An Dật lập tức dẫn người đi Ngự Thiện phòng kiểm tra. Trọng Hoa điện rộng lớn, tiếng Hiên Viên Khản khóc vang. Mọi người nhìn một bàn đồ ăn, nhất thời đều cảm thấy sợ hãi. Món ngon như vậy, đẹp đẽ như vậy, nào ngờ đều là sứ giả câu hồn.


Hiên Viên Dự quay trở lại tiền điện. Nơi đó ccash chái điện không xa, được ngăn bởi một vách tường làm bằng vải Tô Châu, tuy dày nhưng bên phía ngoài ánh nến dạ vào sáng rực cũng có thể thấy những gì diễn ra.


Người của Thận Hình ty làm việc rất nhanh, sớm tìm được thị nữ bưng sữa đến. Cả người ả ta run bần bật, đôi môi trắng bệch mấp máy "Hoàng thượng, không liên quan đến nô tỳ! Là... là...cung nữ ở bên cạnh Hoàng quý phi nương nương! Nô tỳ chỉ đi nhà xí một chút, những chuyện sau đó, nô tỳ cái gì cũng không biết, xin hoàng thượng tha mạng!!!”.


Giọng nói tàn khốc lạnh lùng của Hiên Viên Dự hạ xuống "Mang ả ta ra ngoài, trượng tễ! Bắt ả tiện tỳ kia đến đây cho trẫm!”. 


"Hoàng thượng tha mạng...!!!".


Thị vệ không chút lưu tình, kéo thị nữ kia ra khỏi đại điện. Tiếng ai oán khóc than hồi lâu vẫn không tan.


Hoàng vinh thần đột ngột bất tỉnh, tất cả mọi người được một phen hoảng hốt, Yến Hỷ điện một phen nhao nhao. Thái thị vuốt cằm, trầm ngâm "Chư vị hôm nay bị sợ hãi, yến hội đành tạm dừng ở đây. Mọi người giải tán đi, Hoàng đế còn có chuyện nhà cần giải quyết.” 


Hoàng quý phi thân một nửa chưởng quản hậu cung lại độc hại Hoàng tử, nói nặng là làm lung lay hoàng quyền, tàn sát hoàng tự; nói nhẹ cũng là đích mẫu hãm hại con nuôi của kế phụ. Chuyện nhà, hai chữ này có ý cảnh cáo mọi người rằng đây là chuyện riêng của Hoàng đế, không liên quan đến quốc gia đại sự. Thái thị xem ra có ý định muốn mọi người phải làm như mắt điếc tai ngơ không được bàn tán.


Mọi người đứng dậy, thưa dạ rời khỏi, chỉ còn lại Thái thị, Hiên Viên Khản, Triệu Thanh và Tư Đồ Gia Thành xin được ở lại.


Hiên Viên Dự ngồi ở trên cao, hai tay nắm chặt đến gắt gao, lộ ra cả gân xanh. Cung nữ mới đến mặt cắt không còn giọt máu, sau khi bị thị vệ kéo đến thì vội quỳ xuống đất, nói "Nô tỳ... thỉnh an Thái thị, Hoàng thượng......”.


Có điều, Lâm Hà Uyên cũng cùng theo tới. Cô ta bình tĩnh hành lễ với Thái thị và Hoàng đế. Sắc mặt vàng như nến, tưởng chừng già đi mười mấy tuổi.


Hiên Viên Dự cố gắng kìm nén, thốt ra câu hỏi lạnh lùng "Hoàng quý phi sao không ở trong cung dưỡng bệnh, đêm khuya gió lạnh lại chạy tới đây làm gì?".


Lâm Hà Uyên rùng mình một cái, dùng hết sức để đứng vững, đáp "Hoàng thượng không hỏi rõ ràng đã sai người bắt thị tỳ của thần thiếp. Thần thiếp dĩ nhiên lo lắng nên mới tới để xem rốt cuộc là vì chuyện gì?".


Hiên Viên Dự tức giận vô cùng, lớn tiếng quát ả cung nữ quỳ trên đất "Nói! Là ai ra lệnh cho ngươi hãm hại Hoàng vinh thần à tứ hoàng tử?”.


Nô tỳ đó cúi đầu, đầu hơi hơi hướng về bên người Lâm Hà Uyên "Nô tỳ oan quá... Nô tỳ chưa từng làm chuyện như vậy, Hoàng thượng minh giám...". Lâm Hà Uyên trái lại làm ra vẻ hờ hững, thờ ơ. 


Hiên Viên Dự không có kiên nhẫn để dài dòng tiếp, trực tiếp gọi người kéo nàng ta đi thẩm vấn "Người đâu, kéo nàng ta tới Thận Hình ty, phải dùng mọi cách để nàng ta khai hết mọi chuyện!”.


Lâm Hà Uyên giống như một pho tượng đứng im, không hề tức giận, chỉ dùng cặp mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm Hiên Viên Dự, sống lưng vẫn rất thẳng tắp.


Qua một tuần trà, An Dật trở về bẩm báo "Hoàng thượng, ả ta đã thú nhận cả rồi. Ngoại trừ việc hạ độc vào sữa của Hoàng vinh thần và tứ điện hạ là do ả gây ra, còn lại có cái chết của Hoa Tuệ phi, giá họa Diệu Ý Vinh thần, bày vẽ cho Đổng thứ dân giả vờ mang thai rồi hãm hại Hoàng quý thần, còn có chuyện chèn ép Ninh Yên phi là đều do Mai Dương và Sở Tân bên người Hoàng quý phi trước kia gây ra".


Hiên Viên Dự trừng mắt "Chậm đã! Ngươi vừa nói cái chết của Hoa Tuệ phi? Nghĩa là sao?".


Lúc này, Tư Đồ Gia Thành mới tiến lên bẩm báo "Bẩm Hoàng thượng, cái chết của muội muội thần, Hoa Tuệ phi thật sự là có ẩn tình, Diệu Ý Vinh thần là bị oan. Hai người họ đều bị hãm hại".


Hiên Viên Dự cao giọng "Nói rõ hơn".


Tư Đồ Gia Thành phất tay cho đem vào điện một tên nam nhân tuổi tác tầm trung niên, bộ dáng lôi thôi lếch thếch. Đó chính là đầu bếp năm đó ở trong cung, trùng với thời gian Hoa Tuệ Phi xảy ra chuyện. Trước mặt Hoàng đế, tên đầu bếp kia đầu đuôi đều kể lại hết. Rằng năm đó hắn bị mua chuộc, nấu một bát chè đậu xanh huyết yến đem tới cung của Hoa Tuệ phi, sau đó lại giả vờ là phía Thượng Trân cục tiếng cống trà ngon mà dâng lên.


Tư Đồ Lan Chỉ không biết hai vật này xung khắc cho nên dùng chung một lượt, kết quả chất đậu xanh và trà đặc tương khắc sinh ra kịch độc làm nàng bạo huyết mà vong mạng cùng hài tử. Độc trên muỗng bạc do Diệu Ý Vinh thần đem tới chẳng qua là trong lúc rối loạn có người đã lén tẩm vào, mà kẻ tẩm độc chính là cung nữ Mai Dương. Vì vậy chiếc muỗng bạc kia căn bản chỉ là vật che mắt, trong khi độc chất thật sự nằm ở thứ mà Tư Đồ Lan Chỉ đã ăn trước đó. Tên phụ bếp này sau đó sợ bị tra ra đến mình, cho nên lén tìm cách trốn khỏi cung, mai danh ẩn tích, chỉ là không ngờ lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát.


Nói đến đây thì ai cũng biết hung thủ thật sự của những chuỗi sự kiện kia là ai.


Hiên Viên Dự dường như nhìn chằm chằm Lâm Hà Uyên, lạnh giọng "An Dật, kẻ ở Thận Hình ty khai ra đằng sau là kẻ nào?".


An Dật ngập ngừng "Hồi Hoàng thượng, kẻ đứng đằng sau sai khiến chính là...”.


Hiên Viên Dư quát lớn "Nói mau! Có giấu kĩ đến mấy cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi. Ngươi nói chi tiết cho trẫm là được rồi.”


An Dật vội khom người, tiếp tục bẩm báo "Ả ta nói, tất cả đều là âm mưu của Hoàng quý phi nương nương”.


ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, "Thận Hình ty xưa nay giỏi dùng khổ hình, vu oan giá hoạ, sao có thể chơi xấu bản cung như vậy chứ? Bản cung thân là hoàng hậu, chẳng lẽ lại đi hãm hại phi tần?” 


"Oa ——".


Hiên Viên Khản vừa mới được nhũ mẫu dỗ nín đột ngột cất tiếng khóc lớn. Hiên Viên Dự thấy con út khóc thì giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng, không nhịn được mà ôm nó vào lòng "Khản nhi đừng sợ, có phụ hoàng ở đây, đừng sợ đừng sợ!". 


Cánh tay nhỏ của Hiên Viên Khản kéo lấy tay áo Hiên Viên Dự, vừa khóc vừa nói "Phụ hoàng, phụ hoàng, đừng đưa Khản nhi cho người khác... Đừng bắt Khản nhi rời bỏ phụ hầu của con!". 


Hiên Viên Dự dỗ "Đừng khóc, con đừng sợ, phụ hoàng sẽ không bắt con rời bỏ phụ hầu.......”. Hắn không hiểu tại sao đứa nhỏ lại đột nhiên nói lời như vậy, không khỏi nghi ngờ "Nói phụ hoàng nghe, là ai bảo muốn đưa con cho người khác?”.


Hiên Viên Khản vừa khóc vừa chỉ vào Lâm Hà Uyên "Mẫu phi... Mẫu phi nói con không phải con là do phụ hầu ham hư vinh nên mới nhận nuôi, muốn con bỏ phụ hầu để làm con nuôi của bà ấy". Rồi bé níu cánh tay Hiên Viên Dự "Phụ hoàng, Khản nhi không muốn rời bỏ phụ hầu! Phụ hoàng đừng bắt Khản nhi rời bỏ  phụ hầu mà!”. 


Đôi mắt Hiên Viên Dự hết nhắm lại mở, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tựa băng lạnh. Hắn ôm Hiên Viên Khản vào lòng "Phụ hoàng đồng ý với con, sẽ không bắt con phải rời bỏ phụ hầu. Đừng khóc nữa......”. Lúc nhìn qua Lâm Hà Uyên thì ánh mắt tràn đầy căm giận, gằn giọng “Chuyện đến nước này, Hoàng quý phi còn gì để nói?”.


Nhưng Lâm Hà Uyên lại hỏi ngược lại "Hoàng thượng, đã bao lâu rồi Hoàng thượng không gọi thần thiếp là Uyên Uyên? Tại sao Hoàng thượng cứ gọi thần thiếp là Hoàng quý phi mãi vậy?".


Hiên Viên Dự im lặng một chút rồi trầm giọng "Trẫm kêu nàng trả lời trẫm!".


Lâm Hà Uyên dường như run giọng "Một lời khai của một con nô tỳ, một câu nói của một kẻ từ đâu đưa vào, một câu khóc lóc của một đứa trẻ ba tuổi. Hoàng thượng chỉ bằng bấy nhiêu đó mà hỏi tội thần thiếp, đúng là không khỏi quá mức qua loa!".


Trong đại điện yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Triệu Thanh chợt vang lên “Hoàng thượng, thần thị còn nhớ rất rõ. Năm đó, Minh Huệ hoàng hậu của Tiên đế vì tranh sủng với Thái thị cũng từng hạ độc, hòng đưa Hoàng thượng vào chỗ chết, nào ngờ người bị trúng phải lại là hai vị hoàng tử của chính mình. Tiên đế cũng có thẩm vấn, bà ta đều thề thốt phủ nhận”.


Những lời này tựa như đâm vào góc tối trong lòng Hiên Viên Dự. Năm xưa, vì ngôi vị Hoàng đế, hắn phải trải qua không biết bao lần bị ám sát. Vì vậy, hắn tuyệt không cho phép con và ái thị của mình giẫm lên vết xe đổ đó. 


Hiên Viên Dự đứng bật dậy, chỉ vào mặt Lâm Hà Uyên "Đúng là ngoan cố! Nàng cút ra ngoài mau! Trẫm không muốn nhìn thấy nàng nữa! Nàng đã làm cho trẫm quá thất vọng rồi!". Hắn lớn giọng, hạ chỉ "Truyền khẩu dụ của trẫm, Hoàng quý phi lòng dạ độc ác, mưu hại hoàng tự, sát hại phi thị, bắt đầu từ hôm nay giáng làm....". Rồi như suy nghĩ cái gì đó, một lúc sau mới tiếp lời "Giáng làm Lâm phi, giam vào Phượng Nghi cung, chưa chết không được bước ra ngoài, tất cả cung nhân nội thị có liên quan đều bị trượng tễ.”


Lâm Hà Uyên bỗng nhiên kêu gào "Du lang!". Cô ta gọi  một tiếng, giọng vô cùng thê lương, mang theo sự tuyệt vọng vô tận.


Lam Hi Thần nằm bên này nghe được, trong lòng có chút trầm xuống. Du lang? Thì ra đã từng có một khoảng thời gian, cũng có người gọi Hiên Viên Dự như vậy.


"Đừng có gọi trẫm như vậy! Nghe thật là kinh tởm! An Dật, mang Lâm phi đi!!!”.


Hiên Viên Dự quay lưng lại, không muốn nhìn Lâm Hà Uyên một chút nào nữa.


Sau một đêm kinh biến, Phượng Nghi cung xa hoa tráng lệ ngày nào từ bây giờ đã chính thức bị phong bế, cái không khí hiu hắt lạnh lẽo của nó khiến người ta không khỏi cảm giác đây chính là lãnh cung thứ hai. Không một ai dám bén mảng tới gần nơi này nửa bước, thậm chí ngay cả đình nghỉ mát và hồ nước lân cận cũng không có người đặt chân.


Hiên Viên Dự bị đả kích vì chuyện của Lâm Hà Uyên, nhất quyết không đặt chân tới Châu Quang điện dù có tin Hoàng quý phi vì uất ức mà thổ huyết, ngã bệnh rất nặng. Hắn nghe tin, chỉ trầm mặt rồi sai Lưu thái y tới, những cái khác như bệnh có nặng không, cần dùng thuốc gì điều trị hắn quẳng hết ra sau đầu. Mấy ngày sau, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng khó đoán, ý cười chỉ dừng ở mặt ngoài, hững hờ, lãnh đạm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play