Đây là một gia trang được Mạc Thiên Cửu mới mua,
nằm tại phía nam ngoại đô. Chiến tranh ập đến, người giàu có tìm cách
trốn chạy, hoặc là vào ở trong kinh thành hoặc là đi thật xa về phía nam và phía đông.
Những sản nghiệp như kiểu Hà Gia Trang trở thành tài sản bán tháo nên hắn mới có cơ hội mua lại.
Trong sân vườn, Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng ngồi uống trà.
“Công tử, chiến sự đang gấp, không ngờ ngài vẫn có nhàn tâm uống trà cùng thiếp.” Yên Mộng mỉm cười nói.
“Ta cần xác định một số nhân tố không ổn định.” Mạc Thiên Cửu nói không đầu đuôi, Yên Mộng vẫn tròn mắt không hiểu.
Mạc Thiên Cửu không quan tâm, tiếp tục nói:
“Ta có sở thích chinh phục mạo hiểm…”
Con người rất kỳ lạ, cuộc sống sung túc an nhàn, bọn họ lại thích tìm đến
mạo hiểm, đặt mình vào nguy hiểm để tìm cảm giác kích thích tột độ.
Chẳng hạn như nhảy dù, leo núi, thử thách sinh tồn…
Hắn thích cảm
giác hồi hộp, thần kinh căng như dây đàn. Nhưng khác với mọi người tham
gia thể thao mạo hiểm. Trong mắt hắn đó chỉ là trò con nít.
Thể thao mạo hiểm nhưng lại có dụng cụ an toàn, buồn cười đâu, như vậy thì làm sao lại là mạo hiểm.
Sinh tồn trong hoang dã không dụng cụ, nguy hiểm thật đấy nhưng thú dữ làm sao so được với lòng người.
Bởi vậy trò mạo hiểm hắn thích nhất là cắm sừng những người cắm sừng. Nói
đơn giản chính là cưa bồ nhí, vợ bé của đại gia, quan chức.
Còn
nhớ có lần hắn đến Tanzania, một quốc gia nghèo nằm ở đông Phi, tìm kiếm hóa thạch người tiền sử, không phải hắn muốn nghiên cứu cái gì đâu, chỉ là thời điểm đó giới nhà giàu có trào lưu sưu tầm cổ sinh vật, trong
nhà ai cũng phải có vài bộ xương cổ, nếu là xương người tiền sử vậy thì
càng đáng giá.
Hắn đến đây tìm kiếm, móc nối với chính quyền các
cấp để đưa hóa thạch ra khỏi đất nước, móc nối một hồi lên cả tổng
thống, tất nhiên không phải trực tiếp tổng thống mà là vợ bé của tổng
thống. Và phương pháp móc nối tốt nhất chính là thịt móc thịt.
Lúc hắn đang nằm cùng cô vợ bé tại biệt thự riêng trên đồi thì ông tổng
thống bất ngờ trở về. Sau đó… mọi người biết rồi đó, nó còn hơn cả mạo
hiểm. Hắn trần truồng nhảy qua cửa sổ, chạy vào trong rừng cây giữa vô
vàn làn đạn, nhảy xuống sông, trôi theo con nước mới may mắn thoát được.
Nhưng sau đó tên tổng thống ra lệnh phong tỏa cả nước, với một chính quyền
độc tài thì lệnh này không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn phải chui vào xe
chở phân mới qua được bên kia biên giới, thoát được.
Từ đó hắn phát hiện cắm sừng mới là trò chơi mạo hiểm đích thực.
Mỹ nhân thiên hạ nhiều vô số, duy chỉ có vợ người khác mới làm ta hứng thú.
Cho dù đến thế giới mới, hắn vẫn không quên sở thích này, kích thích nhất
vẫn là trước đó cắm sừng hoàng đế, rất mạo hiểm nhưng cũng rất có cảm
giác thành tựu. Thử hỏi trong lịch sử có mấy ai dám làm như hắn.
Bởi vậy hắn sẵn sàng để một người nguy hiểm bên cạnh, cảm giác như đang
chơi với sư tử vậy, vô cùng kích thích. Nhưng bây giờ hắn cần dọn dẹp
lại.
“Ngươi là ai? vì sao lại cố ý đến bên cạnh ta?” Mạc Thiên Cửu nhìn Yên Mộng, giọng sắc lạnh.
Yên Mộng ngỡ ngàng, tròng mắt rung rung:
“Công tử, người nói gì vậy? chẳng lẽ người nghi ngờ thiếp…”
“Không cần đóng kịch. Ta đã biết ngươi là tu sĩ Thiên Thi Tông.”
Yên Mộng tròn mắt, nếu như nói nàng là tu sĩ, nàng có lẽ còn tìm cách chối
nhưng người ta ngay cả thân phận môn đồ Thiên Thi Tông cũng có thể nói
ra, chứng tỏ bằng chứng đã rất rõ ràng.
“Sao? sao ngươi lại biết?”
Vì sao hắn biết ư? vì Đậu Đen.
Yên Mộng trước mặt thì ra chính là tam sư tỷ Hồng Lĩnh, nàng ta dù cho đã
biến đổi dung mạo, che giấu khí tức nhưng cơ thể lại không có thay đổi,
cũng chẳng có lý do gì thay đổi vì thấy được cơ thể nàng là Hồng Đồ đã
chết.
Nhưng nàng không ngờ được rằng lúc bọn họ quan hệ trong
phòng thí nghiệm, đã bị một con quạ đen hôi nhìn thấy. Khi nàng cùng với Mạc Thiên Cửu, Đậu Đen cũng nhìn thấy, nó thấy kỳ lạ khi cả hai người
đều có một số đặc điểm trùng khớp như: nốt ruồi ở đáy chậu, vết bớt
trắng nhỏ dưới chân ngực…
Những đặc điểm này chính nàng cũng không biết vì nằm khuất tầm mắt.
Đậu Đen đã báo lại với hắn. Hắn sau đó âm thầm quan sát nàng, xác định nàng chắc chắn là tu sĩ.
Đậu Đen khi trở thành yêu thú, mở ra thiên phú cảm ứng tử khí, đối với quan sát và phân biệt người càng thêm rõ ràng. Gần như có thể khẳng định
nàng chính là Hồng Lĩnh.
“Ngươi không cần biết ta vì sao biết. Ta
chỉ muốn hỏi ngươi mục đích của ngươi là gì? cũng đừng nghĩ rằng có thể
nói dối ta.” Mạc Thiên Cửu giọng sắc lạnh đe dọa.
Hắn dựa trên các manh mối, suy đoán Yên Mộng tu vi Trúc Cơ. Trước đó không có lực lượng
nên không dám vạch mặt, bây giờ Trúc Cơ tu sĩ hắn cũng đã giết mấy tên,
không việc gì phải sợ nữa.
Yên Mộng thở dài, không còn che giấu
nữa, khuôn mặt biến trở lại nguyên bản, sắc đẹp không kém trước đó. Cả
hai mang vẻ đẹp khác nhau, Yên Mộng hoang dã, tự do, bay bổng còn Hồng
Lĩnh sắc sảo, không trói buộc, mị hoặc.
“Nếu công tử muốn biết, vậy thiếp xin kể… Thiếp thật lòng không hề có ý hại chàng…”
Mạc Thiên Cửu nhấp ngụm trà, với kinh nghiệm của hắn thì không nghe nghiện
trình bày, không nghe điếm kể chuyện. Nhưng nàng ta đã bắt đầu câu
chuyện rồi.
Nàng ta tên thật là Tát Nhật Yên Mộng, là công chúa
của một quốc gia nhỏ, trong phạm vi quản lý lãnh thổ của Thiên Thi Tông. Cái này cũng giống như Đại Trịnh dưới quyền của Thiên Thủy Giáo.
Nàng ngay từ nhỏ anh tư xuất chúng, thiên phú tuyệt đỉnh, được phụ hoàng,
phụ mẫu yêu thương, gửi gắm vô vàn hy vọng. Nàng cũng không phụ lòng bọn họ, tu vi tiến bộ cực nhanh.
Năm mười sáu tuổi, phụ hoàng dùng tất cả quan hệ đưa nàng lên Thiên Thi Tông khảo nghiệm.
Trong lúc khảo nghiệm, nàng biểu hiện ưu tú, lọt vào mắt xanh của Hồng Thiên
Lão Quái, một trong các trưởng lão của Thiên Thi Tông, nhận làm đồ đệ,
đây đối với một công chúa tiểu quốc như của nàng chính là vô thượng vinh quang, ân phúc mười đời.
Phụ hoàng của nàng hạnh phúc, ra lệnh cả nước tổ chức ăn mừng suốt mười ngày liền.
Nàng cũng rất vui vẻ, tưởng rằng cuộc sống đã sang trang mới huy hoàng.
Nhưng nàng đâu biết được rằng ngoài kia sóng gió càng lớn hơn.
Ếch ngồi đáy giếng có niềm vui của ếch, đại bàng bay trên trời có nỗi lo của đại bàng.
Nàng được sư tôn đổi tên là Hồng Lĩnh, cấy vào người huyết chú.
Khi đó sư tôn nói đây là ấn ký đặc trưng của tông môn, giúp bảo vệ nàng,
lúc nguy cấp cũng có thể kích hoạt thông báo cho tông môn.
Tông
môn sẽ dốc toàn lực trả thù, bởi vì có loại ấn ký này mà các môn phái
khác rất e ngại việc giết người của Thiên Thi Tông, sợ sẽ dính vào rắc
rối, đệ tử Thiên Thi Tông cũng vì thế khá an toàn.
Nàng trở thành đệ tử thứ hai mươi tám của Hồng Thiên Lão Quái.
Vậy vì sao nàng bây giờ là tam sư tỷ?
Bởi vì đây là một cái tông môn… ăn thịt! những sư huynh sư tỷ phía trước đều lần lượt chết đi.
Hồng Thiên Lão Quái nuôi nhận các đệ tử cũng chỉ để trở thành nguyên liệu
luyện khôi cho hắn. Huyết chú kia cũng chẳng tốt đẹp như giới thiệu, nó
là một sợi dây thòng lọng tròng vào cổ, đợi đến khi bọn họ kết Kim Đan,
sợi dây sẽ siết cổ lấy mạng bọn họ.
Hồng Đồ trước kia cũng không
phải đại sư huynh, hắn từ từ leo lên chức này vì người phía trước không
còn. Khi hắn đạt tới cảnh giới giả đan, hắn ý thức được nguy cơ đến với
mình, bởi vậy đã bàn bạc với một số sư đệ sư muội trốn khỏi tông môn.
Bọn họ nhân lúc Hồng Thiên Lão Quái bế quan, mượn cớ ra ngoài làm nhiệm vụ liền cao bay xa chạy.
Để có thể kết Kim Đan, Hồng Đồ đã lẻn vào Thiên Thủy Giáo trộm linh dược,
trộm thành công nhưng lại bị đánh cho trọng thương, phải trốn đến nơi xa xôi hẻo lánh như Đại Trịnh tránh sự truy sát.
Hắn dự định khôi phục thương thế xong sẽ ăn vào thảo dược trở thành Kim Đan nhưng biến cố xảy ra. Hắn chết!
Nói về bản thân nàng, nàng chấp nhận trở thành tình nhân của Hồng Đồ, dù
cho chẳng có tình cảm, dù biết bị lợi dụng, bị đánh lên ấn ký.
Vì
đây là tu tiên giới, trinh tiết chỉ quan trọng khi ngươi bán được giá
cao. Trong tà phái như Thiên Thi Tông, trinh tiết là thứ ngươi sớm hay
muộn gì cũng mất, không vào tay sư huynh thì cũng vào tay sư tôn, nếu
không thì cũng là của các lão tổ, trưởng môn. Đừng bao giờ có tư tưởng
trao cho người mình yêu.
Trong tà phái không có tình yêu, cũng
chẳng ai tin tưởng vào tình yêu, tất cả đều là lợi dụng lẫn nhau. Mọi
người tranh đấu dùng đủ mọi mưu hèn kế bẩn, âm mưu chồng chất, người ăn
thịt người…
Yên Mộng ban đầu nghĩ mình có thể thích nghi, nhưng
dần dần, nàng sinh ra sợ hãi nhiều hơn là chai lì. Không phải ai cũng có tinh thần thép để theo tới cùng, nàng không chịu nổi, nàng muốn thoát
ra.
Nhưng quá khó quá khó…
Mấu chốt là ở huyết chú, một khi
còn có nó trên người, nàng cho dù có chạy đi đâu chăng nữa cũng sẽ bị
bắt lại. Nàng nghi ngờ bọn nàng có thể thoát ra được Thiên Thi Tông cũng là do Hồng Thiên Lão Quái cố ý thả.
Gà thả vườn ăn ngon hơn gà nuôi nhốt. Chính là đạo lý này.
Hồng Thiên Lão Quái là Nguyên Anh cảnh, muốn phá được huyết chú có hai cách:
Một là tự bản thân nàng đạt tới Nguyên Anh nhưng chỉ sợ vừa kết đan, Hồng Thiên Lão Quái đã tìm tới cửa.
Hai là có Nguyên Anh lão tổ ra tay giúp đỡ nhưng một tiểu nhân vật như nàng làm sao có thể nhờ được một vị Nguyên Anh, nàng có cái gì để người ta
giúp đỡ chứ? Cái gì cũng không có.
Nàng tuyệt vọng và chán chường, bởi vậy liền chọn lối sống buông thả, tới đâu thì tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT