Từ phía xa lại có thêm một âm thanh nữ nhân khác vang tới truyền đến tai Diệp Linh Nhi nói.

Diệp Linh Nhi cô còn đứng đó làm gì mau vào trong thôi.

Nữ tử xinh đẹp mới đến, toàn thân là một bộ trường xam màu xanh nhạt , trên đầu cài một chiếc châm bằng ngọc thạch toát lên vẻ cao quý của một vi tiểu thư của một thế gia lớn.

Mộc Vân, sao bây giờ cô mới tới, có biết muộn lắm rồi không, ta còn tưởng cô không đến nữa chứ ?

Diệp Linh Nhi khẽ nhíu mày nắm tay Mộc Vân, gấp gáp nói han nàng.

Hì hì , sao ta lại không đến được cơ chứ, cô nghĩ nhiều quá rồi đấy !

Mộc Vân khuôn mặt đáng yêu, mỉm cười đáp lại.

Đáng ghét lũ súc sinh này dám làm ngơ tiểu gia ta, thật đáng ghét, ta thật sự muốn từng dao băm các ngươi làm trăm mảnh.

Cổ Viêm cắn răng kìm nén lửa giận trong lòng nói.

Cổ Viêm nhẫn nại một chút đi, làm người lúc nào cũng phải biết tiến biết lui, như vậy mới có thể giữ được tánh mạng được có biết chưa.

Cổ lão lẩm bẩm đáp lại.

Nhưng bọn chúng thật sự không coi chúng ta ra gì, tại sao chúng ta phỉa nhường nhìn chúng chứ !

Cổ Viêm vẻ mặt không cam tâm nhíu mày đáp lại.

Hãy nhớ kỹ lời ta, khi thực lực ngươi chưa đủ mạnh để bảo vệ được bản thân mình thì mọi thứ xảy ra đều phải nhịn, có biết chưa .

Cổ lão lẩm bẩm lên tiếng nhắc nhở nói .

Đáng ghét bọn súc sinh các ngươi, cứ đợi đó cho ta, sẽ có ngày ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá cho hành động này gấp trăm ngàn lần.

Cổ Viêm cắn răng nuốt lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn đám người trước mắt thầm phát thệ.

Đa ta mọi người quan tâm, các vị cứ vào trước đi, để Lưu Lôi ta xử lý hai tên rác rưởi này rồi sẽ vào đoàn tụ với mọi người.

Lưu Lôi làm bộ nho nhã cung kính tiễn khách mỉm cười nói.

Phải đấy Mộc tiểu thư, Diệp quận chủ, Hàn thiếu chủ xin các vị cứ lên phía trước đi , thiếu chủ của chúng ta giải quyết đám rác rưởi này xong sẽ vào đoàn tụ với mọi người sau.

Một tên nô tài bên cạnh Lưu Lôi nhìn hai người Cổ Viêm, Cổ lão cười âm hiểm lên tiếng đáp lại.

Diệp Linh Nhi như vậy có ổn không, hay là cô bảo Lưu Lôi tha cho họ một mạng đi.

Mộc Vân à, cô quá lương thiện rồi , tại bọn chúng gây sự với Lưu Lôi hắn trước , yên tâm đi, hắn chỉ dạy bảo bọn chúng một chút thôi, không lấy mạng chúng đâu mà lo.

Diệp Linh Nhi khẽ mỉm cười nắm tay thân thiết nhìn Mộc Vân nói.

Mộc Vân cô nương xin hãy yên tâm đi, Lưu Lôi ta xin thề sẽ không làm khó bọn chúng đâu.

Quảng Cáo

Rầm !

Lưu Lôi vừa dứt lời quay sang nhìn Cổ Viêm đẵm mạnh đầu hắn xuống đất cười âm hiểm nói.

Trên trán, gân xanh hiện ra, tay Cổ Viêm gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay , cố gắng vực dậy nhưng làm cách nào không không thoát ra được, như thể có cả một tảng đá to đè lên đầu hắn.

Khặc Khặc, ngươi chắc là có thể chịu đựng được chứ.

Rầm !

Lưu Lôi đạp mạnh đầu Cổ Viêm xuống đất cười nham hiểm buông lời thách thức nói.



Rầm !

Không biết từ lúc nào có một thân ảnh áo đen choàng kín người không nhìn rõ mặt xuất hiện trước mặt đám người Lưu Lôi bất ngờ tung một cước mạnh đạp thẳng vào mặt Lưu Lôi khiến hắn bị văng ra xa vài mét, sắc mặt tái nhợt mà nôn ra một ngụm máu tươi.

Đáng ghét !

Hắn là loại quái vật nào vậy, tại sao ta lại không cảm nhận thấy sự hiện diện của hắn.

Kinh hãi nhìn về hắc bào phía trước mặt Lưu Lôi nghiến răng chịu đựng thầm mắng chửi.

Lưu Lôi ngươi còn đứng ở đó làm gì, mau vào trong cho ta.

Từ phía xa có hai thân ảnh lão giả lăng không tiến tới, một lão giả cất tiếng nói.

Lưu Liệt thúc thúc, Vân Kiệt viện trưởng là hai người sao !

Lưu Lôi nhìn thấy hai thân ảnh lão giả này liền cung kính lễ phép cào hỏi chào hỏi.

Đám người Diệp Linh Nhi sau đó cũng cung kính làm theo, kể cả đám nô tài cũng vậy trong mắt họ hai người này giống như một vị tiên nhân cao cao tại thượng , sùng bái hết mực .

Vị lão giả bên tay trái, tiến đến phía Lưu Lôi lên tiếng trách mắng.

Còn không mau cút vào trong cho ta, hôm nay là ngày rất quan trọng không chỉ của ngươi mà cả Lưu gia chúng ta,vậy mà ngươi lại giám ở đây dở trò bắt nạt thường dân, còn không mau cút vào cho ta.

Lưu Liệt phó viênh trưởng, ta thật quá thất vọng về Lưu gia các ngươi !

Lão giả bên phải tay chắp sau lưng lắc đầu, thở dài nói.

Để Vân Kiệt huynh phải chê cười rồi , huynh yên tâm đi tiểu tử Lưu Lôi này ta sẽ nhất định trừng trị nghiêm khắc.

Lưu Lôi khuôn mặt xấu hổ cười nhẹ khẽ đáp lại.

Cổ Viêm, nào mau đứng dậy đi.

Quảng Cáo

Cổ lão tiến đến bên cạnh Cổ Viêm, đỡ hắn dậy phủi hết bụi trên người , khẽ nói.

Con không sao, người yên tâm đi mạng con rất lớn chút thương tích này đối với con đã là gì chứ !

Nếu không còn chuyện gì khác, thì tất cả mọi người hãy vào trong đi.

Vân Kiệt mở miệng lên tiếng ra lệnh nói.

Hừ, còn không tránh đường ra cho ta, tiểu tử thối hôm nay ngươi gặp may đấy.

Trừng mắt nhìn về phía Cổ Viêm, Lưu Liệt lạnh giọng nói.

Cứ đợi đấy cho ta mối thù này Cổ Viêm ta nhất định sẽ không quên đâu.

Cổ Viêm ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lưu Lôi và Lưu Liệt trong lòng thầm phát thệ nói.

Bên trong Vân Lan học viện là một quảng trường rộng lớn, bốn bề đều là rừng núi tạo cho người ta cảm giác rẽ chịu khi đến đây .

Trước mắt tất cả mọi người trong đó có cả Cổ lão, Cổ Viêm đang hướng lên quan sát vị viện trưởng của Vân Lan học viện lên phát biểu.

Các vị vân lan học viện cứ mỗi 5 năm tổ chức một lần khảo nghiệm thu nhận học đồ theo tiêu chí dựa vào cảnh giới, luyện khí ngũ trọng đến cửu trọng vào lớp sơ cấp ,khai linh cảnh vào lớp trung cấp, đặc biệt nếu ai đã thức tỉnh võ hồn có thể sử dụng phỉ linh thạch để kiểm tra xem có võ hồn hay không, nếu có sẽ vào lớp cao cấp và được trọng thưởng tùy thuộc vào phẩm chất của võ hồn.

Để xác chính xác tu vi một người học viện sử dụng một cột đá đặc biệt có mười nấc từ nấc một đến nấc thứ chín đại biểu cho cảnh giới luyện khí nấc thứ mười là cảnh giới khai linh.

Lần lượt từng người bước lên kiểm ta tu vi của bản thân đa số đều đạt yêu cầu đạt đến cảnh giới ngũ trọng nên chỉ xếp vào lớp sơ cấp, mọi hào quang giờ đây đều tập trung lên người Lưu Lôi trong mắt những kẻ tầm thường những con người này được xem là thiên tài, họ rất muốn biết thực lực chân chính của đám thiên tài đó mạnh mẽ như thế nào.

Người tiếp theo Lưu Lôi của Lưu gia, mau bước lên đài.



Vân Kiệt viện trưởng thanh âm sang sảng nói.

Đến lượt lưu lôi lên đài tiếp nhận khảo nghiệm, hắn vừa bước lên đài vừa liếc nhìn xuống phía dưới cười khẩy một cái trong mắt hắn lũ người đó toàn là lũ rác rưởi không đáng nhắc đến.

Lưu Lôi bước lên đài đặt tay lên phỉ linh kiểm tra linh căn phía dưới là đám thị vệ lưu gia hô to nhất " Lưu thiếu gia vô địch" còn đám người còn lại kể cả tôi cũng không giám nói gì chỉ biết im lặng quan sát.

Lưu Lôi khai linh cảnh nhất tầng, xếp vào lớp trung cấp.

Hừ , tên Lưu Lôi này vậy mà cũng có thiên phú cao đến như vậy sao ?

Cổ Viêm vẻ mặt kinh ngạc, khẽ nói.

Điều đó là đương nhiên, dù sao hắn cũng xuất thân từ gia tộc lớn, điểm này không có gì là lạ, ngươi cứ chờ xem đi phía sau còn nhiều điều bất ngờ lắm.

Cổ lão bên cạnh cười nhẹ khẽ đáp.

…………………………………………………………………………………

Quảng Cáo

Lưu Lôi ngươi có muốn kiểm tra võ hồn của mình không ?

Bẩm viện trưởng ta muốn thử.

Lưu Lôi khuôn mặt tràn đầy sự tự tin lên tiếng đáp lại.

Đặt tay vào phỉ linh thạch trong suốt, một luồng ánh sáng đỏ lập lòe hiện lên sau đó lập tức biến mất không có hiện tượng lạ gì xảy ra.

Sao lại như vậy, tại sao ta lại không có võ hồn.

Lưu Lôi khóe miệng gật giật, sợ hãi lùi lại phía sau hai bước .

Lưu Lôi thể chất hệ hỏa, võ hồn không !

Vân Kiệt viện trưởng âm thang sang sảng cất tiếng tuyên bố.

Vân Kiệt viện trưởng cất tiếng khẽ hỏi.

Hì hì , đúng là không biết xấu hổ, hắn tưởng mình là thiên tài thật sự sao, ta mà là hắn có khi lúc này đã tìm một cái hố đất nào đó chui xuống cho bớt nhục.

Cổ Viêm liếc nhìn tên tiểu tử này, tủm tỉm cười khinh thường nói.

Đừng có cười nữa, nếu đến tên tiểu tử đó nghe được thì phiền phức lắm.

Cổ lão trừng mắt nhọ giọng khẽ mắng.

………………………………………………………………………………..

Lưu Lôi nét mặt buồn bã xen lẫn chút thất vọng bước xuống, cùng lúc đó hàn thiên bước lên liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh thường, Lưu Lôi đáp lại bằng một tia phẫn nộ trong mắt, nhưng ngay sau đó phải thu liễm lại, bởi vì còn có Lưu Liệt trưởng lão đứng ở đây, không tiện hành sự.

Đáng ghét tên Hàn Thiên này ngươi tưởng mình hơn ta chắc để ta chống mắt lên coi ngươi thì làm được gì đến lúc không thức tỉnh được võ hồn xem ngươi lúc đó còn có thể cười như thế này được không.

Hàn Thiên tu vi khai linh cảnh nhất tầng, lớp trung cấp !

Vân Kiệt viện trưởng cất tiếng nói tiếp.

Bẩm viện trưởng thực ra ta đã đạt đến cảnh giới khai linh tam tầng , tại vì thạch đá chỉ có thể đo được cảnh giới khai linh nhất tầng, cho nên ta.

Hàn Thiên ngươi cũng đừng quá để ý đến cảnh giới làm gì cả, chỉ cần ngươi bước vào khai linh cảnh đều có tư cách vào lớp trung cấp, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn kiểm tra võ hồn của mình không.

Lưu Lôi nghiến răng nén cơn giận thầm nghĩ trong lòng nói.

Vân Kiệt lão viện trưởng vuốt chòm râu dài khẽ mỉm cười tán thưởng nhìn tiểu tử Hàn Thiên rõng rạc hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play