Trong cơn mơ màng, Mạc Thiên Cửu mở mắt, đập vào mắt hắn là hai núi đôi tròn trắng căng mọng. Cô gái không chút nào e thẹn, còn cố tình đưa đống mỡ thừa dí sát vào mắt hắn.
Hắn theo bản năng quàng tay ôm eo, kéo mỹ nhân vào lòng. Hắn bây giờ chính là quân vương, duy ngã độc tôn, nhất ngôn cửu đỉnh. Nữ nhân trong thiên hạ đều là của hắn.
“Mỹ nhân, có chuyện gì?”
“Đại vương, Chương thượng thư cầu kiến, nói là có việc quan trọng.”
“Hừ, hắn thì có việc quan trọng gì? giấc ngủ của bổn vương mới là quan trọng, hắn làm phiền bổn vương, muốn chết sao?
Được rồi, nể hắn ba đời có công, tha cho hắn. Nói hắn về đi!”
Tên thái giám chạy ra ngoài, một lúc sau vòng trở về, sắc mặt không tốt.
Mạc Thiên Cửu lúc này đang ngửa mặt, há miệng để mỹ nhân nhả rượu.
Ực!
“Ha ha… uống rượu từ miệng mỹ nhân quả nhiên mới là ngon nhất.”
“Đại vương, ăn nho đi.” một mỹ nhân dùng đôi môi đỏ ngậm nửa trái nho đưa tới cho hắn.
“Ha ha… được được…”
Thái giám thấy đại vương đang chơi vui không dám cắt ngang, tiếp tục đứng chờ đợi, lòng thấp thỏm.
Sau khi ăn uống các kiểu, hắn với chú ý tới tên thái giám, lạnh nhạt hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Bẩm thánh thượng, Chương thượng thư vẫn tại bên ngoài, nói biên cương cấp báo, giặc phương bắc đang tràn xuống. Mong gặp đại vương!”
“Hừm… phiền chết đi được. Năm nào chẳng có giặc phương bắc, năm nào chẳng bị chúng ta đánh bại. Năm nay đã báo tới mười lần rồi! còn chuyện gì khác để nói nữa không.” Mạc Thiên Cửu tỏ ra phiền chán. “Nói hắn về đi!”
“Bẩm thánh thượng, Chương thượng thư nói lần này rất nguy cấp, nếu không thể gặp thánh thượng thì hắn sẽ quỳ hoài bên ngoài.” tên thái giám bẩm báo.
“Hừ! hắn muốn quỳ thì cho hắn quỳ đi, bổn vương cũng muốn xem đầu gối hắn cứng bao nhiêu?” Mạc Thiên Cửu tỏ ra chán ghét, phất tay cho tên thái giám lui.
Hắn sau đó lại tiếp tục vùi mặt vào ngực mỹ nhân uống rượu.
Cung Trường Lạc, cả ngày lẫn đêm phát ra tiếng hoan ái nam nữ. Mạc Thiên Cửu phần lớn thời gian ở đây hưởng lạc, cực ít ra ngoài, thượng triều xử lý chính sự càng không cần phải nói.
Bên trong Cung Trường Lạc, hắn xây một cái hồ lớn, sau đó dùng rượu ngon trong thiên hạ đổ đầy, ra lệnh cho các mỹ nhân cởi đồ xuống tắm, vui chơi để hắn ngắm.
Bên cạnh tửu trì là nhục lâm, mấy chục cái lò nướng lửa hừng hực nướng thịt. Mùi thơm nức mũi, mỡ chảy xuống phát ra tiếng xèo xèo.
Khi trời đã ngả về chiều, trong cung bắt đầu lên đèn.
Mạc Thiên Cửu đang tại trong cửu trì chơi trò bịt mắt bắt dê.
“Đại vương, thiếp ở đây này!”
“Nhanh tới bắt thiếp đi.”
Hắn dỏng tai lắng nghe, ngón tay chỉ chỉ, cười dâm đãng:
“Ha ha… bổn vương biết nàng ở đâu rồi. Bổn vương bắt được thì nàng chết với bổn vương.”
Hắn nhào tới, quả nhiên ôm choàng lấy một người.
“Để xem… là vị mỹ nhân nào đây.” hắn không cởi bịt mắt mà đưa mũi hít hà, bàn tay không ngừng sờ loạn khắp cơ thể.
“Hà… có phải An mỹ nhân không?” — QUẢNG CÁO — Event
“Bệ hạ, là thần thiếp.” một giọng nói êm dịu, từng chữ rõ ràng, nghe là đã biết con nhà gia giáo, không dung tục như phần lớn nữ nhân ở đây.
Mạc Thiên Cửu cởi bịt mắt, thấy người, cười hà hà:
“Còn tưởng là ai, thì ra là Chương phi, không phải nàng nói mấy hôm nay bệnh sao?”
“Bệ hạ, thiếp đã khỏi rồi.”
“Tốt tốt tốt… vậy cùng ta chơi nào.” hắn vừa nói vừa ôm eo nàng kéo khỏi tửu trì.
“Bệ hạ khoan đã, thiếp có chuyện quan trọng muốn nói.” Chương phi cố ghì lại.
“Có chuyện gì quan trọng hơn phục vụ bổn vương chứ?”
“Bệ hạ, biên cương xảy ra chuyện rồi.”
“Hả? biên cương? biên cương có chuyện gì? sao bổn vương không nghe nói.”
“Bệ hạ, ngài quên rồi sao? sáng nay phụ thân thiếp tới cấp báo, bây giờ vẫn đang quỳ bên ngoài.”
Mạc Thiên Cửu vỗ trán.
“A, thì ra là chuyện này. Ta nhớ rồi! vậy nàng tới là vì chuyện này.”
“Phải!” Chương phi gật đầu.
“Vậy ra nàng đến đây để cầu tình cho phụ thân. Nếu phụ thân nàng không tới đây chỉ sợ nàng còn đang bị bệnh đi.”
Chương phi cúi đầu không nói, coi như thừa nhận.
“Được, muốn ta gặp hắn cũng được nhưng nàng biết quy tắc của bổn vương rồi đấy.”
Chương phi lặng im cúi mặt.
“Ha ha…” Mạc Thiên Cửu ngửa mặt cười lớn, lúc trước đều cố ý tránh mặt ta, bây giờ không phải ngoan ngoãn đưa tới tận giường rồi hay sao.
Hắn tiến sát tới trước mặt nàng, cơ thể hai người cơ hồ dính vào nhau, hắn một tay ôm eo, một tay nâng bờ mông. Vận sức một cái, bế bổng nàng lên. Chương phi ôm cổ hắn, nhắm mắt.
Hắn sau đó bế nàng lên cái giường lớn hành sự, mỹ nhân bên cạnh không ngừng trợ hứng.
Mấy giờ sau mới kết thúc.
“Nói Chương thượng thư đến thư phòng.” Mạc Thiên Cửu ra lệnh.
Tên thái giám nhận lệnh lui ra.
Nhìn Chương phi nằm sõng soài, thở không ra hơi, hẳn cảm thấy rất có thành tựu, hắn ôm nàng dậy, nói:
“Theo bổn vương!”
“Bệ hạ, có chuyện gì? không phải chúng ta đã xong rồi sao?” Chương phi có chút hoảng hốt.
“Hắc hắc… bổn vương phải để cha nàng thấy được tấm lòng của con gái.”
Thư phòng.
Mạc Thiên Cửu khoác hoàng bào, ngồi uy nghiêm trên ghế.
Chương thượng thư tiến vào, sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, phải nhờ hai vị công công đỡ mới vào đây được.
“Tham kiến bệ hạ!” vừa gặp, lão đã gào lớn, đẩy ra hai tên thái giám muốn quỳ xuống hành lễ.
Chương thượng thư vừa ngồi xuống, không kìm được nước mắt, thảm thiết khóc:
“Bệ hạ, phương bắc nguy cấp, ba châu phía bắc đã rơi vào tay địch, bọn chúng cướp phá, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng, những người còn sống đều đang đi về hướng nam, nếu không kịp thời xử lý chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc khủng hoảng xã hội.”
“Phương bắc không phải có Hàm tướng quân trấn giữ sao? mấy lần trước ông ta đều đánh thắng, sao bây giờ lại để quân địch vào thành?”
“Bệ hạ, không có quân lương, khí giới thì làm sao mà đánh.”
“Không phải mỗi tháng ta đều cho vận chuyển quân lương, khí giới tới sao?”
“Bệ hạ, bọn Vu Chính đã cắt bớt nguyên liệu khí giới, đổ thêm trấu vào quân lương khiến cho khí giới kém bền, lương ăn không được no. Xin bệ hạ trừng phạt bọn chúng.”
“Chuyện này thật chứ?” hắn hỏi lại.
“Bệ hạ, thần xin lấy đầu ra đảm bảo.” Chương thượng thư vội quỳ sụp xuống.
Mạc Thiên Cửu rướn người ra sau, một tay đưa xuống dưới bàn ấn ấn.
Có tiếng ư ư… phát ra, dù rất khẽ.
Chương thượng thư nghe được, nhíu mày, nhưng không có ngẩng đầu cũng không có hỏi. Lão biết dưới bàn kia là chuyện gì, với mấy vị quân vương khác có lẽ không dám làm vậy nhưng vị trước mặt, dâm đãng thành tính, chuyện này cũng không có gì lạ.
Lão làm như không biết để khỏi thấy hổ ngươi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mắt không thấy tâm không phiền.
“Được! bổn vương tin Chương thượng thư.” Mạc Thiên Cửu giọng nghiêm túc. “Phong cho Chương thượng thư làm Giám Sát Sứ, điều tra vụ án quân lương, khí giới hao hụt. Ban cho Thượng Phương Bảo Kiếm trên có thể trảm vương hầu, dưới có thể trảm thứ dân, chỉ cần có đủ chứng cứ, cho phép tiền trảm hậu tấu.”
“Thánh Thượng anh minh!!!” Chương thượng thư không ngừng quỳ bái.
“Còn chuyện giặc phương bắc lệnh cho Hàm tướng quân nhanh chóng xuất binh đánh đuổi quân địch. Chuyện quân lương, khí giới sẽ do Chương thượng thư đảm nhiệm.”
Chương thượng thư ngẩng đầu, kinh ngạc.
“Bệ hạ, đánh giặc như cứu hỏa, còn chuyện quân lương, khí giới phải điều động từ các châu, chỉ sợ không kịp.”
“Ha ha… không phải đã có sẵn quân lương, khí giới rồi đó sao?”
Chương thượng thư ngơ ngác không hiểu.
“Ngươi không phải nói bọn Vu Chính tham ô quân bị sao? ngươi nếu sớm tra ra vậy thì tịch thu tất cả, không phải là có quân bị rồi sao. Nhưng nếu ngươi chậm trễ hoặc vu oan cho người tốt vậy thì ngươi phải chịu trách nhiệm với dân chúng phương bắc, với Hàm tướng quân, với bổn vương.”
Chương thượng thư: ??? cái này hình như cũng có lý.
Mạc Thiên Cửu đẩy người về phía trước, giọng nghiêm túc:
“Chương thượng thư, chúng ta có thể đánh thắng giặc phương bắc hay không đều phải nhờ vào ngươi rồi.
Ngươi! có làm được không?”
Chương thượng thư bây giờ đã hiểu.
Vị quân vương này dù suốt ngày ăn chơi trụy lạc nhưng quyền mưu vẫn thật đáng sợ. Chỉ một chiêu đã có thể giải quyết tất cả vấn đề.
“Thần nhất định không phụ lòng đại vương!” Chương thượng thư vái dài.
“Được rồi! nếu không còn chuyện gì thì lui ra đi.” hắn phất phất tay đuổi.
Chương thượng thư hành lễ, sau đó từ từ lui ra. Khi đã ra khỏi hoàng cung, hai dòng nước mắt mới chảy xuống. Con gái, vất vả cho con rồi.
“Nàng vừa lòng rồi chứ!?” Mạc Thiên Cửu cúi đầu nhìn xem Chương phi dưới hộc bàn.
“A a a…” Mạc Thiên Cửu vươn vai ngáp dài, hắn lấy tay che ánh nắng chói chang chiếu vào mặt.
Đêm qua thật sảng khoái!
Nhưng mà sáng dậy có hơi mệt.
Đây đã là đêm thứ năm hắn ở nhà mới. Vẫn chưa thấy bất thường.
Ma cỏ gì chứ!? rõ ràng toàn đồn bậy. Ta đêm nào cũng ăn no, ngủ kỹ đến gần trưa mới dậy.
Hắn sau khi vệ sinh cá nhân thì ra quán ăn sáng. Không có người hầu thật là phiền phức mà.
Lúc này Đậu Đen đứng trên vai hắn, nói:
“Ngươi làm cái gì mà tử khí tăng vọt vậy, giống như đã già đi mấy tuổi.”
Hắn sờ sờ mặt, đúng là có chút hốc hác.
“Có sao?”
“Phải, ngươi mới có mấy ngày đã mất đi mấy năm thọ nguyên, tử khí tăng lên rất rõ ràng. Đây không phải chuyện tốt. Cứ theo tốc độ này chỉ mấy ngày nữa thôi, ngươi sẽ chết.”
“Ngươi không nhìn lầm đó chứ?”
“Chuyện gì ta có thể lầm nhưng chuyện miếng ăn sao có thể lầm.” Đậu Đen ưỡn ngực khẳng định.
Mạc Thiên Cửu liếc nhìn nó, ánh mắt sắc bén, con quạ này dám coi ta là thức ăn dự trữ, có tin ta làm thịt ngươi trước không.
Cảm nhận được sát khí, Đậu Đen vội đập cánh bay lên, nó biết mình lỡ lời.
“Ta còn có việc, ta đi trước.”
Mạc Thiên Cửu nguýt nó một cái, không thèm để ý, đi ăn sáng.
Khi hắn bước ra ngoài cửa, đã gặp mấy bà hàng xóm nhiều chuyện nhưng khác với lần trước, lần này hình như mấy bà đang chờ hắn.
“Có chuyện gì sao?” hắn nhíu mày hỏi. Hắn thật lòng không thích mấy người này lắm.
“Cậu trai trẻ có phải gần đây mơ đẹp, ăn nhiều nhưng lại thấy mệt mỏi đúng không?” một bà hỏi.
Mạc Thiên Cửu gãi gãi cằm, lời này mâu thuẫn nhưng hình như lại đúng với hắn.
“Có chút!”
“Vậy thì đúng rồi! Cậu trai trẻ nghe dì, nhanh dọn ra khỏi phủ này, nếu không tính mạng khó giữ.”
Mạc Thiên Cửu lại lần nữa nhíu mày sâu hơn.
Mấy bà hàng xóm bắt đầu kể về câu chuyện ma trong phủ.
“Trong phủ này thật có ma?” hắn vẫn chưa tin lắm.
“Đúng vậy, chính xác vô cùng. Nếu không căn biệt phù này sao lại bán rẻ như vậy.”
Hắn suy tư, mặc dù mấy bà này nhiều chuyện, hắn không thích nhưng không thể phủ nhận lời này có lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT