Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Con gái đã lớn như vậy, nhưng anh hầu như chưa bao giờ đưa cô bé ra ngoài chơi, có khi đi đến công viên vui chơi, nhưng đều là vừa đến nơi thì anh nhận được cuộc gọi báo có việc rồi vội vàng rời khỏi.

Lúc đầu, Dung Nhan còn tin là anh thực sự bận rộn, nhưng về sau cô lại nghĩ, có thể là anh không muốn đi cùng bọn họ cho nên mới cố ý tìm cớ rời đi.

Hơn nữa, bây giờ bọn họ sắp ly hôn rồi, anh đưa con gái đến Disney làm gì?

Cho dù muốn khôi phục lại hình tượng trong lòng con gái, thì anh cũng đâu cầu phải làm thế này?

Anh hoàn toàn không chăm sóc con gái mình, nếu như con gái nói muốn đi thì cô nhất định sẽ đi theo, bây giờ cô không muốn gặp anh một chút nào, càng không muốn ra ngoài đi chơi cùng với anh, có được không?

Đối mặt với câu hỏi hung hăng của cô, Mục Viễn Hàng tức giận mà hừ lạnh một tiếng.

"Tối hôm đó cô không về nhà, con bé cứ khóc, tôi không thể làm gì khác hơn là phải dỗ con bé như vậy."

Dung Nhan có hơi nghẹn lời, mặc dù con gái cô có vẻ hiểu chuyện nghe lời, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, khi khóc lên có mấy phần dày vò người khác cô là người rõ ràng nhất, cô không còn gì để nói khi anh đưa ra lí do như vậy.

Nhưng sau đó cô đã tìm được lý do chính đáng để từ chối chuyến đi chơi này.

"Con bé vừa bị viêm dạ dày cho nên không thể đi ra ngoài chơi đùa được, vì vậy hãy hủy chuyến đi Disney đó đi."

"Mẹ — mẹ —!"

Vừa dứt lời, cô bé bên cạnh liền ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi kéo dài giọng nói mang ý bất mãn và phản đối, Dung Nhan lựa chọn bỏ qua sự phản đối của cô bé.

"Không vội, vậy thì chờ đến khi cơ thể con bé khôi phục là được rồi."

Đối mặt với sự từ chối của cô, Mục Viễn Hàng ngược lại còn trở nên ôn hòa hơn, Dung Nhan cảm thấy anh đang có ý chọc tức cô.

Không muốn để ý đến anh nữa, cho nên Dung Nhan trực tiếp đuổi người.

"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì chúng tôi muốn đi mua thức ăn."

"Hừ —!"

Cô bé bên cạnh tận mắt thấy chuyến đi Disney của mình xôi hỏng bỏng không, nên nặng nề hừ một tiếng, sau đó quay đầu, tức giận đi đến bồn hoa ở bên cạnh, hai tay khoanh ở trước ngực, trừng mắt nhìn mặt cỏ dưới chân, cái miệng nhỏ bĩu lên thật cao.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng này của cô bé, Dung Nhan lập tức tức giận, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.

"Mục Noãn!"

Con gái mất bình tĩnh vì chuyện khác thì không sao, nhưng cứ cố tính là vì sự việc này.

Nếu như là chuyện khác, dù cô bé vừa mới bị bệnh, đa số Dung Nhan đều sẽ đưa cô bé đi, nhưng chuyện đi đến Disney này...

Cô thực sự không muốn liên quan gì đến Mục Viễn Hàng nữa, cũng sắp ly hôn rồi, lại còn cùng nhau đưa con đến Disney chơi, nghe có hợp lý không?

Nhưng có người cứ không biết xấu hổ hết lần này tới lần khác, lúc này lại muốn giả làm người tốt bụng, Mục Viễn Hàng bước đến ôm con gái vào lòng và dỗ dành một câu, tuy tâm trạng của cô bé đã khá hơn nhưng vẻ mặt của Dung Nhan lại càng tức giận hơn.

Bởi vì câu anh dùng để dỗ dành con gái của mình là.

"Mẹ nói thì không tính."

Dung Nhan giận đến mức nở nụ cười, đúng vậy, cô nói thì không tính.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn luôn ngang ngược và cao cao tại thượng như vậy, chưa bao giờ đặt người vợ là cô vào trong mắt, ở trong lòng anh, cô chỉ là một món phụ kiện của anh mà thôi, nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn chưa từng khống chế anh một lần nào.

Trên đời này, người phụ nữ duy nhất có thể khống chế Mục Viễn Hàng, ngoại trừ mẹ chồng Điền Ninh ra thì chính là Hạ Du!

Không muốn để ý đến anh nữa, cô hướng mắt về phía cô con gái đang ở trong lòng anh, nói với giọng lạnh lùng.

"Mục Noãn, hôm nay dì Tương Tương tan ca sớm, đợi lát nữa là sẽ đi làm về, cho nên bây giờ mẹ phải nhanh chóng đi mua đồ về làm cơm, con có muốn tiếp tục ở lại đây không?"

Sau khi cô nói xong, cô bé còn chưa kịp nói gì, Mục Viễn Hàng đã miệng bênh vực kẻ yếu.

"Cô tức giận với con làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play