Viên đan bắn ra các tia sáng, gần như đã chia năm xẻ bảy.

“Không được! Không được! ngươi nhất định phải thành đan.” Thái Đức điên cuồng hét lên.

Hắn liên tục kết ấn mở ra các cổng trận pháp để linh khí ồ ạt tràn vào. Hắn cố ép viên đan lại nhưng càng ép sẽ chỉ khiến nụ nổ sau đó càng khủng bố.

Thái Đức đã mất hết lý trí, bất chấp tất cả.

Nếu đan này không thành thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa, bởi vậy hắn phải liều mạng, chết cũng phải làm.

Làm thì còn có hy vọng, không làm thì cái gì cũng không có.

Nhưng quyết tâm là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.

Viên đan sắp nổ rồi không thể cứu vãn được nữa. Thái Đức gầm lên một tiếng lớn, chẳng lẽ trời muốn tuyệt đường ta?

Không! mệnh ta do ta không do trời.

Ta không cam lòng, ta phải nghịch thiên, trời cũng không thể ngăn ta được.

Thái Đức hai mắt xung huyết đỏ ngầu, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Hắn nhảy lên, há miệng đớp lấy viên đan.

Đây là hành động điên cuồng, đan một khi phát nổ, một mảnh thịt còn nguyên cũng sẽ không có. Thái Đức có thể sẽ là vị hoàng đế đầu tiên kể từ sau Trung Hưng Hoàng Đế chết không toàn thây, mà lại chết vì chơi ngu.

Diệp Hồng Vân nằm dưới đất cũng hô to: Tốt! Tốt lắm! Thái Đức, ngươi chết rất tốt.

Thái Đức cả người trương sình, thất khiếu bắn ra ánh sáng, làn da căng nứt, từng lỗ trên người trào ra năng lượng.

Hắn bay lên lơ lửng, đau đến chết đi sống lại, cả cuộc đời hắn chưa bao giờ phải chịu đau như vậy… không! chịu một phần vạn nỗi đau thế này cũng chưa.

Từng tế bào tan vỡ, bản năng sống gào thét nói hắn hãy tự sát để bớt đau khổ.

Thái Đức rống lớn trong lòng: Không! Ta không muốn chết! Ta phải sống.

Cả thế giới đều muốn hắn chết, cơ thể hắn cũng muốn hắn chết. Nhưng bằng vào một tia chấp niệm ngoan cường, hắn vẫn đang chịu đựng.

Chính trong lúc sắp phát nổ, viên đan lại xảy ra biến hóa.

Nó giống như một cái hố đen tham lam hấp thụ lấy huyết nhục, kim thuộc tính từ Thái Đức.

Ngũ hành đan này luyện không sai, nhưng vì thiếu mất kim hành mà dẫn đến thất bại. Thái Đức nuốt đan vào người, bản thân là kim linh căn vô tình đã bổ sung hành còn thiếu trong ngũ hành.

Năng lượng tràn ra cấp tốc trở lại trong viên đan. Thái Đức rơi xuống, thân hình bắt đầu xẹp lại, nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì chợt cảm thấy toàn thân thoát lực.

Năng lượng trong người hắn từ linh khí, kim thuộc tính đến huyết nhục đang bị viên đan cấp tốc hấp thụ.



Thái Đức cũng chỉ biết cười khổ, hắn lúc này đã toàn thân vô lực một ngón tay động đậy cũng khó chỉ có thể để mặc cho viên đan tùy ý hấp thụ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi hắn đã giảm đi nửa trọng lượng. May mắn cho hắn là viên đan hình như đã no, nó dừng lại, nếu kéo dài thêm vài phút nữa chỉ sợ hắn chết chắc.

Nội bộ viên đan đang tự diễn hóa, tạo thành vòng luân chuyển ngũ hành.

Thái Đức cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân nhẹ như lông hồng, không còn ưu phiền, không còn lo lắng. Hắn từ từ mở mắt thấy được tinh không vũ trụ bao la, thấy được ngũ hành biến hóa, thấy được vạn vật sinh diệt tuần hoàn.

Đây chính là cơ hội ngộ đạo ngàn năm có một.

Hắn đưa tay muốn chạm nhưng không thể đụng tới. Gần ngay trước mặt, xa tận chân trời.

Hắn nhắm mắt, dùng tâm cảm ngộ.

Đây rồi!



Hỏa thì ra chính là như vậy. Nhưng… như vậy là như thế nào? Ta vừa ngộ ra gì đó về hỏa nhưng khi nghĩ kỹ lại trống rỗng, chẳng biết gì.

Đây là thủy biến hóa. Biến hóa? Biến hóa cái gì? Không hiểu được.

Đất từ đá, đá thành đất. Thổ thuộc tính biến hóa là đây! Nhưng… rốt cuộc là cái gì?

Sắc bén rồi lại mềm dẻo. Kim thuộc tính đây sao?

Cây cối đâm chồi nảy lộc, vươn lên đón ánh sáng rồi lụi tàn hóa thành đất. Mộc thuộc tính ở ngay trước mắt.

Hắn ngộ mà không ngộ, biết mà không hiểu, thấy mà không thấu.

Cảm giác này khiến hắn tức điên.

Hắn là hoàng đế, xưa nay muốn thứ gì đều phải được. Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu cảm giác khó chịu như vậy.

Hắn gầm hét lớn.

Đây là hiệu quả cũng là hậu quả của viên đan này, cưỡng ép giúp ngươi bước vào Kim Đan cảnh nhưng ngươi sẽ chẳng nhận được bất kỳ cảm ngộ nào. Thậm chí còn khiến cho linh đài vẩn đục, tinh thần bất minh, tu vi vĩnh cố không tiến.

Trừ phi có được siêu cấp kỳ ngộ, được Hóa Thần Cảnh tự thân tẩy kinh phạt tủy, thay da đổi thịt.

Choang! không gian vỡ nát.

Thái Đức choàng tỉnh dậy, hắn ngơ ngác nhìn bản thân, sau vài giây đứng hình, hắn ngửa mặt cười lớn.

“Ha ha ha…”

“Trẫm thành công rồi!”

“Trẫm là Kim Đan! Là Kim Đan đại năng.”



Event

Thái Đức đứng dậy, hít một hơi sâu, linh khí ào ào bị hút lấy, thân thể hắn chẳng mấy chốc căng tràn sức sống, nội khí cuồn cuộn. Hắn nắm nắm bàn tay, cảm giác nắm cả trời đất, khuynh đảo thế gian, thiên hạ này duy ta.

Quá mạnh! Quá mạnh!

Hắn nội soi thân thể, phát hiện tại đan điền là một điểm kim quang chói lọi. Điểm này to bằng… hạt tiêu. Đúng như vậy, chỉ bằng hạt tiêu.

Bình thường kim đan tiêu chuẩn cũng cỡ trái nhãn, nếu là thiên tài hoặc siêu cấp thiên tài, kim đan lớn hơn gấp mấy lần, thậm chí còn có đại đạo hoa văn trên mặt đan.

Thái Đức chính là loại yếu nhất trong Kim Đan cảnh, kim đan có cũng như không. Gặp thiên tài Trúc Cơ cũng có thể bị giết chết.

Nhưng không quan trọng, quan trọng nhất là thọ nguyên, dù là yếu nhất Kim Đan Cảnh thì cũng là Kim Đan Cảnh.

Thái Đức dang tay, ngửa mặt, hít thở, cảm giác không khí mới, trời đất mới, tất cả đều mới.

Tóc hắn trở nên đen nhánh, da căng khỏe mạnh, nếp nhăn biến mất, huyết khí cương dương, nội tạng khỏe mạnh…

Hắn cảm thấy như được lột xác thành con người mới.

Diệp Hồng Vân nghiến răng mắng trời: ông trời không có mắt… ông trời không có mắt mà, lại để một tên khốn kiếp thành công.

Thái Đức sau vài phút hưởng thụ cuộc đời mới, tâm trí bay bổng, hắn trở lại hiện thực.

Trong hang động này lúc này ngoài hắn chỉ còn Mạc Thiên Cửu thoi thóp chín chết một sống, Diệp Hồng Vân thì nằm im một chỗ như con cá chết.

Thái Đức kéo lên nụ cười, bước tới chỗ Diệp Hồng Vân, hắn lúc này dương khí dâng trào, hơn năm mươi năm ăn chay, thật quá khổ sở!

Bước vào Kim Đan Cảnh phải thưởng cho mình một cái chứ nhỉ. Khặc khặc khặc… mỹ nhân trước mặt làm sao có thể bỏ qua.

Diệp Hồng Vân nhìn ánh mắt hắn liền biết hắn muốn gì, con dã thú này đã sớm thèm khát nàng, vì trường sinh nên mới nhịn xuống, bây giờ đã đạt được mục đích, há có thể tha cho nàng.



Diệp Hồng Vân bặm môi, cố gắng chống tay lết đi.

Thái Đức từng bước chậm rãi, nụ cười càng đậm, hưởng thụ nhìn xem con mồi tuyệt vọng.

Hắn đạp lên váy nàng. Xoạt! chiếc váy rách một mảng, lộ ra bắp đùi trắng nõn, da thịt mịn màng.

Diệp Hồng Vân sợ hãi kéo váy che lại, Thái Đức ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên mắt cá chân nàng, lần mò lên đầu gối, đùi.

“Súc sinh, đừng đụng vào ta!”

“Khặc khặc… hai dòng tộc đã chia nhau quá xa, bây giờ là lúc hợp lại. Trẫm và nàng kết hợp, sẽ chấm dứt tất cả ân oán. Con của chúng ta sẽ trở thành hoàng đế. Mọi người không phải đều vui vẻ sao?!” Thái Đức trong lúc nói tay đã lần mò sờ má.

Phụt! Diệp Hồng Vân phun nước bọt.

“Ta thà chết!”

“Hừ!” Thái Đức nụ cười sụp xuống, mặt lạnh băng.



“Nàng muốn chết nhưng trẫm không cho phép.”

Hắn tỏa ra khí thế ép cho Diệp Hồng Vân ngạt thở, muốn cắn lưỡi cũng không được.

Thái Đức hai tay chụp lấy cổ áo. Xoạt! cổ áo bị xé đôi, lộ ra nội y bên trong. Hắn nhìn chiếc cổ trắng ngần, xương mai tinh tế, chiếc áo nhỏ độn lên nhấp nhô theo từng nhịp thở. Hắn không chịu được nữa, đưa tay chụp đào.

Đúng lúc này… ầm ầm ầm! hang động rung lắc, bụi cát đổ xuống.

Thái Đức nhíu mày, quên mất đám chuột nhắt phía trên.

“Hừ, làm mất hứng của trẫm.”

“Tốt lắm! Dùng các ngươi thử tu vi Kim Đan cảnh.”

Thái Đức đưa tay điểm nhẹ một cái lên trán, Diệp Hồng Vân bị phong ấn.

“Chờ trẫm!”

“Giải quyết đám chuột nhắt nhanh thôi.”

Dứt lời, hắn phóng lên trời, phá vỡ tầng tầng hầm mỏ.

Đất đá đổ xuống ầm ầm…

Từng khối đá lớn rơi xuống, Diệp Hồng Vân nhắm mắt, ước gì mình bị đè chết nhưng lồng linh khí của Thái Đức đã bảo vệ nàng.

Đúng như Thái Đức nói: hắn không muốn nàng chết thì nàng không chết được.

Mạc Thiên Cửu chớp mắt tỉnh lại, may mắn có khối thủy tinh đỡ cho hắn, một tảng đá lớn đổ nghiêng, hắn không bị sao.

Hắn thiêu đốt ít ỏi năng lượng lấy lại cơ năng, hắn kéo tay ra khỏi gai khối thủy tinh.

“A!!!” hắn rên lên đau đớn.

Rầm! hắn đổ sụp xuống, thân thể lủng lỗ chỗ.

Hai tên chó chết! hắn mắng tục trong lòng.

Hắn nhắm mắt, phóng xuất dị năng, cảm nhận kim loại.

Nửa ngày sau, hắn chợt mở mắt, từ trong đống đổ nát bay vút tới trước mặt hắn hai thứ.

Hắn run run đưa ra bàn tay.

Vụt! nhẫn trữ vật xỏ vào ngón tay. Nón sắt rơi xuống bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play