Binh đấu binh, tướng đấu tường. Phàm nhân đánh phàm nhân, tu sĩ đánh tu sĩ.
Nhưng kết quả trận chiến sẽ chỉ phụ thuộc vào ba người chiến lực đỉnh phong: Vương Song, Trần Anh, Dự Dương Vương.
Vương Song dũng mãnh như hổ, chiêu chiêu bạo lực, đánh cho Trần Anh hổ khẩu tê rần, Dự Dương Vương không ngừng nhíu mày.
Oanh! Trần Anh bị một phủ của Vương Song đánh bay, đập vào cột điện bật lại,
hắn há miệng phun máu, tay chân chống đất, ngực đau thắt.
Đã lâu rồi lão mới phải chiến đấu với cường độ cao như vậy.
“Vương Song, ngươi thật không chút nể tình.” Trần Anh dỗi.
Lão dù sao cũng là thừa tướng, nguyên lão hai triều, đức cao vọng trọng.
Vương Song chỉ là hậu bối, vậy mà không biết kính trên nhường dưới, kính lão đắc thọ.
“Xưa nay hoàng lộ đều trải đầy bạch cốt.” Vương Song đáp lại một câu, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.
Trần Anh hừ lạnh, chống tay đứng dậy.
“Tên oắt con ngươi còn dám giảng đạo lý với ta. Hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học.”
Vương Song cười khinh thường. Dự Dương Vương toát mồ hôi, lão thừa tướng trạng thái này chỉ có gây thêm rắc rối, hắn vội nói:
“Thừa tướng chỗ này giao cho bổn vương, nhanh đi bắt lại tam điện hạ, kết thúc cuộc chiến này.”
Trần Anh đầu óc nhảy số rất nhanh, lập tức đoán được ý của Dự Dương Vương.
“Vương gia cố gắng chống đỡ!” Dứt lời, lão quay đầu tấn công Trịnh Thế.
Vương Song nhìn thấy thế chỉ cười nhạt. Nếu các ngươi nghĩ Trần Anh Trúc Cơ
hậu kỳ có thể thắng được tam điện hạ Trúc Cơ trung kỳ thì quá sai lầm.
Trịnh Thế đang chiến đấu, uy phong dũng mãnh, thấy Trần Anh lao tới, hắn
không hề lo sợ, cầm kiếm chỉ xéo mặt đất, tinh thần sẵn sàng.
Tiên lễ hậu binh, Trần Anh lớn tiếng:
“Tam điện hạ, ngài sai rồi! Dừng tay lại đi!”
“Ta kính lão thừa tướng là nguyên lão hai triều, ta sẽ không giết lão, chỉ phế đi tu vi.” Trịnh Thế tự tin nói.
“Hừ! Nếu điện hạ đã ngu xuẩn mất khôn vậy thì cũng đừng trách lão.” Trần Anh thở phì tức giận, Vương Song thì cũng thôi đi, ngay cả một cái Trúc Cơ
trung kỳ cũng dám khinh thường hắn.
Tại đất nghèo Đại Trịnh, rất khó có chuyện vượt cấp chiến thắng, mặc định thua cấp chắc chắn thất bại.
Trần Anh tại giữa không liên tục điểm bút. Họa đồ giang sơn!
Trần Anh không hổ là nho gia đại sư, một nét một con sông, một vẩy một ngọn
núi. Thiên sơn trùng điệp, thiên hà vắt ngang trời đất. Một bức tranh
thủy mặc phóng lớn.
Trịnh Thế rơi vào trong tranh.
Con
sông uốn mình quằn quại, ngóc đầu dậy, hóa thành long hình, há miệng gầm lên. Trịnh Thế nhếch mép cười, giả long muốn so với chân long sao? Hắn
đạp bước cầm kiếm bay tới.
Họa long móng vuốt chụp tới, Trịnh Thế lách mình sang ngang, ầm! cự trảo rơi xuống, nước mực tung tóe.
Trịnh Thế búng thân nhảy lên đầu họa long, chụp lấy đầu nó. Gào! họa long tức giận chồm lên vùng vẫy nhưng tay của Trịnh Thế như cái gọng kìm kẹp
chặt không tha.
Họa long lắc đầu nhưng không thể hất văng được hắn.
Trịnh Thế cười lớn:
“Ngươi cho dù là rồng cũng phải nằm sấp.”
Nói rồi, bàn tay hắn ép xuống, đè đầu họa long. Bên ngoài Trần Anh thở phì phò, không ngờ tam điện hạ lợi hại hơn lão nghĩ.
Trần Anh miệng lẩm nhẩm chú ngữ, linh khí tràn vào trong tranh, quát:
“Lên!”
Họa long ngửa mặt gầm, đạp đất phóng lên trời cao, tốc độ cực nhanh, thân
thẳng vuông góc với mặt đất. Nó muốn Trịnh Thế sợ mà buông tay.
Trịnh Thế bị gió tát vào mặt, da mặt nhộn nhạo khó chịu nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén, tay nắm chặt sừng rồng quyết không buông. Hắn đã từng trải qua nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn thế này, nhiêu đây thì có xá gì.
Họa long cứ bay mãi lên cho tới khi tới biên giới bức tranh thì quay đầu
ngược trở xuống, nó cắm đầu lao xuống như một mũi tên. Nó muốn tự sát.
“Chết đi!” Trần Anh bên ngoài hét lớn.
Hừ! đâu có dễ thế! Trịnh Thế đoán ra được ý đồ của lão thừa tướng.
Khi gần chạm đất, hắn nhảy lên tránh ra. Bụp! họa long vỡ thành nước mực, bắn khắp nơi.
Trịnh Thế che mắt, phất tay vẩy đi nước mực, mỉm cười hỏi:
“Lão thừa tướng chỉ có thế thôi sao?”
Hừ! Trần Anh thở phì một tiếng, trẻ con bây giờ ai cũng ngạo mạn như vậy, có một chút thực lực là không sợ đất không sợ trời:
“Tam điện hạ không biết đạo lý kiêu binh tất bại sao?”
“Ta biết! Nhưng đây không phải là kiêu ngạo, đây là thành thật. Lão thật sự không phải đối thủ của ta, lão dừng tay đi. Ta nể tình lão thừa tướng
nguyên lão hai triều sẽ tha cho tội chết.” Trịnh Thế thẳng lưng ưỡn ngực nói.
“Hừ! Vậy lão cũng muốn biết điện hạ có bao nhiêu “thành thật”.”
Trần Anh lập tức vung bút vẩy mực, từng điểm mực hóa thành vô số côn trùng.
Trịnh Thế nhếch mép cười, hai tay cầm chuôi kiếm, dốc ngược.
“Gaaaa!!”
“Cửu Long Phân Thiên!”
Thiên kiếm đâm xuống. Bức tranh thủy mặc rung động kịch liệt, cửu long xuất hiện xé rách bầu trời.
Xoạt! Bức tranh bị nát thành nhiều mảnh, hóa thành mực nước, lộp bộp rơi xuống đất.
Trịnh Thế bước ra ngoài, khí thế hiên ngang, có cửu long vờn quanh, khí tượng của đế vương đã xuất hiện.
Trần Anh nhìn thấy, trong một giây hoảng hốt, giống như thấy được hai vị
tiên vương. Tam điện hạ chẳng lẽ là thiên mệnh đế vương???
Không được! Cho dù có là thiên mệnh đế vương thì cũng không được.
Ta đã đầu từ tất cả vào thất điện hạ, cho dù là thiên mệnh đế vương ta
cũng phải kéo xuống. Nếu không ta sẽ phải bị tru di cửu tộc. Xưa nay đế
vương chẳng bao giờ nhân từ tha cho kẻ địch, một khi thành công bước lên hoàng vị, sau đó đều là huyết tẩy.
Trịnh Thế kiếm chỉ xéo, linh khí cuồn cuộn, từng bước tiến lên.
Trần Anh giật mình, bản năng lùi lại, nhưng lão chợt trấn tĩnh, cắn môi,
dùng nỗi đau che lấp sợ hãi trong lòng. Lão cầm bút chỉ thẳng. Không
việc gì phải sợ! Ta là Trúc Cơ hậu kỳ, tiểu tử này chỉ có trung kỳ.
Vút! Trịnh Thế biến mất tại chỗ.
Ánh kiếm lóe lên hạ xuống. Trần Anh vội điểm bút đỡ. truyện đam mỹ
Bành! chấn lực xung kích, Trần Anh loạng choạng lui lại, khí huyết nhộn nhạo, sao lại có thể mạnh như vậy! Ta vậy mà bị đẩy lùi, hai bên cách nhau
nguyên một cái cảnh giới đó.
Trịnh Thế lui một bước, chân đạp về sau, giữ vững thân hình.
Mặc dù cảnh giới cách biệt nhưng Trần Anh khí huyết khô bại, không thường
chiến đấu, trước đó đánh với Vương Song đã tiêu hao rất lớn. Trịnh Thế
tuổi trẻ đang lên, khí huyết phương cương, hắn thắng không có gì lạ, chỉ là Trần Anh không chịu chấp nhận hiện thực mà thôi.
Trần Anh
gồng lên tất cả linh lực, vỗ ngực phun máu vào trên ngòi bút. Lão biết
mình không thể đánh lâu, nhất định phải một chiêu bại địch.
Lão dùng máu làm mực, tay liên tục vẽ.
Trịnh Thế cũng bắt đầu tụ lực. Gào! xung quanh hắn, cửu long hiện lên, uy thế dũng mãnh, đã có chín phần thần giống cửu long của Thái Đức.
“Tứ Bất Tượng!” Trần Anh điểm nét cuối cùng lên mắt, quát lớn.
“Cửu Long Tranh Châu!” Trịnh Thế cũng ra chiêu.
Tứ Bất Tượng lao tới, cửu long gầm thét. Oanh oanh oanh… cửa long quấn lấy Tứ Bất Tượng, chiến thành một đoàn loạn.
Cửu long điên cuồng, Tứ Bất Tượng liên tục bị cắn xé. Tứ Bất Tượng cũng đâm chết mấy con rồng.
Tứ Bất Tượng là mực, cửu long là khí. Chỉ cần Trần Anh và Trịnh Thế chưa
cạn kiệt sức lực thì Tứ Bất Tượng và cửu long có thể vô hạn phục hồi.
Trịnh Thế khóe miệng máu chảy xuống một dòng máu, nhưng môi lại cong lên nụ cười.
Trần Anh phốc một tiếng, há miệng phun máu. Lão sắp không chịu được. Ánh mắt lão trở nên quyết tuyệt, thua sẽ chết, lão phải liều thôi.
Trần Anh tay liên tục kết ấn.
“Giết!”
Tứ Bất Tượng bỗng nhiên trở nên điên cuồng, rú lên một tràng, xông thẳng
tới chỗ Trịnh Thế, bất chấp bị cửu long xâu xé. Đây là muốn tự sát.
Trịnh Thế bình tĩnh điều khiển cửu long, tự tin có thể khống chế được. Nhưng hắn đã đánh giá thấp quyết tâm của Trần Anh.
Trần Anh cắn lưỡi phun ra tinh huyết, Tứ Bất Tượng nhiễm phải tinh huyết,
thực lực tăng vọt, cửu long không thể cản, cặp sừng hươu đâm về phía
trước.
Trịnh Thế: Gừ!
Hắn hai tay chụp lấy cặp sừng ghì lại. Trong quân hắn cũng là một tay hảo đấu vật.
Trần Anh ánh mắt lóe sáng, Trịnh Thế bị lừa rồi! Lão đổi thủ ấn.
Oanh! một tiếng nổ lớn, Tứ Bất Tượng tự bạo.
Một ngọn lửa lớn bao trùm sân rộng, Trịnh Thế bay ngược ra sau, giáp trên người nứt vỡ, bại lộ nhiều điểm thân thể cháy phỏng.
Trần Anh cười tươi, nếp nhăn trên khuôn mặt lão lần đầu tiên được giãn ra.