Sáng hôm sau, tất cả đều tập trung ở quảng trường Bất Dạ Thiên.Vì Kỳ Sơn gần Thanh Hà nên hai vùng đều có chung một điểm là được rừng núi bao phủ. Nếu Bất Tịnh Thế như một tòa cung điện bằng đá giữa lòng núi thì Bất Dạ Thiên đô như một ngọn lửa đỏ nằm giữa rừng rậm. Khuôn viên săn bắn trải dài qua nhiều triền núi âm u hiểm trở, muốn săn được con mồi e là phải ngự kiếm xuyên suốt cuộc săn, ai có linh lực yếu sẽ bị thua ngay từ lúc đầu khiến không ít công tử thế gia còn chưa bước vào trường săn đã tỏ vẻ chán nản. Không giống như trường săn núi Bách Phượng sau này của Lan Lăng Kim thị, vừa xa hoa vừa có quy mô lớn.
Lam Hi Thần dẫn theo đệ đệ đi bên cạnh thúc phụ tiến lên đài quan sát cao nhất, vừa lúc Nhiếp Vũ Hạo đi đến, cùng Lam Khải Nhân nói vài câu, khi ánh mắt lướt qua Lam Hi Thần, Nhiếp Vũ Hạo vui vẻ nói "Ái chà, Lam đại công tử hình như đã cao hơn so với lần cuối ta gặp nhỉ ?".
Lam Hi Thần nhận thấy vị tông chủ này hình như rất thích nói đùa, kính cẩn nói "Nhiếp tông chủ quá khen".
Thật ra, Lam Hi Thần cũng rất muốn vào thử trường săn xem sao. Nhưng thúc phụ đã nói, công tử thế gia đi săn chỉ khi đã thành niên*. Lam Hi Thần vẫn còn nhỏ, nếu bước vào thắng thì không nói, thua sẽ làm mất mặt cả Lam gia nên cậu đành nén xuống tò mò.
*Thành niên :Từ 15 tuổi đến 18 tuổi.
Lam Khải Nhân nói "Nhiếp tông chủ, ta tin Nhiếp đại công tử chắc sẽ đạt được thành tích cao".
Nhiếp Vũ Hạo nói "Lam tiên sinh đừng quá tự tin vào nó. Nếu nó không đạt thứ hạng xuất sắc, nó sẽ trở thành điều xấu hổ cho cả Nhiếp gia ta, đồng thời cô phụ sự dạy dỗ của ta. Vì thế, đừng nên khen ngợi để tránh nó tự kiêu mà chủ quan ".
Lam Hi Thần nghe thế, hơi lo sợ nhìn sang Lam Khải Nhân, trộm nghĩ không biết nếu sau này lỡ y thất bại, thúc phụ sẽ đối xử với mình ra sao đây?
Lam Vong Cơ đột nhiên kéo tay áo y, chỉ về phía người phụ nữ mặc xiêm y Thái dương đỏ chói và Ôn Triều đang đứng gần thành đài, phía sau cũng có rất nhiều nữ nhân khác, trong tay đều cầm rất nhiều hoa. Mà trên thành đài cũng treo rất nhiều giỏ hoa, ước chừng là sợ mấy nữ nhân cầm theo không đủ hoa để ném nên đã chuẩn bị sẵn nhiều giỏ cho bọn họ mặc sức ném tùy thích. Ánh mắt các nàng đều nhìn xuống phía dưới đài, như chờ đợi ai đó xuất hiện, một bộ đều rất háo hức.
Lam Hi Thần nói "Vong Cơ, đệ muốn tới đó xem à?".
Lam Vong Cơ vừa gật đầu thì Lam Khải Nhân đã gạt ngay "Không được, chỗ đó không hợp quy củ".
Lam Vong Cơ nghe vậy cúi đầu, bấu chặt tay Lam Hi Thần, sẵn tính tò mò, y e dè hỏi "Nhưng vì sao lại không hợp quy củ ạ ? Bên kia không phải Ôn nhị công tử cũng đang...".
Lam Khải Nhân liền nói "Nơi đó nhiều nữ nhân, hai con lại là nam nhân, rất bất tiện.Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tò mò".
Vừa nghe nhắc đến gia quy, Lam Hi Thần đã cúi đầu xuống, y biết thúc phụ đang muốn nhắc nhở mình đã phạm quy.
Nhiếp Vũ Hạo thấy vậy cười nói "Lam tiên sinh, hay là để bọn trẻ qua đó đi. Dù sao cũng là lần đầu tiên tới, tò mò là điều không tránh khỏi. Vả lại, chỉ là xem cách người ta chào đón công tử thế gia thôi mà. Sau này cả hai cũng sẽ được chào đón như vậy. Cho chúng làm quen dần đi".
Lam Khải Nhân đang một bộ muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy ánh mắt cả hai đứa cháu đều hiện lên vẻ tò mò cùng háo hức, vẫn là động đến trái tim lão, thế là đành miễn cưỡng nói "Thôi được rồi. Xem thì xem đi, nhưng không được reo hò làm mất phong nhã đấy ".
Lam Hi Thần vui mừng nói "Dạ", đồng thời nhìn Nhiếp Vũ Hạo như một cách nói cảm ơn, vị tông chủ chỉ vỗ vỗ vai cậu rồi quay người đi đến chỗ ngồi.
Lòng tràn đầy hào hứng, Lam Hi Thần liền nắm tay Lam Vong Cơ đi đến gần mép đài. Mấy nữ nhân kia trông thấy hai tiểu song bích đi tới, trầm trồ không thôi. Ôn Triều nhìn thấy, hất mặt đầy ngông nghênh nhìn bọn họ. Lam Hi Thần cũng không quan tâm, lựa một chỗ thuận tiện, cùng Lam Vong Cơ nhìn xuống, thấy dưới đài là hai hàng binh lính của Ôn thị đứng thẳng tắp, vô cùng nghiêm trang.
Một binh lính cất giọng "Kỳ Sơn Ôn thị vào sân".
Lúc này Ôn Triều reo lên "A, mẫu thân. Mau, mau ném hoa đi".
Chỉ nghe giọng một nữ nhân nhát gừng "Ném ném ném. Bộ ta không ném hắn liền chết hay sao ? Ta không ném còn có người khác ném. Ngươi nôn nao cái gì, quên những gì ta dặn ngươi sao ? Một bộ reo hò còn ra thể thống gì, muốn phụ thân ngươi ghét bỏ à ?".
Ôn Triều có chút ủy khuất nói "Nhưng cũng là người của Ôn thị, không ném thì rất mất thể diện a".
Nữ nhân gằn giọng "Mất thì mất thể diện của hắn chứ có phải mất của ngươi đâu. Chỉ giỏi lo chuyện bao đồng. Ngươi đi mà tìm cách khiến phụ thân ngươi thích ngươi nhiều hơn thì có ích lắm đó".
Lam Hi Thần hơi liếc nhìn sang bọn họ. Nữ nhân kia chắc là Ôn phu nhân, dung mạo rất đẹp, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng cay độc. Nhưng điều làm Lam Hi Thần khó hiểu nhất là thái độ nàng ta đối với Ôn Húc, đó là con của nàng, sao nàng lại có thái độ chán ghét như thế?
Lúc này dưới sân, một đoàn người áo đỏ cưỡi ngựa tiến vào, dẫn đầu là Ôn Húc, một thân cao lớn ngồi trên ngựa rất nghiêm chỉnh nhưng lại có nét kiêu ngạo. Hắn cưỡi ngựa đến gần đài, đầu có hơi ngẩng lên, tầm mắt lướt một lượt giống như đang tìm kiếm, không đúng, là đang đợi chờ. Lam Hi Thần thầm đoán, có lẽ Ôn Húc đang đợi người ta ném hoa xuống, nhưng không một ai làm. Có mấy thị nữ đứng sau lưng Ôn phu nhân đang cáu gắt kia định bước ra tung hoa nhưng nàng lại trừng mắt khiến bọn họ hoảng sợ lùi lại. Mấy nữ nhân không mặc y phục đỏ, đoán chừng cũng không phải người Ôn thị nhưng cũng không ai thèm ném hoa xuống.
Phút chốc, Lam Hi Thần cảm thấy thật tội nghiệp cho Ôn Húc, lòng trắc ẩn của trẻ con nổi lên. Ma xui quỷ khiến thế nào, y đưa tay cầm rất nhiều hoa trong cái giỏ treo gần đó, một nắm liền ném xuống.
Hoa mà Lam Hi Thần ném chính là thủy tiên có màu trắng, cánh hoa vốn trắng tinh, lúc rơi xuống thì bay trong gió như những viên tuyết nhỏ. Cả đài quan sát trông thấy một màn này thì đột ngột im lặng, Lam Vong Cơ cũng nhìn Lam Hi Thần đầy ngạc nhiên. Mà Ôn Húc vốn đang cúi đầu, thình lình bị mấy cánh hoa trắng rơi vào người, hắn ngẩn nhìn lên, thấy trong tay Lam Hi Thần còn đang cầm vài đóa hoa, đột nhiên trợn mắt rồi lại cau mày nhìn y.
Lam Hi Thần khẽ giật mình, còn tưởng đã chọc giận người kia, ái ngại cười một cái như để xin lỗi, Ôn Húc cũng không nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục cưỡi ngựa đi vào sân.
Lam Vong Cơ nói "Huynh trưởng không nên làm như thế".
Lam Hi Thần khổ sở nói "Ừ, ta biết rồi".
Lại nghe tiếng Ôn Triều đanh đá nói "Đúng là nhiều chuyện".
Lam Hi Thần thực không còn tâm trạng nào để ý tới mấy lời đó, y đang tự trách bản thân mình sao khi không lại tự nhiên đi ném hoa cho Ôn Húc làm gì ? Lạy trời hắn sẽ không để bụng. Nếu hắn mà đi nói cho Ôn Nhược Hàn, Ôn Nhược Hàn đi nói cho thúc phụ, Lam Hi Thần thực không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình a!
Sau đó lần lượt từng công tử thế gia khác bước vào, những nữ nhân kia cũng lần lượt thi nhau ném xuống, lại còn rất vui cười reo hò. Có thể nói đó là sự cổ vũ tinh thần mạnh mẽ nhất đối với các thiếu niên. Và tất nhiên Lam Hi Thần sẽ không ném hoa thêm cho ai nữa để tránh phiền phức.
Nhưng khi có tiếng hô "Thanh Hà Nhiếp thị vào sân" thì y quên bén điều vừa tự nhủ.
Một đoàn người áo xám bước vào. Trái ngược các thế gia khác, Nhiếp thị vốn tu đao nên đương nhiên Nhiếp Minh Quyết sẽ mang đao sau lưng chứ không giắt kiếm bên hông.
Nhiếp Minh Quyết ngồi trên ngựa, cao lớn khí thế, không giống vẻ hiên ngang kiêu ngạo của Ôn Húc mà có dáng vẻ oai phong lẫm liệt nhưng lại vô cùng nghiêm nghị khiến người ta phải nể trọng. Lúc này Nhiếp Minh Quyết vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn dáng vẻ một thiếu niên nên không đến nỗi khiến người ta quá kinh sợ như trường săn núi Bách Phượng sau này. Mấy nữ nhân kia một bộ cũng muốn ném hoa nhưng hoa trong tay cũng như trong giỏ đều đã bị ném đi hết. Lam Hi Thần cảm thấy thật may khi chiếc giỏ bên cậu nãy giờ vẫn còn hoa trong đó.
Lam Hi Thần hào hứng nói với Lam Vong Cơ "Vong Cơ, chúng ta cùng ném cổ vũ cho Minh Quyết huynh nhé!".
Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút liền gật đầu. Cả hai ôm hết hoa trong tay, lúc Nhiếp Minh Quyết đi đến đài quan sát, một trận mưa hoa trắng xóa rơi xuống khắp người cậu ta.
Nhiếp Minh Quyết ngẩn đầu, nhìn thấy Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đứng trên đài ném hoa, Lam Hi Thần còn tươi cười, ra khẩu hình "Cố lên" khiến cho Nhiếp Minh Quyết đang cau mày cũng phải giãn ra. Môi cậu ta có hơi cong biểu thị cho ý cười, gật đầu một cái rồi thúc ngựa đi tiếp. Lam Hi Thần liền nắm tay Lam Vong Cơ trở về chỗ thúc phụ.
Khi tất cả các công tử đều đã tề tựu trước sân, lúc này Ôn Nhược Hàn cũng xuất hiện. Ông ta nói vài câu rồi cho bắn pháo, báo hiệu cuộc săn bắn đã bắt đầu. Bọn công tử thế gia liền ngự kiếm bay vào trong trường săn, đến khi chỉ còn lại hai người là Nhiếp Minh Quyết và Ôn Húc, cả hai vừa trừng nhau một cái liền một đao một kiếm phi vào trận.
Bấy giờ trên đài, nơi cao nhất dĩ nhiên là Ôn Nhược Hàn ngồi, bên cạnh là Ôn Triều và Ôn phu nhân. Phía dưới chỗ Ôn Nhược Hàn là hai dãy tọa dành cho các thế gia, vì là bốn trong ngũ đại thế gia nên chỗ của Lam thị, Nhiếp thị, Giang thị và Kim thị đều ngồi gần chỗ của Ôn Nhược Hàn.
Kim Quang Thiện một bộ hưởng thụ nói "Hầy a, năm nay xem ra người tài không nhiều. Từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy ai phát tín hiệu săn được cả".
Nhiếp Vũ Hạo nói "Kim tông chủ nói vậy là sao ? Chẳng lẽ không phát tín hiệu thì chính là bất tài ? Ở đây năm nhà thì chỉ có Nhiếp thị và Ôn thị là có công tử tham gia. Kim tông chủ nói thế khác nào đang ám chỉ bổn tông chủ và Ôn tông chủ đây đều không biết cách dạy con, dưỡng ra toàn phế vật?".
Nhiếp Vũ Hạo từ đầu tới cuối cư nhiên không mở miệng gọi Ôn Nhược Hàn là "tiên đốc", đủ thấy sự không tôn trọng thể hiện không cần lo ngại. Ôn Nhược Hàn lại diện vô biểu tình, cười nhạt.
Kim Quang Thiện nghe cái ngữ khí kia, biết mình lỡ lời động đến tự tôn của Nhiếp Vũ Hạo, cũng sợ mạo phạm đến Ôn Nhược Hàn, vội nói "Nào có? Ta biết công tử nhà các vị đều là hiền tài, làm sao lại đi so với bọn công tử tầm thường kia chứ? Là ta nói sai rồi. Mong hai vị thứ lỗi cho".
Nhiếp Vũ Hạo khinh khi cười một tiếng, cầm lấy chén rượu uống một hơi. Trên kia Ôn Nhược Hàn cũng không nói gì, chỉ khẽ liếc mắt một cái. Phía dưới đài, các thế gia nghe Kim Quang Thiện nói lời coi thường như thế, giận đến tím mặt nhưng lại không dám nói ra. Trong lòng rủa thầm gã quá tự cao và nịnh hót.
Giang Phong Miên ngồi cạnh Lam Khải Nhân, có vẻ lo lắng nói "Trường săn kia tuy rộng lớn nhưng cũng không đến nỗi phải mò kim đáy bể, sao vào đó hai canh giờ rồi mà vẫn không thấy ai phát hiệu cả?".
Lam Khải Nhân nói "Cũng thật lạ kỳ".
Ôn Nhược Hàn nghe vậy liền nói "Không cần lo lắng, chỉ là chút thử thách thôi ".
Lam Khải Nhân ngạc nhiên nói "Thử thách?".
Ôn Nhược Hàn cười lạnh "Nếu chỉ săn bắn bình thường thì sao gọi là tài giỏi? Bổn tiên đốc chẳng qua chỉ muốn tạo ra chút khó khăn, để xem các vị công tử có vượt qua và trở thành người chiến thắng hay không thôi".
Một lời này nói ra giống như một tiếng sét, toàn bộ người trong đài chấn động. Đều là những bậc cha mẹ, đương nhiên vô cùng lo lắng cho tính mạng con trai mình.
Nhiếp Vũ Hạo tức giận nói "Ôn Nhược Hàn, ngươi đây là muốn cái gì? Không hội ý các thế gia lại tự tiện sửa đổi quy chế như vậy sao?".
Ôn Nhược Hàn bình thản nói "Nhiếp tông chủ cần gì tức giận như vậy nhỉ? Ta đã nói chỉ là chút thử thách thôi. Lẽ nào Nhiếp đại công tử của ngài bất tài không vượt qua được? Hơn nữa trong đó còn có trưởng tử của ta, ta đương nhiên cũng phải tính toán đến an toàn của nó, bọn họ có mệnh hệ thế nào được? Ngươi cứ yên tâm đi".
Nhiếp Vũ Hạo nén giận nói "Tốt nhất là không có mệnh hệ nào. Không thì ta không để yên đâu ".
Ôn Nhược Hàn nói "Tất nhiên, trưởng tử của ta làm được, các vị cômg tử cũng sẽ làm được ".
Ôn phu nhân bên cạnh Ôn Nhược Hàn cười nói "Ôn tông chủ nói chí phải, thiếp tin chắc Ôn Húc sẽ làm được như mong đợi của tông chủ thôi ".
Ôn Nhược Hàn nở nụ cười đầy mãn nguyện, uống một ngụm rượu.
Lam Hi Thần ngồi sau lưng Lam Khải Nhân, thầm nghĩ nữ nhân này thật giống Kim Quang Thiện, vừa mới cay nghiệt với người ta xong liền ở trước mặt kẻ khác lấy lòng. Y nhanh chóng dẹp suy nghĩ ấy qua một bên, trong lòng nổi lên chút lo lắng hướng mắt về phía trường săn , thầm cầu mong Nhiếp Minh Quyết sẽ ổn.
Đùng. Đùng.....
Hai tiếng nổ vang lên cùng lúc phá vỡ sự căng thẳng trong đài. Tiếp đó là một tràn tiếng nổ khác lần lượt vang lên.
Giang Phong Miên nói "Xem ra đã có người săn được rồi ".
Kim Quang Thiện nói "Thật tò mò, không biết ai đứng vị trí thứ nhất nhỉ?".
Ôn phu nhân nói "Chắc là Ôn Húc đấy mà, thiếp xin chúc mừng tông chủ ".
Ôn Triều cũng nói "Chúc mừng phụ thân".
Ôn Nhược Hàn bộ dáng vô cùng vui vẻ, xoa xoa đầu Ôn Triều.
Nhiếp Vũ Hạo cầm chén rượu trên tay, thình lình bóp mạnh một cái bể nát. Lam Hi Thần phỏng đoán, chắc chắn ông ấy đang rất giận, Nhiếp Minh Quyết đã làm ông thất vọng rồi.
Khoảng ba canh giờ sau, toàn bộ các công tử thế gia đều trở về đứng ở trong sân. Không thấy vật săn đâu, có lẽ đã được đem đi. Từ xa, Lam Hi Thầm có thể thấy vẻ mặt của bọn họ vô cùng mệt mỏi và sợ hãi, chừng như chuyến đi săn vừa rồi đã ép họ đi gặp Diêm La Vương vậy. Trừ hai người vẫn còn rất tươi tỉnh và khí thế, Nhiếp Minh Quyết và Ôn Húc.
Nội thị bắt đầu tuyên cáo đọc thứ hạng, Ôn Nhược Hàn lại ra lệnh đọc từ vị trí thấp nhất trước.
Nội thị vang giọng đọc "Đứng thứ 100, Đồng An Viên thị ".
"Đứng thứ 99, Hoài Giang Tào thị".
"Đứng thứ 98, Lịch Dương Thường thị".
"Đứng thứ 97.......".
Lần lượt cứ thế đọc đến gần tới hạng thứ 10, sắc mặt các thế gia ai nấy đều khó coi cực độ. Mọi năm chỉ đọc tên bốn người đứng vị trí đầu bảng, năm nay Ôn Nhược Hàn lại cho đọc ngược từ dưới lên, khác nào một sự sỉ nhục với các thế gia?
Nội thị đọc đến vị trí thứ 3, Ôn Phu Nhân đã hớn hở nói "Thiếp chúc mừng tông chủ, Ôn Húc chắc chắn đứng đầu rồi ".
Trên mặt Ôn Nhược Hàn đều là một vẻ đắc ý.
"Đứng thứ 2, Tam Lăng Dương thị".
Lúc này, vẻ mặt của Nhiếp Vũ Hạo đã đầy hắc tuyến, Kim Quang Thiện giống như đổ thêm dầu vào lửa nói "Ủa, sao không thấy nêu tên Thanh Hà Nhiếp thị vậy ta? Lẽ nào Nhiếp đại công tử thật sự bất tài rồi?".
Nhiếp Vũ Hạo siết chặt tay đè nén cơn tức giận, Lam Hi Thần lén đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, cậu ta vẫn không có vẻ gì là lo sợ hay xấu hổ cả. Lam Hi Thần thầm cảm phục tinh thần thép của cậu ta.
"Đứng thứ nhất....".
Nội thị bỗng im lặng, Ôn Nhược Hàn cau mày "Có chuyện gì, sao không đọc tiếp?".
Nội thị dường như đang run rẩy, lạc cả giọng đọc to "Đồng hạng nhất, Thanh Hà Nhiếp thị và Kỳ Sơn Ôn thị ".
Giống như bị giáng một đòn, Ôn Nhược Hàn đứng bật dậy "Ngươi nói sao? Đồng hạng nhất?".
Nội thị run rẩy nói "Dạ... Dạ đúng".
Lúc này Nhiếp Vũ Hạo mới lấy lại bình tĩnh, nhìn Kim Quang Thiện mỉa mai nói "Kim tông chủ, thế nào? Trưởng tử của ta có bất tài không?".
Kim Quang Thiện cười gượng nói "Không, tất nhiên là không. Nhiếp đại công tử kỳ thực rất giỏi đi ".
Ôn Nhược Hàn hừ một tiếng, không nói không rằng liền rời đi, Ôn phu nhân cùng Ôn Triều cũng đi theo sau.
Giang Phong Miên nói "Nhiếp tông chủ, chúc mừng. Nhiếp đại công tử thật không khiến người ta thất vọng ".
Nhiếp Vũ Hạo nói "Tạ Giang tông chủ quá khen".
Sau đó mọi người đều rời tiệc, các vị tông chủ liền chạy ùa đến bên cạnh con trai mình, lo lắng hỏi thăm. Nhiếp Vũ Hạo đến gần, đặt tay lên vai Nhiếp Minh Quyết nói "Làm tốt lắm".
Nhiếp Minh Quyết cúi đầu, đợi Nhiếp Vũ Hạo và Lam Khải Nhân rời đi, Lam Hi Thần liền đi đến chỗ cậu ta, vui vẻ nói "Minh Quyết huynh, chúc mừng ngươi".
Lam Vong Cơ cũng nói "Chúc mừng".
Nhiếp Minh Quyết nói "Đạ ta. Ta cũng hy vọng trong tương lai, hai người cũng sẽ đứng nhất ".
Lam Hi Thần nói "Lúc nãy ta thực sự rất lo, Ôn tiên đốc lại nói trong trận có thử thách. Ngươi không sao đó chứ ?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Không sao".
Lam Hi Thần cười nói "Vậy thì tốt rồi".
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên nhìn Lam Vong Cơ nói "Đương nhiên là tốt, ta làm sao có thể thua kẻ hống hách nào đó được chứ, đúng không Vong Cơ ?".
Lam Vong Cơ gật gật đầu. Thình lình Lam Hi Thần lại cảm thấy lạnh sống lưng, hơi quay đầu nhìn sang thì thấy Ôn Húc đang lườm bọn họ, ánh mắt của Ôn Húc chứa đầy sự căm ghét, trong lòng Lam Hi Thần có chút bất an. Y hi vọng rằng tốt nhất là sau hôm nay, mình không nên gặp lại người này thì hơn.
Nhưng mà không như mong đợi của Lam Hi Thần, Thanh đàm hội ba tháng sau đó tổ chức ở Vân Mộng Giang thị, chung quy gặp vẫn là gặp, lại còn xảy ra thêm một mớ chuyện.
Lúc Nhiếp Minh Quyết được gửi đến Cô Tô học tập là trước thời điểm Lan Thất mở lớp dạy một tháng, vì Nhiếp gia có nhiều việc nên Nhiếp tông chủ đành gửi Nhiếp Minh Quyết đến đó sớm hơn một chút. Chẳng ngờ khi đến Vân Thâm Bất Tri Xứ là lúc mà mẫu thân của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ qua đời. Bà ấy đã mất trước hôm Nhiếp Minh Quyết đến một ngày và đây là lần đầu tiên trong đời, Nhiếp Minh Quyết tham dự một lễ tang.
Lam Hi Thần không khóc, cả Lam Vong Cơ cũng vậy, thậm chí khoảnh khắc họ nghe tin mẫu thân đã qua đời. Phụ thân trông rất lạc lõng. Trong suốt thời gian đó, Nhiếp Minh Quyết dường như luôn theo sau Lam Hi Thần, kéo y tránh khỏi vết bùn suýt văng lên áo, che đầu y tránh khỏi những hạt tuyết li ti rơi xuống, thay Lam Hi Thần cõng Lam Vong Cơ trên lưng khi cậu bé thiếp đi vì mệt mỏi trong khi nghi lễ vẫn kéo dài và Lam Hi Thần phải bận bịu trong hàng tá nghi thức, nhưng không hiểu sao, trước khi buổi lễ hoàn toàn kết thúc, Lam Hi Thần lại cảm thấy nhẹ nhõm, gần như có thể mỉm cười trở lại.
Vài ngày sau đó, Cô Tô lại quay trở về nhịp sống vốn có. Thanh Hành Quân bế quan, có lẽ lần này thực sự sẽ không bao giờ ra ngoài nữa. Lam Khải Nhân chuẩn bị lên lớp dạy học, các môn sinh tới học ngày càng nhiều. Lam Hi Thần nhận thấy, dường như sự qua đời của mẫu thân chỉ là một sự việc diễn ra trong tích tắt, rồi lại trôi qua nhanh như một cơn gió.
Nhưng y và Lam Vong Cơ không như họ.
Lam Vong Cơ suốt mấy ngày trời đều đến tĩnh trúc của mẫu thân ngồi đợi, y đi theo, thực ra tâm tình cũng như đệ đệ, đều mong mẫu thân mở cửa ra chào đón. Nhưng bất quá, đó chỉ là mơ ước nhỏ nhoi. Thúc phụ thường khuyên can, nói mẫu thân sẽ không về nữa, lúc ấy y thực không hiểu ý nghĩa. Lam Vong Cơ cứ hỏi mãi, Lam Khải Nhân lại chỉ nói "Không về nữa chính là không về, chỉ có thể tìm ở trong tim".
Có một ngày trời đổ tuyết lớn, Lam Hi Thần vừa theo Lam Khải Nhân học thổi tiêu xong liền cầm ô chạy vội đến tĩnh trúc. Quả nhiên, bất chấp tuyết rơi lạnh lẽo đến đâu, Lam Vong Cơ vẫn một thân bé nhỏ quỳ ở đó.
Lam Hi Thần cảm thấy sống mũi mình cay cay, nhẹ nhàng bước đến bên Lam Vong Cơ mà nói "Vong Cơ, về thôi. Tuyết rơi nhiều rồi. Đệ sẽ bị cảm mất ".
Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, ngây ngô mà nghiêm nghị hỏi "Huynh trưởng, mất có nghĩa là gì?".
Lam Hi Thần sững người, buông chiếc ô trên tay, run rẩy ôm lấy đệ đệ nói "Vong Cơ, ta cũng không biết. Nhưng thúc phụ đã nói "Mất nghĩa là không còn nữa". Mẫu thân chính là không còn ở đây nữa rồi ".
Lam Vong Cơ lí nhí nói "Nhưng ta nhớ mẫu thân. Rất nhớ".
Lam Hi Thần rưng rưng nói "Ta cũng vậy".
Cả hai huynh đệ ôm nhau đứng dưới trời mưa đổ tuyết, khóc một trận rất lâu.
Lam Vong Cơ sau đó liền sốt cao mấy ngày, lại gặp ác mộng. Lam Hi Thần đành ôm đệ đệ ngủ cùng, đợi đến lúc Vong Cơ tỉnh dậy liền thay đổi, lầm lì không nói chuyện.
Lam Hi Thần cảm thấy mọi chuyện diễn ra như có như không, khiến bản thân cậu cũng mơ hồ. Bất quá, khi nói chuyện với Nhiếp Minh Quyết, tâm tình Lam Hi Thần liền sẽ tốt hơn một chút.
Một sáng tinh sương, những giọt sương lấp lánh còn đọng trên lá trúc. Lam Vong Cơ kéo tay Lam Hi Thần, nói muốn cho huynh trưởng thấy một điều kỳ diệu. Lam Hi Thần cũng khá tò mò, để cho đệ đệ kéo mình đi.
Đầu ngõ của lối lên Lan Thất, bên cạnh khóm hoa Thạch anh màu trắng tinh là một cây hoa thạch anh màu xanh lam cực kỳ đẹp đẽ, nhưng chỉ duy nhất có một cây mọc riêng biệt.
Lam Hi Thần ngồi xuống, ngạc nhiên nói "Thật là đẹp, nhưng ở đâu mà có một cây hoa khác màu thế này ?".
Lam Vong Cơ nói "Thúc phụ mới trồng hôm qua".
Lam Hi Thần nói " Vong Cơ, làm sao đệ phát hiện ra vậy?".
Lam Vong Cơ cũng ngồi xuống bên cạnh nói "Hôm qua đệ tưới nước. Nhưng nó vẫn chỉ là một búp hoa nhỏ thôi, bây giờ đã nở thế này ".
Lam Hi Thần đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa xanh đó, mỉm cười nói "Thật là đẹp! Màu xanh của nó, nhìn thật tao nhã, so với màu trắng tinh khiết của những hoa khác thì nó nhìn dễ chịu hơn nhiều ".
Lam Vong Cơ chỉ tay vào một phần y phục của Lam Hi Thần ngây ngô hỏi "Có phải dễ chịu như chiếc áo huynh trưởng đang mặc không?".
Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn lên chiếc áo choàng, Lam Vong Cơ lại nói "Huynh trưởng mặc màu xanh rất đẹp a ".
Lam Hi Thần mỉm cười xoa xoa đầu đệ đệ nói "Vậy sao ? Vậy sao này ta sẽ mặc đồ lam sắc nhiều hơn. Mà kỳ thực, ta cũng không thích mặc đồ trắng hoàn toàn ".
"Màu lam thì có gì đẹp? Sao không mặc đồ đỏ như chúng ta, có phải dễ coi hơn không?".
Một giọng hài tử lảnh lót vang lên, Lam Hi Thần giật mình ngẩng đầu nhìn.
Đối diện là một người đàn ông trung niên cao lớn khí thế bức người, vận y phục đỏ gia văn Thái dương, bên cạnh là Ôn Húc và Ôn Triều.
Lam Hi Thần vội đứng dậy, thi lễ nói "Tiên đốc".
Trong lòng y có chút sợ hãi, người này có thể xuyên qua kết giới Vân Thâm mà không một tiếng động. Thật là đáng gờm!
Nam nhân kia nhướn mày hỏi "Ngươi biết ta?".
Lam Hi Thần nói "Vâng, lần trước ở Bất Dạ Thiên, tiểu bối có trông thấy qua".
Ôn Nhược Hàn quét một lượt ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Lam Hi Thần, khiến cậu vô cùng khó chịu. Ông ta ra vẻ tán thưởng nói "Người của Lam gia quả nhiên tuấn mỹ, lại rất hiểu lễ nghĩa. Lam tiên sinh thật biết cách dạy dỗ ".
Ông ta đưa mắt nhìn sang đứa con lớn, nghe không ra tư vị gì mà nói "Chẳng trách ngươi lại đòi đến đây học".
Ôn Húc bị ông ta nhìn như vậy, vội cúi đầu nhìn xuống đất.
Ôn Nhược Hàn hướng mắt lên phía Lan Thất hỏi "Lam tiên sinh có ở Lan Thất không?".
Lam Hi Thần đáp "Thưa có".
Ôn Nhược Hàn không nói gì, phất tay áo mà bước lên bậc thang, bộ dáng vô cùng tiêu sái. Lúc này, chỉ còn bốn đứa trẻ, Lam Vong Cơ kéo kéo tay áo Lam Hi Thần muốn rời đi, mà cậu vốn cũng không muốn nói chuyện với huynh đệ nhà kia nên cũng nói đại một câu cáo từ rồi quay lưng.
Ôn Húc khó chịu nói "Đợi đã".
Lam Hi Thần quay lưng lại, nhẹ nhàng hỏi "Ôn đại công tử, có chuyện gì sao?".
Ôn Húc bước tới gần, lúc này chiều cao mới rõ ràng, Lam Hi Thần nhận thấy mình còn thấp hơn người kia một cái đầu, giống như lúc đứng gần với Nhiếp Minh Quyết, trong lòng Lam Hi Thần cảm thấy không vui chút nào, thiếu niên cao ngạo nói "Gọi ta là Ôn Húc".
Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn người đối diện, e ngại nói "Nhưng Ôn đại công tử, cái này.....".
Ôn Húc cau mày "Ta bảo ngươi gọi thì ngươi cứ gọi đi ".
Lam Hi Thần bất đắc dĩ kêu một tiếng "Ôn Húc ".
Ôn Húc nghe gọi tên, hai mày giãn ra đôi chút, nhưng vẫn cau có nói "Sau này cứ gọi ta như thế đi ".
Lam Hi Thần khó xử "Nhưng mà.....".
Ôn Húc giậm chân "Còn nhưng nhị gì nữa?".
Lam Hi Thần đành phải gật đầu cho qua chuyện. Ôn Húc cao ngạo nói "Được rồi, sau này mỗi lần ngồi học chung, ngươi có gì không hiểu, cứ hỏi ta. ".
Lam Hi Thần kinh ngạc "Học chung ư ?".
Ôn Triều kia trịch thượng nói "Đúng vậy. Hôm nay phụ thân bọn ta tới đây là muốn gửi chúng ta đến đây học một thời gian ".
Lam Hi Thần thầm than trong lòng, nhất định sẽ rất phiền toái cho mà xem!
Đúng như dự đoán, ngày đầu tiên vào học, Ôn Húc đã sớm làm người khác khó chịu. Vốn những đứa trẻ đến đây học đều là công tử các thế gia, tuy đều lớn tuổi hơn so với Lam Hi Thần nhưng không hề nhỏ hơn Ôn Húc, phần lớn đều bằng tuổi nhưng Ôn Húc lại không coi bọn họ ra gì, chưa kể, lúc bước vào đã cùng Nhiếp Minh Quyết trừng nhau một phen. Chỉ có Ôn Triều nhỏ hơn Lam Hi Thần hai tuổi nhưng cũng ngông cuồng không kém, vừa vào lớp đã tự xưng là "Lão đại ".
Nhiếp Minh Quyết kéo Lam Hi Thần đang ngồi bàn kế bên, bực bội hỏi "Hi Thần, kia là thế nào? Sao bọn hắn lại ở đây?".
Không đợi Lam Hi Thần trả lời, Ôn Húc tự tiện ngồi xuống bàn bên cạnh Hi Thần, cao ngạo nói "Có gì ảnh hưởng ngươi à? Ta muốn học ở đây đấy, thì sao nào? Ngươi làm gì ta? Muốn đánh nhau phải không?".
Nhiếp Minh Quyết đập bàn, chồm người đứng dậy quát "Ngươi nói gì? Thách ta à?".
Môn sinh xung quanh vì hai người xảy ra cãi vã mà im thin thít, không dám mở miệng chọc cho cơn hỏa khí của hai vị đại công tử bùng phát.
Lam Hi Thần vội kéo hắn ngồi xuống, ôn hòa nói "Thôi mà, Minh Quyết huynh, ngươi đừng tức giận. Nếu đã đến đây thì chúng ta đều là bạn học với nhau, không nên cãi cọ. Thúc phụ sắp lên lớp rồi, đừng chọc thúc phụ giận. Không sẽ phải chép phạt đó ".
Nhiếp Minh Quyết nghe Lam Hi Thần nói như thế, tức giận dịu xuống đôi chút. Nhưng vẫn là cùng Ôn Húc ta trừng ngươi liếc suốt cả buổi học khiến Lam Hi Thần ngồi giữa khổ sở vô cùng, trong lòng thầm nghĩ "Chết thật! Mình có nên chuyển chỗ vào ngày mai không đây?".
Tất cả cùng học chung một lớp do Lam Khải Nhân dạy. Thành thật mà nói, Lam Hi Thần rất ngưỡng mộ Nhiếp Minh Quyết. Cậu ta thông minh, táo bạo và rất nghiêm khắc. Nhiếp Minh Quyết gần như là một môn sinh hoàn hảo với thành tích xuất sắc trong các bài luận và kỹ năng ngoạn mục trong việc tu luyện, sử dụng vũ khí. Khiếm khuyết duy nhất là cậu ta không thể vẽ cũng như sử dụng được nhạc cụ, hay nói đúng hơn là sẽ không để chúng nguyên vẹn sau một cái chạm. Đàn sẽ đứt dây, tiêu và sáo sẽ bị gãy... Lam Khải Nhân gần như đau đầu và quyết định không dạy cậu ta học âm luật theo mong muốn của Nhiếp Vũ Hạo.
Nhưng bù lại, Nhiếp Minh Quyết thực sự có nhiều điểm đáng khâm phục.
Tỉ như chỉ mới mười hai tuổi nhưng lại văn võ song toàn, học một biết mười. Trong từng câu văn không mỹ miều nhưng lại ẩn chứa ý chí trang nam nhi hảo hán, hành hiệp trượng nghĩa. Nét chữ tuy không thanh nhã nhưng cứng cáp, vững vàng, tạo khí chất như một bậc Đế vương. Trong võ thuật lại càng là niềm tự hào của Thanh Hà Nhiếp thị, một bậc kỳ tài hiếm có. Các môn sinh khác vốn phần nhiều là các công tử thế gia nhưng đều thua kém Nhiếp Minh Quyết rất nhiều, lại không dám gây chuyện nên chỉ có thể dùng ánh mắt vừa kính sợ, vừa ghen ghét nhìn cậu ta. Trong đó, chỉ có hai huynh đệ của Ôn gia là Ôn Húc và Ôn Triều thường xuyên kiếm cớ gây sự, nhất là Ôn Húc. Cả hai cứ như nước với lửa, gặp nhau là cãi cọ, thậm chí đánh nhau. Có một lần, lúc Lam Hi Thần đang ngồi trong Hàn Thất đọc sách, Lam Vong Cơ quên cả quy tắc, hớt hải chạy vào kéo cậu đi. Đến nơi mới thấy một màn đáng sợ, Nhiếp Minh Quyết và Ôn Húc đang tay đôi đấm đá. Người nào cũng chảy cả máu đầu mà vẫn không chịu dừng, Lam Hi Thần vội can ngăn, vô tình bị trúng một đòn mới khiến hai kẻ kia chịu dừng lại. Sau đó, Lam Hi Thần liền đem thuốc đến bôi cho họ, cũng may nơi đó cách xa Lan Thất lại không có ai ở đó, Lam Hi Thần mới yên tâm giấu được Lam Khải Nhân. Sau vụ ấy, cả hai thi thoảng vẫn đối chọi nhau nhưng không đến mức ầm ĩ, và vẫn là Nhiếp Minh Quyết chiếm thế thượng phong.
Có một lần, cả hai cùng nhau đi dạo, bắt gặp cảnh Lam Vong Cơ bị bọn trẻ khác bắt nạt, nhìn kỹ thì đó là đám môn sinh cá biệt mà cầm đầu là Ôn Triều - nhị tiểu công tử nhà họ Ôn kia. Ôn Triều không biết đang nói gì, đột nhiên giơ một chân đá vào chân phải của Lam Vong Cơ, cậu bé té xuống, dù bị đau nhưng vẫn không thay đổi nét mặt. Lam Hi Thần hốt hoảng chạy lại ôm đệ đệ, quay sang đám người kia tức giận nói "Các người dựa vào đâu đánh đệ ấy?".
Bọn kia nhìn nhau một hồi, Ôn Triều cao ngạo nói:
"Dựa vào việc hắn không có mẫu thân".
"Chúng ta còn ghét cái bản mặt lạnh lùng của hắn nữa".
"Đúng đúng, nhìn thấy là phát ghét".
"Làm mặt lạnh cho ai coi chứ ? Mặt gì mà như đưa đám".
"Ngươi không biết sao ? Mẹ hắn mới qua đời cách đây không lâu đó ".
"Ôi thảo nào".
Dần dần, bọn chúng đều ta một câu ngươi một ý nói, đều chọc vào nỗi đau của hai huynh đệ, Lam Hi Thần mặt đầy tức giận, y cũng cảm giác đệ đệ rất run rẩy mà ôm mình. Y còn chưa kịp nói gì, Ôn Triều liền chỉ thẳng vào mặt Lam Hi Thần, hô:
"Cả ngươi ta đây cũng không ưa đâu. Cái gì mà Cô Tô Song Bích, hừ, hôm nay ta sẽ đánh các ngươi bầm dập luôn".
Vừa dứt lời liền tung ngay một nắm đấm xuống. Lam Hi Thần không kịp phòng bị, vội nhắm mắt ôm chặt lấy đệ đệ.
Bốp.
"Áaaa..."
Sau một âm thanh chói tai là tiếng hét thảm thiết. Lam Hi Thần mở mắt. Kẻ vừa hoa ngôn đòi đánh họ giờ đang lãnh trọn một quả đấm đen kịt trên mắt trái, máu mũi cũng trào ra không ngớt, hắn ôm mặt liên tục kêu đau, đồng bọn xung quanh khiếp sợ nhìn vào chủ nhân của quả đấm kia vẫn con đang nắm chặt tay đầy giận dữ, Nhiếp Minh Quyết.
"Thân là môn sinh đến nhà người ta học tập mà còn dám giương oai diệu võ, thực chất chỉ là một đám hèn nhát yếu đuối. Ta sẽ nói với Lam tiên sinh đuổi các ngươi ra khỏi đây, còn bây giờ, CÚT".
Nhiếp Minh Quyết vừa nói vừa gằn từng chữ, chữ "CÚT" cuối cùng như gầm lên, đến cả Lam Hi Thần còn giật mình, huống gì bọn vô lại kia, chúng tranh nhau chạy biến, sợ đứng đó thêm một giây nữa thì không chỉ tên đầu sỏ mà cả đám cũng sẽ lãnh đủ nắm đấm của hắn.
"Một đám hèn nhát".
Nhiếp Minh Quyết buông một tiếng khinh bỉ nhìn chúng rồi xoay người đỡ hai huynh đệ đứng dậy, hỏi " Hai người không sao đấy chứ ?".
Lam Hi Thần mỉm cười cảm kích rồi quay sang đệ đệ "Đa tạ ngươi, ta không sao. Vong Cơ, đệ ổn chứ ?".
Lam Vong Cơ không nói, chỉ khẽ nhăn mặt, một tay nắm chặt tay Lam Hi Thần, một tay ôm lấy chân phải.
Lam Hi Thần vội cúi xuống kiểm ra, hốt hoảng nói "Chân đệ bị thương rồi. Để ta đưa đệ về bôi thuốc".
Nói rồi liền dìu Vong Cơ đi, nhưng hình như do quá lo lắng, Lam Hi Thần liền quên mất Lam Vong Cơ hiện tại không thể di chuyển, y nhìn đệ đệ, vô tư hỏi "Đệ sao thế ?".
Lam Vong Cơ vốn ít nói, lại ngại có Nhiếp Minh Quyết ở đó nên không nói chân mình không đi nổi, chỉ đứng yên một chỗ.
Nhiếp Minh Quyết lên tiếng, rồi đưa lưng khụy xuống trước mặt Lam Vong Cơ, nói "Chân đệ bị thương rồi. Nào, leo lên đi, ta cõng đệ đi ".
Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần, cậu nhìn Nhiếp Minh Quyết, nói " Như thế không tiện, để ta cõng đệ ấy".
Nhiếp Minh Quyết bỗng cười trêu chọc khiến Lam Hi Thần bối rối "Có gì mà không tiện. Ngươi bây giờ còn đang kinh hãi, cõng hắn thế nào được ?".
Đột nhiên Lam Vong Cơ vòng tay qua cổ Nhiếp Minh Quyết, đợi chờ. Nhiếp Minh Quyết mỉm cười, nói "Bám chặt vào nhé" rồi cõng cậu bé đứng dậy, hướng Lam Hi Thần nói " Đi thôi".
Lam Hi Thần lúc đầu còn kinh ngạc, đệ đệ này của mình trước nay trừ mẫu thân và mình ra thì chưa bao giờ chạm vào người khác, cũng không cho ai chạm vào. Nay lại để cho Nhiếp Minh Quyết cõng, đủ cho thấy có vẻ Vong Cơ phần nào có thiện cảm với cậu ta.
Thế là hai lớn một nhỏ trên lưng cùng trở về phòng của Lam Hi Thần.
Cho đến một ngày, có một vụ đỉnh điểm xảy ra, kinh động tới Thanh Hành Quân đang bế quan. Ôn Húc nổi cơn tam bành liền lôi Ôn Triều cùng về Kỳ Sơn sau hơn hai tháng đến học tập, Vân Thâm từ đó mới yên ổn tĩnh lặng.
Lam Vong Cơ từ ngày đó đã ít nói lại càng không thích ở gần ai, chỉ ở trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng ở trước cửa phòng chờ Lam Hi Thần tan học trở về để nói chuyện, hoặc thỉnh thoảng sẽ bám theo Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết đi đó đây, hay đơn giản chỉ ngồi nghe bọn họ nói chuyện, huynh trưởng hỏi mấy câu thì gật đầu.
Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết dần thân thiết với nhau hơn, họ giúp đỡ nhau về mọi mặt : bài học, võ thuật, thậm chí.... cùng phá vỡ luật lệ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ có tận 3000 luật lệ, hai trong số đó là : Cấm Uống Rượu và Cấm Ra Ngoài Vào Ban Đêm. Dẫu vậy, trong suy nghĩ nghịch ngợm của hai thiếu niên chỉ như gió thoảng qua tai.
Có một lần, Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần xuống trấn mua đồ. Không biết từ lúc nào, Nhiếp Minh Quyết đã lén mua một hũ rượu. Khi về đến Vân Thâm, cậu ta mở ra uống một cách ngon lành, tình cờ Lam Hi Thần thấy được, còn chưa kịp nói gì liền bị Nhiếp Minh Quyết kéo xuống, ép uống một ly lấy vị.
"Hi Thần, nói ngươi nghe đây là loại rượu ngon nhất ở Thanh Hà - Trúc Diệp Thanh, ta rất thích uống nó, ta đã mua từ một thương nhân hồi chiều. Ngươi uống thử xem.... thôi nào, chỉ cần ngươi và ta không nói, thúc phụ ngươi không biết đâu.....".
Trước sự hối thúc nhiệt tình kia, Lam Hi Thần khó thể chối từ. Đó là lần đầu tiên trong đời, y biết đến mùi vị của rượu. Trúc Diệp Thanh, quả như tên gọi, hương vị nồng mùi thảo dược lại thanh thanh như hương trúc. Cả hai vừa uống vừa cười đùa đến quên trời quên đất.
Mọi chuyện dường như sẽ ổn nếu tửu lượng của Lam Hi Thần không quá kém, chưa được ba ly liền lảo đảo, vừa trông thấy Lam Vong Cơ, y liền chạy ngay đến, bế đệ đệ lên và vung vài vòng, miên man cười " Ôi... đệ đệ.....A Trạm... đứa bé đáng yêu nhất...".
Nhiếp Minh Quyết cũng say đến nỗi không phân biệt gì, cười lớn hô "Không... đó là A Tang...".
Lam Vong Cơ nhíu mày không nói, cảm thấy như bị xúc phạm nặng nề. Đối với một đứa trẻ 8 tuổi, cái nhìn không hài lòng của cậu bé rất ấn tượng, nên không có gì ngạc nhiên khi có ai đó đồn rằng cậu bé là một trong hai thành viên hứa hẹn nhất của Cô Tô Lam thị.
Lam Hi Thần, sau khi nghe Nhiếp Minh Quyết nói, đã bật cười thật lớn rồi ngã sụp xuống. Sau đó....
Dĩ nhiên là sự việc đến tai Lam Khải Nhân. Ông ta tức giận đến mức bắt cả hai chép phạt toàn bộ gia quy tận 50 lần.
Tuy nhiên, với sự nghịch ngợm của tuổi trẻ, cả hai vẫn lén phạm quy ngay sau đó.