Tại một tửu lầu khác cách đây không xa đám người Cổ Viêm và Mộng Mộng đang vui vẻ nói chuyện, bữa ăn hôm nay cũng là do Cổ Viêm một tay mời, nếu không phải có 100 vạn linh thạch mà Lục Hồng năm đó cho hắn cũng không có gan phung phí mà đãi tiệc như vậy.
Mộng Mộng tại sao ngươi lại đứng gần quán trọ đang tu sửa như vậy, có biết nguy hiểm lắm không ?
Cổ Viêm tỏ vẻ quan tâm nhíu mày khẽ hỏi.
Đấy là quán trọ mới của đại bá và bá mẫu ta, vì hôm nay những người làm công nghỉ nên ta phải ra đó canh gác.
Mộng Mộng thở dài đáp lại.
Uỳnh ! , một tiếng chấn động lớn khiến cả tửu lâu khiến tất cả người ngồi ở đây phải giật mình mọi ánh nhìn đều hướng về phía đám người Cổ Viêm, đa phần đều cảm thấy lo sợ vị nữ tử áo trắng kia.
Bạch Linh nghe vậy hung dữ đập tay mạnh xuống bàn ăn khiến cho cái bàn vỡ vụn ra thành những mảnh nhỏ, vẻ bất mãn hiện lên quát.
Đáng ghét, sao trên đời này lại có loại người độc ác đến vậy, lý nào lại để cháu gái mình ra canh gác nơi nguy hiểm thật không đáng làm người.
Mộng Mộng nghe vậy cũng tỏ vẻ hung dữ đáp lại.
Không cho phép ngươi nói đại bá và bá mẫu ta như vậy, mọi chuyện là do ta cam tâm tình nguyện.
Mộng Mộng, xin lỗi muội, ta có hơi nặng lời, nhưng ta cũng chỉ có ý tốt muội đừng hiểu lầm.
Bạch Linh cười gượng áy náy nói.
Đi theo ta.
Cổ Viêm khuôn mặt hung dữ, lập tức đứng đấy nắm chặt tay nàng lớn tiếng nói.
Buôn ta ra, ngươi làm cái gì vậy.
Mộng Mộng ý định cự tuyệt đáp lại.
Mau , mau đưa ta đến nơi đại bá và bá mẫu ngươi, ta muốn nói chuyện với hai người họ.
Sau đó , không còn cách nào khuyên được hắn Mộng Mộng đành phải đưa bọn Cổ Viêm về nhà mình, mặc dù biết bọn họ là người luyện võ nhưng có thể không màng nguy hiểm cứu nàng, chắc sẽ không làm khó dễ cho gia đình nàng.
Cách tửu lâu bọ họ từng ở khoảng trăm mét có một căn nhà rộng lớn thuộc dạng phú hộ, trước mặt bọn họ là một cánh cửa gỗ lớn hiển nhiên đây là nơi mà Mộng Mộng ở.
Cộc cộc !
Đại bá, bá mẫu, con về rồi đây.
Mộng Mộng gõ cửa giọng nhỏ nhẹ nói.
Ken két !
Cửa gỗ mở ra, bên trong là một mụ bà mập mạp trên khóe miệng có một nốt ruồi đen to quần áo tương tất trang sức vàng bạc không thiếu theo sau là một đám tùy tùng khoảng chục tên, tướng mạo trông rất hung dữ nhìn Mộng Mộng quát lớn.
Quảng Cáo
Con tiểu nha đầu ngươi, có biết quán trọ mới của chúng ta sắp thành lập rồi không ?
Còn không mau cút về canh gác cho ta.
Mộng Mộng vẻ mặt lo sợ, ấp úng một lúc lâu cuối cùng cất giọng khẽ đáp lại.
Sập rồi !
Mụ bà nghe thấy vậy hai mắt giật giật hoảng hốt hỏi lại.
Sập, ý ngươi quán trọ mà chúng ta bỏ ra bao nhiêu công sức sập rồi sao ?
Vâng !
Nghe được câu trả lời của Mộng Mộng, một bàn tay to lớn từ mụ bà vung đến trước mặt nàng, lúc này có một cánh ta khác nhanh hơn một nhịp đã chặn lại , mụ bà kia cũng lập tức thu tay lại lùi vài bước.
Khốn khiếp không thấy ta còn đứng đây sao, lại dám làm càn, có tin ta một chưởng đánh chết ngươi không.
Nhận ra Cổ Viêm là một cường giả, mụ bà không dám tỏ ra bất kinh vội quỳ xuống đất thành khẩn đáp lại.
Xin thiếu hiệp bớt giận !
Đám hạ nhân bên cạnh cũng không giám ý kiến xen vào, ngoài Cổ Viêm ra ba người còn lại thực lực cường hãn vô cùng chỉ sợ nhúng tay vào giúp có khí đến cái mạng cũng không còn.
Có chuyện gì vậy.
Từ bên tron một âm thanh già nua khan khàn đáp lại.
Lân Thiên , mau vào trong đỡ vị đại bá của Mộng Mộng cho ta, nhớ kĩ nhẹ tay một chút đấy.
Cổ Viêm cười nham hiểm nói.
Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Lân Thiên cười tà ý, sau đó chậm rãi bước vào trong nhà để tiếp đón vị đại bá kia.
Cổ Viêm !
Mộng Mộng lúc này có chút lo lắng, trông biểu hiện bất thường của hắn khiến nàng không được an tâm vội đến khuyên hắn dừng tay nhưng Bạch Linh ở bên cạnh nắm tay nàng, lắc đầu mỉm cười, nụ cười thân thiện kia lại khiến nàng bình tĩnh lại mà im lặng quan sát.
Ui za , đau.
Đại hiệp xin hãy tha mạng.
Từ bên trong nhà Lân Thiên bước ra hai tay mỗi bên túm cổ áo một người, bên phải là một lão già ốm yếu, bên phải là một thiếu nữ trạc tuổi Mộng Mộng , xét về ngoại hình và diện mạo thì hơn hẳn nàng.
Quỳ xuống cho ta !
Quảng Cáo
Lân Thiên cau mày đạp mạnh vào mông hai người mới đến ngã xuống đất , lạnh lùng quát.
Thiếu hiệp, chuyện này rốt cuộc là sao , không biết chúng ta đã đắc tội với ngài ở điểm nào.
Lão già ngẩng đầu lên nhìn hắn thấp giọng run rẩy hỏi.
Hừ, ngươi còn dám nói, nhà ngươi có nhiều tùy tùng như vậy, tại sao lại để một cô nương chân yếu tay mềm như Mộng Mộng đi canh gác ở nơi nguy hiểm như vậy , còn con mụ bà này nữa chưa hiểu đầu đuôi câu truyện đã ra tay đánh người.
Ngươi hãy cho ta một lời giải thích rõ ràng đi, nếu không đừng trách lão tử ta vô tình.
Bốp !
Lão già nghe thấy vậy liền quay sang phía mụ bà kia, cho bà ta một cái bạt tai, mắng.
Khốn khiếp, ai cho ngươi cái gan đấy, gia đình ta có phải thiếu người đâu mà lại để cho nữ nhân yếu đuối như Mộng Mộng đi làm chuyện đó, ngươi mau cho ta lời giải thích rõ ràng đi.
Mụ bà ôm mặt khóc nức nở đáp lại.
Không phải ông cũng…..
Người đâu còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau nhốt con mụ xấu xa này vào trong phòng cho ta, không có lệnh của ta, không ai được phép thả bà ta ra.
Lão gia chủ quát lớn ra lệnh nói.
Đám hạ nhân cung kính làm theo, lập tức bốn năm người xúm vào lôi bà ta đi, chỉ thấy từ xa vang vọng lại một tiếng kêu thảm thiết, một lúc sau thì im lặng hoàng toàn.
Tại đai sảnh chính.
Ngồi chính giữa là Cổ Viêm phía bên dưới là đám người Vương Hổ cùng hai cha con gia chủ, không khí hiện giờ đều im lặng đến đáng sợ.
Lúc này Lan lão gia chủ vội nhấc mông dậy hướng tới chính diện đại sảnh nhìn hắn cung kính hành lễ nói.
Thiếu hiệp, cho phép ta tự giới thiệu, ta tên Lan Ngạc là gia chủ của Hồng gia, còn đây là con gái ta, Lan Yên.
Lan Ngạc lão đầu nói xong liền nháy mắt ,ám hiệu cho con gái, nữ tử xinh đẹp kia vội đứng dậy dáng vẻ yểu điệu thục nữ cất bước đến bên cạnh phụ thân mình hành lễ.
Cổ Viêm còn chẳng thèm để ý nữ nhân này lấy một cái, khiến ả ta vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải nhịn nhục chịu đựng nếu cố tình tỏ thái độ sợ rằng cả gia đình này hôm nay không ai được toàn thây dưới tay tên Cổ Viêm kia.
"Đáng ghét, tất cả là tại ả nữ nhân khốn khiếp Mộng Mộng tại sao cô ta lại may mắn đến vậy, tại sao không phải là ta, nếu là ta có phải hôm nay được đổi đời không ?"
Lan Yên nét mặt khó chịu nhìn về phía Mộng Mộng thầm nghĩ.
Mau nói đi, chuyện của Mộng Mộng các ngươi tính sao, mau giải thích rõ ràng đi.
Hai mắt toát lên tia sát khí , Cổ Viêm lạnh lùng hỏi.
Quảng Cáo
Thiếu hiệp mọi chuyện đếu là do phu nhân của ta mà ra, ta cũng đã nghiệm trị mụ ta rồi , tuyệt sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa .
Lan lão cả người run bần bật, cúi đầu thấp giọng đáp.
Thế còn y phục của Mộng Mộng thì sao , tại sao lại rách rưới như vậy, ta thấy gia đình các ngươi cũng thuộc loại khá giả, đến đám nô tỳ y phục còn đẹp hơn muội ấy, mau giải thích đi.
Tay đập mạnh xuống bàn, cái bàn vỡ đôi, chỉ thấy ở dưới thấy Bạch Linh tủm tỉm cười, tính cách của hắn so với nàng không khác là bao đều thuộc dạng nóng tính a.
È , hem !
Mau giải thích đi.
Thấy Bạch Linh đang ở dưới cười mình, Cổ Viêm lấy lại vẻ mặt nghiêm túc cất giọng hỏi tiếp.
Chuyện này ……….
Lan lão chưa kịp nói thì, Mộng Mộng chen lời vào nói .
Bởi vì ta là cô nhi được gia đình đại bá nhận về làm cháu gái, mặc dù nhiều lần họ đã khuyên ta thay y phục của mình đi, nhưng ta không đồng ý, đây là y phục mà mẫu thân trước khi lâm trung đã may cho ta có chết ta cũng không từ bỏ nó đâu.
Biết là một lời nói dối nhưng Mộng Mộng đã cố gắng che dấu để bảo vệ cho gia đình Lan lão, Cổ Viêm cũng chỉ biết nhắm mắt cho qua chuyện, hắn làm vậy chỉ vì tôn trọng nàng còn đám người xấu xa kia chỉ cần hắn thích lập tức có thể lấy mạng chúng dễ dàng.
Chuyện này tạm gác qua một bên , hôm nay ta đến đây chính là muốn đem Mộng Mộng đi, các ngươi có ý kiến gì không.
Lan lão chỉ biết im lặng gật đầu cho xong chuyện, nếu còn phản đối chỉ sợ làm cho Cổ Viêm hắn tức giận ,không biết sau đó sẽ còn chuyện kinh khủng gì xảy ra.
Mộng Mộng theo ta đi, từ giờ ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi, từ nay về sau ngươi sẽ là tiểu muội của ta, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Mộng Mộng ngượng ngùng mỉm cười gật đầu đáp lại, Cổ Viêm không phải là người xấu đi theo hắn cũng không phải chuyện không tốt, nhưng hắn cứ nắm tay nàng khiến nàng không dám trực diện nhìn hắn.
Bạch Linh trông thấy vậy, vội tiến đến tách bàn tay hai người ra, rồi nắm chặt tay Mộng Mộng cười thân thiện nhìn nàng nói.
Cổ Viêm nói đúng đấy, Mộng Mộng từ nay muội sẽ là muội muội của chúng ta, ta đảm bảo sẽ không có ai dám ức hiếp muội đâu.
Ở trong đây có gần một trăm vạn linh thạch hạ phẩm coi như là để chuộc Mộng Mộng, từ nay về sau muội ấy và Hồng gia các ngươi sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa.
Lan lão cung kính nhận túi gấm kia, gật đầu đáp lại.
Đa tạ thiếu hiệp ban thưởng.
Sau đó Cổ Viêm dẫn Mộng Mộng đường đường chính chính bước ra khỏi Hồng gia, Mộng Mộng thì vui vẻ dạo bước phía sau hắn, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười tươi đến như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT