Ngoài dự liệu, Thiết Thử đứng im xem từ nãy đến giờ mới vỗ tay bôm bốp, cười đắc thắng "Không tệ, thân thủ cũng khá tốt, chỉ đáng tiếc so với bọn quỷ thể này thì hai ngươi vẫn còn non lắm".
Hai quỷ thể ấn mạnh Lam Hi Thần và Kim Lăng muốn để cả hai quỳ xuống, thế nhưng lòng tự tôn của bọn y tuyệt không cho phép điều đó xảy ra nên cố dùng chút sức lực còn lại gắng gượng mà phản kháng. Chỉ là lúc này lực của quỷ thể so với sự phản kháng của cả hai mạnh hơn rất nhiều, đầu gối vì thế mà hơi khom xuống lưng chừng. Thiết Thử không muốn đợi lâu, ra hiệu với quỷ thể một cái, chúng liền toàn lực ấn mạnh xuống lần nữa. Lực dồn ép cộng thêm lực phản kháng khiến Lam Hi Thần và Kim Lăng dù không bị ấn quỳ xuống thì cũng phải ngồi bệt xuống đất. Trong lúc cử động, Liệt Băng từ trong tay áo Lam Hi Thần rơi ra, lăn đến chân của Thiết Thử.
Gã cầm ống tiêu ngọc lên ngắm nghía, sau đó vỗ vỗ vào lòng bàn tay, trên mặt lộ vẻ cười cợt, nói "Hai ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân tu được chút tiên lực bản lĩnh, thế nhưng mức độ ngoan cố lại vượt tầm cả căn lực....Ơ kìa! Sao lại ỉu xìu vậy, ban nãy còn hung hăng phản kháng lắm kia mà?".
Lam Hi Thần không để ý đến hắn, ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác. Đám người Yêu tộc bên kia cũng đã bị khống chế từ bao giờ. Rốt cuộc vẫn là Kim Lăng nhịn không được, khinh xuy nói "Muốn chém muốn giết thì làm lẹ đi! Đừng nhiều lời làm bẩn lỗ tai của ta!".
Thiết Thử bật cười sang sảng, vỗ vỗ tay, nói "Hay lắm tiểu tử, ta thích cái sự ngông cuồng ngu ngốc này của phàm nhân các ngươi rồi đó! Có điều sự ngông cuồng này lại không đúng lúc đem tới bất hạnh cho các ngươi".
Gã bước đến gần Lam Hi Thần, vươn tay nắm lấy cằm y nâng lên, đáy mắt hiện ra một tia thích thú "Thế nào hả mỹ nhân, rơi vào tay ta rồi ngươi có sợ không?".
Lam Hi Thần giãy khỏi tay gã, cười nhạt "Sợ? Ta việc gì phải sợ? Chẳng qua giống như đi săn đêm gặp xui xẻo bị chó cắn chết có khác gì? Nhưng mà nếu bị chó cắn chết thì cũng thôi, chết ở trong tay một kẻ như ngươi thật sự là việc rất không đáng nhất trong đời ta!".
Thiết Thử mím môi nhìn y chằm chằm, lát sau mới cười cợt "Nói hay lắm! Xem ra lá gan của mỹ nhân rất là lớn!". Gã ngồi xổm xuống đối diện y, tấm tắc nói "Ta chưa từng thấy qua người nào của Nhân giới giống như mỹ nhân đây, dù rằng ta đây đã kinh qua vô số kẻ, thậm chí đã ngay cả ái thê đã chết của ta cũng không giống ngươi. Một người sở hữu dung mạo tuyệt mỹ và cả tính cách, thật khiến cho người ta sinh lòng muốn sở hữu. Chẳng trách khi xưa ái thê của ta vì mỹ nhân mà mất mạng. Có điều.....".
Gã vươn tay muốn vuốt má lại bị Lam Hi Thần né đi, rốt cuộc tay dừng lại ở khoảng không khiến gã có điểm buồn bực liền một lần nữa nắm lấy cằm của y xoay lại, lần này còn dùng lực mạnh hơn lần trước, móng tay vừa cứng vừa sắc bén như muốn đâm thủng vào lớp thịt trên mặt khiến Lam Hi Thần nhăn mặt vì đau.
Kim Lăng nghiến răng "Ngươi muốn làm gì?".
Thiết Thử không quan tâm đến cậu ta mà cong khóe môi lộ nụ cười như có như không, trong giọng nói lại lạnh tựa băng sương "Mỹ nhân cũng biết trên đời có luật nhân quả mà phải không? Ái thê của ta đã vì mỹ nhân gián tiếp hại chết, vậy thì mỹ nhân cũng nên đền lại cho ta một ái thê khác".
Lam Hi Thần bị lời gã nói làm cho nửa mơ hồ nửa kinh động, đồng thời còn cảm thấy mình như đã nghe nhầm cái gì đó. Cái gì mà vì y mà chết? Cái gì mà đền?
Lam Hi Thần cố gắng giữ bình tĩnh, cằm bị hắn nắm lấy nên phải hàm hồ nói "Ngươi nói gì ta không hiểu? Ta chưa từng gặp qua ái thê của ngươi, như thế nào lại gián tiếp giết nàng?".
Thiết Thử nhếch môi cười, nói "Phàm nhân các ngươi đúng là rất hay quên. Chưa từng gặp? Có chắc không? Thôi, để ta nhắc cho mỹ nhân nhớ: ái thê của ta chính là người đã bị Quỷ Quân giết ngay trước mắt ngươi khi lần đầu hắn lộ diện ở Nhân giới. Nàng là Tích Miêu".
Hai chữ cuối cùng, cơ hồ đến cả Kim Lăng cũng giật mình. Tích Miêu. Đó chẳng phải là kẻ nửa hồ nửa miêu mà Hãn Thanh Thương đã nhẫn tâm giết chết dù đã cố cầu xin và đó là lần đầu cô ta phạm lỗi hay sao?
Thật không ngờ, oan gia ngõ hẹp thế nào hôm nay lại gặp trúng phu quân của cô ta!
Thiết Thử tỏ vẻ hài lòng "Sao? Đã nhớ ra rồi phải không? Nhớ ra rồi thì tốt. Mỹ nhân ngươi có biết lúc hay tin ái thê của ta bị giết thì ta đã phẫn hận đến mức nào không? Ta lúc đó đã âm thầm điều tra và biết được mỹ nhân ngươi chính là nguyên nhân gián tiếp khiến Tích Miêu nàng chết thảm. Ta còn đang định xong vụ việc ở đây thì sẽ tới Nhân giới tìm ngươi đòi món nợ này, vậy mà ngươi lại tự dâng mình đem tới. Chậc chậc, không phải nói chứ số ta thật là quá may mắn. Mất đi một người vợ đẹp thì lại vớ được một mỹ nhân khác đẹp hơn".
Kim Lăng bỗng nhiên cười khinh miệt "Ta còn tưởng là ai, hóa ra lại là cái cô ả xấu xí đó. Phu thê các ngươi xem ra cũng hợp đôi lắm. Vợ thì ghê tởm, chồng thì dị dạng. Hai ngươi một không ra dơi một mèo lai với hồ ly, nếu mà sinh ra một đứa con thì bộ dạng thật là không biết là phát ớn tới mức nào? À mà nói con ngươi chi cho xa, riêng cái bộ dạng này của ngươi sợ là so với bọn lệ quỷ hung thi ta gặp còn không bằng cái lớp da thối rữa của chúng nó ấy chứ!".
Thiết Thử trừng mắt, đi đến tát một cái vào má Kim Lăng, quát "Câm miệng! Ngươi nói ai dị dạng? Đồ oắt con miệng còn hôi sữa cũng dám xỉ nhục ta?".
Trong mắt Lam Hi Thần, đây là lần thứ hai Kim Lăng bị đánh. Thế nhưng lần này không giống lần đầu. Người tát cậu ta không phải là cậu ruột, hơn nữa cái tát kia còn nảy lửa hơn Giang Trừng khi xưa rất nhiều khiến cho Kim Lăng lửa giận bùng phát, cả người vùng vẫy muốn xông lên lại bị quỷ thể ấn xuống, cậu ta chỉ có thể nghiến răng quát "Con dơi chết rởm nhà ngươi, dựa vào cái gì mà dám đánh ta? Có giỏi thì thả ta ra, ta sống mái một trận với ngươi. Cho rằng ta sợ ngươi sao? Nói cho ngươi biết tốt nhất đừng để ta thoát được, ta mà thoát được thì ngươi không yên thân với ta đâu! Đồ nghiệt súc! Ngươi đúng là còn không bằng súc sinh! Quỷ tộc gì đó của các ngươi một đám chính là không bằng súc sinh!".
Thiết Thử giận quá hóa cười, phất tay nói "Cứ việc nói những gì ngươi muốn, vì ngươi và đám Yêu nhân này cũng sẽ chăng sống được bao lâu nữa đâu".
Đoạn gã chỉ tay về góc tối phủ sương trong Nguyệt Doanh Lộ, nói "Biết không, đợi khi tế đàn hoàn tất, thời điểm ánh trăng tròn kia ẩn mình trong màu đỏ chết chóc thì máu của tất cả các ngươi sẽ được vinh dự đem ra tắm mát cho thượng cổ hung thú Hỗn Độn, thế nên bây giờ hãy nói những lời cuối đời cho thỏa mãn đi. Sau thời khắc đó, các ngươi thậm chí chẳng còn sót lại được một mảnh tàn hồn đâu".
Kim Lăng bị mấy lời này làm cho uất đến không biết mắng tiếp cái gì, chỉ có thể hậm hực nhìn như hận không thể chém Thiết Thử ra làm trăm mảnh.
Lam Hi Thần nhìn thấy vẻ quyết liệt và dữ dằn ẩn trong đôi mắt của hắn, trong lòng thầm kinh hãi, buộc miệng nói "Ngươi đúng là loài vô tri vô giác!".
Thiết Thử cười khà khà mấy tiếng, nói "Vô tri vô giác thì sao? Như thế còn sợ không chống nổi với đám người Thần tọc và Ma tộc ấy chứ".
Dừng lại một chút, gã đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, nói "Nhưng mà mỹ nhân hãy cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi mất mạng bởi vì như lời ta đã nói, ngươi phải đền một ái thê cho ta. Hiện tại ủy khuất mỹ nhân chịu chút thiệt thòi. Có điều hãy cứ tập làm quen đi. Sau này khi đến Bách Quỷ giới sống với ta, ngươi sẽ còn chịu nhiều thiệt thòi hơn thế này gấp bội lần".
Kim Lăng nói "Trạch Vu Quân sao ngươi nãy giờ không cấm ngôn hắn? Bị hắn xỉ nhục như vậy ngươi có thể chịu được sao?".
Lam Hi Thần mím môi, trừng mắt nhìn Thiết Thử mà không nói. Nào có phải y không muốn cấm ngôn hắn, thế nhưng y đã thử ba lần mà vẫn không có tác dụng đấy chứ!
Thiết Thử khinh miệt "Cái thứ thuật cỏn con đó không có tác dụng gì với ta đâu, vậy nên ta khuyên mỹ nhân nên dùng sức tịnh dưỡng, một lát nữa ngươi sẽ phải hao tổn không ít sức lực đâu".
Lam Hi Thần nói "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?".
Thiết Thử chỉ đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó nở một nụ cười nham hiểm quay lưng đi nói với hai ba tên quỷ thể mấy câu gì đó. Lam Hi Thần nhân lúc này mới hỏi Kim Lăng "Kim tông chủ, vì sao lúc nãy ngươi lại đẩy Tư Truy ra? Ngươi biết rõ khi ấy hắn vốn muốn đẩy ngươi thoát nạn rồi còn gì?".
Kim Lăng thở hắt, nói "Ta nghĩ nếu là làm việc lớn, chẳng phải.....hắn sẽ làm tốt hơn ta hay sao?".
Lam Hi Thần không đồng tình "Cho dù hắn có làm tốt hay không cũng không quan trọng. Ý của bọn ta chính là muốn ngươi được an toàn, nếu ngươi có mệnh hệ nào, trên dưới Lam thị chúng ta làm sao ăn nói với Giang tông chủ đây?".
Kim Lăng mím môi, một lúc sau mới nói "Thật ra lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ cảm thấy nếu là Tư Truy, hắn sẽ có cách làm tốt hơn ta. Biết đâu chừng..... biết đâu chừng hắn sẽ quay lại cứu chúng ta?".
Lam Hi Thần im lặng không nói. Dù sao bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng cả. Nhưng sâu trong lòng y vẫn mong Lam Tư Truy có thể quay lại, không phải để cứu y mà là cứu Kim Lăng, nếu không sợ là Giang, Lam hai nhà sẽ trở mặt thành thù mất thôi!
Mãi cho đến lúc này, Đàm Mạch Nhiên mới khẽ thở dài, nói như thể đang nguyện cầu "Hy vọng hai người đó sẽ bình an rời khỏi đây".
Không biết liệu Lam Tư Truy có thể giúp Đàm Triết được hay không, nhưng hiện tại Lam Hi Thần đang rất chật vật. Thiết Thử trói tất cả bằng Khốn Tiên Các, Sóc Nguyệt thì bị quỷ thể kề bên cổ không cách nào đoạt lại. Khoảng một canh giờ sau Thiết Thử trở lại. Gã phất tay, lập tức có hai quỷ thể kéo Lam Hi Thần đứng lên, hướng bên trong Nguyệt Doanh lộ mà đi.
Kim Lăng cả kinh "Con dơi kia, ngươi rốt cuộc là muốn gì?".
Thiết Thử ranh mãnh "Làm gì ư? Chỉ là muốn mỹ nhân này làm giúp ta một việc mà thôi. Đừng nôn nóng, không chỉ có hắn mà tất cả các ngươi đều sẽ được đi theo, để chứng kiến thời khắc hủy diệt của Địa Linh Giới".
Đàm Mạch Nhiên thêu mi "Ngươi lại thay đổi kế hoạch rồi sao?".
Thiết Thử cười vang "Yêu Quân ngươi cũng thông minh phết! Nếu ngươi có thể dùng sự thông minh đó cung phụng cho Quỷ Quân thì có phải hay hơn không? Có điều, ta không phải thay đổi kế hoạch, mà là bổ sung. À, và còn phải để con trai ngươi đem Chuông Đông Hoàng tới cho ta nữa chứ!".
Đàm Mạch Nhiên sửng sốt "Ý ngươi là gì?".
Thiết Thử tặc lưỡi "Coi kìa, vừa khen ngươi thông minh xong mà ngươi khiến cho ta thất vọng quá! Có thế mà cũng không nghĩ ra sao? Ngươi xem con trai ngươi hiếu thảo đến mức nào, nếu hắn lấy được Chuông Đông Hoàng thì có đủ nhẫn tâm mà rời khỏi đây trong khi cả tộc nhân đều bị đem ra làm huyết tế hay không? Dĩ nhiên là không! Ta chắc chắn như thế! Hắn sẽ phải quay lại tìm cách cứu các ngươi. Chừng đó khi ta bắt được Hỗn Độn, vừa hay còn có thể lấy luôn được cả Chuông Đông Hoàng, không phải quá tiện lợi hay sao?".
Nói cách khác chính là một màn bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng hưởng lợi!
Đàm Mạch Nhiên trừng mắt, cất giọng nửa mệt nhọc nửa giận dữ "Thiết Thử, ngươi...".
Mấy lời sau đều bị đau đớn và uất giận đè lại trong cổ họng, chỉ có thể trừng mắt nhìn gã. Lam Hi Thần và Kim Lăng đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng.
Thế là tất cả một đường bị áp giải đến Nguyệt Doanh lộ, từng tiếng bước chân nặng nề đạp lên lớp đá sỏi kêu lạo rạo. Bọn họ đi lướt ngang những ngôi mộ vốn đã câm lặng như chết, từ từ tiếp cận những dãy bia đá cô độc xa mút tầm mắt. Khi đến một khu đất cao thì Thiết Thử ra hiệu dừng lại, và nơi đó đã có sẵn một tế đàn đặt giữa một vòng tròn đỏ lửa. Màu đỏ rực của lửa càng khiến nơi này thêm phần âm u quỷ dị.
Đàm Mạch Nhiên nói "Thì ra lúc ngươi rời đi chính là muốn lập cái tế đàm này".
Thiết Thử nói "Phải, bởi vì đây là trung tâm của Nguyệt Doanh lộ, nơi tụ tập những linh hồn tà ác đã tử trận và những ác linh mang tâm hồn đen tối, sẽ cực kỳ tuyệt vời khi kết hợp với máu của các ngươi đem ra dẫn dụ Hỗn Độn".
Thiết Thử nắm cánh tay Lam Hi Thần kéo thẳng lên tế đàn, đem Liệt Băng áp vào cổ y, bỡn cợt nói "Mỹ nhân, giờ ta sẽ mở trói cho ngươi. Ta muốn ngươi làm một việc rất đon giản".
Lam Hi Thần cười lạnh "Cứ ngỡ ngươi đã tính chu toàn mọi việc rồi chứ! Sao hả, còn có việc gì mà làm khó ngươi phải nhờ đến ta?".
Thiết Thử nghe mấy lời giễu cợt này cư nhiên lại không giận, chỉ cười khảy, nói "Đúng! Ta đã tính chu toàn, nhưng hoàn thành được hay không lại là một chuyện khác. Mỹ nhân không cần quá lo lắng, việc này cực kỳ dễ: ta muốn ngươi thổi một khúc nhạc".
Lam Hi Thần nói "Thổi nhạc?".
Thiết Thử nói "Đúng".
Lam Hi Thần nói "Nếu ta nói với ngươi ta không biết thổi?".
Thiết Thử bóp cổ y, nói "Mỹ nhân nói dối thật là tệ nha! Ngươi đem ống tiêu này bên mình, nói không biết thổi thì ai mà tin?". Chợt gã thả tay ra, âm trầm nói "Nhưng thôi không quan trọng, dù ngươi có biết thổi hay không, lát nữa cũng sẽ không cần đến loại tài năng này".
Lam Hi Thần còn muốn hỏi thế nhưng Thiết Thử đã cắt đứt Khốn Tiên các, nhanh như chớp mà túm lấy cổ tay y, tống một nguồn nội lực kỳ lạ vào kinh mạch của Lam Hi Thần khiến y đột nhiên cảm thấy giống như bị treo ở trên không, lơ lơ lửng lửng không điểm tựa.
Thiết Thử kéo Lam Hi Thần lại gần cái bàn dài, dúi Liệt Băng vào tay y, nói "Được rồi, bắt đầu thôi mỹ nhân của ta. Nhớ, đừng có mà giờ trò".
Kim Lăng nói "Điên khùng! Ai lại đi tấu nhạc trong nghĩa địa?".
Thiết Thử nói "Tất nhiên là ta có lý do. Bởi vì "nó" chỉ có thể bị hấp dẫn thông qua âm thanh".
Lam Hi Thần còn chưa hiểu "nó" rốt cuộc là gì, ở bên dưới tế đàn tiếng của Đàm Mạch Nhiên vang lên "Chẳng lẽ ngươi muốn dùng âm thanh để bắt Hỗn Độn?".
Gương mặt Thiết Thử đầy vẻ điên rồ "Đúng thế! Khi ta cầm ống tiêu ngọc này trên tay, ta đã tìm được một điều: Hỗn Độn tuy vô hình với tất cả, nhưng không thể cưỡng lại được một thứ. Âm thanh. Âm thanh ngọt ngào của cái chết do một tâm hồn thuần khiết tạo ra. Mỹ nhân của ta đã sẵn sàng cho màn biểu diễn để đời chưa?".
Câu nói của gã vừa dứt, một tên quỷ thể đem một tờ giấy viết chi chít những thứ chữ mà y chưa bao giờ nhìn thấy đặt lên chiếc bàn dài trước mặt, nhưng phía trên có một tựa đề viết bằng chữ Triện mà khi nhìn thấy, Lam Hi Thần suýt nghẹn đi.
Dòng chữ đó trình bày giống như một loại tựa đề, viết là "Điệu nhảy Quỷ Sống".
Một tờ nhạc phổ.
Lam Hi Thần kinh hãi "Nhạc phổ này.....".
Thiết Thử đứng từ phía sau y, nửa thì thầm nửa ra lệnh "Nó rất nổi tiếng ở chỗ ta đấy! Lát nữa ngươi sẽ thấy giai điệu của nó cực kỳ cực kỳ hay".
Lam Hi Thần nghĩ đến bản thân mình, có điểm tự giễu, nói "Làm thế nào ngươi nghĩ ta sẽ là người thuần khiết? Sợ rằng ngươi "nhờ" lầm người rồi!".
Thiết Thử cười khảy "Phải hay không, chờ khi Hỗn Độn xuất hiện thì sẽ biết. Nào! Bắt đầu đi!".
Lam Hi Thần định phản kháng rằng y nhìn không hiểu các ký tự kia cũng như chưa từng nghe qua bản nhạc này thì làm thế nào mà thổi tiêu, thế nhưng cả người đột nhiên bị một thứ ma lực nào đó khống chế, khiến cơ thể như không còn là của y nữa, điều sót lại duy nhất chính là hơi thở. Hai bàn tay y cầm Liệt Băng đưa lên môi, ngay cả cơ miệng cũng hoạt động không do chính y điều khiển. Rồi khi ngón tay chạm vào lỗ tiêu, tiếng nhạc cũng vang lên từng nhịp. Tiếng nhạc tạo nên một thứ âm thanh ghê rợn mà Lam Hi Thần chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thổi dù chỉ một lần. Giai điệu mang âm hưởng chết chóc, uể oải, ghê rợn và ma quái.
Thiết Thử hét lớn "To hơn nữa! To gấp mười lần đi! Ta muốn Hỗn Độn nghe thấy, dù nó có lẩn mình sâu đến đâu đi chăng nữa!".
Ngón tay Lam Hi Thần nhấn mạnh xuống lỗ tiêu, hơi thở mỗi lúc một dồn dập cho đến khi tiếng nhạc làm ù cả tai y và tất cả mọi người. Tiếng nhạc vang vọng đến mọi ngóc ngách của Địa Linh Giới, lướt qua những tấm bia mộ nằm ở đó như hứa hẹn cái chết và sự hủy diệt.
Mà lúc này có một tên quỷ thể bưng tới một cái hộp khá lớn, trong chứ toàn đá loại nhỏ. Thiết Thử tỏ vẻ hài lòng, cầm một cục đá lên ném xuống đám người đang bị trói dưới tế đàn, một tên quỷ thể lôi một người vừa bị ném đá đem lên đài. Đó là vài đứa bé, nhìn sơ qua có lẽ chỉ mới tám chín tuổi. Quỷ thể không mất nhiều sức để lôi đứa trẻ ra giữa tế đàn, cách chỗ Lam Hi Thần chỉ mười mươi bước chân. Sau đó đem đứa trẻ hãy còn hai mắt đẫm lệ nhìn qua phía cha mẹ đang khóc ngất mà túm hai chân dựng ngược lên, đập mạnh đầu xuống đất như thể đập một cục đá, sau đó bình thản cắt đầu nó như đang cắt một ngọn cỏ ngọt xớt, và rồi hứng máu vẩy khắp tế đàn. Đám trẻ nhỏ khác trông thấy cản này đều sợ tới mức không rống. Thiết Thử cũng chẳng quan tâm, tiếp tục ném đa, trúng ai thì sẽ lôi lên chịu một màn y như vậy. Chẳng khác gì một cuộc chọn lựa hàng hóa!
Sắc trắng tinh anh của vầng trăng tròn dần chuyển sang một màu đỏ. Mùi máu tanh, tiếng kêu gào, tiếng khóc la, tiếng chửi rủa, tiếng nhạc hòa làm một tạo cho người ta một cảm giác như sống không được mà chết cũng không xong.
Kim Lăng hoảng tới mức hai mắt trợn muốn rớt ra ngòai. Tuy nói cận kề cái chết thì không được tỏ ra sợ sệt, nhưng trừ phi là mình chết, bằng không là người khác bị tra tấn ngay trước mắt thì làm sao mà không sợ?
Bên kia Kim Lăng nửa kinh hoàng nửa tức giận muốn liều mình xông lên giết hết đám ác ôn kia, bên này Lam Hi Thần tựa như bị rút cạn linh lực nhưng không cách nào dừng được bản nhạc kia, cứ như một con rối bị thứ tà lực vô hình nào đó điều khiển, những giai điệu chết chóc vang lên như không có điểm ngừng.
Và rồi từ phía đằng xa cách tế đàn hơn trăm thước, một cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, càng ngày tiến đến càng gần cho đến khi nó lù lù hiện ra. Vừa đến gần, máu tươi, những luồng hắc khí từ các ngôi mộ đều bị hút vào bên trong hàm răng của nó. Lam Hi Thần cố căng mắt để nhìn cho rõ con hung thú khát máu này rốt cuộc có hình dạng gì. Chỉ thấy đó là một dạng thú giống như chó, lông dày, có bốn chân, không có vuốt. Dường như là bị mù và chỉ biết đi theo hướng tiếng nhạc phát ra tạo thành một sợi dây kéo nó lại gần. Khi sắp đến gần tế đàn, nó vặn vẹo cơ thể cao ngất nhưng lại có phần nặng nhọc. Một khối thịt xù xì, sừng sững. Răng thì nhiều vô số, mọc khắp mọi nơi cơ thể, giờ thì xung quanh đám răng đó lại nổi cộm lên những thứ giống như một đám khuôn mặt đang cố gắng chạy thoát ra ngoài, tuy thế nó cũng chỉ đơn giản giống như một vết sưng phù, đầu có mắt mà lại không mở ra, ngũ quan cũng không rõ ràng lắm, cơ thể cũng là một khối thịt trong suốt như thủy tinh không hề có ngũ tạng, chỉ có bộ hàm nhe ra trắng ởn.Tựa như một đám sinh vật chen chúc trong cơ thể mẹ to lớn, cái đám khuôn mặt chỉ toàn răng là răng mở ra đóng vào bật lên âm thanh vặn vẹo ba chữ "ta muốn máu”.
Chúng như lũ trùng trong ổ đã đủ ngày, không ngừng dãy dụa tìm cách trồi lên khỏi lớp da hung thú, muốn đào thoát, chạy trốn. Chúng càng mãnh liệt uốn éo di động, tiếng kêu la gào thét “ta muốn máu” càng ghê rợn thảm thiết.
Đây xác thực là Hỗn Độn hung thú sao?
Thiết Thử quát đám quỷ thể đang đứng canh dưới đài "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cái Lưới! Quăng cái lưới ra mau!".