“Các ngươi cũng thật to gan, dám đối với trẫm ra tay.”
Khổ Bi chắp tay:
“Bệ hạ đã phạm sai lầm! xin hãy quay đầu là bờ.”
“Ha ha ha…” Thái Đức ngửa mặt cười ra nước mắt. Hắn lấy tay lau đi khóe mắt.
“Các ngươi nói lời này khiến ta lại nhớ đến Thích Vạn Đức lão cứng đầu. Các ngươi có biết lão vì sao lại từ chức quốc sư, lui về ở ẩn sau đó biến mất không dấu vết?”
Bọn người Khổ Bi nghe vậy nhíu mày, bọn họ đúng là không biết. Đây cũng là một cái ẩn tình mà bọn họ cần làm rõ khi đến Đại Trịnh.
Bọn họ đã sớm nghi ngờ chuyện này liên quan đến Thái Đức nhưng nhiều lần dò hỏi Thái Đức đều thoái thác câu trả lời.
“A Di Đà Phật! Mong bệ hạ chỉ rõ.” Khổ Bi chắp tay.
“Vì hắn xấu hổ…” Thái Đức cấp ra một đáp án.
Khổ Bi nhíu mày.
Thái Đức giải thích:
“Hắn hôm đó vào cung, lạc vào huyễn trận, nhìn thấy cảnh hương diễm, tà dục trong lòng trỗi dậy. Phật tâm thất thủ, tự hủy tu hành.
Khi hắn hồi tỉnh, cảm thấy quá xấu hổ, liền cáo quan hồi chùa.”
Thái Đức giải thích đơn giản nhưng chỉ sợ sự việc có trá. Thích Vạn Đức là cao tăng, chưa dám nói đắc đạo thành Phật nhưng Phật tâm vĩnh cố, một lòng hướng Phật vậy mà bị sắc dục phá đạo hạnh. Trong này Thái Đức chắc chắn còn có nhiều trò bẩn khác.
Thâm độc, quá thâm độc! Hèn gì Thích Vạn Đức đại sư không một lời giải thích, nói từ là từ, sau đó liền không gặp lại.
Mọi người biết đây chính là đòn thù của Thái Đức, trả thù việc Thích Vạn Đức đại sư dâng biểu ép hắn hạ chiếu tự nhận tội.
Phật môn đệ tử nghe câu chuyện cũng không khỏi tức giận, mắt long sòng sọc, siết chặt nắm đấm.
Thích Vạn Đức sau khi từ quan về chùa liền đi vào núi sâu, phong động bế quan, không còn tin tức. Cho đến khi Khổ Bi đến, mở hang động thì phát hiện chỉ có một bộ da khô bọc xương, chết trong tư thế quằn quại đau khổ, giống như một người bị thiêu trên ngọn lửa, không những thế trên người còn có nhiều vết thương sâu tận xương.
Xem ra đại sư đã tự hành hạ mình nhiều lần trước khi chết. Đây là cỡ nào dằn vặt mới có thể làm ra.
Thấy được thái độ của chúng tăng, Thái Đức hả hê.
“Ha ha… giận rồi sao?! các ngươi có muốn thử huyễn cảnh đó, đảm bảo các ngươi cũng sẽ hoàn tục.”
Ba mươi sáu kim cang đồng tử xúc động tiến lên muốn đánh chết hắn, Khổ Bi đưa tay ngăn lại, chắp tay tuyên Phật hiệu:
“A Di Đà Phật!”
Trong Phật âm ẩn chứa Phật tính, thức tỉnh ba mươi sáu kim cang đồng tử. Bọn chúng giật mình tỉnh lại, đây chính là độc chiêu của Thái Đức phá Phật tâm của bọn chúng, suýt nữa là trúng chiêu.
“A Di Đà Phật!” đám đồng tử trấn tĩnh tuyên Phật hiệu.
Thái Đức thấy mất vui.
“Không chơi với các ngươi nữa.”
Hắn một bước đi tới, cửu long vờn quanh, thiên địa sinh dị tượng, mây đen kéo đến, sấm chớp ầm vang, nộ mà không phát.
Khổ Bi đưa mắt nhìn ba vị sư huynh sư đệ.
“Hôm nay chúng ta cho dù có hy sinh cũng phải trừ ma vệ đạo.”
“A Di Đà Phật!” ba vị đáp lời.
Bọn họ sau đó chắp tay tuyên Phật ngôn, vô số chữ Vạn bay ra. Bốn người dịch chuyển, chiếm giữ bốn góc, vây Thái Đức ở giữa.
“Các ngươi định làm trò ruồi gì đây?” Thái Đức một bàn tay vỗ tới Khổ Bi, có cửu long vờn quanh, uy thế ngập trời.
Cửu Long Đồng Xuất!
Khổ Bi trừng mắt, bắn ra kim quang, tay kết thủ ấn, từ trước ngực chữ Vạn bay ra, đón gió phóng lớn.
Vạn Tự Chân Ngôn!
Oanh! hai bên va chạm, cửu lòng nghiền nát chữ Vạn, uy thế giảm mất một phần, nhưng vẫn băng băng tiến tới.
Khổ Bi vừa xuất đại chiêu, khí tức uể oải, không kịp hồi sức ra chiêu chống đỡ.
Đúng lúc này hai chữ Vạn khác đánh tới, nghiền ép cửu long.
Rầm rầm rầm… một tràng tiếng nổ lớn, cửu long diệt, Vạn tự tan.
“Đa tạ!” Khổ Bi chắp tay.
“Cẩn thận!” hai vị cao tăng nhắc nhở.
Lúc này vị cao tăng còn lại đã hoàn thành ấn chú, quát lớn:
“Thái Đức hoàng đế bây giờ quay đầu còn kịp.”
Thái Đức quay đầu cười nhạt, đến giờ phút này còn nói những lời vô nghĩa.
“Nếu ngài đã không hối cải, vậy thì bần tăng phải tiễn ngài về tây thiên gặp Phật Tổ.” Hắn hét lên, tay vỗ mặt đất.
Trên đất các mạch xung cấp tốc lan tràn.
Event
Ba vị tăng nhân còn lại cũng thực hiện cùng động tác, các mạch xung kết nối với nhau, tạo thành một cái to lớn trận pháp.
Thái Đức nhíu mày, cảm thấy không ổn, không thể để trận pháp vây khốn. Hắn lập tức búng thân bay lên trời cao, thoát ra trước khi trận pháp hoàn thành.
“Tế Thiên Long Bát Bảo!” Khổ Bi hét lớn, tay vung lên ném ra một cái bát.
Cái bát hóa to như một ngọn núi, úp ngược xuống dưới phát ra lực hút cường đại. Thái Đức nếu tiếp tục bay lên sẽ thuận thế rơi vào trong bát.
Thái Đức một bước không lùi, nắm đấm đánh ra.
Cửu Long Tranh Châu!
Cửu long gào thét, mắt bắn hung quang, lao lên muốn xé nát cái bát.
Thiên Long Bát Bảo các văn tự bên trên sáng lên, lực hút như vòng xoáy, cửu long uy thế to lớn nhưng càng tiến gần càng bị thu nhỏ, cuối cùng chỉ như mấy con trùng đất bị bát bảo nuốt chửng.
Thái Đức trợn mặt, cửu long của ta cứ như thế xong đời. Bát này chỉ sợ là Kim Bảo cấp bậc.
Gừ! lũ trọc này không ngờ còn mang tới cả Kim Bảo, đây là muốn tạo phản mà.
Không được! không thể bị nó nuốt. Hắn lập tức quay đầu bay sang trái. Nhưng đúng lúc này… ông! hắn đụng đầu vào một bức tường vô hình. Hắn đưa tay sờ sờ, không biết từ lúc nào nơi đây lại có bức tường.
Hắn cúi đầu, không nghi ngờ gì nữa đây chính là trận pháp do bốn tên cao tăng kết thành.
Hắn phì một tiếng, các ngươi chỉ là bốn cái giả đan, kết trận có thể mạnh bao nhiêu, ta không tin không phá được.
Hắn đưa nắm đấm về phía sau, linh khí hội tụ. Oanh! quyền kình va chạm, bức tường vô hình gợn sóng sau đó lại tĩnh lặng như không, ngược lại nắm đấm của hắn có chút đỏ.
Cứng như vậy! Nhưng hắn không tin không phá được.
Cửu Long Phân Thiên! Hắn vung nắm đấm, cửu long vừa hợp vừa phân, oanh sát bức tường.
Oanh oanh oanh! bức tường gợn sóng kịch liệt, vẫn không bị phá. Thái Đức nhíu mày, đây đã là bảy phần lực lượng của hắn. Hiệu quả không có, chỉ sợ dùng hết mười phần sức cũng chẳng ích gì.
“Bệ hạ, vô ích thôi! Đây chính là Kim Cương Phục Ma Trận chuyên để dùng trừ yêu hàng ma, một khi đã bị nhốt chỉ có thể ngoan ngoãn bị luyện hóa.” Khổ Bi lên tiếng.
Thái Đức hừ lạnh, các ngươi dám coi ta là yêu ma. Không thể phá trận vậy ta phá các ngươi.
Mắt trận luôn là điểm quan trọng nhất trận pháp, mắt trận phá thì trận cũng phá, mà mắt trận của Kim Cương Phục Ma Trận không nghi ngờ gì chính là bốn vị cao tăng.
Thái Đức lao tới chỗ Khổ Bi.
Khổ Bi không sợ không hãi, chắp tay miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Thiên Long Bát Bảo sáng lên, phát ra lực hút nhằm vào Thái Đức.
Thái Đức vừa đánh ra quyền kình lập tức bị Thiên Long Bát Bảo hút hết. Không những thế Thái Đức cảm thấy linh lực, linh hồn mình cũng đang bị kéo ra.
Hắn lập tức ngón tay nhấn tại mi tâm ổn định linh hồn, vận khởi công pháp phong tỏa cơ thể, để năng lượng nội tuần hoàn không bị hút đi.
“A Di Đà Phật! chúng ta cùng giúp bệ hạ hiểu rõ chân nghĩa.” Khổ Bi lên tiếng.
“A Di Đà Phật!” ba vị còn lại đáp lời.
Bọn họ chắp tay, sau đó đánh ra nhất dương chỉ, chỉ kình đánh vào Thiên Long Bát Bảo. Hoa văn trên bát bảo rục rịch cử động, đó là một con thiên long màu hoàng kim.
Thiên long bước ra khỏi bề mặt bát, vươn vai khởi động, lắc lắc cái đầu, lông bờm tung bay sống động như thật. Nó đưa mắt nhìn Thái Đức, khóa chặt con mồi.
Gào! thiên long gầm lớn lao xuống.
Thái Đức nhăn mày, một bàn tay vỗ ra.
Cửu Long Tranh Châu!
Chín con rồng quấn vào nhau, sau đó lại rẽ ra như một bông hoa chín cánh nở rộ, tập kích các hướng khác nhau tới thiên long.
Gào! mười con rồng tại trên trời tranh phong.
Cửu long cắn vào người thiên long cảm giác như cắn vào tấm sắt còn thiên long mỗi một động tác đều bá đạo tuyệt luân, đánh chúng tơi bời.
Phập! thiên long cắn một cái đứt đôi con rồng, nó há miệng, bên trong là vòng xoáy sâu hun hút. Vút một tiếng, con rồng bị thương bị nuốt chửng.
Sau đó lần lượt các con rồng khác bị thiên long nuốt.
Thái Đức khí tức suy sụp, đây đều là linh lực của hắn. Thiên Long Bát Bảo thật là đặc dị, tiếp tục như thế này hắn sẽ thật bị luyện hóa.
Muốn phá cục vậy thì phải giết bốn tên trọc này. Hắn người bị nhốt trong trận không làm được nhưng người bên ngoài lại dễ dàng. Bọn họ đang bận thi pháp, là lúc dễ giết nhất.
“Ám Vệ đâu?” Thái Đức quát lớn.
“Ám Vệ có mặt!” đột nhiên xuất hiện mấy chục cái thân ảnh, bao vây lại nơi này.
Thái Đức đề phòng vạn nhất, đã sớm cho bố trí Ám Vệ nhưng vì hắn trở thành Kim Đan, lòng tin bạo rạp, cảm thấy một tay có thể che trời nên không gọi ra Ám Vệ. Không ngờ lại bị lật thuyền trong mương bởi đám tăng nhân, bây giờ không thể không dùng lá bài úp này.
“Xin bệ hạ ra lệnh!” Tất cả Ám Vệ quỳ một chân trên đất.
“Giết đám trọc này cho ta.”
“Vâng!”
Các bóng đen biến mất tại chỗ, tấn công bốn vị tăng nhân, tình thế nghịch chuyển, bốn vị cao tăng nguy cấp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT