Thời gian tựa như ngưng đọng, rất lâu, lâu đến nỗi Lam Hi Thần không biết là trôi qua bao nhiêu khắc.


Cho đến khi có tiếng sột soạt, tầm mắt Lam Hi Thần chuyển qua cái miệng đang há lớn kia, thoáng kinh hãi khi nhìn thấy hai hàm của con đại xà bị xé rộng ra khoảng ba tấc. Đại xà thình lình bị ăn đau, cảm thấy không chống cự tiếp được liền điên cuồng quẫy mạnh cái thân rắn to lớn của ả quất một phát thật mạnh, kế đó hiện lại nửa người nửa rắn bưng miệng la hét.


Nhiếp Minh Quyết thân mình cứng như kim cang tất nhiên không hề gì. Hắn chỉ giống như bị một cơn gió mạnh thổi tới mà tự nhiên lùi lại vài bước, tuy cả người vẫn đứng vững vàng nhưng ở giữa trán của hắn, một lỗ hỏng mang kí tự ngũ hành xoay tròn nổi lên, không những vậy mà mỗi kí tự đều đảo tới đảo lui chẳng nằm yên mọt chỗ. Nhiếp Minh Quyết bất thình lình ôm trán kêu gào, trong mắt xuất hiện hai màu trắng đó như trước luân phiên.


Ngược lại là Lam Hi Thần không chịu được, cả người bị quất mạnh, lưng đập mạnh vào một thân cây khiến y có cảm giác mình bị mấy chục cối đá đập tới, phun ra một ngụm tinh huyết, linh lực cũng vì thế mà không đủ duy trì làm cho khối cầu kia biến mất. Y nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết như vậy liền hoảng sợ tột độ, trong lòng thầm kêu "Không hay rồi!". Sực nhớ đến việc muốn ngăn hắn thì phải dùng châm bạc. Nhưng hiện tại làm gì có châm bạc?


Thật là bức bách! Lúc nãy vội quá đã mà không nghĩ mình ít ra nên lấy cây châm bạc của Nam Cung Nguyên Khang phòng hờ.


Trong lúc đang rối loạn, Lam Hi Thần lại quên mất bọn quỷ thể vốn nhanh tay lẹ chân, mắt thấy không còn chướng ngại vật liền muốn hành động. Bất chợt nghe hai tiếng "Hi Thần" từ miệng của Mạnh Dao, Lam Hi Thần còn chưa kịp chuyển mắt từ Nhiếp Minh Quyết nhìn qua, một đám liền bay ào ào tới hắn.


Trong tình thế đó, không ngờ có một đạo kiếm quang chém đến mang theo một luồng gió dữ.


Vốn còn đang tưởng là Bắc Đường Lạc Vi mang theo U Xương phiến đến tương trợ, trong lòng Lam Hi Thần còn đang mừng thì ngờ đâu người đến lại là một đạo nhân mặc hắc bào. Một tay cầm kiếm, một tay cầm phất trần. Đạo nhân đó mới đến cũng không rảnh để nhìn tình hình xung quanh, một đường kiếm vung lên kéo theo gió lốc chỉ trong nháy mắt đã khiến đám quỷ thể kia tan thành cát bụi.


Đại xà trông thấy màn này thì trợn mắt, hẳn là đang muốn quát lên một câu gì đó, nhưng khi đạo nhân kia quay lưng lại nhìn, nó liền hiện lại nửa người nửa rắn, một tay che lên miệng, giọng nói có phần hàm hồ mà lại pha lẫn một tia kinh ngạc "Tìm lâu như vậy, chúng ta rốt cuộc lại gặp nhau rồi!".


Đạo nhân kia không nói gì mà chỉ nhíu mày, giơ kiếm chĩa về phía ả chuẩn bị cho một đòn tấn công mới. Xà nữ đó chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười phá lên "Làm gì mà căng thẳng vậy? Lần trước gặp nhau ngươi còn ôm lấy ta cơ mà? Sao bây giờ lại.....".


Còn chưa kịp nói hết câu thì đạo nhân kia đã vung kiếm chém xối xả vào mặt cô ả, chừng như đối với chuyện cô ả vừa nói khiến cho người đó rất tức giận, mỗi đòn đánh tới đều hận không thể chém đối phương thành ngàn mảnh.


Ở bên này Mạnh Dao khập khiễng đi tới chỗ Lam Hi Thần, đỡ y ngồi dậy, mặt mày xanh mét hỏi "Hi Thần, ngươi có sao không?".


Lam Hi Thần nhìn hắn lắc đầu, lại vội vã nhìn qua Nhiếp Minh Quyết. Hắn bỗng nhiên đứng lặng, nghiêng mặt nhìn qua. Dù ở khoảng cách xa, trong ánh sáng mù mờ âm u nhưng y vẫn thấy được con ngươi của hắn đã rơi xuống, dù là rất mờ nhạt. Y vô thức gọi "Đại ca....".


Thân mình Nhiếp Minh Quyết hơi co giật, hắn lảo đảo bước vài bước chân đi tới. Mạnh Dao liền vội kéo Lam Hi Thần lùi lại mấy bước.


Chẳng hiểu rốt cuộc Nhiếp Minh Quyết bị làm sao, khi nghiên đầu nhìn thấy Mạnh Dao, hắn vô thức lắc lắc đầu như một con rối, tròng mắt lại chuyển về hai sắc đỏ trắng, bước chân tiến đến có phần nhanh hơn trước.


Còn đằng kia, đạo nhân đánh với Xà nữ mấy hiệp, cuối cùng chém một nhát ở bên mặt ả để lại một vết thẹo dài. Ả ôm mặt, trừng mắt nhìn đạo nhân, nghiến răng nghiến lợi "Ngươi dám phá hủy nhan sắc của ta?".


Đạo nhân kia không trả lời mà quất phất trần đánh tới. Xà nữ nhanh chóng né được, nghiến răng "Được lắm! Coi như hôm nay là ngươi may mắn. Đợi ta chỉnh sửa lại nhan sắc sẽ tới tính sổ với ngươi sau", nói dứt lời liền hóa thành khí đen biến mất.


Đạo nhân kia lặng thinh thu kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn phía bên này.


Lỗ hỏng trên trán Nhiếp Minh Quyết ngày một lan rộng, tưởng như cả vầng trán của hắn sắp bị cái lỗ đó khoét thủng. Lam Hi Thần đang hoang mang không biết làm gì, vậy mà lại như có một điều gì đó thôi thúc, y dợm bước lên hai bước. Mạnh Dao vội kéo cánh tay y lùi về. Hắn hơi run giọng nói vào tai Lam Hi Thần "Nguy hiểm lắm! Đừng qua đó!".


Có lẽ Mạnh Dao đang bị ám ảnh bởi thời khắc cuối cùng của kiếp trước, nhưng cho dù hắn hiện tại đang run dữ dội và chỉ còn một cánh tay, hắn vẫn không bỏ Lam Hi Thần ra. Nhiếp Minh Quyết tiến đến bao nhiêu bước thì hắn cũng kéo Lam Hi Thần lùi về bấy nhiêu bước. Cho đến khi lưng của cả hai đụng phải thân cây, Mạnh Dao liền hét lên "Không được qua đây!".


Nhiếp Minh Quyết nghe tiếng hét liền trợn mắt thật lớn, hai nắm tay siết chặt kêu răng rắc, chớp mắt một cái đã phi như bay về phía hai người. May mà Mạnh Dao còn sót lại chút tỉnh táo kéo Lam Hi Thần ngã ra một bên, tránh bị hai nắm đấm của Nhiếp Minh Quyết đấm cho tan xác như thân cây sau lưng.


Lam Hi Thần gọi "Đại ca".


Mạnh Dao khẩn trương "Hắn không phải là đại ca ngươi, hắn cũng không phải Nhiếp Minh Quyết, hắn là hung thi, là ác quỷ, là....".


Lời còn chưa dứt đã bị tiếng gầm của Nhiếp Minh Quyết cắt ngang, Nhiếp Minh Quyết quay qua nhìn bọn họ, toan một lần nữa lao tới thì bị một sợi dây vàng trói chặt. Hóa ra là đạo nhân nọ dùng Khốn tiên các trói lại. Nhiếp Minh Quyết vùng vẫy, sợi dây tưởng chừng sắp đứt thì người kia vội đi tới, lấy trong tay áo ra một thứ rất giống với đinh, ghim sau đầu của Nhiếp Minh Quyết. Tròng mắt Nhiếp Minh Quyết đột ngột chuyển sang đen, và rồi hắn bất động đứng im một chỗ như tượng.


Lam Hi Thần vội chạy tới hỏi "Đại ca, ngươi nghe ta nói không? Đại ca!".


Nhiếp Minh Quyết vẫn tuyệt nhiên không cử động hay trả lời.


Lúc này trời lại bất chợt có tiếng sấm chớp, kèm theo một vài hạt mưa tí tách rơi xuống, xem chừng lát nữa sẽ đổ mưa lớn.


Đạo nhân kia quấn phất trần vào cánh tay Nhiếp Minh Quyết, nhìn Lam Hi Thần rồi rút kiếm viết đất "Tạm thời đi theo ta, tránh mưa".


Đoạn lại kéo Nhiếp Minh Quyết đi trước, Lam Hi Thần đang muốn hỏi người kia đi đâu thì Mạnh Dao nói "Hi Thần, chúng ta mau đi thôi".


Lam Hi Thần nói "Nhưng người kia.....".


Mạnh Dao nói "Ngươi yên tâm đi, hắn không có ý xấu đâu. Ta nghĩ, ta biết hắn là ai rồi?".


Lam Hi Thần còn muốn hỏi thêm thì Mạnh Dao đã khẽ nhăn mặt, bấy giờ y mới phát hiện hắn đang bị thương, mắt cá chân ướt đẫm một mảng liền chỉ đành đỡ hắn đi theo đạo nhân kia.


Bọn họ đi vào trong Nghĩa thành, vào trú trong một ngôi nhà. Trước nhà có một cỗ quan tài. Đạo nhân kia lúc đi ngang qua thì nhìn cỗ quan tài đó, như thể đang nói với một người thân trong nhà ba chữ "Ta về rồi!".


Bọn họ vừa vào trong nhà thì bên ngoài đổ một cơn mưa thật lớn. Nước mưa thuận lợi tạt từ ngoài thông qua bậu cửa sổ cũ nát khiến một khoảng trong nhà ướt nhẹp. Mà bên trong nhà chẳng có gì có thể gọi là "nhà". Không bàn ghế, chỉ có độc một chiếc giường được phủ lên bằng rơm rạ, còn lại đâu đâu cũng chỉ toàn hình nhân bằng giấy. Đạo nhân kia để Nhiếp Minh Quyết dựa vào một vách tường, sau đó đốt lên một ngọn đèn. Dù không sáng mấy nhưng ít nhất cũng đủ để nhìn rõ xung quanh. Lam Hi Thần dìu Mạnh Dao ngồi xuống giường, lấy thuốc trị thương luôn mang theo sơ cứu cho hắn xong, lại thấy đạo nhân kia ghim châm lên đầu Nhiếp Minh Quyết, không hiểu sao Lam Hi Thần lại cả giận đi tới kéo ngươi đó ra, quan sát thấy Nhiếp Minh Quyết vẫn ổn mới nói "Ngươi định làm gì hắn?".


Người kia vẫn không nói năng, chỉ rút kiếm viết lên mặt đất "Không cần lo! Đinh đó dùng để chế ngự hung thi. Ta chỉ khiến hắn yên lặng một lúc. Tạnh mưa, sẽ đưa hắn đi tìm trợ giúp".


Hắn nhìn Lam Hi Thần một lúc rồi viết "Ngươi là người của Lam thị?".


Lam Hi Thần nói "Ngươi biết ta?".


Đạo nhân lắc đầu, lại viết "Không. Trước đây đã từng gặp một người có nét giống ngươi, cũng có đeo mạt ngạch như vậy".


Lam Hi Thần chỉ có thể nghĩ tới khả năng là một người, liền nói "Chắc là đệ đệ của ta. Ngươi biết tên người đó không?".


Đạo nhân viết "Hàm Quang Quân".


Lam Hi Thần nói "Quả như ta đoán. À, lúc nãy đạo hữu cứu chúng ta, vẫn chưa có đa tạ ngươi".


Đạo nhân viết "Không cần đa tạ. Các ngươi là ai? Vì sao lại tới Nghĩa thành này?".


Lam Hi Thần bây giờ mới có chút nhẹ nhõm, liền nói "Ta là Trạch Vu Quân, là huynh trưởng của Hàm Quang Quân mà ngươi vừa nhắc đến, còn đây là nghĩa đệ của ta. Mạnh Dao".


Đạo nhân kia gật đầu rồi quay qua nhìn Mạnh Dao, vẻ mặt ánh lên một tia khó hiểu.


Dừng một lát, người đó chỉ vào Nhiếp Minh Quyết, viết "Hung thi này là Xích Phong Tôn phải không?".


Lam Hi Thần ngẩn ra "Làm sao ngươi biết?".


Đạo nhân viết "Bởi vì hung thi cấp cao thế này, theo ta biết, trừ ta và Quỷ tướng quân Ôn Ninh ra, chỉ còn một người là Xích Phong Tôn".


Lam Hi Thần nói "Cho hỏi đạo hữu là ai?".


Đạo nhân kia định viết thì Mạnh Dao lên tiếng "Ngươi có phải là Tống đạo trưởng hay không?".


Tống đạo trưởng? Tống Lam sao? Chính là Ngạo Tuyết Lăng Sương mà Lam Vong Cơ từng nói tới?


Sau đó Lam Hi Thần liền có câu trả lời nằm trên đất "Là ta".


Lam Hi Thần hỏi Mạnh Dao "Ngươi biết hắn?".


Mạnh Dao nói "Kiếp trước đã từng gặp một lần".


Tống Lam hồ nghi nhìn chằm chằm Mạnh Dao, rồi như chợt nhớ ra cái gì đó, hắn viết "Có phải lần đó ngươi đi cùng Tiết Dương, gặp ta và Tinh Trần trên một con phố?".


Mạnh Dao gật đầu "Đúng là vậy. Trí nhớ của Tống đạo trưởng thật tốt".


Tống Lam ngưng lặng một chút, sau đó nhíu chặt mày, viết "Không phải tốt. Chỉ là có ấn tượng một chút, bởi vì ngươi ở cùng Tiết Dương".


Mạnh Dao hơi lúng túng "Ta hiểu".


Lam Hi Thần nhìn thấy lưỡi kiếm trên tay Tống Lam ánh lên màu tranh sắc*, trên đó còn có một vài hình thù đặc biệt mà trong ánh nến mờ ảo khó có thể thấy rõ, chỉ nhìn được ở giữa cán kiếm có một hình bốn cạnh thân vuông đầu nhọn như chong chóng, ở giữa hình đó lại có một viên ngọc nhỏ màu cam sáng lấp lánh. Lam Hi Thần chợt nhớ lại câu chuyện thần khí kia nên trước khi Tống Lam tra kiếm vào vỏ y đã kịp hỏi "Tống đạo trưởng, có phải ngươi đã từng đặt chân đến Ma giới?".


*Tranh sắc: màu cam.


Tống Lam ngờ vực nhìn y một lúc lâu rồi mới viết "Phải".


Lam Hi Thần hỏi thêm "Vậy ngươi đúng là do Tuệ Trang trưởng công chúa cứu! Kiếm trên tay ngươi chính là thần khí".


Tống Lam tỏ vẻ không hiểu tiếp tục nhìn y, sau đó cầm kiếm viết một tràng sự việc. Đại khái là từ sau lần gặp Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, Tống Lam bôn ba khắp chốn nhưng vẫn thường xuyên trở về hai chỗ là Bạch Tuyết các và Nghĩa thành này, mặc cho năm tháng đã khiến cho cả hai gần như thành đống đổ nát. Cách đây một tháng Tống Lam trên đường đi từ Nghĩa thành tới Bạch Tuyết các, khiến xui thế nào lại đụng trúng một thân ảnh rất giống người quen của hắn là Hiểu Tinh Trần. Tống Lam tuy không tin vào mắt mình, nhưng không kìm được vui mừng mà chạy tới gần thân ảnh đó. Chỉ là không ngờ Tống Lam vừa vươn tay chạm vào thì thân ảnh kia chớp mắt một cái liền biến thành bộ dạng nửa người nửa rắn, là kẻ mà Lam Hi Thần vừa chạm mặt cách đây không lâu.


Lúc đó Tống Lam bừng tỉnh liền vung kiếm chém liền mấy nhát. Xà nữ kia vốn cũng chẳng phải yêu thú thành tinh bình thường, ngược lại phép thuật rất cao thâm. Tống Lam đấu với ả không biết đã qua bao lâu, khi sức cùng lực kiệt liền bị cái đuôi của ả hất một cái ném quay cuồng trong không gian. Đợi đến khi Tống Lam khôi phục thần trí thì phát hiện mình ở một vùng đất khác lạ, tràn đầy khí tức tiên linh. Hắn định bụng đi xem xét xung quanh nhưng không ngờ lại hụt chân rơi vào một kết giới. Sức mạnh của kết giới đó rất khủng khiếp, lại thêm sức lực chưa kịp phục hồi nên Tống Lam nghĩ bản thân sẽ bỏ mạng tại đó, cho đến khi có một nữ nhân bước tới cứu hắn.


Sau đó thì giống như những gì Đông Phương Trường Nguyệt đã kể, kiếm của Tống Lam biến đổi trong lúc hắn ngất đi, rồi đến khi hắn tỉnh lại cũng không biết ai đã cứu mình cũng như hai thanh kiếm vì sao lại hợp nhất thành một, đều là Tóng Lam nghĩ rằng có vị tiên nhân tốt bụng nào đó đi ngang qua cứu hắn, không muốn nhận ơn nên đã rời đi trước khi hắn tỉnh lại.


Lam Hi Thần bèn nói lại cho Tống Lam biết về Đông Phương Trường Nguyệt và chuyện thần khí, Tống Lam nghe xong chỉ lẳng lặng viết "Vậy là ta nợ vị trưởng công chúa đó một ân tình, sau này gặp ta nhất định sẽ báo đáp".


Lam Hi Thần liền nói "Không cần đợi tới sau này! Ngay khi tạnh mưa, ngươi giúp ta cùng đưa đại ca tới Bất Tịnh Thế tiên phủ của Nhiếp thị, ngươi sẽ gặp nàng ta, lúc đó tạ ơn cũng chưa muộn".


Tống Lam trầm ngâm một chút rồi viết "Được".


Mà lúc này ông trời lại chẳng chiều lòng người. Mưa càng lúc càng lớn, gió dữ hùn hụt thổi vào báo hiệu trận cuồng phong này sẽ không có điểm dừng. Tống Lam sau đó lại chẳng nói lấy một lời, im lặng đi tới chỗ cửa lớn ngồi xuống, đặt kiếm trước ngực nhìn chằm chằm vào nó, lấy khăn lụa từ tay áo ra cẩn thận lau tới lau lui, tựa như thanh kiếm là thứ quý giá nhất mà lần đầu hắn chạm vào nên phải hết sức cẩn thận.


Lam Hi Thần nhìn qua, thấy Nhiếp Minh Quyết hiện giờ giống hệt một bức tượng đá không cảm xúc, con ngươi lúc này đã bao phủ hoàn toàn bởi một màu đen không thấy được tròng trắng mắt, ngoài ra lỗ hỏng ở trán tuy không còn lan rộng nhưng cái vòng tròn ngũ hành cùng kí tự trên đó vẫn cứ xoay đều biến động không dừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play