Từ ở trên đài vọng xuống một đạo âm thanh uy lực "Được rồi! Mau thu kiếm vào đi!".


Kẻ cầm kiếm kia đáp ứng thu kiếm về. Nhiếp Minh Quyết vội quay sang kiểm tra xem Lam Hi Thần một cái, lại cúi đầu về phía trên giáo đài.


Phía bên trên lại hỏi vọng xuống  "Minh Quyết, con vật đó là do ngươi nuôi?".


Nhiếp Minh Quyết vội cúi đầu, giọng có hơi ngập ngừng "Bẩm tôn sư.....đúng là vậy".


Lam Hi Thần len lén ngước nhìn lên người ngồi trên cao kia. Giọng của ông ta trầm xuống "Mang nó lên đây! Bản toạ muốn nhìn rõ".


Nhiếp Minh Quyết vội nói "Xin giáo chủ thứ tội. Không phải Minh Quyết cố ý giấu giếm nuôi, chỉ là mấy ngày trước tình cờ cứu mạng nó, thấy nó không nơi để về, Minh Quyết không đành đuổi nó đi nên mới.....".


Thông Thiên giáo chủ cắt ngang "Bản tọa chỉ kêu ngươi đem nó lên để xem cho kỹ, ngươi không cần căng thẳng".


Bỗng có tiếng nữ nhân xen vào "Yên tâm đi! Giáo chủ còn từng thu nạp không biết bao nhiêu yêu tinh làm đồ đệ, thì không có lý do gì lại đi giết một con vật vô tội cả".


Nhiếp Minh Quyết mím môi, "dạ" một tiếng rồi bế Lam Hi Thần trên tay. Y không biết Thông Thiên giáo chủ nói vậy mà có phải chỉ như vậy hay không, cho nên có chút sợ hãi. Lúc đối diện, Thông Thiên giáo chủ ngồi trên chiếc bồ đoàn được nâng lên bằng bệ đá cẩm thạch, hơi cúi người xuống nhìn. Ánh mắt ông ta mang theo mười phần uy khí. Lam Hi Thần chưa bao giờ tiếp xúc với loại ánh mắt của thần tiên, nhất là bậc đức cao trọng vọng đại cường giả như Thông Thiên giáo chủ, sợ càng thêm sợ bấu chặt vào cánh tay của Nhiếp Minh Quyết.


Thông Thiên giáo chủ rất lâu sau mới nói "Còn tưởng là một cái yêu vật gì, hóa ra chỉ là một tiểu hồ ly. Nó vừa mới lành vết thương trên chân sao?".


Nhiếp Minh Quyết cúi đầu "Dạ" một tiếng, sau đó quay qua bên trái vị trí thấp hơn chỗ của Thông Thiên giáo chủ, hướng một nữ nhân cúi đầu, nói "Lúc nãy may nhờ có Vô Đương Thánh Mẫu ra tay cứu. Minh Quyết thay tiểu hồ ly đa cảm tạ".


Lam Hi Thần nâng mắt nhìn, người trước mặt tuy dung mạo không quá đẹp nhưng cũng không có chỗ nào xấu, ưa nhìn vừa phải, phảng phất chút dáng dấp của một phụ nhân trên ba mươi tuổi. Dưới ánh nắng rực rỡ, nàng mặc một chiếc áo lụa màu vàng nhạt, dải lụa bên tay là màu ngón sen kết hợp với nhau nhìn hết sức thanh nhã. Mái tóc trên đầu búi cao, chỉ điểm xuyết bởi một cây trâm bạc, tựa như một làn khói thoảng mây mù, khí cốt lộ rõ.


Vô Đương Thánh Mẫu mỉm cười, hòa ái nhưng nghiêm cẩn, nói "Không cần cảm tạ. Sau này không nên để nó tùy tiện xuất hiện kẻo gặp điều không hay, kinh động tới sư tôn. Còn nữa, ngươi ta đều là đồ đệ của tôn sư, không cần kêu ta "Thánh Mẫu", gọi nhị sư tỷ được rồi".


Nhiếp Minh Quyết hướng nàng cung kính đáp ứng.


Đây chính là Vô Đương Thánh Mẫu, một trong tứ đại đồ đệ của Thông Thiên giáo chủ sao?


Vô Đương Thánh Mẫu nhìn một chút, khen ngợi "Con tiểu hồ này có đôi mắt đẹp quá! Sư tôn, ngày trước đồ nhi đã nhìn qua không biết bao nhiêu chân thân của các huynh tỷ đệ muội đồng môn, ngay cả chân thân của hồ yêu ở mộ Hiên Viên* cũng đã có thấy qua vài lần, nhưng chưa thấy con hồ nào có đôi mắt đẹp như vậy. Không có nét giảo hoạt ma mị, ngược lại là một kiểu đơn thuần con vật nha".


*đây là hồ yêu ngàn năm, sau vâng lệnh Nữ Oa xuống trần, nhập vào thân xác của Đắc Kỷ.


Thông Thiên giáo chủ đạm mạc nói "Vạn vật trên thế gian này có muốn hình vạn trạng, không nhất thiết cùng chủng loài thì là giống nhau".


Đoạn, lão hỏi Nhiếp Minh Quyết "Ngươi từ đâu mà có nó?".


Nhiếp Minh Quyết một lần nữa kể lại "Mấy hôm trước đồ nhi xuống núi lấy củi, vô tình phát hiện ra con vật này bị sóng biển đánh vào bờ. Thấy nó thương thế rất nặng, không đành lòng mới mang nó theo về Bích Du cung. Nhưng nhớ đến sư tôn không thích có động vật hiện diện nên mới lén giấu nó ở nhà củi. Bình thường nó rất ngoan, không hiểu sao hôm nay lại chạy ra chỗ này làm loạn. Xin sư tôn thứ tội".


Lam Hi Thần cụp tai, ũ rũ mà nhìn A Dứu vẫn còn ở trên đỉnh lọng nhìn xuống.


Đại ca ơi, ta nào có nghịch ngợm? Còn không phải do con vật kia ngươi nuôi đổ họa lên đầu ta sao?


Nghe Nhiếp Minh Quyết nói xong, sắc mặt Thông Thiên giáo chủ nghiêm lại, nhìn không ra tư vị gì. Vô Đương Thánh Mẫu khẽ nói "Thưa sư tôn.....".


Thông Thiên giáo chủ thở dài "Bỏ đi! Cũng là bản tọa quá nghiêm khắc rồi", ánh mắt lão hạ trên người Nhiếp Minh Quyết, nói "Nếu nó đã có duyên tới đây, vậy cứ để nó ở lại. Ta cho phép nó được tự do nhưng ngươi cũng phải nhớ quản nó cho tốt, không được để nó quậy phá, làm bổn tọa phiền lòng".


Nhiếp Minh Quyết vội nói "Đồ nhi tuân mệnh".


Thông Thiên giáo chủ phất tay, Nhiếp Minh Quyết cũng đứng dậy lui ra phía sau bệ tọa của Thông Thiên giáo chủ. Lam Hi Thần tất nhiên cũng theo hắn chuyển dịch vị trí, lần này thì càng thêm nhìn rõ giáo đài người đông đến mức nào.


Vô Đương Thánh Mẫu đột nhiên kín đáo che miệng cười khẽ.


Thông Thiên giáo chủ lấy làm lạ "Vô Đương đồ nhi, có chuyện chi khiến ngươi buồn cười?".


Vô Đương Thánh Mẫu hơi e dè "Thưa sư tôn, thứ cho đồ nhi vô lễ, nhưng không hiểu sao khi nãy nghe sư tôn nói đến mấy chữ "quản cho tốt", "không được quậy phá" thì đồ nhi không thể không liên tưởng đến ngày trước, lúc sư tôn còn ở dưới Nhân gian, dạy cho......người kia. Hắn mới chân chính là một phường nghịch ngợm a!".


Thông Thiên giáo chủ đưa mắt nhìn ra xa xăm. Một lúc lâu mới thở dài, nói "Ngươi không nhắc đến, bản tọa cũng liền suýt nữa quên mất. Phải! Nhiều năm về trước, bản tọa thật quản không nổi hắn".


Thông Thiên giáo chủ nói đến chữ "Phải" liền vung phất trần lên, tiếp theo đó là một tiếng "bịch" thật lớp, một thân ảnh từ đâu té xuống pháp đài. Lần thứ hai có sự vật đánh động, Lam Hi Thần còn tưởng mọi người sẽ không mấy ngạc nhiên, nhưng là lần này so với lúc y xuất hiện còn khiến cho bọn họ thất kinh gấp bội, loáng thoáng có vài người nhao nhác đứng dậy.


Lam Hi Thần nhìn kỹ. Đó là một hầu nhân toàn thân vàng óng, đầu đội kim quang song chỉ, mình mặc áo bào, chân đi hài hai tấc dát kim tuyến. Trong lúc Lam Hi Thần còn nghi ngờ kia là một quỷ thú nào đó lớn gan dám xông tới thì đã thấy kim hầu quỳ xuống pháp đài, dập đầu bái Thông Thiên giáo chủ một lạy, sau đó ngửa cổ cười khanh khách, nói "Lão Tôn mạo muội, xin sư tôn đừng trách".


Toàn bộ pháp đài lao xao, Vô Đương Thánh Mẫu ban nãy còn bình tĩnh bao nhiêu mà hiện giờ thần sắc cứng đờ, chỉ có Thông Thiên giáo chủ vẫn bất biến động. Lão hơi nảy lên lông mi, hỏi "Đấu Chiến Thắng Phật sao lại tới đây? Chẳng hay Phật môn có điều chi can hệ đến chỗ của bản tọa?".


Kim hầu kia đứng lên, xua tay, lắc đầu, nói "Sư tôn sao lại gọi lão Tôn như thế? Lão Tôn chỉ thích sư tôn như ngày trước, gọi lão Tôn là "Ngộ Không" thôi! Còn việc lão Tôn đến đây, chính là muốn cùng sư tỷ và các sư đệ sư muội đồng bái lễ chúc thọ cho thầy, hoàn toàn không dính dáng gì tới chỗ của Như Lai cả!".


Ngộ Không? Cái này....chắc không phải là Tôn Ngộ Không, Tề Thiên đại thánh, cơn ác mộng một thời của Thiên Đình trong truyền thuyết?


Thông Thiên giáo chủ lúc này mi tâm hơi dựng, cười nhạt "Đấu Chiến Thắng Phật chớ quen tánh đùa cợt mà nhận bừa. Ta Triệt giáo khai lập đến nay, đã có bao giờ nhận qua ngươi một cái hầu tử làm đồ đệ? Ngươi sư tôn chẳng phải là Đường Tam Tạng sao?".


Tôn Ngộ Không cười, nhảy một cái phóng lên giáo đài, hướng Thông Thiên giáo chủ nói "Đúng là thầy không nhận qua hầu tử làm đồ đệ, nhưng là ở Bích Du cung này. Chứ ở Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh động thì người đặt tên họ, dạy công pháp cho lão Tôn còn ai ngoài thầy? Còn nữa, Đường Tam Tạng là sư tôn của ta, nhưng hắn là nguyên sư, không phải lệnh sư. Lão Tôn năm xưa tuy bị thầy đuổi khỏi cửa, lại có hứa qua lúc gây họa sẽ không khai tên nhưng thầy đâu nói thẳng trước mặt bao người là trục xuất lão Tôn, chỉ kêu lão Tôn "từ đâu đến thì quay về đó". Xét theo lẽ, lão Tôn vẫn là học trò của thầy, và thầy vẫn là lệnh sư của lão Tôn. 72 phép thần thông mà lão Tôn có, cũng là thầy dạy cho kia mà, có đúng không thưa Bồ Đề Tổ Sư?".


Đãi ở bốn chữ cuối, Tôn Ngộ Không cố ý nhấn mạnh. Thông Thiên giáo chủ sắc mặt lúc này đều biến xanh, giống như trăm vạn lần không nghĩ Tôn Ngộ Không sẽ nói ra việc đó sự tình, nhất thời không biết làm sao phản ứng. Mà Tôn Ngộ Không thấy vậy lại càng tỏ ra đắc chí, vỗ đùi cười sảng khoái, nói "Thế là Lão Tôn nói đúng rồi nhé!".


Thông Thiên giáo chủ chỉ còn nước cười trừ "Ngươi làm thế nào biết được danh tính thật của ta?".


Tôn Ngộ Không quỳ xuống bên bệ đài, điệu bộ không còn là đùa giỡn mà trở nên nghiêm túc, bộc bạch "Chẳng giấu chi lệnh sư, có một ngày lão Tôn ở Hoa Quả Sơn nhìn thấy một xác hồ ly mới chết, đầu nó hướng vào trong núi làm cho lão Tôn nghĩ đến câu "Cáo chết ba năm vẫn quay đầu về núi", đại để là nhớ tới cội nguồn. Lão Tôn bao năm theo nguyên sư thỉnh kinh rồi đến Lôi Âm Tự thụ lãnh phật vị, tuy rằng dặn lòng không dám nhớ tới, nhưng có đôi khi lại quên mất bản thân nhờ đâu khởi đầu để có ngày hôm nay. Lão Tôn bèn tìm đến trường xưa, nhưng nói đó lại là một địa phương hoang vu. Thế là lão Tôn đem Thổ Địa tra hỏi, chẳng biết lệnh sư có căn dặn hay không mà hắn ta lại mập mờ không dám nói, cuối cùng lão Tôn đành phải chạy tới Lôi Âm Tự, thỉnh Như Lai chỉ điểm. Như Lai kêu lão Tôn hướng Kim Ngao đảo, Tử Chi Sơn, Bích Du cung sẽ thấy cội nguồn. Quả nhiên là lệnh sư!".


Thông Thiên giáo chủ nói "Vậy ra là Thích Ca Như Lai nói sao? Thôi bỏ đi! Chỉ là ta bất ngờ, diện mạo của ta lúc ở Nhân giới cùng hiện tại biến hóa khác nhau, ngươi như thế nào xác định ta chính là Bồ Đề Tổ Sư năm đó?".


Tôn Ngộ không nói "Là ban nãy lệnh sư tha cho tiểu hồ ly kia tội mạo phạm. Ngày xưa lúc lão Tôn mới đến cũng là không biết trời đất làm thầy phiền lòng, thầy đều dễ dàng bỏ qua, lão Tôn lúc đó mới tin thầy chính là người năm đó giả xưng Bồ Đề Tổ Sư. Bao năm qua không đến bái kiến, lão Tôn tại đây trước tạ lỗi, sau kín chúc lệnh sư vạn niên trường thọ, đồng tồn Thiên Địa".


Thông Thiên giáo khẽ vuốt chòm râu, hài lòng nói "Ngươi bây giờ bộ dáng tốt hơn năm đó rất nhiều, xem ra Đường Tam Tạng cũng dạy cho ngươi không ít đạo lý? Riêng ta về cái khoản này lại không thể dạy nổi ngươi".


Tôn Ngộ Không nhún vai, cười, nói "Đâu phải lệnh sư dạy không nổi, chẳng qua thầy nhìn trước kiếp nạn và  tiền đồ  nên mới đuổi lão Tôn đi, để lão Tôn tự mở ra con đường cho bản thân. Với lão Tôn mà nói, tuy nguyên sư có công dạy dỗ nhưng nếu không có lệnh sư mở đường, lão Tôn e là bây giờ hồn đã đầu thai mấy kiếp rồi chứ nào có được thành tiên thành Phật? Thầy và Đường Tam Tạng tuy cùng có công ơn với lão Tôn, nhưng công sinh so với công dưỡng vẫn phải có chênh lệch. Huống chi, lòng tôn kính của lão Tôn đối với lệnh sư trước nay chưa từng suy giảm, lệnh sư không cần phiền muộn".


Này là công sinh không bằng công dưỡng sao? Bây giờ Lam Hi Thần mới ngộ ra cái đạo lí mới mẻ này nha!


Thông Thiên giáo chủ đột nhiên nghiêm mặt "Ngộ Không, ngươi có phải từ chỗ của Thích Ca Như Lai biết được cái gì rồi?".


Tôn Ngộ Không thấy thầy thần sắc không tốt, không dám khinh xuất trả lời "Thưa, đồ nhi chỉ hỏi những điều muốn biết. Như Lai cũng chỉ trả lời những gì lão Tôn muốn biết. Nhưng đại khái.... bên cạnh cũng biết được chút ít".


Thông Thiên giáo chủ hai mắt hơi nheo lại, dừng ở trên người Tôn Ngộ Không đầy ý dò xét. Tôn Ngộ Không cũng rất tinh nhạy mà né tránh, trực tiếp hướng qua Vô Đương Thánh Mẫu xá một xá, nói "Nhị sư tỷ hảo".


Vô Đương Thánh Mẫu giật mình, vội xua tay "Không dám! Không dám! Ngươi là tức vị Đấu Chiến Thắng Phật, trước nữa còn là Tề Thiên Đại Thánh, ta chỉ là một cái Thánh Mẫu nhỏ nhoi, nào dám xưng tỷ gọi đệ? Đại Thánh kêu hô như vậy thực là chiết sát ta quá!".


Tôn Ngộ Không không cho là đúng "Cái gì mà Phật với chẳng Đại Thánh? Dù là ở bên ngoài tức vị gì, nhưng khi về trước giáo đài của lệnh sư, hết thảy chúng ta đều là người một nhà. Nhị sư tỷ là một trong tứ đại đồ đệ nhất hệ của lệnh sư, lão Tôn mới là cái nhỏ nhất tiểu sư đệ về sau, xưng hô như vậy có gì sai?".


Vô Đương Thánh Mẫu nghe đến đây, thân mình khẽ run một chút, tâm tình phức tạp nhìn Tôn Ngộ Không, không đúng, thần sắc nàng như đang đi vào xa xăm hoài niệm cùng bi thương.


Trải qua Phong Thần nạn kiếp, gần hai ngàn đệ tử Triệt giáo chịu tai kiếp, kể cả ba trong tứ đại đồ đệ của Thông Thiên giáo chủ cũng không tránh khỏi.


Nhớ tới năm đó bọn họ bốn người sư huynh tỷ muội chung nhau hầu cận Thông Thiên giáo chủ, được sư tôn nhất mực tín nhiệm đem không ít sự vụ giao cho bọn họ quản lý, ai cũng là trách nhiệm tâm cực cường.


Bây giờ đại sư huynh Đa Bảo Đạo Nhân trước bị bắt về Huyền Đô cung chịu tội, sau đem đến Phật Môn tu đạo, trở thành Đa Bảo Như Lai. Tam sư muội Kim Linh Thánh Mẫu tử trận Vạn Tiên, hồn bay lên đài Phong Thần đến nay chưa từng có được tự do. Tứ sư muội Quy Linh Thánh Mẫu lại càng đáng thương, bị Chuẩn Đề đạo nhân phong bế pháp lực, thả vào trong ao liên trì ở Tu Di cung, sau còn bị Văn Hư đạo nhân hút hết tu vi, ba hồn chín phách cũng theo đó mà rời xác, nay chỉ là một con rùa ngày ngày bơi trong hồ sen.


Bốn người từng tình như thủ túc, thế mà trong một kiếp nạn lại chỉ còn một thân mình may mắn sống sót, Vô Đương Thánh Mẫu những tưởng rằng sum hộ tông môn chỉ còn lại những môn đồ ngày xưa, không ngờ lại nghe một tiểu sư đệ chưa từng gặp xưng hô trịnh trọng, bao nhiêu hoài niệm ùa về khiến nàng không tự chủ, rơi một giọt lệ nóng hổi xuống tà áo.


Tôn Ngộ Không giật mình, luống cuống nói "Nhị sư tỷ, lão Tôn nói sai cái gì sao? Nếu là ngươi không thích, lão Tôn sẽ không gọi ngươi "nhị sư tỷ" nữa. A Di Đà Phật, làm một vị thần đổ lệ còn nặng tội hơn giết trăm mạng người, nhị..... Vô Đương Thánh Mẫu xin tha cho lão Tôn một mạng".


Vô Đương Thánh Mẫu nghe vậy liền đưa tay lau đi khóe mắt, bật cười, nói "Làm khó Đại Thánh, chỉ là ta nhớ chút chuyện cũ, nhất thời xúc động thôi".


Thông Thiên giáo chủ ho khan một tiếng, nói "Vô Đương đồ nhi, đã ở  bậc tiên rồi thì chớ nên để cảm xúc thường tình quấy nhiễu".


Vô Đương Thánh Mẫu cúi đầu "Dạ, đồ nhi đã hiểu".


Chẳng qua nàng dù sao cũng là thân nữ tánh, tránh không được cái gọi là nữ nhi thường tình".


Thông Thiên giáo chủ nói "Ngộ Không, ở Phạm thiên, Đa Bảo...... Như Lai vẫn tốt chứ?".


Tôn Ngộ Không đáp "Thưa, hắn là Như Lai Thế Tôn, như thế nào lại không tốt. À đúng rồi, mãi lo nói chuyện lão Tôn quên mất. Đa Bảo Như Lai dường như biết trước lão Tôn sẽ đến gặp lệnh sư, có một ngày đưa đến Hoa Quả Sơn giao cho lão Tôn một cặp Kim Liên đăng, nhờ lão Tôn khi nào tới Bích Du cung thì đưa nó giúp cho cung chủ, còn nói mong lệnh sư thứ tội, hắn hiện nay đã an vị ở Phật môn, không thể tùy tiện bước ra ngoài gặp gỡ lệnh sư".


Vừa nói, Tôn Ngộ Không trên tay vừa biến ra một cặp đèn hoa sen bằng vàng dâng lên trước mặt Thông Thiên giáo chủ.


Vô Đương Thánh Mẫu có chút vui mừng "Đại sư huynh vẫn còn nhớ tới giáo hệ, thật là tốt quá!".


Thông Thiên giáo chủ trầm ngâm một lúc, phất tay nói "Đa Bảo Như Lai có lòng rồi, bản tọa sẽ nhận", lão quay qua kêu Tự San "Mang cặp đèn này vào để trong tẩm điên của bản tọa".


Tự San vội đỡ lấy cặp đèn kia, nhanh chóng thối lui rời đi.


Thông Thiên giáo chủ nói "Ngộ Không, lúc ngươi quay về nếu gặp, nói với Đa Bảo rằng về sau không cần làm quà tốn kém như vậy. Luyện ra Kim Liên đăng, mất không ít pháp lực đâu".


Này lời nói, vừa có chút không quở trách, vừa có chút hạnh phúc.


Xưa nay kẻ làm thầy, mấy ai không muốn học trò rời cửa lúc sau quay về có thể hiếu kính chính mình, càng là sự hiếu kính đó dùng tâm huyết mà làm.


Tôn Ngộ Không cúi đầu "Đồ nhi vâng mệnh". Ánh mắt thoáng đảo qua sau lưng Thông Thiên giáo chủ, tỏ vẻ thích thú hỏi "Lệnh sư, ngươi còn nhận một cái hung thi làm thủ vệ Bích Du cung?".


Nhiếp Minh Quyết hơi cúi đầu, hướng Tôn Ngộ Không xá một xá.


Thông Thiên giáo chủ nói "Hắn không phải thủ vệ, là đồ đệ bản tọa mới thu nạp".


Tôn Ngộ Không nói "Đồ đệ? Lệnh sư còn thu nhận đồ đệ sao? Vậy lão Tôn mới không phải là tiểu sư đệ ư?".


Thông Thiên giáo chủ nói "Chuyện này không phải ngươi đối với Thích Ca Như Lai đã biết chút ít cái gì đó ư?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play