Nhưng Vô Tâm ca à, huynh làm như vậy không sợ bị tông môn trách mắng hay sao, huynh cũng biết làm đệ tử khi chưa có được sự đồng ý của tông môn càng không được tự ý thành thân với nữ tử bên ngoài mà không được sự cho phép của họ, huốn chi huynh còn là lớp đệ tử mới vào, huynh không sợ ….

Mộng Mộng sắc mặt có chút lo lắng ấp úng nói.

Sợ bị đuổi đúng không, có sao đâu Bắc Minh Thần Tông cũng đâu phải tông môn duy nhất ở đại lục này, ngộ nhỡ có bị đuổi thì chạy sang tông môn khác cũng được, chẳng hạn như Cửu Yêu Cung của muội chẳng hạn, đến khi đó ta có thể ở gần muội chăm sóc cho muội.

Cổ Viêm bật cười nhìn nàng trêu đùa nói.

Nhưng quy định tông môn muội không thu phục nam nhân …

Mộng Mộng ngượng ngùng đáp lại.

Không thu nhận nam nhân, thì ta giả làm nữ nhân trà trộn vào dù sao, tông môn có nhiều nữ đệ tử đến vậy làm sao mấy bà thím đó có thể dò xét hết cho được đúng không ?

Nhìn vẻ mặt của Mộng Mộng hiện tại Cổ Viêm không nhịn được cười tiếp tục trêu đùa nói.

Nghe câu nói đùa của hắn mà mọi người xung quanh không nhịn được cười về sự hài hước của hắn đến Ngọc Nhi và Bạch Linh cũng không ngoại lệ, cũng phải phì cười vì khiếu hài hước của hắn trong khi đó Mộng Mộng bị tên tiểu tử này trêu đùa quá mức xấu hổ chỉ biết cúi mặt xuống bàn gỗ chờ đợi cho mọi chuyện hôm nay qua đi thật nhanh.

…………

Sáng hôm sau cuối cùng đại lễ thành thân diễn ra, trên bầu trời lúc này có một đóa thanh vân khổng lồ bay tới, phía trên Cổ Viêm cưỡi một con độc giác mã màu đen trường bào màu đỏ trước ngực đeo một đóa hoa làm bằng vải đỏ rất đẹp, bên cạnh là Vương Hạo cùng đám bạn mà hắn quen biết, phụ thân Tạp Cương cùng với đám thanh thiếu niên khác hăng hái trống kèn linh đình, có lẽ đây là cách đón tân nương đặc biêt nhất họ từng tham gia.

Phía bên dưới đông đảo chúng nhân đang chào đón hôn lễ của hắn, tất cả đều đo An Nhã sắp đặt hết, nàng ta đối đãi với hắn như vậy xem như không tệ bạc dù sao cầm Thanh Long Đan của tông môn hắn trong tay thì nên đối đãi với hắn cho tốt để sau này hai bên gặp nhau nói chuyện.

Thanh Vân đáp xuống đất, trống kèn lại tiếp tục linh đình theo sau Cổ Viêm tiến về hướng dinh phủ nơi An Nhã sắp xếp lễ đường cho cả ba người.

Bên trong phủ xung quanh trang trí sắc đỏ khắp nơi đều là hoa cỏ thơm ngát, đông đảo những người có địa vị đều tập trung ở đây.

Đới gia, Lãnh gia, Miêu gia, ba vị gia chủ không ngoại lệ cùng phu nhân và nhi tử của mình đến chúc mừng.

Tại sao Thẩm gia phủ thành chủ không tới dự hay là An Nhã tiểu thư quên gửi.

Miêu gia chủ, Miêu Bất Dụ liếc nhìn nàng cười nói.

Tên họ Miêu kia ăn nói cho cẩn thận ở đây không phải miêu gia ngươi, nếu giám đắc tội với An Nhã có tin ta bẻ gãy hết xương cho ngươi thành kẻ tàn phế không ?

Tả Mục lão khộng nhịn nổi tức giận quát .

Ta chỉ nói đúng sự thật, không lẽ Tả lão muốn cậy mình tu vi cao ép bức ta, đừng quên hôm nay là ngày vui của Vô Tâm thiếu hiệp, phủ thành chủ không tới dự chính là không nể mặt ngài ấy.

Miêu gia thẳng thắn nói.

Ta thấy Miêu gia chủ nói phải, lần này Tả Mục lão sai trước người đang làm hỏng không khí ngày vui của Vô Tâm thiếu hiệp chính là lão.

Đới Kim Hổ gia chủ chen lời vào nhắc nhở.

Ngươi !

Lời nói của hai tên gia chủ họ Miêu và Đới khiến lão già này tức giận càng thêm tức giận hơn nhưng An Nhã đã nhíu mày nhắc nhở nên lão đành phải nuột cục tức này lại dù sao ở đây còn có Tửu lão và Đằng Vân Phi lão giả là người tông môn phái xuống không nể mặt cũng không được.

Cổ Viêm bên cạnh nghe đám người này cãi nhau chỉ biết cười khổ một tiếng, xem ra mấy năm nay giữa Thiên Mộng Lâu và tam đại gia chủ không mấy hòa thuận, nhân cơ hội này mà công kích nhau, nhưng thế hắn lại thấy vui hơn rất thích cảnh người khác đấu đá còn bản thân đứng ngoài vỗ tay hưởng ứng.

Thôi bỏ đi, nếu bọn chúng không đến cũng không sao, chúng ta sẽ tiếp tục cử hành hôn lễ.

Cổ Viêm cười nói.

Tại đại sảnh chính Cổ Viêm đứng ngay ngắn hướng tầm mắt về phía cửa ra, tại đó hai thiếu nữ mặc bộ trang phục tân nương chùm khăn đỏ nhẹ nhàng cất bước vào đằng sau là A Ly và Mộng Mộng bước sau phụ giúp.

Sẵn sàng chưa.

Cổ Viêm nắm tay hai nàng cười nói.

Quảng Cáo

Hai nàng chỉ khẽ gật đầu cười đáp lại.

Sau khi bái thiên địa, cả hai người chính thức về chung một nhà, xung quanh đông đảo mọi người nồng nhiệt chúc mừng cho hạnh phúc của họ.

Tiệc tùng sau đó mở ra từng người, từng người lên tặng quà chúc mừng họ tất cả đều do Cổ Viêm nhận tất, Ngọc Nhi được đem vào phòng trước đợi hắn.

Mãi cho đến đêm khuya tiệc kết thúc, Cổ Viêm trong bộ dạng say xỉn lúc này mới lảo đảo mở cửa bước vào.

Thê tử…đợi ..ta …chút … ta đến đây …

Cổ Viêm cười cười thỏa mãn đứt quãng nói.

Bước chân tới gần Ngọc Nhi khẽ lật tấm khăn chùm màu đỏ lên, trước mặt hắn là mỹ nhân xinh đẹp lộng lẫy mỉm cười nhìn hắn, hiện giờ Ngọc Nhi đã thay đổi lại dung mạo trở về dung mạo của bản thân mình trước đây là một đại mỹ nhân mà bao nam nhân hằng mơ ước.

Chúng ta đi ngủ thôi …

Cổ Viêm cười cười dứt lời lảo đảo lăn đùng xuống đất thiếp đi.



Tướng công !

Ngọc Nhi trông thấy vậy vội đỡ hắn lên giường, có lẽ vì uống quá nhiều rượu nên mới thành ra như vậy, hết cách có lẽ hôm nay phải ngủ sớm, động phòng với họ chỉ là một nghi thức căn bản họ không cần bởi lẽ tên tiểu tử này chưa thành thân đã động phòng trước với nàng.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng qua khe cửa đánh thức phu thê hai người đang ôm ấp nhau trong phòng.

Bật dậy khỏi giường Cổ Viêm ngáp một hơi dài duỗi người thoải mái, Ngọc Nhi cũng vì thế mà dậy theo nhìn hắn cười.

Tướng công, huynh hôm nay có dự định gì không.

Ngọc Nhi dụi mắt nhìn về phía hắn mở miệng tươi cười nói.

Ta cũng không biết, hiện giờ mới thành thân xong ta chỉ muốn ở cạnh muội một thời gian những chuyện khác sau này tính đi.

Cổ Viêm cười nói.

Tướng công ta cảm thấy lạ lắm, dạo này muội không thấy có hiện tượng buồn nôn như trước không biết có chuyện gì xấu xảy ra không ?

Ngọc Nhi sắc mặt lo lắng nhìn hắn nói.

Có thể hôm qua muội nhấm tí rượu, nên đứa trẻ trong bụng cũng có tí men say nên chắc hiện giờ vẫn còn đang ngủ thôi, cứ để cho nó ngủ đi, để nó dậy là mệt mỏi lắm đấy.

Cổ Viêm ôm nàng cười chấn an nói.

Nhưng mới chỉ là tháng đầu thôi, bào thai còn chưa thành hình làm sao có thể…

Nhưng muội cũng đừng quên nó là con của Cổ Viêm ta, đương nhiên phải khác những đứa trẻ khác, ta đã bảo không sao là không sao, nhất định con của chúng ta sinh ra sẽ vô cùng khỏe mạnh.

Nghe Cổ Viêm nói vậy, Ngọc Nhi cũng cảm thấy an tâm hơn, dù sao hắn và nàng cũng đâu phải người bình thường nên bào thai có khác thường cũng không có gì làm lạ.

……..

Mở cửa ra cả ba người tiến ra đại sảnh dùng bữa sáng, phía dưới đám người Mộng Mộng đã chuẩn bị tất cả chỉ đợi hai người họ xuống dùng.

Lão đại, hai vị tẩu tẩu hôm qua ngủ có quen không ?

Tạp Bao Tử mỉm cười hỏi trước.

Còn ngươi thì sao, hôm qua ta thấy ngươi gục ngã trước đấy !

Cổ Viêm chỉ tay vào mặt hắn cười nói.

Quảng Cáo

Ây za, ta còn không biết ai đem ta về phòng nữa đây.

Tạp Bao Tử xấu hổ cười nói.

Hừ, nếu không phải ta và phụ thân đem huynh về phòng chứ huynh nghĩ còn ai.

Tiểu Tu lạnh lùng nói.

Bước vào bàn ăn lớn, ngoài phu thê hai người Cổ Viêm Ngọc Nhi cùng Bạch Linh, còn có Tạp Cương, Tạp Bao Tử, Tạp Tiểu Tu, Tửu lão, Đằng Vân Phi, Hồng Linh, Quách Thanh Liễu hai huynh muội A Ly, hai huynh đệ Ngô Mãnh là người Bắc Minh Thần Tông.

Bên phía Thiên Huyền Tông gồm có Vương Hạo, Lạc Yên, Tiêu Hoàng, Cửu Yêu Cung chỉ có mình Mộng Mộng góp vui.

Mọi người hôm qua cũng đã làm quen với nhau hết rồi đúng không ?, đừng ngại ngùng cứ ăn nhiều vào ..

Cổ Viêm gắp thức ăn miệng nhai ngồm ngoàm tươi cười nói.

Trái lại với tên tiểu tử đang vô tư ăn, mọi người ai nấy cũng một khuôn mặt phức tạp lời muốn nói ra như bị chặn họng lại.

Sao vậy, mau ăn đi kẻo nguội không ngon đâu.

Cổ Viêm mở miệng khuyên.

Lạc Yên lúc này mở miệng trước nói :

"Vô Tâm, ngươi và Anh Túc tỷ tỷ này thành thân ngỗ nhỡ tỷ ấy có thai ngươi định tính làm sao đây, không lẽ sau này định mang hài tử cùng thê tử mình vào tông môn sao."

Cổ Viêm nghe vậy cười nói đáp lại.

"Vân Mộng Thành rộng lớn như vậy, không lẽ không có chỗ cho gia đình chúng ta ở sao ?, học tập ở tông môn không thể bỏ lỡ cùng lắm sau này cứ cách một hai tháng sẽ ra ngoài gặp họ một lần có sao đâu."

Cổ Viêm vô tư đáp lại.

Ta thấy cách này cũng không phải không được, Vô Tâm mặc dù thành thân sớm nhưng đây là chuyện sớm muộn xảy ra, mọi chuyện cứ để lẽ tự nhiên các ngươi cũng đừng để ý chuyện đó làm gì.

Tửu Lão vuốt chòm râu dài khoái chí cười nói.

Tửu lão nói phải, cho dù tông môn biết chuyện thì hiện giờ mọi chuyện cũng đã quá muộn, Vô Tâm dù sao cũng là một nhân tài của tông môn ta nghĩ họ sẽ không tuyệt tình đến mức phế bỏ hắn đâu như vậy sẽ chỉ gây thiệt hại nhân tài của tông môn mà thôi.



Đằng Vân Phi lão đầu chen lời gật đầu cười đồng tình với ý Tửu lão nói.

Mọi người sau khi nghe hai người nói cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm bớt lo cho số phận phía trước hơn, còn riêng Vương Hạo thì không thấy vậy ở đây ngươi tỉnh táo nhất là hắn, tiểu tử Vô Tâm trước mặt hắn kia, tạm thời có sự bảo hộ của vị yêu đế hùng mạnh kia thách đám người Bắc Minh Thần Tông dám nói không, dù sao hiện giờ tên tiểu tử này đang làm bù nhìn của ả ta, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng tới kế hoạch nào đó của ả hậu quả thật khủng khiếp.

Tướng công huynh và mọi người ở đây cứ tiếp tục nói chuyện đi muội và Bạch Linh ra ngoài có chút chuyện.

Ngọc Nhi nắm tay Bạch Linh mở miệng nói.

Sáng sớm đi đâu vậy, hai người có chuyện riêng không thể nói cho ta được ư !

Cổ Viêm tò mò hỏi.

Đi chợ mua ít thức ăn làm bữa trưa, đi lát thì về ngay không lâu đâu.

Ngọc Nhi tươi cười đáp.

Ồ, thì ra là chuyện này, vậy hai người mau đi đi, nhớ mua nhiều thịt nhiều cá vào đấy đừng có mà bắt ta suốt ngày nhai rau, răng ta sắp rụng hết vì chúng đây này.

Cổ Viêm làu bàu đáp lại.

Biết rồi, biết rồi huynh đã thấy bữa nào ta cho huynh ăn mỗi rau không, cứ ngồi ở đó đi, bọn muội đi một lát rồi về.

Quảng Cáo

Dứt lời Ngọc Nhi và Bạch Linh sau đó cất bước tiến ra phía cửa ra hướng thẳng về phía bên ngoài rời đi.

Phía bên trong mọi người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện tiếp lúc này Đằng Vân Phi lão đầu mới mở miệng nói.

Vô Tâm, mặc dù lão già ta có nhiều chuyện nhưng ta vẫn cảm thấy vị thê tử của ngươi rất kỳ lạ nhất định không phải nữ tử tầm thường, càng không thể nào là một cô nương bình thường sống trong Bách Gia thôn, mặc dù không biết nguyên do xâu xa bên trong nhưng ta tin linh cảm của mình trước giờ không sai.

Lời này nói ra, Tạp Cương chen lời vội đáp lại.

Hai vị tiền bối mặc dù không biết Bạch Linh thân phận như thế nào, nhưng Vô Tâm nói trước đó hoàn toàn là sự thật Anh Túc là do phu phụ chúng ta nuôi từ nhỏ chúng ta hiểu rất rõ nó, trước giờ luôn nhút nhát từ khi có Vô Tâm xuất hiện mới thay đổi tính cách hoàn toàn.

Phụ thân ta, nói đúng đấy, hai vị tiền bối xin đừng nghi ngờ Anh Túc tỷ.

Tạp Bao Tử mở miệng khẳng định lại.

Vậy thì chuyện này thật kỳ lạ nếu thật sự Anh Túc chỉ là nữ tử bình thường thì làm sao có thể xảy ra chuyện giữa một thiên tài và một nữ tử bình thường cho được.

Đằng Vân Phi lên tiếng đáp.

Có gì làm lạ đâu, nữ nhân suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân, họ có là cường giả hay chỉ là người bình thường có quyền được tìm hạnh phúc cho mình, không nhất thiết phải dựa trên môn đăng hộ đối thiên tài phải sánh bước với thiên tài.

Nếu tình yêu của hai người dựa trên lợi ích của hai bên mà tạo thành thì thứ tình yêu giả tạo, Vô Tâm ta không cần cái loại nữ nhân như vậy, đám các ngươi thích thì tự mình theo đuổi đi, ta thà lấy nữ tử bình thường còn tốt hơn, ít ra nữ nhân người ta còn biết làm công việc của một nữ tử biết nấu ăn, thêu thùa, chăm sóc gia đình.

Chứ lấy cái loại tiểu thư khuê các có tý nhan sắc lại suốt ngày chỉ biết múa kiếm chỉ biết ăn biết tu luyện đến những công việc đơn giản nhất cũng không biết làm, thì lấy về sớm hay muộn thì cả hai có ngày cạp đất mà ăn.

Lời này của Cổ Viêm như đang ám chỉ đám người Hồng Linh, Mộng Mộng, Quách Thanh Liễu, Lạc Yên, nghe đến đây đám nữ nhân này cũng cảm thấy hổ thẹn về bản thân mình, những điều tiểu tử này nói không sai, bản thân họ chỉ biết mải tu luyện mà quên mất bản thân mình là nữ nhân, quên mất những công việc đơn giản mà một nữ nhân phải có, nếu sau này có gia đình rồi mà không biết làm những việc đó rất khó để giữ được nam nhân bên cạnh mình, tình yêu dù đẹp đến mấy cũng sẽ có lúc sẽ phải héo tàn.

Vậy chỉ còn Bạch Linh, theo lời Đằng Vân Phi tiền bối chắc hẳn không phải nữ tử tầm thường, không biết Vô Tâm huynh có thể cho chúng ta biết lai lịch của nàng ta được không ?

Tiêu Hoàng tò mò hỏi.

Những người còn lại ngồi đây tất cả đều hướng tầm mắt về phía hắn đợi câu trả lời của hắn.

Làm sao ta biết được ả ta có lai lịch gì ả ta cũng đâu có nói cho ta biết đâu, điều ta biết duy nhất về ả chính là một cường giả vô cùng mạnh, mạnh đến đâu ta không biết nhưng lần đầu gặp ta, ả biết ta có tư chất của một siêu cấp thiên tài nên đã thu nhân ta về làm đệ tử ký danh của ả.

Đó là những điều ta biết về ả, ngoài ra ta cũng chẳng biết gì thêm về ả nữa.

Cổ Viêm trầm giọng đáp lại.

Vương Hạo nghe thấy hắn nói gì chưa vậy là đúng rồi, nữ nhân Bạch Linh đó đang cố tình biến tên Vô Tâm này làm bù nhìn để thực hiện mục đích xấu xa nào đó, ngươi nhất định phải cẩn thận với ả.

Tiểu Thôn bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Mặc dù không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo, nhưng hiện giờ ta không phải là đối thủ của ả cũng chỉ hi vọng ả không làm nhưng chuyện điên rồ vượt quá giới hạn ở lãnh địa nhân tộc.

Ta tin ả ta sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đến mức đó đâu, dù sao hiện giờ ả cũng đang ở lãnh địa của nhân tộc, cường giả cấp bậc võ đế đâu phải ít, võ đế đỉnh phong cũng không phải không có vị nào chấn giữ muốn làm loạn cũng khó.

Vương Hạo thở dài mở miệng đáp.

Ngươi nói cũng đúng, ả ta chắc chắn sẽ không có hành động lỗ mãn trong khu vực này đâu, ta tin ả đang chờ đợi điều gì đó, nên để tránh nghi ngờ nên đã chọn tên Vô Tâm vô dụng kia làm bù nhìn che chắn sự tồn tại của mình trong mắt đám cường giả ngoài kia.

Nhưng cũng đừng có quá chủ quan, nếu tương lai muốn thay đổi vận mệnh của mình thì phải nỗ lực đề cao thực lực hơn nữa, đừng quên rằng giao kèo của chúng ta, hiện giờ ngươi mới chỉ dừng ở cảnh giới võ linh ngũ trọng nếu trong vòng một năm nữa ngươi không thể đạt đến cảnh giới võ hoàng không phá được tầng phong ấn tiếp theo của ta, cơ thể của ngươi sẽ bị bạo thể mà chết.

Tiểu Thôn cười âm hiểm ghé vào tai hắn nhắc nhở.

Vậy còn phải xem ngươi thành tâm giúp ta đến đâu, nếu ta mà chết thì bản thân ngươi thiệt hại cũng không nhỏ đâu, ngươi cũng đừng quên nếu muốn khôi phục lại nhục thân trước đây ngươi cần sự giúp đỡ của ta rất nhiều đấy.

Vương Hạo nhếch mép cười nhạt một tiếng truyền âm đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play