Giang Trừng một bộ sinh nghi, quay qua mở miệng định hỏi Nhiếp Hoài Tang thì đã bị hắn cầm đũa, không nói không rằng nhét miếng đậu phụ vào miệng, còn dùng ánh mắt nhắc nhở "Ăn đi, đừng mở miệng". Tuy rằng làm Giang Trừng rất đỗi ngỡ ngàng, nhưng không hiểu vì sao khóe môi và vành mắt hắn đều cong hết cả lên.
Mà lúc này, Bích Điệp mang theo một dĩa có năm quả trứng gà đã luộc chín đem tới, kính cẩn đặt trên bàn của Nhiếp Minh Quyết. Hắn chậm rãi bốc một quả lên, chậm rãi lột vỏ, lại chậm rãi đặt ngược trở lại dĩa.
Nhiếp Hoài Tang đối với hắn so cùng người khác có chút can đảm, thấy vậy liền hỏi "Sao đế quân không ăn liền?".
Bích Điệp cũng vội hỏi "Có phải là còn nóng? Lúc nãy thần nữ đã nhúng qua một lớp nước lạnh, nhưng không hiểu sao vẫn còn nóng".
Nhiếp Minh Quyết vừa chuyên chú bóc vỏ, vừa bâng quơ đáp "Không phải còn nóng, bản quân chỉ là muốn bóc vỏ luôn một thể".
Lam Hi Thần chun mũi, xoa bụng đói quay qua nhìn Nhiếp Minh Quyết bóc vỏ hết quả này đến quả khác, rồi nhìn hắn thong thả để lại nửa hình tròn lõm trên quả trứng gà, trong lòng nhớ lắm chuyện xưa. Nhìn hắn cắn gần hết quả trứng mới quay qua nhìn y, cười, hàm hồ nói "Băng Di tinh quân, ngươi không cần nhìn bản quân bằng ánh mắt đau khổ như vậy. Bản quân chỉ ăn trứng gà thôi mà, nếu lúc nãy ngươi đi theo Đông Phương Ma quân, biết đâu được ăn nhiều thứ ngon hơn? Với cả lúc đầu ngươi cũng không có ý từ chối hắn còn gì?".
Lam Hi Thần nghe tới đó, thiếu nước gục đầu xụi lơ trên bàn. Nhiếp Minh Quyết này, mỗi lần cười xong đều không muốn để người sống tốt mà! Hắn cứ giống như hồi trước nóng nảy bộc trực nhưng mà ấm áp có phải tốt hơn không?
Đang khổ sở tính xem lát nữa nên xuống bếp làm cái gì ăn, ở dưới cạnh bàn có một hình nhân bằng giấy nhỏ nhúc nhích, vẫy vẫy cái tay nhỏ xíu của nó, như đang muốn Lam Hi Thần chạm vào nó. Cái này Lam Hi Thần biết, hoặc là Ngụy Vô Tiện cộng tình, hoặc là dùng để truyền tin. Chiếu theo hoàn cảnh hiện tại, chắc hắn không tiện nói gì đó nên đã dùng để truyền tin. Lam Hi Thần liền cầm lấy hình nhân lên xem, trên người hình nhân viết mấy chữ: ngươi cố chịu, chút nữa Lam Trạm sẽ nấu cháo cho ngươi.
Đọc xong, Lam Hi Thần trên mặt bừng bừng xúc động nhìn qua. Quả nhiên lúc khó khăn, vẫn là đệ đệ cùng đệ tức là tốt nhất! Nhưng mà lời này cũng bình thường, cớ gì Ngụy Vô Tiện lại cố kỵ không dám nói thẳng nhỉ? Hay là muốn che dấu Lam Vong Cơ biết nấu ăn?
Trong lúc suy nghĩ bâng quơ, Nhiếp Minh Quyết cất giọng xuýt xoa "Người không còn như trước, cho nên mùi vị cũng thay đổi, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo vô vị, không muốn ăn nữa. Nhưng mà bỏ đi thì cũng hoang phí".
Thế là hắn cầm dĩa hãy còn bốn quả trứng trên đó đưa cho Bích Điệp, nàng ta hơi lúng túng "Thưa đế quân.... cái này... thần nữ.... thần nữ trước giờ không có ăn qua..... cho nên sợ là không thể ăn phần dư được".
Nhiếp Minh Quyết hơi nhướn mày, lại xua tay "Không. Ngươi hiểu lầm rồi. Sao bản quân lại bắt ngươi ăn đồ thừa được? Ý bản quân định kêu ngươi đem qua cho Băng Di tinh quân, ngộ nhỡ lát nữa hắn nói quá mà xỉu ngang, bản quân lại mang tiếng là ngược đãi thủ hạ. Mau đem qua cho hắn đi".
Bích Điệp hơi cứng sắc một chút, rất nhanh quay lại bình thường, cúi đầu vâng mệnh rồi bưng sang để lên bàn của Lam Hi Thần. Y dù không thích nhưng vẫn đúng lễ tiết hướng nàng ta cười ái ngại, cũng không quên nói cảm ơn một tiếng, lại nhìn chằm chằm dĩa trứng đầy hoài niệm.
Nhiếp Minh Quyết cất giọng tẻ nhạt "Nếu ngươi không ăn, có thể đứng dậy đi tìm Đông Phương Ma quân, biết đâu đi theo hắn lại được ăn ngon hơn....".
Lam Hi Thần vội xua tay lắc đầu "Không đâu, đế quân, tiểu tiên ăn cái này là được rồi!".
Bởi vì cái bụng đang rất đói, mà đồ ăn ở trước mắt lại vô cùng ý nghĩa cho nên Lam Hi Thần sẽ không bỏ qua. Bích Điệp khó hiểu nhìn Nhiếp Minh Quyết, hắn lại vuốt mũi không rõ biểu tình nhìn y, còn y......mặc kệ bọn họ, ăn trước rồi tính tiếp.
Cũng không biết là Bích Điệp luộc như thế nào, hương vị trứng cực kỳ giống những quả ngày xưa Lam Hi Thần còn là con lam hồ gặp nạn tới Bích Du cung, ngày ngày Nhiếp Minh Quyết đều luộc trứng gà như vậy cho y ăn. Tự San cũng làm được. Nhưng đến khi Lam Hi Thần trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, luộc thế nào cũng không ra được như vậy. Lòng trắng trứng mềm mềm. Lòng đỏ không quá chín cũng không quá sống, tựa như một loạt bột lỏng, thậm chí có thể húp được một hơi, cực kỳ cực kỳ ngon.
Lam Hi Thần những tưởng hôm nay mìn sẽ chỉ ăn mỗi trứng gà, cho đến khi ăn được nửa quả thứ ba, một dĩa cá nóng hổi đặt trước mặt khiến cho y trố mắt.
Đó là một dĩa cá mè được chiên vàng, phủ lên đó một lớp sốt của quả chanh dây, màu vàng của chanh dây áo lên màu vàng của da cá được chiên kỹ lưỡng làm dĩa thức ăn trở nên cực kỳ lấp lánh đẹp mắt, mùi thơm nghi ngút cả mũi.
Đông Phương Trường Nhật chậm rãi ngồi xuống vị trí cũ, nói "Món này bản quân vừa mới làm xong, ngươi ăn thử xem có vừa miệng không?".
Lam Hi Thần tròn mắt "Ngươi làm? Ngươi biết nấu ăn?".
Đông Phương Trường Nhật chậm rãi gật đầu, lại nói thêm "Nhưng chỉ biết một số thôi, dù sao bản quân sinh ra cũng chả phải để làm thực thần".
Lam Hi Thần tiếp tục nhìn dĩa cá, lại có chút ngưỡng mộ nhìn hắn, ngẫm nghĩ một lát rồi nói "Nhưng mà thật ngại quá.... cái này..... cá... cá vẫn chưa bỏ da, tiểu tiên...... vẫn không thể ăn được".
Đông Phương Trường Nhật khẽ lắc đầu "Bản quân biết ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ngươi đừng lo, lúc nhỏ muội muội của bản quân cũng kén ăn như ngươi, nhưng một lần phụ thân ta làm cho nàng món này, nàng ăn được lại còn ăn rất ngon. Bản quân nghĩ ngươi cũng sẽ như vậy, cho nên vừa nãy bảo ngươi đợi, chính là đợi bản quân làm món này cho ngươi. Nào, mau ăn thử xem? Ngươi ăn được! Muội muội của bản quân ăn được, thì ngươi cũng sẽ ăn được".
Lam Hi Thần bị hắn thúc ép, lại nghĩ hắn đã bỏ công ra nấu mà mình từ chối thì thật là không đúng lắm, chưa kể có khả năng chọc giận hắn, hắn mà nổi giận thì sẽ đem y làm cục thịt bò quẳng cho con báo đen của hắn ăn lại, giống như con cá này bị hắn cho lên dĩa không chừng.
Thôi kệ, thắt lưng buộc bụng, nín thở nuốt đại một ngụm cũng chả sao!
Bất đâc dĩ với suy nghĩ này, Lam Hi Thần để lại quả trứng đang ăn dở vào dĩa, cầm đũa và muỗng tách một chỗ thịt cá, thoáng chần chừ rồi nín thở cho vào miệng.
Nhưng mà vừa cho vào miệng, Lam Hi Thần từ bỏ ngay suy nghĩ ban đầu. Không ngờ hương vị của nó cũng giống hệt như vẻ bề ngoài. Có vẻ như chiên không quá nhiều dầu nên không cảm thấy ngấy, thịt cá vừa mềm vừa ngọt da cá giòn tan ngay từ lần cắn đầu tiên, cộng thêm sốt chanh dây chua chua tạo thành nét đặc trưng của mùi vị khiến Lam Hi Thần không thể không buộc miệng trầm trồ "Ngon quá!".
Đông Phương Trường Nhật tỏ vẻ hài lòng "Thấy không? Bản quân đã nói ngươi có thể ăn được mà".
Lam Hi Thần không khỏi ngưỡng mộ, nhất thời nhìn hắn khen ngợi "Đông Phương Ma quân thật là giỏi, không những đánh trận tất thắng mà trù nghệ cũng không tầm thường. Tiểu tiên khâm phục Ma quân quá đi!".
Đông Phương Trường Nhật cười tủm tỉm "Không cần khen ngợi, bản quân đã nói nếu ngươi đi theo bản quân, khẳng định sẽ còn nhìn thấy nhiều thứ hơn thế nữa".
Lam Hi Thần đột nhiên phấn khích lẫn tò mò, quay qua đang định xin Nhiếp Minh Quyết ngày mai có thể để mình cùng Đông Phương Trường Nhật đi đánh trận hay không thì thấy hắn chậm rãi đứng dậy, sau đó.....sau đó.....cái bàn hắn đang ngồi cũng tự dưng lật cái rầm xuống đất dù chẳng thấy ai xô nó ngã.
Nhiếp Hoài Tang phát hoảng "Đế quân!".
Nhiếp Minh Quyết mang vẻ mặt không cảm xúc như một tượng đá biết nói chuyện "Không sao! Bản quân vẫn ổn!", lại lướt qua nói với Bích Điệp cũng đang xanh mặt "Ngươi nói bọn họ đổi hết thành bàn đá đi, mấy cái bàn gỗ này rất yếu, lại hay dịch chuyển lung tung, thật khó ngồi. Cái này mới phải xem ngươi tắc trách đấy!".
Bích Điệp vội cúi đầu vâng dạ "Thần nữ đã hiểu, sẽ nói bọn họ đổi ngay lập tức, xin đế quân lượng thứ".
Nhiếp Minh Quyết tiếp tục lướt qua nhóm người Lam Vong Cơ, lạnh tanh nhắc nhở "Các ngươi ăn xong thì đi luyện kiếm pháp đi! Buổi chiều bản quân sẽ kiểm tra mức độ của tất cả các ngươi như thế nào, sau đó là lập trận".
Ngụy Vô Tiện hốt hoảng "Nhưng..... nhưng.... đế quân, chúng tiểu tiên vẫn còn chưa luyện xong hết.....người nào cũng còn ít nhất năm chiêu thức thì sợ là.....".
Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, vẻ mặt vẫn không cảm xúc đáp "Bản quân không cần biết! Các ngươi làm sao đến chiều đều phải xong hết. Nếu không thì thời gian rảnh rỗi để làm gì? Chạy lung tung, làm việc dở chừng như Băng Di tinh quân?".
Ngụy Vô Tiên nghẹn ứ cổ họng, cùng Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang không hẹn mà đồng loạt bừng bừng nộ khí nhìn qua Lam Hi Thần với cái nhìn "Tất cả đều tại ngươi!".
Lam Hi Thần không biết vì sao nên hướng ba người cười cười, lại chợt nhớ tới mình, vội nói "Đế quân..... có thể dời đến ngày mai không? Bởi vì tiểu tiên chỉ mới luyện không được một nửa chiêu thức, so với bọn họ sẽ bị chậm nhịp, lập trận cũng xảy ra vấn đề. Nên là.... dời ngày mai... tiểu tiên đảm bảo, ngày mai có thể hoàn thành tốt!".
Nhiếp Minh Quyết bật cười một tiếng, sau đó nhướn mày "Ngươi ấy hả? Khỏi cần luyện nữa cũng được!". Đoạn, liếc mắt sang Đông Phương Trường Nhật "Trận đánh sáng nay, về sau cần lưu giữ để truyền cho Lục giới được rõ, Đông Phương Ma quân ngươi là người cầm quân, vậy ngươi có thể viết một tờ trát trình bày lại sự việc đem tới cho bản quân? Nếu không ngươi vừa trở về đã ngồi không một chỗ, bản quân không chấp nhất, nhưng phía Thần tộc thì không đảm bảo".
Cứ tưởng rằng với tính cách của Đông Phương Trường Nhật hắn sẽ kiêu ngạo thoái thác, nhưng lúc này ngoài dự đoán lại tỏ vẻ bình thản "Được thôi, dù sao cũng là rảnh rỗi, Hi Thần, hay là ngươi đến giúp bản quân mài mực có được không?".
Lam Hi Thần còn định từ chối vì bản thân phải đi luyện kiếm phổ, còn muốn hỏi lại xem Nhiếp Minh Quyết có thể giảng cho mình một vài chiêu thức khó hiểu, nhưng vừa ngoái đầu thì hắn đã chắp tay sau lưng, không một tiếng động đi mất tiêu.
Thật ra y cảm thấy hắn bảo mình không cần luyện nữa, nhất định là đã nghĩ ra cách sửa đổi trận pháp, hoặc là chính hắn có thể thay thế vị trí của mình, hay đại để một lý do mà y cho rằng khả quan nhất là hắn đang xem mình vô dụng, sợ mình vào trận sẽ phá hỏng. Nên là y quyết tâm sẽ khẳng định cho hắn xem, y vô cùng chăm chỉ chứ không tắc trách, mà còn làm tốt hơn mong đợi! Bởi thế nên vừa ăn xong, tìm cách tránh khỏi Đông Phương Trường Nhật, Lam Hi Thần hỏi Đông hỏi Tây, cuối cùng nghe được Nhiếp Minh Quyết đang luyện kiếm ở trong rừng, y cầm theo kiếm phổ định hỏi hắn, cơ mà vừa đi vào rừng đã thấy một toán tới mấy ông lão chống gậy hớt hải chạy ra.
Lam Hi Thần nhìn mặt mũi một ông lão đó đều có vằn vân như thân cây thì biết ngay là Mộc tinh, liền kéo lại hỏi "Mộc tinh công công, ông sao cùng mọi người chạy nhanh như vậy? Có thấy Chính Chương Thánh đế đâu không?".
Mộc tinh tuy không rõ Lam Hi Thần là ai, nhưng vừa nghe nhắc đến Nhiếp Minh Quyết đã xanh mặt "Đế quân ở trong đó..... mà ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng nên vào gặp".
Lam Hi Thần tưởng có chuyện xấu xảy ra "Vì sao? Chẳng lẽ có yêu quái xuất hiện?".
Đám Mộc tinh than thở "Còn hơn cả yêu quái ấy chứ? Bọn ta là Thổ Địa, Mộc tinh và Sơn thần của nơi này. Bình thường rất chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình, đế quân cũng biết điều đó. Nhưng không hiểu hôm nay kẻ nào lại khiến hắn không vừa lòng, làm hắn xách kiếm vào rừng nói là luyện võ nhưng không khác nào chặt cây bổ đá. Bọn ta xuất hiện, nhỏ giọng khuyên hắn vài câu bớt giận, nói hắn chặt cây bổ đá như vậy sẽ tốn một khoảng thời gian dài để phục hồi địa mạo nơi này. Ai ngờ vừa nói xong hắn liền bảo bọn ta lười biếng, chẳng qua thấy địa mạo quá cũ, muốn phá bỏ để bọn ta làm mới mà bọn ta lại kêu ca năm dài tháng rộng làm không nổi, còn nói phải cho bọn ta chuyển nhiệm vụ, làm việc dưới Địa Phủ mới thích hợp. Trời ơi! Ngươi xem, bọn ta sao lại vô cớ bị oan như vậy? Ta mà biết cái kẻ chết giẫm nào đó chọc giận đế quân, khiến hắn phát hỏa lên bọn ta, lão đây nhất định dùng gậy đánh cho hắn nhừ xương".
Đám Thổ Địa, Sơn thần xung quanh cũng đồng hô "Phải phải phải, nhất định phải cho hắn nhừ xương mới hả dạ chúng ta".
Lam Hi Thần cảm thấy sống lưng lành lạnh, nhìn cây gậy gỗ của hơn hai mươi lão đầu mà toát mồ hôi, thử tưởng tượng nếu bọn họ mà biết người chọc giận Nhiếp Minh Quyết đang đứng trước mặt, tình huống sẽ đáng sợ đến mức nào? Giờ thì y đã hiểu, tại sao khi nãy Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đều cả giận nhìn y.
Đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng cây cối đỏ ngã rầm rầm, tiếng kiếm vung lên xé gió inh tai. Đám lão đầu hô hào nói với nhau:
"Chết rồi! Chắc không phải đế quân nghe hết rồi chứ?".
"Hắn sẽ không nghĩ chúng ta đang lớn mật nói xấu hắn đi?".
"Còn đứng đó làm gì? Chạy! Chạy nhanh còn kịp!".
Thế là một nhóm đổ xô chạy ùa đi, cường độ và nhịp điệu mỗi bước chân nhanh mà mạnh đến mức kéo Lam Hi Thần cả người quay mòng mòng, suýt nữa ngã xuống bị bọn họ đạp lên. Đợi mọi thứ yên tĩnh lại, Lam Hi Thần lo sợ mới do dự một chút, rốt cuộc vẫn cắn răng, quyết định đi vào gặp người kia.