngời, nụ cười tỏa nắng.

Nàng vô tư vô ưu, ngày chăn dắt đàn cừu, đêm gối đầu trên cỏ ngắm trăng. Cuộc sống vui vẻ cứ thế trôi qua.

Rồi bỗng nhiên một ngày, vó sắt đạp nát đồng cỏ, đàn cừu hoảng loạn, bầy kền kền đưa ánh mắt tham lam nhìn xác chết.

Khắp nơi đều là màu đỏ, một lưỡi liềm lướt qua gặt hái mạng người, khói lửa khắp nơi. Khi nàng mở mắt đã thấy mình trong cũi gỗ, bị đưa ra khỏi quê hương, đến nơi nàng chưa từng nghe nói.

Khán giả xem tới đây, nhiều người bất giác chảy nước mắt, những người có định lực mạnh tròng mắt cũng long lanh. Thật quá bi thương!

Chiến tranh, dù ai thắng đi chăng nữa thì khổ nhất vẫn là người dân.

Cho đến khi điệu múa kết thúc, nửa ngày sau vẫn chưa ai lên tiếng, thở mạnh cũng không có.

Sau đó, không biết là ai vỗ tay. Bộp bộp bộp…

Mọi người bừng tỉnh, đồng loạt vỗ tay khen hay.

Thánh nữ áo đỏ khẽ cúi người chào mọi người, từ từ lui xuống. Tú bà bước lên vũ đài, ánh mắt sáng ngời, không ngờ điệu nhảy hiệu quả tốt như vậy, chắc chắn sau đó đấu giá sẽ rất kịch liệt.

Bà ta kéo lên nụ cười, bắt đầu giới thiệu món hàng.

“Nàng ta gọi là Thiết Bối Yên Mộng, là thánh nữ của tộc Thiết Bối. Để có được nàng ta, chúng ta đã…”

“Được rồi, được rồi… ra giá đi! lão tử không muốn chờ nữa.” một tên trung niên, quần áo lụa là, sang trọng quý phái thúc giục.

“Đúng vậy! Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Bà nói nhiều như vậy làm mất thời gian của bọn ta, sau đó phải trả lại đấy.” một tên quý tộc khác hét lên.

“Nhanh ra giá đi!” một tên khác lớn tiếng.

Tú bà chỉ có thể cười trừ, bỏ qua phần giới thiệu, tới thẳng phần đấu giá.

Mạc Thiên Cửu thấp thỏm, nàng ta thật khiến hắn khó kìm lòng, hắn nhẩm tính trong túi mình hiện giờ có khoảng trăm lượng bạc, không biết có đủ không, nếu không được, hắn còn có thể về nhà lấy, hơn một ngàn lượng bạc còn nằm trong hòm.

“Giá khởi điểm…”

Hắn nghiêng tai lắng nghe.

“Một ngàn lượng bạc, mỗi lần tăng giá không được dưới trăm lượng bạc.”

Nghe xong, hắn bật ngửa ra sau ghế, hắn cho rằng mình còn có thể đấu cái một hai, không ngờ vừa lên đã ngàn lượng, vậy thì còn đấu cái gì nữa.

“Hai ngàn lượng.” tú bà vừa dứt lời đã có người lên tiếng.

“Bốn ngàn lượng.”

“Sáu ngàn lượng. Hừ các ngươi có thể đấu với ta sao? nhà ta không có gì ngoài điều kiện.”

“Hắc hắc… Bàng tiểu nhị, đừng hống hách. Nói đến tiền, ngươi còn non lắm. Chín ngàn lượng.” một tên trung niên phất phất quạt cười nói.

— QUẢNG CÁO —

Event

“Hừ, một vạn.”

Mạc Thiên Cửu ngồi nghe mà tròn mắt, bộ bạc mọc trên cây hay sao? kiếm bạc dễ như vậy, đưa tay là có thể hái.

Trận chiến tranh giành mỹ nhân càng lúc càng khốc liệt, cuối cùng kết thúc tại mười vạn lạng bạc. Kẻ chiến thắng là một tên trung niên khoảng năm mươi tuổi.

Ở thế giới này, năm mươi tuổi không tính là già, mới qua được nửa quãng đời mà thôi.

Tuổi này vẫn dư sức tăng gia sản xuất.

Cuộc vui kết thúc, mọi người sắc mặt ảm đạm, trong lòng thầm mắng: sao không phải là ta? đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Tên này vui vẻ không ngậm được miệng vội vàng giục tú bà dẫn đường.

Những người còn lại tiếp tục uống rượu thưởng hoa.

Mạc Thiên Cửu không muốn tốn thời gian, kéo một mỹ nhân vào phòng.



Bốn cái khung giường rung động quá nửa đêm mới dừng lại, mỹ nhân mệt quá nhắm mắt là ngủ ngay.

Hắn bước xuống giường, khoác áo mỏng lên người, đi tới chỗ treo quần áo, mò từ trong túi ra một cái hộp gỗ.

“Ngươi làm cái gì rung động hoài vậy, phiền chết ta đi.” hắn mở hộp ra mắng.

Hình nhân giấy nhảy lên, thân thể uốn éo cố giao tiếp.

“Ta ngửi thấy rất nhiều mùi dương khí, cho ta ăn… cho ta ăn…”

“Đây là kỹ viện, tất nhiên nhiều dương khí.” hắn cười nhạt.

“Tiền bối, có phải người quyết định giúp tiểu nữ…” hình nhân mừng rỡ.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi! ta tới đây chỉ là để tập thể dục.”

“Tiền bối, xin người giúp tiểu nữ, tiểu nữ thề làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngài.” hình nhân quỳ xuống không ngừng bái.

“Trâu ngựa? ta không thiếu, cũng không đến phiên ngươi.”

Hắn đưa tay muốn đậy nắp hộp.

“Tiền bối khoan đã! tiền bối có phải là tán tiên.”

“Ồ! vì sao ngươi lại nói như vậy?”

“Tại tu tiên chính phái sẽ không… đến những chỗ thế này.”

“Cũng phải.” hắn gật đầu, coi như thừa nhận.

“Nhưng rồi sao?” hắn lại hỏi.

“Tiểu nữ có thể cho tiền bối biết nhiều hơn về tu tiên giới các thế lực.”

Ầm! hắn bất ngờ đóng nắp hộp, miệng mỉm cười, phải để cho con mèo đói một chút thì mới chịu bắt chuột. Bây giờ nàng ta đã biết giá trị của bản thân, sau đó sẽ vắt óc suy nghĩ làm sao để chứng minh.

Sau đó không cần hắn yêu cầu, nàng ta sẽ tự động nói ra.

Hắn tiếp tục quay lại giường.

— QUẢNG CÁO —

Event

Sáng hôm sau, hắn tiếp tục vật lộn mấy hiệp với mỹ nhân mới chịu đi, dù sao đã bao cả đêm, phải tận dụng chứ.

Hắn ra ngoài cửa, thấy được tên trung niên hôm qua bỏ ra mười vạn lạng bạc mua lần đầu của thánh nữ kia. Hắn thấy tên này hốc hác tiều tụy, tinh thần có chút không tập trung lúc bước xuống bậc thang suýt nữa té ngã.

Cảm thấy kỳ lạ, trạng thái này không nên có ở khách làng chơi gặp xử nữ. Trạng thái này có hơi giống mình trước đó mấy ngày.

Hắn liền tới bắt chuyện:

“Lão ca, chúc mừng chúc mừng…”

“Ngươi là…” tên này hồ nghi.

“Chỉ là một người ngưỡng mộ lão ca. Mỹ nhân thật đẹp a! đêm qua lão ca thấy thế nào?” hắn nở nụ cười dâm đãng, mắt nháy nháy, biểu thị chúng ta đều là đồng dâm.

Tên này nghe vậy vuốt chòm râu dê trên cằm, cười hắc hắc:

“Đúng là rất ngon! chẹp chẹp… bờ mông ấy, đôi môi ấy thật là lưu luyến khó quên.”

“Kỹ thuật nàng ta thế nào?”

“Đỉnh của đỉnh.” tên này giơ ngón cái.

“Chẹp… nghe lão ca nói như vậy, ta cũng ước được một lần.” hắn mặt ỉu xìu tỏ ra tiếc nuối.

“Hắc hắc… có cơ hội, có cơ hội. Nghe nói đêm thứ hai, tú bà sẽ chơi trò bốc thăm, ai cũng có cơ hội.” tên này quàng vai, tỏ ra vô cùng thân thiết.

“Chà! vậy không thể bỏ qua rồi!” hắn hùa theo.

Hai bên tiếp tục vài câu, sau đó chia tay.

Vừa chia tay, nụ cười trên môi Mạc Thiên Cửu liền sụp xuống, vẻ mặt lạnh băng. Hắn đột nhiên cảm thấy không ổn. Xử nữ mà lại có kinh nghiệm phong phú chẳng khác nào công ty tuyển sinh viên mới ra trường có mười năm kinh nghiệm. Thật là khó tin!

Ngày mai phải quay lại thử một chút mới được.

Mạc Thiên Cửu trở về phủ, đã thấy Đậu Đen đứng trước cổng hằm hằm nhìn hắn.

Chết thật! quên mất mua lòng bò cho nó, chỉ sợ cả đêm qua nó nhịn đói.



“Ngươi vỗ béo như thế đấy hả?” Đậu Đen bực mình.

Đúng lúc này hạ nhân mở cửa, đang cầm một cây chổi. Thấy hắn liền cung kính chào:

“Lão gia khỏe!”

“Gọi ta công tử được rồi, ta còn trẻ.” Mạc Thiên Cửu sửa lại xưng hô cho hắn. “Ngươi cầm chổi định làm gì đây?”

“Bẩm công tử, con quạ này từ tối hôm qua đến nay đều đậu ở đây, đuổi mãi không đi, lại kêu suốt, thuộc hạ sợ mang lại vận xui cho phủ nên đang định đuổi nó.”

“Ồ, vì sao không giết nó đi?”

“Không được đâu công tử! nghe nói đánh chết một con quạ, bọn quạ sẽ kéo tới đông hơn, bọn chúng biết trả thù.” tên này vội xua tay nói.

“Ừ! ta đã hiểu.” hắn gật đầu, sau đó lấy ra từ trong túi một chỉ bạc ném cho tên người hầu, nói: “Ngươi ra ngoài chợ mua bộ lòng bò về cho nó. Từ nay về sau, nếu còn gặp trường hợp như vậy mua thức ăn cho nó, nó tự đi. Tiện thể mua cho ta một chút đồ ăn sáng.”

“Không biết công tử muốn ăn gì?”

“Tùy ngươi đi.” hắn phất tay.

— QUẢNG CÁO —

Event

Tên thuộc hạ nhanh chân đi làm việc.



Một ngày chớp mắt đã qua, đêm lại lên đèn.

Thuộc hạ đánh xe ngựa đưa hắn tới thanh lâu.

Tú bà đứng trên vũ đài lớn tiếng nói:

“Kính thưa quý vị quan khách! lần đầu của Thiết Bối Yên Mộng cô nương đã bán xong, bây giờ là lần thứ hai.”

“Ha ha… lần thứ hai? còn giá trị sao? ta trả mười đồng.” một tên mỉa mai. Những người khác cũng ồ lên hưởng ứng.

Tú bà nghe vậy không giận, vẫn treo nụ cười trên miệng.

“Khách quan nói đùa, dù đã qua một lần nhưng vẫn còn rất tốt. Vả lại lần này thể thức mới, ai cũng có cơ hội.”

“Nói nghe thử!” đám khách kích động, chỉ cần được ngủ với nàng Yên Mộng này, thứ hai cũng được.

“Lần này sẽ là bốc thăm, mỗi lá thăm trị giá trăm lượng bạc, không hạn chế số lượng lá thăm của một người. Bốc trúng tên người nào thì đêm này thánh nữ thuộc về người đó.

Chính tay Yên Mộng thánh nữ sẽ bốc lá thăm.”

Đám quan khách kích động, cách này cũng hay.

Tú bà nụ cười sâu đậm, bằng cách này đảm bảo lần thứ hai thu hoạch không kém lần đầu. Ta thật thông minh quá đi mà!

“Vậy nếu không được bốc trúng thì sao? một trăm lượng bạc đó, chẳng lẽ mất trắng.” một tên lên tiếng hỏi.

“A! vậy thì công tử yên tâm, tiền của công tử sẽ được ghi sổ thanh lâu.” ý tú bà là: tiền đã vào tay bà thì đừng hòng lấy lại được, chơi gái cho hết tiền đi.

Mọi người đối với cái này không có ý kiến.

Đám nữ nhân bắt đầu đi đến các bàn mời mua phiếu.

“Công tử, ngài có muốn mua không?” một hầu nữ đến bên Mạc Thiên Cửu hỏi.

Hắn thoáng suy nghĩ rồi gật đầu:

“Ta không may mắn lắm, mua một phiếu là được rồi!”

“Vâng! công tử.” hầu nữ sau đó đưa cho hắn lá phiếu.

Hắn viết tên mình lên rồi giao lại.

Nửa giờ sau, toàn bộ phiếu đã được bán hết. Tú bà cười không ngậm được miệng.

Thùng phiếu được đưa tới trước mặt Thiết Bối Yên Mộng, nàng ta rụt rè đưa tay vào thùng phiếu, đảo một vòng, cầm lên một lá phiếu trao cho tú bà.

Tú bà mở ra, giọng vui mừng:

“Chúc mừng Mạc Thiên Cửu công tử đã được người đẹp chọn trúng.”

Mạc Thiên Cửu nghe tên mình mà suýt nữa phun rượu. Không phải chứ! ta từ bao giờ may mắn như vậy, một phiếu trúng luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play