Bắt đầu từ đêm hôm đó, không có ngày nào Lam Hi Thần không đến tấu đàn, dẫu cho có vài đêm không có một vở diễn nào. Lưu đại nương tất nhiên vẫn giữ lời hứa, cho buông màn rũ xuống nơi Lam Hi Thần ngồi. Ban đầu Mạnh Dao còn khó chịu, sau đó cũng thôi không nói nữa.


Theo lời của hắn, người đến Trường Xuân hội quán ngày càng đông mà chủ yếu là ngồi ở tây lầu nghe đàn. Dần dần đã có người muốn tiến tới chỗ màn trướng kia để xem mặt vị nhạc công sau bức màn, còn hỏi Mạnh Dao và Lưu đại nương rất nhiều thứ, đại khái là "Người mới sao?", "Bao nhiêu tuổi rồi?", "Sau lại che màn lánh mặt?"....Mạnh Dao thì tìm cách giả lả nói sang chuyện khác. Còn Lưu đại nương thấy khách ùn ùn kéo tới như vậy, lượng bạc mỗi đêm thu về so với một người của Hoa Tiên các kiếm trong một đêm còn nhiều hơn gấp bội, thế là miệng không ngừng tán thưởng Lam Hi Thần, nói y cái gì mà chính là đại phú đại quý nhân của bà ta.


Đám người ở Hoa Tiên Các nghe được mấy câu đó, chỉ biết âm thầm nhìn Lam Hi Thần bằng ánh mắt ghen ghét xen lẫn lo lắng, nhưng chẳng ai mở miệng nói ra câu nào vì ái ngại Mạnh Dao đang quản lí toàn hội quán. Duy chỉ có Thịnh Vỹ lá gan so với đám người kia lớn hơn một chút. Những lúc hai người chạm mặt, hắn sẽ dùng cái giọng điệu hờn lẫy mà nói mát rằng "Coi bộ ngươi càng ngày càng được người ta để ý. Này, tính bao giờ thì rời đi đến Liên Hoa Ổ? Hay cũng muốn trở thành người của Hoa Tiên các luôn rồi?".


Lam Hi Thần vốn thật thà, ngẫm nghĩ một hồi để suy diễn ẩn ý của hắn, sau đó liền cười xòa, nói "Chắc là ta sẽ làm người của Hoa Tiên Các, nếu có thể ở gần với mọi người thì chẳng phải thêm người thêm vui sao?".


Thịnh Vỹ ngẩn ra hồi lâu, sau đó lại bày ra cái vẻ tức giận như thường, phất tay áo hậm hực rời đi.


Lam Hi Thần cảm thấy trong lời nói của mình đâu có gì sai? Chẳng phải hắn muốn hỏi mình có muốn được ở chung với bọn hắn hay không sao? Y trả lời như vậy đã hợp lý quá rồi còn gì? Thế mà tại sao hắn lại tức giận?


Thật là khó hiểu!


Lam Hi Thần liền đem chuyện đó đi hỏi Mạnh Dao, đến lượt hắn cũng khiến y khó hiểu, chính là thiếu điều muốn chắp tay bái phục Lam Hi Thần, nói y thật là....thông minh.


Ở một thời gian khoảng nửa tháng, rốt cuộc Lam Hi Thần cũng hiểu được cái gì gọi là kỹ quán, cái gì gọi là kỹ nữ tiểu quan rồi cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt.


Nguyên lai có một lần Thúy Vi làm rơi chiếc trâm ngọc, Lam Hi Thần nhặt được muốn đem trả lại cho nàng ta nên đi thẳng lên gian lầu luôn đóng kín cửa gọi là Hoa Tiên Các. Bởi vì cửa phòng nào cũng giống như phòng nào mà cũng là lần đầu tiên y đặt chân đến cái gian lầu này, ngó tới ngó lui vẫn không biết được đâu là phòng của Thúy Vi. Tình cờ nhìn thấy trước cửa một căn phòng ở cuối dãy có kê một chậu tường vi màu xanh. Lam Hi Thần suy diễn một hồi, cảm thấy nếu Thúy Vi lấy tên trùng với loài hoa kia thì có lẽ là nàng ta cũng thích loài hoa đó, vì vậy mới trồng một chậu trước cửa phòng. Sáu bảy phần cảm thấy kia nhất định là phòng của nàng ta, thế là đi một mạch tới đó, e dè một lúc mới dám đưa tay định gõ cửa. Ấy vậy mà lúc đó trong phòng kín cửa kia truyền đến mấy đạo âm thanh rất.... quái dị, giống như tiếng giường rung lắc dữ dội. Lam Hi Thần càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, rồi bất chợt có tiếng nữ nhân bên trong hô lên một câu "Đại nhân, ngươi ta mạng cho ta, ta sắp chịu hết nổi rồi!".


Lam Hi Thần nhận ra đó là giọng của Thúy Vi. Giọng điệu thất thanh như thế này, bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện! Chắc chắn là có kẻ đang đánh đập nàng ta. Vậy là y không do dự mở luôn hai cửa, hét "Là kẻ nào mà lỗ mãng như thế? Ra tay đánh nữ nhân ngươi có biết xấu hổ không?".


Một giây sau Lam Hi Thần mới ngờ ra kẻ xấu hổ phải là y mới đúng!


Bốn con mắt trong phòng hướng ra nhìn trân trối con mắt ngoài cửa. Còn Lam Hi Thần bên này lại cứng đơ như tượng nhìn cảnh trong phòng. Trái ngược lại với hình ảnh một gã to con râu ria lổm chổm sẽ túm đầu đá đạp nữ nhân, thế nhưng....cả hai người đều ở trên giường mồ hôi đầm đìa, còn có một chiếc áo nhỏ màu đỏ thêu hình uyên ương thì đang treo trên dây lưng của một tên râu ria bặm trợn. Tuy rằng trên người cả hai có một chiếc chăn dày phủ lại nhưng nhìn kiểu nào cũng thấy đây là cảnh tượng cực kỳ ướt át!


Nếu là một cô nương bình thường mà bị bắt gặp cảnh này, hẳn là đã sớm hét lên rồi trốn vào trong chăn, nhưng Thúy Vi là nữ nhân chốn thanh lâu và cũng như mọi nữ nhân thanh lâu khác, nàng ta không có chi là mắc cỡ, ngược lại còn cười tủm tỉm, hỏi "Thư Nhuận công tử tìm ta có chuyện gì sao?".


Lam Hi Thần giật mình. Đại khái chưa từng thấy qua cảnh nam nữ thân mật cho nên lúc này không sao tránh khỏi hoang mang cùng kinh ngạc, lắp bắp "Ta....ta... đúng rồi, ta đến trả lại cho cô nương cây trâm, lúc này cô nương vừa đánh rơi".


Rồi cũng không đợi nàng ta nói có phải trâm của mình hay không, Lam Hi Thần đứng từ ngoài ném cây trâm lên giường, sau đó nhanh như một cơn bão đóng sầm cửa phòng lại rồi đi một mạch, sau lưng vậy mà còn nghe tiếng Thúy Vi cất lời quyến rũ "Khách nhân, nước bọt của ngươi rơi xuống cổ của ta hết rồi, chúng ta tiếp tục đi, đừng để ý đến hắn".


Mấy lời sau Lam Hi Thần không đủ bản lĩnh để nghe, vội vã ôm mặt chạy thẳng xuống lầu, bất thình lình đụng phải một cái thân khiến cả hai suýt nữa cùng té nhào xuống, định thần lại mới phát hiện đó là Mạnh Dao. Hắn đang đi cùng Liễu Yến, trên tay còn ôm một xấp vải.


Thấy sắc mặt Lam Hi Thần khó coi, Mạnh Dao liền hỏi "Thư Nhuận huynh, ngươi làm sao thế? Mặt mày ngươi xanh mét, đừng nói với ta ngươi nhìn thấy quỷ đó chứ?".


Lam Hi Thần thật muốn hét lên: Cái ta thấy so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều! Chính là câu đó, nghĩ thế nào cũng không dám nói ra.


Liều Yến nghi hoặc nhìn y rồi lại nhìn dãy phòng đóng kín cửa, bất chợt che miệng cười khúc khích, nói "Ta hiểu rồi, xem ra Thư Nhuận công tử chắc là lần đầu thấy qua "chuyện đó" phải không?".


Đối với một người tới mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn chỉ biết quy quy củ củ câu kinh dòng kệ, chỉ cho rằng nam nữ có thân mật thì cùng lắm là nắm tay, ai biết được là còn có....còn có.....


Lam Hi Thần thật sự không dám nghĩ tiếp nữa. Dù Liễu Yến nói người ở những chỗ này như chẳng hề coi trọng lễ tiết mỹ tục gì đó. Nàng ta còn giảng giải kỹ nữ tiểu quan chính là đem tấm thân này ở dưới thân người khác làm trò vui để kiếm tiền, dù đó có là một lão già thì cũng phải tuân theo, người ta muốn lmaf gì thì mình phải làm cái đó. Lam Hi Thần nghe một hồi mà đầu óc vẫn cứ rối mù, nhưng về sau mỗi lần chạm mặt Thúy Vi, Lam Hi Thần chỉ ước mình đào được một cái lỗ trốn ngay xuống đó. Để trấn an nỗi hoang mang ấy, Lam Hi Thần quán niệm một câu chuyện trong kinh Phật.


Chuyện ấy kể rằng trong hàng đệ tử của Đức Phật có một vị tên là A Nan, còn được biết đến với danh xưng "Đa Văn đệ nhất tôn giả", dưới A Nan lại có vô số đệ tử khác, trong đó có một sa di tên là Tỏa Đạt Già. Bởi vì A Nan thu nhận đồ đệ là sau khi Đức Phật nhập Niết Bàn năm mươi năm, con đường truyền đạo của ông và các đệ tử hàng thứ nhất của Đức Phật đã hoàn thành xong cho nên A Nan lựa chọn ẩn cư trong một rừng trúc. Sa di Tỏa Đạt Già là do A Nan tình cờ nhặt được trong một đêm mưa ở bìa rừng, khi ấy hắn chỉ là một đứa bé còn nằm trong tã lót.


A Nan dạy dỗ hắn cho đến khi trưởng thành cùng với một số đệ tử thân tín khác ở trong rừng, chưa một lần xuất hiện bên ngoài cho nên trong suy nghĩa của sa di Tỏa Đạt Già, mọi thứ đều chỉ là hư ảo qua lời dạy của thầy. Có một hôm Tỏa Đạt Già được A Nan dẫn xuống núi để nhìn chư tăng hành lễ khất thực, lúc đi ngang qua một con suối, Tỏa Đạt Già có lòng liền mời thầy ngồi xuống nghỉ ngơi, bản thân thì chạy đi lấy nước cho thầy. Nhè đâu ở góc khuất của bờ suối lúc ấy có một cô gái đang cởi trần mà tắm. Tỏa Đạt Già lần đầu nhìn thấy người khác giới, nhìn không chớp mắt, mãi cho đến khi cô gái kia vớ lấy tấm áo mặc vào người đi mất dạng, Tỏa Đạt Già phải mất một lúc lâu mới nhớ nhiệm vụ của mình, vội vã múc nước đem về. A Nan thấy trò đi lâu nên lo lắng hỏi thăm, Tỏa Đạt Già cũng rất thật tình kể lại sự việc vừa nhìn thấy cho thầy nghe. A Nan vừa nghe xong liền hốt hoảng kéo trò ngược trở vào núi. Tỏa Đạt Già không hiểu nguyên nhân, A Nan liền nói "Thứ con vừa thấy chính là một loại ma quỷ, nếu còn tiếp tục nghĩ đến nó thì có ngày con sẽ bị ý niệm dẫn dắt mà phá giới. Khi đó cũng sẽ bị phạm vào Ngũ tội* chịu đọa vào A Tỳ Ngục. Hãy luôn nhớ lấy lời ta dặn".


*Ngũ tội trong thuyết nhà Phật là: giết cha, giết mẹ, giết A La Hán, làm thân Phật ra máu, phá hòa hợp Tăng.


Tỏa Đạt Già mới đầu nghe thầy nói thì cũng sợ hãi nên vâng vâng dạ dạ, ai ngờ mãi về sau cũng không quên được hình ảnh thiếu nữ lưng trần kia mà không ccsh nào tu hành. Đến khi qua đời, A Nan ở cõi Tây Phương đợi mãi không thấy đệ tử nhỏ nhất của mình đâu, liền dùng nhãn quang tìm kiếm, mới phát hiện Tỏa Đạt Già vì chấp niệm với nữ sắc mà không giữ được tâm niệm đã phá giới luật, cuối cùng sau khi chết mà bị đọa vào A Tỳ Ngục. Khi ấy A Nan đã than thở "Công tu hành bỗng chốc hóa ra tro!". Ngài cứ tưởng hắn sẽ giống ngài thoát được nạn Ma-đăng-già*, vậy mà kết cục lại khiến người tu hành khác phải tiếc nuối.


*Huyền tích Ma-đăng-già là một trong những câu chuyện rất nổi tiếng của Phật giáo và là nguồn gốc ra đời của bài chú Lăng Nghiêm (Ai muốn biết rõ thì google tài trợ nha).


Tất nhiên Lam Hi Thần sẽ cố gắng giữ ý niệm của mình, y không muốn bản thân sẽ trở thành một Tỏa Đạt Già thứ hai. Từ đó trong đầu Lam Hi Thần lúc nào cũng là dòng chữ của ba ngàn gia quy nối liền nhau không dứt. Và cũng may, Lam Hi Thần trước giờ chí ít cũng chưa từng mặn mà với nữ sắc, chuyện trần tục kia rốt cuộc cũng là suôn sẻ mau chóng áp chế được vào quên lãng.


Ở nơi phồn hoa mỹ lệ, không khí rộn ràng không có sự yên tĩnh như Vân Bình này, những chuyện thị phi rắc rối luôn luôn xảy ra, cũng chẳng tha cho cho ai. Người đời vẫn luôn xem đó như là một loại nghịch cảnh, nhưng nghịch cảnh kia gieo trúng người Lam Hi Thần thì quả là một loại nghịch cảnh "đặc biệt".


Chớp mắt đã đến Nguyên Tiêu. Đối với Lam Hi Thần mà nói, Nguyên Tiêu năm y mười tám tuổi là Nguyên Tiêu cô đơn nhất, nhớ nhà nhất nhưng vẫn chưa đến mức thống khổ bi thương nhất bằng Nguyên Tiêu của hai mươi bốn năm sau.


Hôm ấy Lam Hi Thần như thường lệ vẫn tấu đàn trong hồng trướng ở đại sảnh, chỉ là hôm nay trừ lầu một và lầu hai ra, ở đại sảnh chỉ có duy nhất một vị khách. Tất nhiên giương oai như thế còn ai ngoài tiểu bá vương thành Vân Bình là Chu Dương Bá?


Lúc chiều khi có một hạ nhân từ Chu phủ đến báo, Mạnh Dao liền ra lệnh cho chuẩn bị mọi nơi hết sức trang hoàng, lại treo thông báo hôm nay Hoa Tiên Các sẽ không tiếp bất cứ ai. Đó là quy định. Mỗi khi Chu Dương Bá đến, các kỹ quan ở Hoa Tiên Các đều phải thanh tẩy thật sạch sẽ bằng cách trong ngày hôm đó không tiếp bất cứ vị khách nào, cho dù đến cuối cùng vẫn chỉ có Liễu Yến là người được chọn nằm trong lòng Chu Dương Bá. Những người khác thì ngồi vây quanh nhưng tuyệt nhiên không dám hành động, chỉ có thể gần nhất mà đưa ánh mắt lúng liếng quyến rũ nhìn hắn. Mạnh Dao hôm nay cũng đã đặc biệt căn dặn phủ thêm hai lớp màn ở chỗ Lam Hi Thần tấu đàn, còn dặn y dù có thế nào cũng không được bước ra gặp Chu Dương Bá. Dĩ nhiên Lam Hi Thần cũng chẳng muốn phiền phức, Mạnh Dao không cần dặn thì y cũng chả muốn nhìn mặt tên hoa hoa công tử* kia làm gì.


*kiểu như playboy thời nay.


Từ bên trong ba lớp màn nhìn ra, tuy không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy người được gọi là tiểu bá vương kia mặt mũi cũng không đến nỗi nào. Trong ánh đèn, hắn tay trái ôm eo Liễu Yến, tay phải cầm ly rượu liên tục đưa bên môi, cười cười nói nói với những hoa tiên vây quanh. Thỉnh thoảng hắn sẽ thốt ra một câu tò mò hay khen ngợi người đang tấu đàn phía sau hồng trướng, chỉ là khi ấy, Liễu Yến liền nói một câu gì đó lôi kéo Chu Dương Bá lảng sang chuyện khác.


Tiệc đang vui đến quên trời quên đất, vậy mà từ bên ngoài cửa lớn có một nhóm người đi vào, bộ dáng người đi đầu vô cùng hùng hổ. Lam Hi Thần ngưng đàn, Liễu Yến đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay Chu Dương Bá, cùng đám người xung quanh cúi đầu quỳ rạp xuống. Còn Chu Dương Bá trông thấy liền bình thản gọi "Phụ thân sao lại đến đây?".


Ồ, hóa ra là đi chơi bời, xui xẻo lại bị cha mình tới lôi cổ về!


Nam nhân đứng đưa lưng về phía hồng trướng nên Lam Hi Thần không thấy rõ mặt, chỉ nghe giọng điệu mang đậm chất giọng của người lớn tuổi còn phảng phất mấy tia tức giận, mắng một tràng "Xú tổ tông, cha ngươi còng lưng tạo ra sản nghiệp để cho ngươi, ngươi còn không biết thương ta mà ra sức gìn giữ, ngược lại suốt ngày đến chốn trà đình tửu điếm ngao du, để cho vợ ngươi ở nhà đau lòng sinh bệnh. Bây giờ còn không cho ta được một đứa cháu nội mà ngươi còn ở đây hưởng lạc, ngươi muốn lão phu tức chết có phải không? Mau theo lão phu về nhà".


Từ cách nói chuyện, hẳn đây chính là Chu tông chủ của Chu phủ, Chu Hạo Tân.


Chu Dương Bá nói với giọng bất mãn "Tưởng gì, nếu là chuyện về ả nữ nhân kia thì ta không muốn về nhà đâu, ta còn để cô ta ở lại Chu phủ đã là may cho cô ta lắm rồi".


Chu tông chủ hậm hực "Ngươi nói linh tinh cái gì đó? Có phải là bị đám hồ ly ở đây mê hoặc rồi không?". Đoạn liền đi tới, đạp một đạp lên vai Liễu Yến khiến nàng ta ngã lăn ra kêu ré lên một tiếng. Lão chỉ vào mặt nàng ta, nói "Ta biết ngay mà, chắc chắn là con hồ ly này bỏ bùa mê cho ngươi, nhất định trong lòng đang mưu tính làm thế nào để bước chân vào cửa Chu phủ".


Liễu Yến lại vội cúi đầu, rấm rức nói "Chu tông chủ, tiện thiếp không có ý đó. Tiện thiếp là thật lòng với.....".


Chu tông chủ hừ lạnh một tiếng, cắt ngang "Thôi im đi, chớ có làm bộ khóc lóc trước mặt ta. Nếu không do ngươi, con trai ta đâu có hư hỏng tới mức này?".


Lam Hi Thần càng nghe càng cảm thấy lời nói của Chu tông chủ kia có phần quá đáng, trước đây thế nào thì Lam Hi Thần không biết, nhưng từ khi biết Liễu Yến đến giờ, y chưa từng thấy nàng ta thân mật với bất kỳ ai. Rõ ràng là do lão ta không biết dạy con lại còn đổ lỗi cho người khác, đúng là không lạ khi tại sao Chu Dương Bá lại thành kẻ hư hỏng như vậy.


Còn Liễu Yến bị nói một hồi chẳng biết xoay sở làm sao, mãi một lúc mới dám lén níu áo Chu Dương Bá, khẽ gọi hắn bằng âm thanh ảo não thê lương một tiếng "Công tử".


Chu Dương Bá căn bản lại không để ý tới nàng ta, vẫn thản nhiên ngồi uống rượu, cho đến khi Chu tông chủ một lần nữa kêu gã theo lão về nhà, gã liền phát cáu, quát "Phiền phức quá, ta không về. Cả ngày ở nhà đi ra đi vào nhìn một con đàn bà tàn tạ suốt ngày chỉ biết khóc la, còn không bằng ở đây hưởng lạc".


Chu tông chủ chừng như đã quen nhịn thằng con này, thấy gã nổi giận liền giọng nói có điểm nhân nhượng "Chớ có cãi bướng! Ngươi bây giờ ghét bỏ thê tử mình, đến tên của nó cũng không chịu gọi, câu nào câu nấy đều gọi nó là con đàn bà này nọ, nhưng ngươi chớ quên con đàn bà đó là do cha ngươi cưới về cho ngươi, nhà của cô ta là chỗ có tiếng, mà hơn hết, đứa cháu đầu tiên của Chu gia còn không phải do người mà mất hay sao? Ngươi không để ý mặt mũi của ngươi thì cũng nên để ý đến mặt mũi của ta một chút. Nếu ngươi muốn ăn chơi cho thỏa thích, được thôi, chỉ cần ngươi cho ta một đứa cháu nội, những chuyện về sau tùy ngươi làm".


Chu Dương Bá đang định mở miệng thì đã bị Chu tông chủ chặn lời "Tất nhiên, mẹ của đứa nhỏ không thể là bất kỳ ai trong đám kỹ quan ở đâu, người ở bên ngoiaf là ai cũng được thậm chí là ăn mày. Chí ít, một nữ nhân ăn mày hãy còn sạch sẽ hơn nhiều".


Lời của lão vừa dứt, trong đám người đang quỳ sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, nhất là Liễu Yến. Nàng ta cắn chặt môi, khẽ nghiến răng với vẻ bất phục.


Chu Dương Bá không trả lời mà lẳng lặng ngồi tựa vào ghế, Chu tông chủ thấy thằng con ngang bướng như vậy chỉ còn nước tức giận mà rời đi.


Đại sảnh lúc này tĩnh lặng tột cùng, ngay cả tiếng nổ lốp bốp của vụn trầm hương trong lò cũng có thể nghe thấy rõ. Mọi thứ giống như một cơn mơ, Chu tông chủ thì dường như chưa từng tới đây vậy.


Liễu Yến đoán là không cam tâm, lê đầu gối tới bên chân nắm chặt gấu áo Chu Dương Bá mà cất tiếng van nài "Công tử, phụ thân ngươi tuổi cao nên hồ đồ, nhưng người thì không thể hồ đồ được! Chẳng lẽ ngoài ả phu nhân kia của ngươi ra, ta lại không sinh được cho ngươi một đứa khác sao? Công tử, hay là chúng ta.....".


Nàng ta còn không có nói xong, Chu Dương Bá liền gạt tay nàng ta ra, gắt "Im đi! Bản công tử mất cả hứng rồi".


Giọng của Liễu Yến trở nên hoang mang "Công tử".


Khó có thể tin được, Chu công tử trong mắt nàng là một người luôn ôn nhu ngọt ngào lại là lần đầu lớn tiếng như thế. Đám người xung quanh lại có kẻ thầm cười, lại nghĩ nàng ta dù được yêu thương bao nhiêu lâu nay, Chu Dương Bá rồi sẽ có lúc cũng thấy chán. Mọi người đều đồng một suy nghĩ: Chẳng qua là chơi đùa, lại còn xem là tình cảm ân ái mà sinh con, thật là quá sức nực cười!


Liễu Yến bị bỏ qua một bên, nhưng những kẻ khác thì lại xem đó là cơ hội cho mình.


Nam nhân vào chốn thanh lâu hưởng lạc đều giống nhau ở chỗ: tâm vĩnh viễn không ở yên. Vừa hất bỏ người này thì đã ngay lập tức thân mật với người khác. Mà người dành lấy sự chú ý của Chu Dương Bá lúc này chính là Thịnh Vỹ.


Nhìn thấy Liễu Yến đau khổ ngồi một bên, còn kẻ bá vương kia thì tiếp túc đắm chìm trong thế giới của gã, lại thêm cái hành động ngỗ ngược đối với Chu tông chủ lúc nãy, Lam Hi Thần cực kỳ chướng mắt.


Ngón tay theo ý thức chệch một dây đàn, kẻ đang cười giỡn bên ngoài khẽ "úi chao" một tiếng, sau đó thì ôm lấy đầu than đau.


Coi như mượn âm luật cho ngươi một bài học!


Lam Hi Thần xen kẽ chệch hướng nhịp đàn, khiến cho Chu Dương Bá thi thoảng cứ ôm đầu than đau không biết đầu gã hôm nay bị cái gì, cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi nào Lam Hi Thần thấy hài lòng mới thôi.


Theo thường lệ khi đã đến giờ Tuất, Lam Hi Thần sẽ dừng đàn trở về Lục Sắt cư. Hôm nay y cũng làm như thế, nhịp cuối cùng kết thúc, Lam Hi Thần cũng thu tay lại, đứng lên chuẩn bị rời đi. Tuy rằng Lam Hi Thần cố ý pha chỉnh tạp âm khiến Chu Dương Bá bị thanh điệu đánh vào đầu, nhưng rốt cuộc nhạc khúc y tấu lên vẫn là một loại tuyệt kỹ. Chu Dương Bá đang thả mình trong điệu nhạc lại bị sự ngưng trệ đánh động, liền bực mình nói "Tại sao không tấu nữa?".


Lam Hi Thần nhàn nhạt nói "Bổn phận của tại hạ đã hết, xin được phép cáo lui".


Chu Dương Bá lớn tiếng "Cái gì mà bổn phận? Ngồi xuống, tiếp tục đàn cho ta".


Lam Hi Thần cũng chẳng thèm nể nang gì gã, lạnh lùng nói "Xin thứ lỗi, tại hạ không nghe nói sẽ tấu thêm quá giờ Tuất".


Chu Dương Bá quát "Ngươi.....".


Thịnh Vỹ nũng nịu "Công tử có điều chưa biết, hắn là nhạc công mới đến, được Mạnh phó sứ cất nhắc nên mới được đưa ra tấu đàn. Thật ra chuyện này cũng không có gì khó, nếu công tử muốn nghe, có thể kêu hắn ở lại, Thịnh Vỹ sẽ giúp công tử đi nói với Mạnh phó sứ một tiếng".


Liễu Yến đanh giọng "Mạnh phó sứ sẽ không chịu, nên để hắn rời đi là tốt nhất".


Thịnh Vỹ cười khúc khích "Yến tỷ tỷ nói gì lạ vậy? Công tử thích thì phải chiều, có lý nào lại ngăn cản? Yến tỷ tỷ hầu hạ công tử lâu như vậy, không lý nào mà không hiểu được điều này".


Không nghe Liễu Yến trả lời, nhưng không khí bên ngoài chừng như thoáng cái đã trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.


Chu Dương Bá lúc này đã ngà ngà say, loạng choạng đứng dậy tiến về phía hồng trướng, mà Lam Hi Thần cũng vừa vặn kịp xoay lưng rời đi. Mặc kệ Chu Dương Bá la hét và đám người xung quanh gọi, y vẫn cứ thản nhiên trở về Lục Sắt cư, trong lòng suy mẩm hành động coi thường đó chắc chắn đã chọc cho tên bá vương kia một trận tức chết liền cảm thấy vô cùng hài lòng.


Quả nhiên ngày hôm sau, Chu Dương Bá đích thân đến Lục Sắt Cư đòi gặp kẻ chán sống đêm qua dám coi thường lệnh của gã. Để tránh rắc rối lôi thôi, Mạnh Dao đề nghị Lam Hi Thần lấy bột son rồi đất bùn quết lên mặt, trông như người bị đậu mùa rồi mới ra gặp Chu Dương Bá. Cũng vì không muốn phí sức đôi co với tên đáng ghét kia, Lam Hi Thần đành hi sinh khuôn mặt của mình một chút. Chu Dương Bá vốn đang muốn xả một tràng mắng chửi, dè đâu gặp trúng một tên mắc bệnh đậu mùa khiến cho gã sợ bị lây bệnh, mời vừa thấy thôi thì đã lập tức chạy ngược ra đại sảnh. Lam Hi Thần nhìn cái bộ dáng cuống quít của hắn mà nhịn không được cười khúc khích.


Chu Dương Bá ở lại Trường Xuân hội quán ba ngày liền rồi mới về nhà. Trong hai ngày đó, hắn cả ngày lẫn đêm đều dành hết người của Hoa Tiên Các hầu hạ. Liễu Yến từ sau lần trước đã bị hắn chính thức lãng quên, thay vào đó được chú ý nhất chính là Thịnh Vỹ. Hắn thì ngày càng đắc ý, bắt đầu không coi ai ra gì, đến cả Lưu đại nương còn phải sợ hắn như sợ cọp.


Còn Liễu Yến thì cứ buồn bã không nguôi, nàng có lần còn nhờ Mạnh Dao giúp mình mua một loại thuốc giúp nữ nhân sớm có con. Nàng đã mù quáng tới mức tin rằng nếu có con, Chu Dương Bá nhất định sẽ cãi cha bỏ vợ đón nàng vào phủ. Mà những lần Liễu Yến cầu xin như thế, Mạnh Dao như biến thành một người khác. Hắn không ngừng mắng nàng là ngu ngốc, là dại dột đi tin vào thứ mộng ảo vĩnh viễn không thể trở thành thực, nhất là tin vào một gã đàn ông bạc tình bạc nghĩa như Chu Dương Bá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play