Sau khi dắt Khuê Ngưu vào chuồng, cột dây đâu đó xong xuôi, Nhiếp Minh Quyết mới bế Lam Hi Thần trở về dưới chân núi.


Lam Hi Thần cực kỳ thích lúc hắn bế trên tay, cảm giác vô cùng thoải mái và an toàn.


Lâu ngày thành quen, Lam Hi Thần cảm thấy y với hắn tự dưng rất giống với ngày trước, thời điểm bọn họ còn là những đứa trẻ vui đùa với nhau. Y bỗng dưng hoài niệm, nếu bọn họ có thể như lúc đó thì tốt rồi. Bây giờ cũng tốt, chỉ là mấy ngày qua y dần nhận ra một vài sự thay đổi khác thường.


Tỉ như những lúc nằm đọc sách trên phiến đá, nếu Nhiếp Minh Quyết không lấy mấy cái đuôi của y làm gối nằm, hay ban đêm không ở trong lồng ngực hắn, Lam Hi Thần không cách nào ngủ yên. Hoặc là mới sáng sớm thức dậy mà không thấy hắn, tự dưng y đâm ra lo lắng. Còn có khi nướng trứng gà, hắn không lột vỏ, không đút, y cũng không ăn.


Lam Hi Thần vuốt trán, có khi nào mình bị cảm giác làm một sủng vật ảnh hưởng không? Hay là như lời của Đàm Triết, y đang tâm niệm hắn?


"Thiên Nữ, sao lại ở đây?".


Đợi bọn họ về đến nơi thì Bích Điệp đã ở đó từ bao giờ. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo màu trăng non phối với váy dài màu xanh ngọc, mái tóc cài một đóa thược dược màu đỏ rực. Nhìn nàng ta vừa có điểm thuần khiết, vừa có điểm bắt mắt, tóm lại là như sương hơn tuyết.


Nàng ta cất giọng nhẹ nhàng "Là con sóc nhỏ muốn đến thăm ngươi, ta lại sợ nó chạy loạn nên mới đi cùng".


A Dứu chạy vài vòng quanh Nhiếp Minh Quyết, chốc chốc lại dụi mình vào chân hắn như một vật nuôi lâu ngày xa chủ. Lam Hi Thần ngược lại có chút khó tin. Mấy ngày qua nó còn chẳng thấy bóng dáng ở đây, sao có thể nói là nhớ hắn cho được?


Giọng Bích Điệp vẫn uyển chuyển như nước dù trên mặt nàng ta vẫn là nét lạnh lùng "Con vật này thích ngươi như vậy, nhiều ngày qua không thấy mà hôm nay đã đòi tới, chắc hẳn ngươi đối với nó tốt lắm!".


Nhiếp Minh Quyết định hơi thấp giọng "Cũng không đến nỗi nào", lại nói "Chuyện lần trước vẫn là xin lỗi Thiên Nữ, tiểu đồ không cố ý muốn làm bể chiếc trâm ngọc của Thiên Nữ".


Bích Điệp giơ lên một cây trâm ngọc, hờ hững nói "Không có gì! Ta cũng không phải kẻ nhỏ mọn như vậy, mà cũng không phải ngươi đã đền bù đây sao?".


Cây trâm đó là cây trâm mà Nhiếp Minh Quyết đã khắc xong mấy hôm trước, là cây trâm mang hình dáng hồ điệp tung cánh như cây trâm đã bị bể trước kia, chỉ khác ở chỗ nó không có hạt châu đính trên đó.


Nhiếp Minh Quyết có chút ngạc nhiên "Làm sao Thiên Nữ biết?".


Bích Điệp nói "Con sóc nhỏ vừa nãy đã chỉ cho ta thấy. Ngươi cũng có năng khiếu mài khắc vật phẩm đó chứ? Nhìn không khác nhiều so với cây trâm cũ của ta".


Nhiếp Minh Quyết nói "Tạ Thiên Nữ đã khen, chỉ là chút tài mọn thôi".


A Dứu bỗng nhiên đem ra một cây trâm ngọc khác, tuy chưa có hình đầu cụ thể, nhưng phần thân đã mài xong. Nhiếp Minh Quyết hơi dợm bước muốn tiến lên lấy lại cây trâm nhưng nó đã bị Bích Điệp cầm lấy, hắn chỉ đành thu tay đứng lại.


Bích Điệp nhìn cây trâm ngọc trên tay A Dứu, nhíu mày nhìn Nhiếp Minh Quyết "Ngươi đây là muốn mài thêm một cây trâm nữa sao?".


Nhiếp Minh Quyết vội nói "Vâng! Vốn là tiểu đồ muốn chạm một cây trâm khác để tạ lỗi nhưng vẫn chưa hoàn thiện". Ngừng một chút hắn lại nói "Có lẽ tiểu đồ không nghĩ ra hình nào thích hợp để khắc, nên cây trâm này e là không thể hoàn thành, xin Thiên Nữ không trách".


Lam Hi Thần hụt hẫng. Quả nhiên là hắn muốn khắc trâm tặng nàng ta mà!


Bích Điệp khẽ quay nhẹ cây trâm, thấp giọng "Không cần đâu, ta vốn không ưa mấy cây trâm ngọc cho lắm. Chỉ vì song điệp thoa là vật mà Vương Mẫu ban cho ta, nên ta mới thường xuyên cài chúng mà thôi".


Nhiếp Minh Quyết hỏi "Không phải mọi nữ nhân đều thích đồ châu ngọc sao?".


Bích Điệp ngưng mắt, thở dài "Nữ nhân thì cũng có chỗ khác biệt với nhau nhưng ai cũng vậy và ở đâu cũng vậy, thích cái gì, trúng ý cái gì đều không do mình tự lựa chọn mà phải nhìn bằng sắc mặt của người khác để làm".


Nhiếp Minh Quyết nghe nàng ta buôn lời sầu não như vậy liền khẽ siết mấy ngón tay, Lam Hi Thần có thể cảm nhận rõ hắn đang thoáng run lên, không biết vì thất vọng bởi cây trâm còn chưa kịp tặng đã bị khước từ hay là cảm thông cho lời nói của nàng ta, chỉ hắn nghe đáp "Vâng".


Nàng ta bước lại gần Nhiếp Minh Quyết một chút, đưa ngón tay thon dài chỉ vào Lam Hi Thần "Nghe nói mấy hôm trước ba người Thạch Trình có tới đây, với tính tình của Thạch Trình ngày hôm đó chắc hẳn đã dọa cho tiểu hồ ly này một trận".


Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Ân".


Lam Hi Thần thì nhớ tới cuộc nói chuyện với Đàm Triết hôm nọ, liền vì nghĩ tới nếu mà cậu ta mang theo giải pháp tìm mình, vậy thì mình sẽ rời khỏi đây nên có chút luyến tiếc cụp tai xuống, trưng ra vẻ mặt sầu não như kẻ nghèo bị mất mấy cân gạo.


Bích Điệp cười dịu dàng "Tiểu hồ ly thật ngoan ngoãn đáng yêu! Chẳng bù cho con sóc nhỏ này đôi khi quá tinh nghịch".


A Dứu nghe nhắc tới mình liền từ sau lưng nàng ta trèo lên vai, mặt mày nhăn nhó khó chịu.


Bích Điệp không bận lòng nó, nàng đưa tay muốn sờ vào Lam Hi Thần, y theo thói quen rụt vào lòng Nhiếp Minh Quyết, mấy cái đuôi co lên quấn thành một cục bông chắn trước người. Chẳng hiểu sao, ngoại trừ Nhiếp Minh Quyết và Tự San ra, y chẳng thích cũng chẳng muốn để ai chạm vào mình. Có lẽ vì Bích Điệp là nữ nhân nên y thấy không tự nhiên, gia quy cũng có nói "Không được tùy tiện động chạm với người khác giới".


Trên người nàng ta có mùi rất thơm, là mùi hương của hoa nhài, hoa cúc, thoang thoảng một chút của hương sen đầu mùa. Chỉ là nó quá nồng so với khứu giác đã quen với huân hương nhẹ nhàng của Lam Hi Thần, khiến cho y không tự chủ liên tục hắt hơi mấy cái.


Bích Điệp thấy y né tránh mình như vậy, nụ cười trên mặt nàng ta cứng đờ. Nàng ta tuy là hồ điệp hóa tiên, dung mạo không bằng Thường Nga hay Long Kiết công chúa lại càng thua xa trưởng công chúa và công chúa của Ma tộc nhưng cũng là đệ tam mỹ nhân của Thần tộc luôn được mọi người yêu quý, chứ đừng nói đến mấy con vật, kể cả Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần còn thích nàng thì mấy loài vật chốn Nhân gian sao có thể không thích nàng ta? Trước nay nàng ta luôn cho rằng nàng vốn dĩ là một tiên tử "gặp người người hoan, gặp vật vật hỷ", nhưng hôm nay lại bị một con tiểu hồ ly khước từ khiến cho nàng cảm thấy nghi ngờ ý niệm này, phút chốc trong lòng nổi lên một tia không vui.


Vừa nãy Bích Điệp cúi thấp người muốn bế Lam Hi Thần, vậy mà y lại không chịu cho nàng ta mặt mũi. Ánh mắt nàng ta nhìn y hơi thu lại, như thể muốn nói "Ngươi thật không biết điều!".


Do chiều cao chênh lệch, Bích Điệp lại cúi người, Nhiếp Minh Quyết hiển nhiên không thấy ánh mắt của nàng, chỉ nói "Xin Thiên Nữ đừng để bụng, tiểu hồ ly này trước đây đã trải qua nhiều kinh sợ cho nên không dám tiếp xúc với người lạ".


Bích Điệp thu người lại, khóe môi hơi cong lên "Là vậy ư? Thôi không sao, dù gì cũng mới lần đầu gặp mặt. Sau này còn gặp nhau nhiều, nó nhất định sẽ thích ta".


Gặp nhau nhiều? Ý nàng ta chắc không phải là muốn nói nàng sẽ ở đây một thời gian dài đó chứ?


Mà thôi, đó là chuyện của nàng ta, không phải chuyện của y, miễn là nàng ta làm ơn giữ cái con sóc hung dữ kia ở yên trên Bích Du cung đừng để nó chạy xuống bắt nạt y là được rồi.


Thời tiết bắt đầu trở lạnh về đêm, dưới chân Tử Chi Sơn so với đỉnh núi hoàn toàn khác nhau, thi thoảng còn có vài cơn mưa ào ào trút xuống. Lam Hi Thần sợ nhất là những cơn mưa bất chợt xuất lại kèm theo sấm chớp, mỗi lần nhìn thấy chỉ tìm cách bịt kín tai rồi tìm chỗ nào đó tránh đi. Bởi nó làm cho y bị ám ảnh ngay từ hồi còn nhỏ. Phụ thân y kể rằng trong những đêm mưa bão, loài báo đen sẽ rời khỏi rừng ra ngoài săn đêm, đi ăn thịt những đứa bé hay khóc nhè.


May mắn, nếu Nhiếp Minh Quyết không luyện công hay mài trâm, hắn sẽ nằm dựa lưng vào gốc cổ thủ già gần đó mà ngủ, Lam Hi Thần sẽ có thể nằm trên khuôn ngực rắn chắc kia, an tâm mà đánh một giấc tới tận sáng.


Có đôi lúc y nghĩ: Dù sau này Nhiếp Minh Quyết có đối xử với y bạc bẽo đến mấy, chắc hẳn vẫn có một chút hảo tâm. Dù có tệ đến mấy, dù có nhiều ngăn cách đến mấy, khi ngoảnh lại, chuyện cũ như mây khói, rốt cuộc vẫn có một chút gì đó mà y không thể buông xuống trong lòng.


Sống mũi y bất giác cay cay, vành mắt hơi ửng đỏ, hai tay lặng lẽ dang ra, đầu vùi vào ngực hắn, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc, chua cay mặn ngọt đan xen khó nói.


Còn đối với Nhiếp Minh Quyết mà nói, thời tiết thì chẳng can hệ gì đến việc tu luyện, ngược lại còn giúp hắn không ít. Tỉ như thay vì ngồi trong thác nước, hắn sẽ ngồi ở ngoài trời nhận lấy nước mưa, trong lúc nhắm mặt tọa thiền sẽ đem khí công lưu chuyển khiến cho từng hạt nước mưa chuyển động bay ngược trở lên như những mảnh hạt châu bị vỡ, kết hợp cùng những động tác trong quyển tục, những hạt nước đó tạo ra một loại trận pháp trắng xóa. Tuy nhìn qua có vẻ trong suốt, nhưng nếu bị một hạt nước va phải thì da thịt sẽ bị cứa đứt, người bước vào trong trận này chống đỡ không được thì rất có thể sẽ dần dần bị cắt thành từng mảnh.


Thủy pháp không đến hai hôm đã luyện xong.


Đừng nói Lam Hi Thần, ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng bất ngờ trước tốc độ đạt thành này của hắn. Có lẽ bản lĩnh này của hắn quá mức siêu phàm, mà kiếp trước lại tu không đúng cách cho nên mới dễ bị rối loạn khí tức, một phần dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Nhưng bây giờ thì khác, đi đúng đường, luyện thành thần pháp, chuyện thành đạo có thể nói chẳng cần thời gian. Ngay cả hiện tại, Nhiếp Minh Quyết mới đó còn là hung thi mà giờ đã thành một tu chân giả đạt cấp luyện khí. Tuy rằng đó chỉ là cấp thấp nhất trong bậc tu tiên nhưng người bình thường muốn luyện thành cũng đâu phải chuyện dễ, phải học ngay từ nhỏ qua thêm hai ba năm nữa mới đạt tới. Lam Hi Thần học từ năm chín tuổi, tới năm mười hai tuổi mới hoàn thành xong cấp luyện khí, Lam Vong Cơ thì sớm hơn y một tháng so với lúc cùng tuổi. Nhưng mà Nhiếp Minh Quyết chỉ mất ba tháng tính từ ngày đầu hắn tới đây để từ một xác sống thành tu chân giả.....thật không biết ở kiếp trước, hắn kết đan là năm bao nhiêu tuổi nữa?


Thông Thiên giáo chủ có đôi lúc lại cười, bảo rằng Nhiếp Minh Quyết tu đạo với tốc độ này, không biết Đông Vương Công* có lật kịp sổ tiên tịch mà xem xét hay không?


*Đông Vương Công: hay còn gọi Đông Hoa Đế Quân, vị thần quản nam tu đạo của nhà trời. Đối ngược với ông là Tây Vương Mẫu tức Diêu Trì Kim Mẫu, quản nữ tu đạo.


Nhẩm tính thời gian, Lam Hi Thần cũng phát giác mình tới đây cũng gần ba tháng, không biết mọi người ở Nhân giới thế nào rồi? Lần trước gặp mặt, quên nói Đàm Triết thay y chuyển lời cho Lam Vong Cơ, cậu ta cũng đã nói sẽ cố tìm ra cách, nhưng cố thì cố, cách có hay không là một chuyện khác. Nếu thật sự phải ở trong cái thân xác này mãi mãi, y thực sự khóc không ra nước mắt mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play