"Ngươi đến từ bao giờ? Tại sao không lên tiếng?".
Câu hỏi lạnh lùng của Kim Quang Dao dứt khoát vang lên, kéo Lam Hi Thần ra khỏi dòng hồi ức. Y không dám tiến lại gần hắn, dù đứng ở một khoảng cách xa nhưng vẫn có thể thấy rõ một người thân mặc y sam màu trăng non. Gương mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng xen lẫn vài tia u uất khó có thể diễn tả bằng lời.
Lam Hi Thần do dự đáp "Ta chỉ vừa mới đến".
Kim Quang Dao quay đầu nhìn đi chỗ khác "Ngươi còn muốn đến để làm gì?".
Lam Hi Thần dợm bước tiến lên thêm ba bước chân rồi dừng lại, gọi "A Dao.....".
Kim Quang Dao cắt ngang "Ngươi lấy tư cách gì để gọi ta bằng cái tên đó?".
Lam Hi Thần mím môi, bàn tay khẽ khàng siết chặt. Dù y đã dự đoán thái độ của Kim Quang Dao đối với mình sẽ giống như lúc hắn vừa tỉnh dậy.
Trầm mặc trong chốc lát, Lam Hi Thần mới thở dài, nói "A Dao, hôm nay ta mạo muội tới gặp ngươi, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy ngươi vẫn bình an".
Kim Quang Dao đột nhiên đứng dậy, xoay người đối diện với y, cười lạnh "Bình an? Ngươi nói ta như thế này thì có thể xem là bình an hay không?".
Lúc này Lam Hi Thần mới phát giác ra tuy dáng người hắn vẫn là thấp bé gầy gò, lớp y phục rộng vậy mà cũng không che được cái thiếu khuyết ở bên trái cơ thể. Một làn gió nhẹ thổi tới khiến ống tay áo bay phất phơ trong khoảng không. Lam Hi Thần sững sờ, một chữ cũng không biết làm sao để thốt ra khỏi miệng.
Kim Quang Dao nghiến răng "Lam Hi Thần, ngươi cho rằng hôm nay ngươi tới thăm ta thì nỗi hận của ta đối với ngươi liền không cánh mà bay hay sao? Nếu như ngươi có lòng, tại sao trước nay không đến? Ta có nên khen ngươi thật đúng là không coi mình là kẻ ác không? Muốn quan tâm thì quan tâm, muốn bỏ mặc thì bỏ mặc. Nhưng ngươi có còn nhớ rõ vì sao ta trở nên thế này, và ai là kẻ đã khiến ta trở nên thế này hay không?".
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn gọi y thẳng tên, chỉ biết lần này so với những lần trước đó đều mang cảm giác oán hận nặng nề.
Lam Hi Thần cảm thấy sống mũi cay nồng, khẽ gọi "A Dao".
Kim Quang Dao giận dữ, hốc mắt hắn đỏ lên, quát "Đừng có gọi nữa!".
Tiếng quát này dùng toàn bộ sự tức giận mà truyền tải, vừa lớn vừa mãnh liệt, khiến cho Tiên Tử đang nằm im một góc cũng phải giật mình, lập tức chạy đến một chỗ khá xa nằm xuống.
Lam Hi Thần hít một hơi, nuốt sự cay đắng vào trong cổ họng, nói "Dù ngươi có hận ta đến mức nào, ta vẫn gọi ngươi là A Dao, giống như trước đây, chưa từng có thay đổi. Ta biết ngươi rất hận ta. Phải! Là lỗi của ta! Là do ta năm đó không tin tưởng ngươi ở thời điểm ngươi đã mất đi tất cả. A Dao, bao nhiêu năm nay ta đã nếm đủ mùi vị của sự dằn vặt rồi. Ta cứ ngỡ rằng ngươi và đại ca sẽ không bao giờ trở lại nữa. Nhưng khi các ngươi trở lại, ta thực sự rất vui mừng. A Dao, ngươi có tin không? Lúc tìm thấy ngươi, ta cơ hồ đã muốn khóc. Bởi vì ta không được ta có thể gặp lại một trong hai người khiến ta ân hận. Ta không màng lo lắng và phản đối của Vong Cơ, ta tâm niệm muốn cứu ngươi sống lại, tạ lỗi với ngươi. Ta không đến gặp ngươi chì vì không đủ khả năng đối diện với tội lỗi của mình, ta cũng muốn chúng ta có thời gian bình tâm trở lại. Hôm nay ta đến không hề có ý muốn khiến ngươi tức giận, ta thật sự chỉ vì lo lắng nên tới xem ngươi thế nào thôi. Xem xong rồi, giờ ta sẽ đi ngay không để ngươi chướng mắt. Còn nếu như ngươi không nhịn được, muốn trút hận lên ta ngay bây giờ thì cũng không sao cả. Ngươi có thể làm, và ta không chút oán trách ngươi".
Trời đã vào cuối thu, gió thổi rất lớn khiến cho người ta lạnh từ da thịt lạnh vào tận trong lòng. Ở nơi chân trời phía đông, một vầng trăng khuyết từ từ xuất hiện, cuối cùng leo mãi tít lên ngọn cây. Bốn phía đều tĩnh lặng, loáng thoáng có tiếng chim hỉ thước vỗ cánh bay qua. Tĩnh mà động, động mà tĩnh càng dễ khiến người ta chìm sâu vào cảm xúc.
Kim Quang Dao cười một tràng thật lạnh, chân mày giần giật mà đi tới bắt lấy cổ tay y siết thật chặt, lạnh lùng nói "Trút hận? Phải, ta chính là giờ phút này rất rất rất muốn trút hận lên ngươi. Còn không phải vì ngươi mà ta mới thành ra thế này?".
Lam Hi Thần buông lỏng hai vai, nâng Sóc Nguyệt lên, nói "Nếu đã như vậy, Sóc Nguyệt ở đây, ngươi có thể chém giết ta tùy ý. Nhưng mà, ta hy vọng một điều: Sau khi ta chết đi, ngươi có thể vì cái mạng này của ta mà xem như dấu chấm hết, buông bỏ thù hận được hay không? A Dao......".
Mắt thấy hắn mãnh liệt rút Sóc Nguyệt ra khỏi vỏ, Lam Hi Thần cũng ngưng lại câu nói. Đường kiếm trên tay Kim Quang Dao mạnh mẽ lưu chuyển, kiếm quang đâm thẳng về phía đối diện.
Lam Hi Thần nhắm mắt và chờ đợi một cơn đau cũng là dấu hiệu kết thúc tất cả.
Thế nhưng lại không có!
Vậy mà bên tai lại chỉ có tiếng trượt xước va chạm giữa kim loại với loại chất liệu mềm như vải.
Y chầm chậm mở mắt. Kim Quang Dao hai mắt vằn lên từng tia máu, hơi thở ngày một dồn dập. Sóc Nguyệt vẫn ở trên tay hắn. Chỉ là mũi kiếm thay vì đâm thẳng vào yết hầu, nó đã cắt đứt thành một đường mảnh trên cổ áo của y.
Lam Hi Thần mang ánh mắt ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, lát sau mới mấp máy môi gọi "A Dao".
Kim Quang Dao cắn môi, dùng sức ném Sóc Nguyệt văng xuống đất. Hắn siết tay, lảo đảo lùi về sau hai bước.
Tuy rằng trong cơn tức giận, nhưng hiện tại Kim Quang Dao sức lực không khác bao nhiêu so với người bình thường cho nên Sóc Nguyệt bị ném đi cũng không bao xa, mà Lam Hi Thần cũng chẳng còn tâm tình nào để nhặt lên, chỉ dợm bước về trước, một lần nữa lại gọi "A Dao".
Kim Quang Dao hơi cúi đầu, nâng một tay ôm trán, giận dữ "Tại sao? Tại sao đến cùng cực ta lại không thể ra tay giết ngươi? Tại sao lần này cũng như vậy? Tại sao tâm ta lại dấy lên một mảng hỗn độn như lúc trước?".
Lam Hi Thần cảm thấy chính mình lạc lõng. Tuy rằng không phải lần đầu nhìn thấy trước đây một Kim Quang Dao vẫn luôn trầm ổn mà nổi loạn, nhưng y lại không hề thấy lạ, giống như hắn hiện tại cùng Lam Vong Cơ lúc hay tin Ngụy Vô Tiện không còn rất giống nhau. Lam Vong Cơ từng như vậy! Nhiếp Hoài Tang cũng đã từng như vậy! Hình như là thế! Đúng! Người nào trong lúc kích động nhất cũng đều không thể kiểm soát được.
Mà cho dù là ai, tốt hay xấu, bọn họ trong mắt y đều có chung một điểm: khi bị tổn thương sâu sắc nhất, cần có một người dang rộng vòng tay an ủi. Kim Quang Dao lúc trước chính là như vậy, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không thay đổi, dầu cho hắn có hận y bao nhiêu đi nữa, càng huống chi hiện tại làm hắn bị tổn thương cũng là do mình mà ra, có hạ mình nhiều hơn nữa cũng là việc cần làm.
Rụt rè chạm vào cánh tay đang run rẩy của hắn, Lam Hi Thần khẽ gọi "A Dao".
Không ngờ Kim Quang Dao hất tay y ra, ngẩn mặt lên hét "Ngươi mau cút đi! Đừng xuất hiện trước tầm mắt ta nữa! Đừng khiến ta cảm thấy điên dại nữa!".
Một dòng thủy quang từ hốc mắt hắn chảy xuống. Từng giọt lại từng giọt thi nhau tuôn ra trên gương mặt tiều tụy. Hắn bộ dáng lại càng thêm thống khổ, từ từ ngã ngồi xuống đất, kịch liệt lắc đầu nói "Đừng để ta thấy ngươi! Mau cút đi! Cút đi!".
Lam Hi Thần hoảng loạn, trong tiềm thức mơ màng nhìn thấy vài hình bóng liền vội tiến lại gần, thấy hắn chỉ bất động khóc mà không có xua đuổi, y lấm lét nhìn xung quanh bốn phía, lay nhẹ bờ vai của hắn mà nói "A Dao ngươi đừng khóc! Ngươi khóc thì sẽ có một con báo đen hung dữ xuất hiện ăn thịt ngươi. Con báo đó rất thích ăn thịt những đứa bé hay khóc nhè. Nếu nó nghe thấy ngươi khóc thì sẽ xuất hiện, ta không biết làm sao để đuổi nó đi".
Kim Quang Dao nghe vậy, sắc mặt vặn vẹo khó coi, hất tay Lam Hi Thần ra, quát "Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy?".
Lam Hi Thần khẩn thiết "Ta nói thật mà! Hồi trước ta từng nói với ngươi chuyện này rồi. Vong Cơ và Hoài Tang đều rất sợ, ta cũng sợ nó xuất hiện lắm! Mau! Mau nín ngay đi thôi, kẻo nó xuất hiện cho bây giờ!".
Kim Quang Dao vẻ mặt đang phẫn hận cực điểm, lại đột nhiên dở khóc dở cười, chỉ chỉ ngón tay vào mặt Lam Hi Thần muốn nói gì đó lại không thành lời.
Lam Hi Thần chẳng hiểu vì sao hắn lại như vậy, rõ ràng là hắn chẳng tin lời y nói, không hề giống như Lam Vong Cơ và Nhiếp Hoài Tang khi còn nhỏ, mỗi lần khóc đều bị y mang chuyện này ra dỗ. Tất nhiên y không biết, một người là vì nhát gan cho nên mới nghe lời, còn một người chỉ vờ nghe lời để y an lòng. Sau này lớn lên thì cả hai chẳng hiểu vì sao Lam Hi Thần cứ tin mãi vào một chuyện hoang đường như thế, cứ luôn đem việc đó ra dọa bọn họ. Dù là Lam Vong Cơ, hắn cũng không thể hiểu nổi. Nhưng là lúc này, trông thấy Kim Quang Dao vì chuyện này mà thu liễm hận ý, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy nhẹ nhõm một trận.
Kim Quang Dao chỉ trỏ trong im lặng hồi lâu, mới thở dài đưa tay quệt nước mắt, lại hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở về lạnh lùng, đứng dậy nói "Ngươi đúng là so với trước đây vẫn không hề có chút thay đổi, vẫn cứ ngây ngốc tin vào những chuyện hoang đường".
Lam Hi Thần thấy hắn lại thay đổi thành một bộ dạng khác, cũng không biết làm sao cho phải nhưng vẫn đứng dậy, nắm lấy cổ tay hắn "A Dao, lúc nãy.....đa tạ ngươi. Tuy ta không biết ngươi có vì tha thứ cho ta mà không ra tay hay không, nhưng ta vẫn đa tạ ngươi, còn nữa, ta xin lỗi".
Kim Quang Dao mãnh liệt rút cổ tay về ""Đa tạ" và "xin lỗi", bốn chữ này thứ cho ta không có khả năng và cũng không muốn nhận từ Trạch Vu Quân, Lam tông chủ ngươi".
Lam Hi Thần lạc giọng "A Dao, ngươi thật sự không thể tha thứ cho ta? Ngay cả lấy mạng ta ngươi cũng không muốn? Mà không tha thứ cho ta cũng không kể gì, nhưng A Dao, ta xin ngươi, đừng mang trong lòng oán hận nữa. Đại ca không có lỗi, Hoài Tang càng không có lỗi. Lỗi đều nằm ở ta. Là ta đã không nhìn rõ sự bất đồng giữa các ngươi, ta đã không hiểu được mâu thuẫn không thể dùng vài ba lời nói cùng hành động để hóa giải, ta......".
Kim Quang Dao nghe đến hai chữ "Hoài Tang" đã bùng lên lửa hận vừa mới dần dịu tắt, quay lại túm lấy một cánh tay của Lam Hi Thần mà siết chặt, nghiến răng nghiến lợi cắt ngang "Buông bỏ? Ngươi kêu ta làm thế nào để buông bỏ? Cái gì mà hắn và Nhiếp Minh Quyết đều không sai? Có phải đại ý ngươi muốn nói tất cả là do ta đáng phải chịu hay không? Ngươi lại quên rồi, hại ta ra thế này, đâu phải ngươi không có phần? Đúng! Là chính ngươi! Chỉ vì ngươi ngay cả khi ta vào líc thảm bại nhất cũng không tin ta!".
Lam Hi Thần nói "Ta biết, ta đương nhiên biết ta có lỗi, hơn nữa lỗi của ta còn rất lớn. Nhưng mà A Dao, chẳng phải khi nãy ta đã nói ngươi hãy nên lấy mạng ta để bù đắp rồi sao?".
Kim Quang Dao nói "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Ta rất muốn một kiếm kia lấy mạng ngươi, nhưng ta lại không cách nào làm được".
Lam Hi Thần nói "A Dao".
Kim Quang Dao nói "Lam Hi Thần, ngươi có biết chỉ vì ngươi gọi ta một tiếng "A Dao" mà ta mới không cách nào giết ngươi. Tại sao ngươi không gọi ta là Kim Quang Dao hay Mạnh Dao? Tại sao ngươi lại gọi ta là A Dao để ta không cách nào nhẫn tâm được? Tại sao ngươi lại cam chịu để ta trút hận làm gì? Ngươi có biết cũng vì thái độ cam chịu dù đúng hay sai này của ngươi, mà kiếp trước ta đã không thể nhẫn tâm kéo ngươi cùng xuống quan tài hay không?".
Lam Hi Thần sững sờ nhìn chằm chằm vào con người trước mắt.
Kim Quang Dao nói "Cam chịu? Cuộc đời ta, ở kiếp trước hay là hiện tại, ta đều cực kỳ coi thường hai chữ đó. Vì cái gì mà phải cam chịu? Vì cái gì lại không thể lấy bản lĩnh để chiết sát lại những thứ buộc ta phải cam chịu?".
Lam Hi Thần nói "Nhưng A Dao à, như vậy là sai lầm".
Kim Quang Dao nói "Sai lầm? Ở trên đời này không có ai chưa từng thử qua cái gọi sai lầm. Muốn không bị người ta coi thường, một là phải có xuất thân hiển hách, hai là có mỹ mạo đa tài, còn không có hai thứ đó thì phải có tâm tư ngoan độc. Phải tâm tư ngoan độc tới mức không ai sánh kịp. Nếu không thì trong mắt mọi người, ngươi đơn giản chỉ là đồ bỏ xó còn thua cả rác ngoài đường chẳng ai muốn thu dọn".
Lam Hi Thần im lặng, khẽ thở dài một tiếng.
Kim Quang Dao cười lạnh "Phải rồi! Như ta đã nghĩ, ngươi, Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang, Lam Vong Cơ hay thậm chí là Ngụy Vô Tiện kia đều giống nhau. Không sinh ra trong gia thế hiển hách thì cũng là kẻ có bản lĩnh tự do muốn làm gì thì làm, đâu cần phải luồn cúi toan tính như ta? Thế nhưng làm sao các ngươi biết, để thực hiện những toan tính đó? Ta đã phải từng chút một đặt cược vận mệnh. Vậy mà cuối cùng, ta lại thua thảm bại".
Hắn chợt nhìn y, nghiến răng nghiến lợi "Không phải vì ta không đủ năng lực, mà là vì ta không thắng nổi một chữ".
Lam Hi Thần vẫn không dám mở miệng, chỉ có thể tiếp tục im lặng nghe hắn nói.
Kim Quang Dao thê lương cười "Ta biết trên đời này luôn có những bất công, và không một ai tránh khỏi sự những bất công đó. Nhưng.....".
Hắn cứ đứng đó, thống thiết với chữ "Nhưng" mà không hề thốt ra một từ ngữ hay một câu nào khác phía sau. Nếu nói ngôn từ là cách để xoay chuyển cảm xúc con người nhanh nhất, thì hẳn riêng một chữ "nhưng" đã đủ làm xáo trộn tâm trạng một ai đó chỉ trong một sát na. Có thể đó là một tin vui chưa kịp mừng, nghe tới chữ "nhưng" thì biết ngay sau đó là chuỗi dài vụn vỡ. Một tin buồn khiến người ta muốn ngã quỵ, lại chỉ vì một chữ "nhưng" thì đã đủ sức vực dậy tâm tình. Có điều hiện tại, chữ "nhưng" này của Kim Quang Dao không biết là xoay chuyển từ buồn thành vui, hay là từ buồn kéo thêm buồn.
Hồi lâu, Kim Quang Dao mới nhắm chặt hai mắt, lệ quang lại một lần nữa tuôn ra, nhưng không có tiếng khóc la, chỉ có tiếng nấc nhẹ. Hắn nói "Bây giờ ta sống lại thì có ích gì? Ngươi lại vì cái gì mà cứu ta rồi lại khiến ta sống như một kẻ tàn phế?".
Lam Hi Thần vội tiến lên nắm lấy vai hắn "Không! A Dao, ngươi không tàn phế. Trong mắt ta ngươi hiện tại vẫn như lúc trước, vẫn là một A Dao tài giỏi thân thiện như trước. A Dao, nghe lời ta, bĩnh tâm lại, buông bỏ tất cả đi có được không? Nếu cứ giữ mãi thù hận trong lòng, ngươi cũng không cảm thấy thoải mái gì có phải không?".
Kim Quang Dao như người mất hồn, kịch liệt lắc đầu "Ta không biết! Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe nữa!".
Lam Hi Thần nhẹ nhàng ấn hắn ngồi xuống chiếc giường tre, khẽ thở dài "A Dao, ta biết ngươi hiện tại vẫn chưa chấp nhận, nhưng nếu như ngươi có thể kìm lòng không lấy mạng ta, thì cũng nên mở rộng lộng xóa bỏ thù hận. Như vậy không chỉ là với mọi người, ngay cả bản thân ngươi mà nói cũng không phải là không tốt".
Kim Quang Dao không nói gì, chỉ lặng im nhắm chặt mắt.
Lam Hi Thần cũng không nói.
Hai người cứ thế yên lặng cho đến khi bình minh xuất hiện. Một mảng ráng hồng nhạt nổi lên ở phía cuối chân trời. Tiên Tử đang nằm một góc bỗng nhiên vểnh tai, đứng dậy hướng về phía trước ngõ vài tiếng, đuôi vẫy không ngừng. Lúc này hai người mới phát giác ra trời đã tờ mờ sáng, hai người cả đêm không ngủ, nói chuyện rồi lại khóc đến không phát hiện một đêm liền trôi đi nhanh như vậy. Xa xa cũng truyền tới hai đạo âm thanh quen thuộc.
"Kim tông chủ đừng nên tức giận, ta nghĩ Giang tông chủ chủ chắc là đi săn đêm ở những vùng phụ cận mà thôi".
"Không tức giận? Ta sao lại không tức giận? Lần này để ta gặp được, ta nhất định sẽ quậy một trận cho hắn biết".
Kim Quang Dao như nói trong vô thức "Nghe tiếng có phải là A Lăng?".
Lam Hi Thần đáp "Ân".
Kim Quang Dao lẩm bẩm "Đứa nhỏ này, bao năm qua vẫn không thay đổi".
Kim Lăng vừa tới liền miễn cưỡng chào hai người, Lam Tư Truy ngược lại vô cùng lễ phép. Tiên Tử vừa trông thấy chủ liền ngoắt đuôi chạy tới, nhưng do tâm tình Kim Lăng đang không tốt, con chó vừa đến gần liền bị ăn chửi.
"Cút! Bổn tông chủ đang bực mình. Còn quấn lấy, ta làm thịt ngươi bây giờ!".
Tiên Tử tội nghiệp không hiểu được sao hôm nay chủ nhân lại vô cớ trút giận lên nó, cụp tai xuống một cách đáng thương, chạy lủi thủi tới bên chân Lam Tư Truy. Cùng săn đêm với nhau khá lâu, con chó này đối với Lam Tư Truy cũng tính là thân thiết.
Kim Lăng thấy thế càng thêm đổ quạu "Hay lắm! Mới mắng ngươi có mấy câu, ngươi liền đi nhận chủ khác. Được rồi, có giỏi ngươi theo hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn đi. Chớ có đi theo ta nữa!".
Lam Tư Truy lúng túng "Kim tông chủ đừng nói thế!" đồng thời đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía trưởng bối nhà mình.
Lam Hi Thần cười khổ "Kim tông chủ, không biết vì cớ gì ngươi lại tức giận? Đến cả ái khuyển Tiên Tử hôm nay cũng không được cho qua?".
Kim Lăng hậm hực "Còn ai ngoài ông cậu tốt tính của ta?".
Lam Hi Thần và Kim Quang Dao không hẹn mà cùng ngẩn ra không hiểu. Giang Trừng tuy rằng khó tính hay mắng Kim Lăng, nhưng bình thường nếu Kim Lăng không cãi thì cũng tìm một chỗ tập kiếm xả giận, nhưng hôm nay thái độ Kim Lăng như vậy thì chắc chắn là cậu cháu hai người cũng phải xảy ra mâu thuẫn gì đó lớn lắm.