Sau khi hạ nhiệt độ vật lý rồi dán miếng dán hạ sốt cho gái, tạm thời khống chế nhiệt độ cơ thể, Dung Nhan cũng không dám đi ngủ, cứ ở cạnh con vừa làm sơ yếu lý lịch để tìm việc vừa quan sát con gái. Tô Tương vốn muốn thay ca cho cô một lát nhưng bị cô từ chối, Tô Tương đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, cô muốn để cho cô ấy nghỉ ngơi.
Hơn nữa, trước kia con gái bị bệnh, cũng là một mình cô chăm sóc, cô có thể tự xử lý được.
Vốn dĩ Dung Nhan cho rằng con gái sốt là mặc ít quá, bị lạnh, ai ngờ đến nửa đêm cô bé bỗng nhiên vừa đi tiêu vừa nôn mửa, dọa Dung Nhan hoảng hốt. Tô Tương nghe thấy tiếng động thì cũng thức dậy, hai người gọi xe chở bé đến bệnh viện nhi đồng ngay.
Sau khi xét nghiệm đại tiện, bác sĩ lại hỏi thăm vài câu, cuối cùng chẩn đoán viêm dạ dày trẻ em cấp tính, cho một đơn thuốc về uống, cộng thêm điều trị thông qua ẩm thực.
Lúc Dung Nhan đi đến chỗ đóng tiền ở lầu một, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở phòng cấp cứu cách đó không xa.
Người nọ là Mục Viễn Hàng, trong lòng anh còn đỡ một người con gái, người con gái kia mang khẩu trang to đùng, chỉ có đôi mắt to lộ ra ngoài, dáng vẻ yểu điệu yếu đuối, cả người gần như đã dựa hết vào trong lòng anh.
Mặc dù hai người họ cách không gần, mặc dù khuôn mặt của cô gái kia bị khẩu trang che gần hết, nhưng Dung Nhan cũng có thể đoán được cô gái đó là Hạ Du.
Cô lui về sau một bước, rẽ sang lối khác chỗ ngã rẽ, tránh chạm mặt với hai người đang ôm nhau đi tới kia.
Con gái của anh thượng thổ hạ tả, cộng thêm phát sốt, anh lại xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu cùng người con gái khác giữa lúc đêm khuya.
Đúng là châm chọc.
Dung Nhan nghĩ, cô thật sự đã vô cùng thất vọng với người đàn ông tên Mục Viễn Hàng này rồi.
Đóng tiền, lấy thuốc xong, hai người Dung Nhan và Tô Tương lại gọi xe chở cô bé về nhà, cô bé bị lăn lộn một trận như vậy thì không còn chút tinh thần nào, nhũn người trong lồng ngực cô, dán sát vào cô muốn cô ôm mình.
Vì thế dọc theo đường đi, từ sau khi ra khỏi bệnh viện đến bước lên xe taxi, rồi về nhà, lên lầu, Dung Nhan nhỏ gầy cứ ôm cô bé mãi không biết là mệt, cũng không thấy có gì là không chịu nổi.
Sau khi về nhà, cho con gái uống thuốc rồi sắp xếp cho con đàng hoàng, Dung Nhan và Tô Tương cũng không còn buồn ngủ gì nữa, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trò chuyện.
Tô Tương hỏi cô:
"Vụ tìm việc sao rồi?"
Dung Nhan lắc đầu:
"Khó lắm, em không có kinh nghiệm làm việc, lại tách khỏi xã hội năm năm..."
Tô Tương suy nghĩ một tí, rồi tốt bụng mở miệng đề nghị:
"Một cửa hàng quần áo cao cấp đối diện tiệm làm móng của chị gần đây đang tìm nhân viên cửa hàng..."
Tô Tương không biết Dung Nhan trước nay quen an nhàn suиɠ sướиɠ có chịu làm mấy việc thế này hay không, cho nên cũng chỉ hỏi thử.
“Em làm!"
Dung Nhan nhớ tới ba mươi ngàn tệ mẹ vừa mới chuyển cho cô đêm nay, chỉ suy tư một chút thì đồng ý ngay, cô đã sắp ba mươi rồi, còn phải xin tiền cha mẹ, cô cảm thấy mình đúng là một kẻ thất bại.
Mà sau khi trải qua sự gian nan khi tìm việc trên mạng suốt buổi trưa, giờ cô hoàn toàn không kén cá chọn canh.
Chỉ cần có chỗ đi làm, kiếm được tiền, vậy thì cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Tô Tương đồng ý:
"Vậy ngày mai chị đi hỏi cửa hàng trưởng xem cụ thể bên đó có những yêu cầu nào."
Dung Nhan lại về phòng quan sát con gái mình, có thể là sau khi uống thuốc thì trong người khỏe hơn, bé lật người một cái rồi tiếp tục ngủ thật là ngon.
Cô nghĩ, dù sao đêm nay cô cũng không buồn ngủ, mà lúc này Mục Viễn Hàng còn đang ở bên cạnh Hạ Du, đêm nay chắc chắn sẽ không về nhà, không bằng cô thừa dịp này nhanh chóng dọn hết đồ của mình đi, tránh cho sau này lúc cô về, chạm mặt anh chắc chắn lại sẽ cãi nhau thêm nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT