"Huynh trưởng.....huynh trưởng....".
Giọng một tiểu hài tử vang vẳng bên tai khiến một thiếu niên khẽ cựa mình dụi mắt.
"Vong Cơ.... có chuyện gì thế?".
"Chúng ta đi thăm mẫu thân".
"A, đúng rồi, ta quên mất, xin lỗi Vong Cơ nhé".
Cậu bé luống cuống dắt tay đệ đệ đứng dậy. Cả hai đang luyện kiếm trên núi, kỳ thực là lén ngủ trưa.
Thế là một lớn một nhỏ nắm tay nhau bước đi.
Đó là cặp Song Bích của Cô Tô Lam thị. Dù chỉ mới là những đứa trẻ nhưng vốn xuất thân từ gia tộc vốn có nhiều mỹ nam tử nhất trong tu chân giới nên cả hai đã sớm mang một vẻ điệt lệ, khiến người ta trầm trồ không thôi.
Lam Hi Thần dắt đệ đệ bước vào, ôn nhu gọi "Mẫu thân".
Nữ nhân được gọi là "mẫu thân" quay lại, trìu mến cười "A Hoán! A Trạm! Các con đến rồi à?".
Đây chính là nữ gia chủ của Cô Tô Lam Thị, vợ của Thanh Hành Quân. Nàng bị chính phu quân mình "cấm túc", chỉ có ngày 15 mỗi tháng mới được gặp hai nhi tử. Có người nói do Thanh Hành Quân không thích ở gần nàng, có người nói do nàng đã giết vi sư của y nên bị cả tộc chèn ép phải sống xa chồng, hoặc là chính nàng muốn như thế...... rất nhiều lời bàn tán xung quanh vị Lam phu nhân này.
Lam phu nhân hòa ái, hướng Lam Vong Cơ nói "Nào, đến đây, đứng gần nhau cho mẫu thân xem nào. Trạm nhi, con cười lên đi. Cười lên rồi sẽ không phân biệt được hai con nữa, có thể khiến nhiều người nhầm lẫn, vui lắm".
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nàng tinh nghịch nói "Để mẫu thân chải đầu cho con kiểu đầu giống huynh trưởng".
Nàng kéo Lam Vong Cơ lại gần, dùng lược chải chuốc một hồi liền làm bé trông rất giống Lam Hi Thần, nhưng vẫn phân biệt được vì bé lúc nào cũng cau mày.
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ lặng lẽ ra sau Hàn Thất, ngồi xuống nhìn đám hoa tím được trồng xung quanh.
Lam Hi Thần cùng mẫu thân lén theo sau, rồi cùng ngồi xuống ngắm Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần chống cằm, cười thích thú "Mẫu thân, đệ đệ không thích giống con, không thích khó phân biệt".
"Vậy sao?"
Nàng cũng mỉm cười rồi vẫy gọi Lam Vong Cơ "Trạm nhi, con lại đây".
Lam Vong Cơ xoay đầu đứng dậy, tiến lại chỗ mẹ. Nàng đưa tay sửa sang lại tóc cậu bé một chút rồi tủm tỉm cười "Xong, giờ có thể phân biệt hai con rồi".
Lần này mày Lam Vong Cơ lại nhíu chặt hơn rồi lại chạy đi. Lam Hi Thần vừa kéo kéo khóe miệng lên tạo thành một nụ cười, vừa nói " Thế này mới phân biệt được ạ".
Nàng nhìn đứa con trai lớn, bật cười xoa đầu " A Hoán hiểu em con thật đấy. Trạm nhi vốn ít nói, con sau này phải chiếu cố đệ đệ con nhé".
Cậu bé cười híp mắt "Vâng, mẫu thân".
Ba mẹ con quyến luyến một hồi đã gần chiều, đã đến giờ cả hai phải về. Trên đường đi, Lam Hi Thần vừa dắt tay đệ đệ vừa thích thú hỏi "Vong Cơ, lúc nãy đệ đặt gì lên bàn mẫu thân thế?".
Lam Hi Thần lí nhí đáp "Hoa cương nhẫm. Mẫu thân rất thích nó".
Lam Hi Thần xoa đầu đệ đệ ôn nhu mỉm cười. Đệ đệ cậu vốn là thế, vốn rất thương mẫu thân, có lẽ đó là nguyên nhân mà từ lúc hiểu chuyện tới giờ, Lam Vong Cơ thà mỗi tháng đến chỗ mẫu thân để nàng trêu chọc chứ nhất quyết không để phụ thân họ - Thanh Hành Quân - chạm vào. Mà phụ thân, trước giờ cũng chưa từng ôm bọn họ. Bất quá, có khi ông sẽ gặp Lam Hi Thần mà hỏi han về công khóa của cậu, chỉ vọn vẹn vậy thôi. Lam Vong Cơ lần đầu gặp phụ thân xong liền ôm Lam Hi Thần khẽ nói "Thật đáng sợ". Từ đấy, cậu đều ôm hoặc giấu đệ đệ sau lưng mình. Nhưng mà chung quy, hai đứa trẻ vẫn khao khát tình cha những những đứa trẻ khác. Đến sau này, chính Lam Vong Cơ cũng nói, khi trở về từ đáy động Đồ Lục Huyền Vũ liền rất hối hận khi không được nhìn phụ thân lần cuối.
Nhưng đó là chuyện rất lâu về sau.
Còn bây giờ...Hai bóng trẻ một thấp một cao tiếp tục sải bước.
Năm đó, Lam Hi Thần 8 tuổi, Lam Vong Cơ 5 tuổi.
Một năm sau đó, lần đầu tiên Lam Hi Thần và đệ đệ được ra khỏi Vân Thâm Bất Tri xứ.
Họ sẽ cùng Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân đến một nơi mà họ từng nghe nhắc trước đây. Một gia tộc với những anh hùng kiệt xuất, nổi tiếng bởi sự trượng nghĩa lâu đời - Nhiếp thị. Và đó cũng là lần đầu tiên, Lam Hi Thần nhìn thấy phụ thân mình xuất quan.
Tiên phủ Bất Tịnh Thế chủ yếu xây bằng đá núi, kiên cố nguy nga như được đao rìu chém bổ. Do Thanh Hà giáp với Kỳ Sơn, Nhiếp thị thường xuyên bị quấy rối nên xung quanh Bất Tịnh Thế đều là bốn phía tường cao vây kín, nhìn từ xa dường như còn không thấy cửa. Ven đường trước cổng phủ có một khối núi đá lớn, trên viết chữ Triện: Bất Tịnh Thế. Đối với phong cách bá khí nguy nga này, có người tuy cảm thấy hoàn toàn bất đồng với phong cách của mình, nhưng trong lòng vẫn rất kiêu ngạo.
Tổ tiên Nhiếp thị vốn xuất thân là đồ tể nên binh pháp nhà họ chủ yếu là đao pháp, thậm chí cờ phướn cũng mang biểu tượng dữ tợn một mặt thú nửa giống lợn nửa giống chó, không thể không nói hễ xuất quan liền có đổ máu. Nghe nói bội đao của các gia chủ có lệ khí lẫn sát khí cực nặng, dẫn tới tâm tính gia chủ các đời Nhiếp thị đều trông rất dọa người, nóng nảy sát khí.
Bữa tiệc diễn ra với rất nhiều quan khách, đặc biệt là có sự xuất hiện của Giang Phong Miên - gia chủ Vân Mộng Giang Thị, Kim Quang Thiện - gia chủ Lan Lăng Kim Thị. Hai thế gia đó cũng rất nổi tiếng trong huyền môn thế gia lúc bấy giờ.
Gia chủ đương nhiệm của Thanh Hà Nhiếp thị, Nhiếp Vũ Hạo,uy thế bức người, vốn có mối quan hệ rất rộng rãi với ba nhà Cô Tô - Vân Mộng - Lan Lăng. Đặc biêt, theo quan sát của Lam Hi Thần, ông rất thân với phụ thân của mình. Sau này, Lam Hi Thần mới biết, hóa ra Thanh Hành Quân và Nhiếp Vũ Hạo chính là bạn thân với nhau từ hồi nhỏ.
Bữa tiệc không chỉ có sự tham gia của các vị tông chủ và còn có một số vị công tử, những người thừa kế tương lai. Đương nhiên họ là những thiếu niên lớn tuổi hơn Lam Hi Thần, tất cả đều được dạy dỗ, đều tỏ ra vẻ cao ngạo trưởng thành nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.
Là một người được định sẽ kế thừa gia tộc sau này, dĩ nhiên Lam Hi Thần cũng được dạy dỗ rất tỉ mỉ trong cách cư xử. Tuy nhiên, y rất ôn hòa nhã nhặn và luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người nhưng vẫn đảm bảo không thất lễ, trong khi Lam Vong Cơ luôn nghiêm mặt khiến người ta không dám đến gần dù trông cậu bé vẫn còn rất nhỏ tuổi.
Tầm mắt Lam Hi Thần lướt qua một thiếu niên cao lớn đang đứng trò chuyện cùng vị Nhiếp tông chủ.
Thiếu niên này cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị như Lam Vong Cơ. Không, thậm chí còn nghiêm nghị hơn rất nhiều - cái nghiêm nghị với trách nhiệm ngay cả khi còn quá trẻ, thậm chí có thể coi là một người trưởng thành, và trong cái nghiêm nghị đó như ẩn chứa một cơn thịnh nộ hừng hực. Đặc biệt, đôi lông mày luôn cau lại ngay cả khi thiếu niên ấy là một đứa trẻ vẫn chưa nhận thức hầu hết rắc rối của thế giới này, như thể cả thế giới đều phạm sai lầm với cậu ta.
"Nhìn kìa, đó hẳn là con trai lớn của Nhiếp tông chủ, cậu ta đã 10 tuổi rồi".
"Trông thật đáng sợ giống Nhiếp tông chủ nhỉ?".
"Nhìn phong cách cũng biết là tuổi trẻ tài cao".
"Nhiếp thị sau này e là sẽ trở thành thế gia mạnh mẽ nhất dưới sự lãnh đạo của hắn".
Từ những lời bàn tán xung quanh, Lam Hi Thần kết luận: thiếu niên kia là Nhiếp đại công tử.
Lam Hi Thần bắt đầu đăm chiêu. Trong khi cậu phải ghi nhớ 3000 gia quy của Cô Tô Lam thị, Lam Hi Thần vẫn có sự sáng ngời trong đôi mắt mà người ta mong đợi từ một đứa trẻ. Lam Vong Cơ là một ngoại lệ, nhưng Lam Hi Thần vẫn có thể thấy và hiểu qua biểu cảm của đệ đệ. Một thứ ánh sáng không ai có được.
Chà! Có vẻ như vị công tử kia cũng là một ngoại lệ?
Cho đến khi Lam Hi Thần bắt gặp cảnh thiếu niên cười với cha mình. Đó là một khoảnh khắc thoáng qua, một khoảnh khắc mà Hi Thần sẽ bỏ lỡ nếu bản thân không quyết định dành chút thời gian liếc nhìn xung quanh.
Khi đó, ý nghĩa bữa tiệc mà họ tham gia chính là ăn mừng một cuộc thi săn bắn gần đây mà Thanh Hà Nhiếp thị đã giành chiến thắng . Nhưng hầu như các gia tộc vẫn thích một cuộc thi đấu với quy mô lớn được tổ chức trong nhiều năm. Lam Hi Thần đi dạo xung quanh với thúc phụ và Lam Vong Cơ, nhìn vào mọi thứ nơi không có gì ngoài sự tò mò trong mắt mình.
Trong mắt Lam Hi Thần, Bất Tịnh Thế này hoàn toàn khác với nơi của y. Nếu Vân Thâm Bất Tri Xứ là nơi ẩn náu an toàn khỏi những phiền nhiễu của thế giới thì Bất Tịnh Thế là một nơi vừa hỗn loạn lại vừa yên tĩnh. Điều này khiến Lam Hi Thần không quen nhìn thấy cảnh nhiều người đua nhau chạy, với những thanh kiếm to và dài trong tay, họ tấn công trong không khí vô số lần và la hét với mỗi đòn đánh. Lam Hi Thần cảm thấy bản thân bị lôi cuốn vào điểm khác biệt này. Y cảm thấy thích hơn nếu đến được đến Thanh Hà nhiều hơn các thế gia khác. Nơi này hấp dẫn hơn nhiều!
Thúc phụ đang nói chuyện với các vị tông chủ. Dường như là một cuộc thảo luận về việc tiếp tục mở lớp học khi họ trở lại Cô Tô. Lam Hi Thần đã lắng nghe một cách ngập ngừng nhưng cảnh tượng một người cao lớn mặc chiếc áo choàng màu lục lướt qua khiến y mất tập trung. Y đưa mắt nhìn theo tấm lưng ấy và phát nhìn thấy Nhiếp tông chủ đang đứng cùng thiếu niên cao lớn lúc nãy ở bữa tiệc.
Họ đang nói chuyện gì đó, có vẻ là một đề tài thú vị. Nhiếp tông chủ nhìn con trai, một tay đặt lên vai cậu ta. Lam Hi Thần không phải là một người hay tò mò nhưng cảnh tượng thiếu niên kia mỉm cười trong giây phút tiếp theo khiến cho tiểu bích Lam gia phải cứng người ngạc nhiên.
Từ lúc nhìn thấy ở bữa tiệc, Lam Hi Thần chưa từng thấy thiếu niên kia cười, nhất là nụ cười trông hạnh phúc đến thế. Nụ cười ấy dường như .... trẻ con, vui mừng, nở rộ lên. Khi Nhiếp tông chủ đưa tay xoa đầu làm tóc cậu ta hơi rối cho đến khi cậu ta rũ bỏ tay cha mình xuống.
Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy hành động đó rất quen thuộc, Thanh Hành Quân đã từng duy nhất một lần xoa đầu y, chỉ một lần duy nhất. Và Lam Vong Cơ hoàn toàn không có một lần.
"Hi Thần".
Giọng của Lam Khải Nhân vang lên bên tai như một tiếng sét kéo Lam Hi Thần ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Y xoay người lại, bắt gặp thúc phụ và đệ đệ, không khỏi thầm tự trừng phạt bản thân vì sự xao nhãng đó của mình.
Có lẽ ngày hôm đó là một ngày không thành công khi tuân theo 3000 gia quy.
Chiều đến, Lam Hi Thần tự mình đi dạo, tình cờ đi đến một trang viên. Ở đó có một gốc cây chiên đàn* rất lớn không biết đã bao nhiêu năm tuổi, hương thơm từ nó tỏa ra khiến người ta chỉ muốn được chìm đắm trong nó thêm nữa, trên từng tán cây lại có từng dây cẩm thạch*rũ xuống. Một cơn gió mạnh thổi tới, đem những cánh hoa kao quyện thành một trận mưa, có vài cánh hoa bay vào mắt Lam Hi Thần. Đợi y dụi mắt rồi nhìn kỹ, mới phát hiện trước mặt là người thừa kế Nhiếp thị đang luyện tập.
*Chiên đàn là một cây thuộc họ gỗ lớn, có mùi rất thơm, thường dùng để làm trầm hương, có khi làm thuốc.
*Cẩm thạch: một cây thuộc họ dây leo, có màu xanh ngọc bích rất đẹp, cánh hao tựa như móng vuốt của loài hổ nên còn được gọi là hoa móng hổ.
Đôi mắt Lam Hi Thần nhìn chăm chú vào mỗi đòn tấn công. Nó là một sự chuyển động hoàn hảo và không nghi ngờ gì nếu nó thật sự chặt đầu của bất kì con thú nào cản trở chuyển động . Mãi sau này Lam Hi Thần thậm chí cũng không biết vì sao bản thân lại chọn đứng đó và quan sát thiếu niên kia, không giống với tất cả mọi người. Cho đến khi thiếu niên kia đưa mắt liếc về phía y, thực sự đã quá muộn để Lam Hi Thần hối hận về hành động của mình.
Thiếu niên không nói gì, chỉ hạ thanh đao to và nặng trĩu kia xuống, dùng tay kia lau mồ hôi, nhìn chằm chằm vào tiểu bích nhi kia, người đã làm gián đoạn quá trình tập luyện của mình.
Lam Hi Thần nhìn xung quanh. Họ đang đứng ở nơi tập luyện của Bất Tịnh Thế và với tiệc tối đang sắp diễn ra, mọi người đều đang rất bận rộn để chuẩn bị thức ăn nên không ai có mặt ở đây. Chỉ có hai cậu bé ở một mình, đứng đối diện nhau.
Lam Hi Thần mỉm cười hòa ái, nhưng bên trong lại có sự lo lắng, y cúi đầu thi lễ "Xin thứ lỗi. Ta không cố ý làm phiền người, Nhiếp công tử".
Y chuẩn bị rời đi nhưng giọng nói của thiếu niên kia vang lên ngăn cước bộ của Lam Hi Thần.
Thiếu niên dõng dạc nói, như thể cần tự mình giới thiệu "Tên ta là Nhiếp Minh Quyết. Và ngươi là Lam Hi Thần phải không?".
Lam Hi Thần lúng túng "À.....Phải! Rất vui khi được gặp Nhiếp đại công tử ".
Thiếu niên tự xưng là Nhiếp Minh Quyết nhìn y một lúc lâu mới gật đầu. Nhưng sự thiếu phản ứng của cậu ta không làm Lam Hi Thần khó chịu. Dù sao Lam Vong Cơ cũng tương tự cậu ta ở điểm này. Và rồi Lam Hi Thần nhận thấy, tầm mắt của Nhiếp Minh Quyết đang nhìn lên người mình. Không đúng! Là đặt bên hông.
Có vẻ như hành động của Nhiếp Minh Quyết dường như đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm bên hông của Lam Hi Thần. Cậu ta nhướn mày đôi chút.
"Ngươi có muốn một cuộc đọ sức không?".