Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Dung Nhan muốn nói, con gái quen được cô chăm sóc, không thể rời khỏi cô, cho nên anh nên giao con gái cho cô.

Cô cảm thấy người thông minh lanh lợi như Mục Viễn Hàng chắc chắn nghe hiểu hàm ý trong câu nói của cô.

Nhưng ai biết anh lại vờ vô tội nói:

"Hình như tôi đâu có không cho cô chăm sóc con gái đâu."

Dung Nhan giận đến mức trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó đưa tay ra muốn đón lấy con gái từ chỗ anh:

"Vậy thì để cho tôi đưa con bé về nhà tôi đi."

"Nhà cô?"

Anh vừa nói xong vừa giả vờ không thấy bàn tay đang đua qua của cô, chuyển con gái trong lòng mình sang bàn tay còn lại, khiến tay cô chỉ bắt được không khí.

Cô giận đến cắn răng, nhưng cũng không thể nói gì.

Con ngươi đen của Mục Viễn Hàng nheo lại, nhìn về phía cô, trong giọng nói toàn là khí lạnh:

"Chẳng lẽ cô không về nhà à?"

Dung Nhan nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng lại dâng lên, anh làm vậy là có ý gì?

Bọn họ cũng sắp ly hôn rồi, sao cô có thể về nơi đó nữa?

Cứ kéo dài không li hôn như vậy để hành hạ cô, có phải anh cảm thấy rất là vui vẻ, thích ý hay không?

Trong khoảnh khắc, cô khống chế không nổi cảm xúc của mình, cũng chẳng quan tâm con gái vẫn còn ở bên cạnh, cô chuyển mắt sang hướng khác, lạnh nhạt trả lời anh:

"Sau này chắc là tôi không về nữa đâu."

Có thể đoán được lúc Mục Viễn Hàng nghe thấy câu nói này của cô thì bực bội tới mức nào. Nhưng mà, không đợi anh nổi khùng, đã có người mở miệng trước anh một bước, là bóng hình bé nhỏ trong lòng anh, nghiêng đầu tinh quái hỏi:

"Hai người sắp ly hôn ạ?"

Con gái vừa nói vậy, cả Mục Viễn Hàng lẫn Dung Nhan đều ngẩn ra, sau đó cảm giác đau đớn tràn ra khắp lồng ngực Dung Nhan. Cô không biết Mục Viễn Hàng thấy thế nào, cô chỉ biết hai chữ ly hôn thốt ra từ miệng con gái khiến cô cảm thấy vừa châm chọc lại vừa chua xót.

Chắc hắn anh sẽ không có cảm nhận dư thừa gì, anh cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với con gái, huống chi ly hôn, kết thúc một cuộc hôn nhân mà anh vốn không thích, là một loại giải thoát dành cho anh.

Dung Nhan đứng ở đó chẳng nói nổi câu nào, bởi vì cô không biết trả lời câu hỏi này của con gái thế nào.

Mục Viễn Hàng mở miệng nói chuyện với con gái, vẫn một tay ôm con, anh rũ mắt, mặt mày tuấn tú, giọng nói bình tĩnh, nhìn con gái hỏi:

"Sao con lại hỏi như vậy?"

Cô bé đôi mắt to vừa đen vừa tròn, ngây thơ trả lời:

"Không phải mẹ nói sau này mẹ không về nhà sao, Giai Giai trong lớp của con á, ba mẹ của bạn đó không ở chung với nhau, Giai Giai nói họ ly hôn rồi."

Dung Nhan nghe lý do của con gái xong, không biết nên bi ai hay là nên như thế nào.

Tỉ suất ly hôn trong xã hội ngày nay cao như vậy, ngay cả một đứa bé cũng quen với việc này, có lẽ với các con mà nói, các con chưa hiểu cha mẹ ly hôn tức là thế nào, nhưng hai chữ ly hôn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong số lượng từ vựng không nhiều của các con.

Ánh mắt đảo qua chân mày đang cau chặt của Mục Viễn Hàng. Hiển nhiên, anh cũng bị lí do có phần trưởng thành sớm của con gái làm hoảng sợ.

Hai người trưởng thành, lại không nói nổi câu nào trước mặt một đứa bé mới hơn ba tuổi.

Mà trước khi bọn họ cho con gái câu trả lời thích hợp, cô bé lại lên tiếng.

"Con biết, hai người chắc chắn sẽ hỏi con chọn ai, con không chọn ai hết, con muốn sống một mình thôi."

Sau khi nói xong lại bổ sung một câu:

"Giai Giai nói lúc ấy ba mẹ của bạn ấy cứ bắt bạn phải chọn đi theo ai, bạn ấy nói là phiền lắm luôn."

Dung Nhan không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống.

Cô đã tự nói với mình, quyết không rơi lệ vì chuyện này, nhưng trước mấy câu này của con gái, trái tim của cô như bị ngàn con kiến cắn xé, đau thấu cả tim gan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play