Những ngày xa cách vừa qua, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy ngẩn ngơ và đờ đẫn, dường như không còn nhớ nữa, nhưng khi gặp mặt, con tim lại vẫn xao động, nước mắt bất giác rơi lã chã.

Nhìn thấy y rơi nước mắt, trông hắn có vẻ ôn hòa hơn phần nào, khẽ buông tiếng thở dài "Trẫm là đế vương, không thể không có sự nghi kỵ. Hoán nhi có biết không, kẻ kia từ nhỏ đã là một trong những nhân vật cùng trẫm ở tình huống "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Ngoại trừ cái ngôi cửu ngũ này là tranh đoạt mới có ra, tất cả mọi thứ thuở nhỏ từ quần áo giấy bút cho đến một miếng bánh đậu hắn là người trước tiên cướp mất của trẫm. Cho nên trẫm..... trẫm.....". Dường như có điều gì đó không nói nên lời, hắn rất lâu sau mới thốt ra một câu hoàn chỉnh bằng cái giọng nghèn nghẹn "Trẫm không thể để hắn lại cướp đi trái tim của trẫm".

Câu cuối cùng đã khơi dậy biết bao hoang mang và khổ sầu nơi đáy lòng, phải cố gắng lắm y mới kìm nén được, chỉ nói "Nếu bây giờ thần thị lại nói mình không có ý gì với Hiên Viên Khê, Hoàng thượng có tin không?".

Giọng nói của Hiên Viên Dự trở nên cứng đờ "Trẫm cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày qua rồi. Kỳ thực, nếu Hoán nhi thực lòng yêu Hiên Viên Khê thì hiện tại đã không đứng trước mặt trẫm. Và trẫm, có muốn "cạn tình cạn nghĩa" cũng đã muộn rồi. Đây là lần đầu tiên bản thân trẫm không thể hạ quyết tâm được. Nếu các tiên hoàng mà biết, họ nhất định sẽ mắng trẫm vô dụng. Cũng không ngờ trẫm sáng suốt bao nhiêu năm, thì ra cũng có lúc mù mịt mất phương hướng". Rồi hắn bước tới, cầm lấy tay y, tha thiết nói "Nhưng dù có ra sao, trẫm chỉ có thể chân chính đối mặt, thừa nhận, gìn giữ. Trẫm hy vọng, Hoán nhi sẽ không chấp nhất thời gian qua với trẫm".

Lam Hi Thần cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay áp lấy nhau đó, trái tim vốn muốn nguội lạnh kia lại lần nữa nóng ngợp trong cảm giác đớn đau, rơm rớm lệ nhìn hắn "Du lang, thần thị chưa bao giờ nghĩ sẽ để bụng Du lang đối đãi với mình ra sao. Nhưng mà, Du lang có biết vì sao thần thị sẽ không phải vì không yêu Hiên Viên Khê mà chấp nhận oan ức ở bên cạnh người không?".

Trong mắt Hiên Viên Dự thoáng qua mấy tia lo nghĩ, nhinf y không chớp mắt, còn y thì cười đầy khổ sở, hỏi "Du lang có còn nhớ lúc người muốn lập thần thị làm Vinh thần đã nói gì không? Chính vì câu nói đó, thần thị đã không bao giờ muốn phụ người, rời bỏ người".

Trẫm sẽ sắc phong ái thị làm Vinh thần, ngươi sẽ trở thành vị Vinh thần mà trẫm thương yêu nhất.

Chính vì tin rằng là yêu thương nhất, nên mọi chuyện cũng sẽ vì chữ yêu đó làm đầu.

Không dám tiếp tục nhìn sắc mặt chết lặng của hắn, Lam Hi Thần vội rụt tay lại, hành lễ qua loa rồi nhanh chóng đi mất. Nắng chiều vàng ươm trải dài trên hành lang, đem cái bóng của Lam Hi Thần chiếu xuống nền đá lót đường khiến y nhớ nhung sắc màu của buổi chiều hạ năm đó biết bao. Không cô độc, cũng chẳng hờn tủi.

Cuộc đời này luôn có những chuyện bất ngờ, hệt như một cơn mưa rào mùa hạ, đến mà không báo trước, khiến người ta ướt lạnh đến run rẩy.

Hôm đó, Đức phi đột ngột đến Phượng Nghi cung, lại mang theo luôn một vật phẩm trên tay, chẳng rõ là thứ gì bên trong đó. Lý Giao Nghi ở trong Chiêu Dương điện rất lâu, rất lâu. Mãi khi người ta nghe thấy tiếng la thất thanh và tiếng ly tách vỡ loảng xoảng, mới thấy Đức phi bị đám thái giám áp giải.

Nhìn thấy tà áo gấm Tô Châu nhàu nhĩ, trâm cài đầu bị gỡ bỏ khiến búi tóc được búi cầu kỳ tỉ mỉ rối bù cả lên, nhìn thấy cả nước mắt trên khoé mi cùng nụ cười cay đắng của Lý Giao Nghi, Lam Hi Thần không biết được rằng cuộc chiến ngầm giữa y và Lâm Hà Uyên cũng sắp đến hồi kết thúc.

Vụ việc Đức phi mưu sát Hoàng quý phi gây ra chấn động lục cung, Long Thụy đế sau khi tự thân thẩm tra đã ra chỉ giam Đức phi tại Yến Lưu cung, không lâu sao đó bản án tam ban mà Lương thần từng tự mình cầu xin cho bản thân đã nhanh chóng đem đến trước mặt Đức phi.

Lam Hi Thần đến Yến Lưu cung là lúc An Dật bưng ra hai mâm một kiếm một lụa trắng, Lý Giao Nghi đã chọn bình rượu độc làm vật kết liễu chính mình. Thủy Nhuế điện giờ đây cũ nát lụi tàn, chủ nhân của nó cũng không còn phong quang như xưa nữa.

Người phụ nữ trước mặt thật sự xa lạ, nếu không nhờ khí chất đó, Lam Hi Thần không còn nhìn ra đó là Đoan Đức phi dịu dàng mà cao lãnh một thuở nữa. Nàng ta gầy đi thấy rõ, vóc người vốn thon thả giờ chỉ như cành cây khô cuối mùa. Suối tóc huyền giờ đây chỉ là một mảng rối như tơ vò, hệt như cõi lòng người ta vậy.

Lý Giao Nghi nhìn thấy Lam Hi Thần đến cũng không ngạc nhiên chút nào, còn cười nhẹ, hỏi "Không ngờ trước khi nhắm mắt vẫn còn người nhớ mà đến thăm, ta thật là vui vẻ vô cùng".

Xưa nay nàng cùng Triệu Thanh rất ít khi xưng "ta" như vậy, Lam Hi Thần âm thầm cảm thấy xót xa, cười buồn "Trước giờ thần thị xem ngươi cùng Văn thần như huynh tỷ trong nhà, đến thăm.... là chuyện đương nhiên, thần thị còn lấy làm xấu hổ do số lầm đi thăm hai người còn không bằng một nửa hai người đi thăm thần thị".

Lý Giao Nghi cười mà như không cười "Vậy sao? Lương thần thật khiến ta cảm động. Bất quá, sau này chỉ còn mỗi Văn thần tới thăm ngươi mà thôi".

Lam Hi Thần không ngăn được thương cảm "Đang yên đang lành, tại sao tỷ tỷ lại đi gây chuyện với Lâm thị làm gì? Tỷ tỷ chẳng lẽ không biết tội ám hại bề trên chính là tội chết mà còn cố phạm?".

Lý Giao Nghi bình thản đáp "Ta biết, ta đương nhiên biết. Nhueng vì sinh mệnh của hai người ta yêu quý, ta không thể tự hi sinh thân mình làm một cái đường đi an toàn cho bọn họ".

Lam Hi Thần tròn mắt, nàng ta cười mà như khóc, chậm rãi nói từng chữ lại từng chữ "Lương thần, chuyện đêm hôm đó ta thừa biết không phải ngươi làm hại đến Khản nhi, hung thủ chính là Lâm thị kia, nhưng ta lại không còn cách nào khác để vạch trần".

Lam Hi Thần kinh hoảng nhưng cũng chỉ yên lặng như nước "Làm sao tỷ tỷ biết?".

Lý Giao Nghi tự mân mê ngón tay của hính mình "Là vì cô ta đã ép ta đem bánh có nhiều bột ngô cho Khản nhi ăn, sau đó vu cáo tội trạng cho ngươi hòng kéo ngươi xuống bùn". Thấy y trợn mắt, nàng ta cười nhạt "Chắc Lương thần bất ngờ lắm hả? Vì sao ta là mẹ mà lại nghe theo kẻ xấu đi hãm hại con mình, giúp người ta tranh sủng?".

Lam Hi Thần không biết trả lời làm sao, đành để nàng ta tự mình nói tiếp.

"Kỳ thực, ta nào muốn giúp ả? Nhưng không ngờ ả lại nắm được chuyện ta cùng người khác có tâm tư, còn dọa sẽ đem chuyện đó vạch trần trước mặt Hoàng thượng, đồng thời vu cáo Khản nhi là ta cùng người kia tư thông mà có. Ô, đừng hốt hoảng như vậy chứ Lương thần! Khản nhi là còn ruột của Hoàng thượng. Tuy ta cùng người kia nảy sinh tình cảm, nhưng ta cũng biết được đằng sau ta là ai. Một khi ta đi quá giới hạn, Thái thị, Hoàng thượng sẽ đem Lý phủ ra làm đầu sỏ. Nhưng vì âm mưu đó không thành, Lâm thị đã tìm cách khác, ả thậm chí còn muốn ta đem Khản nhi và ngươi ném xuống nước, vu cáo ngươi một lần nữa mưu hại hoàng tự. Hừ! Con tiện nhân đó thật đáng chết! Nếu ta làm vậy với con trai của ả thì ả có thấu nỗi không?".

Lam Hi Thần hỏi "Cho nên tỷ liền hạ độc Lâm thị? Nhưng trước giờ tỷ là người cẩn trọng, tìm cách làm là được rồi, tại sao phải làm công khai như vậy chứ?".

Lý Giao Nghi nói "Không làm trực tiếp, thì sao có thể đánh tới sự chú ý của Hoàng thượng? Ý của Thái thị chính là như vậy. Hoàng thượng bao lâu nay dè dặt ta và Triệu Thanh đều từ chỗ Thái thị tới, tất nhiên sẽ đích thân thẩm tra ta, từ đó ta liền đem nghi án nắm được về vụ huyết án năm xưa của Diệu Ý Vinh thần nói ra khiến cho Hoàng thượng bắt đầu sinh nghi Lâm thị? Cách này hoàn hảo cũng chỉ có Thái thị mới nghĩ được".

Lam Hi Thần nói "Chính là, Diệu Ý Vinh thần là cháu của Thái thị, ông ấy tất nhiên không tiện mở lời với Hoàng thượng mà dùng tới tỷ tỷ sao? Làm sao Thái thị có thể tàn nhẫn hy sinh một mạng người như vậy?".

Lý Giao Nghi nói "Lương thần à, ở trong cung này, có ai mà không tàn nhẫn đâu? Chính vì như vậy cho nên Hoàng thượng mới quý trọng một người khác biệt như ngươi vậy. Thôi, không có gì phải quan trọng nữa. Dù sao đã định là quân cờ trong tay người khác, không phải ta thì cũng là Văn thần. Mà bất quá, ta cũng không phải vì lệnh của Thái thị mới làm, mà còn vì trả thù cho Khản nhi. Thân là mẹ của nó, ta tuyệt đối không tha thứ cho ai làm hại đến nó".

Lam Hi Thần nói "Có câu "Lòng mẹ bao la sánh như trời bể", tỷ tỷ cũng không phải ngoại lệ".

Lý Giao Nghi nói "Lương thần, ta cảm kích ngươi lúc này đã đến gặp. Sống ở trong cung hơn mười năm, phút cuối cùng sắp chết mà nghĩ tới chuyện ai ai cũng mất đi cái tình người, rốt cuộc chỉ còn có ngươi mà thôi".

Trong điện lại bị bao vây bởi một hơi khí sắp chết. Đèn đuốc trong điện vẫn sáng như thường nhưng Lam Hi Thần chỉ cảm giác trước mắt có một thân ảnh u ám cùng lạnh lẽo.

Rất lâu, Lam Hi Thần mới dè dặt hỏi "Tỷ tỷ ra đi như vậy, còn tứ hoàng tử thì phải làm sao đây? Tỷ không nghĩ tới mình chết đi, đứa nhỏ liền khốn khó trăm bề?".

Lý Giao Nghi bâng quơ nhìn ra xa, trong mắt hiện lên nét bi diễm "Khản nhi ư? Cũng không phải ta chưa từng nghĩ tới nó, nhưng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác". Rồi nàng ta từ trên ghế ngồi đứng dậy, đi tới gần, nắm lấy tay Lam Hi Thần, nói "Lương thần, ta tin tưởng ngươi, vì ngươi là người duy nhất không bị cuốn vào vũng bùn chốn hậu cung. Về sau Khản nhi mong ngươi chiếu cố nó thật tốt". Không để Lam Hi Thần kịp hỏi, nàng ta đã nói tiếp "Còn nữa, từ đây cách biệt, "hắn" nhất định cũng không thể sống vui vẻ. Lương thần ngươi được Hoàng thượng sủng ái, thực quyền tương lai sẽ sánh ngang Lâm thị, ta cũng mong ngươi thay ta chiếu cố "hắn", có dịp thì tìm cách giúp ta xin Hoàng thượng cho hắn rời cung về quê cưới vợ sinh con, đừng suốt ngày làm một cẩm y vệ cô độc nữa. Cuộc sống trong cung này, gần Hoàng đế phải gồng mình tùy cơ ứng biến rất gian nan, dù có là trung thần cũng không ngoại lệ, mà ta thì không muốn nhìn hắn như thế".

Nghe đến lời này, Lam Hi Thần liền bừng tỉnh, đã biết "hắn" chính là ai. Khó trách, những khi đi dạo cùng y và Văn thần, Lý Giao Nghi luôn đi lùi về phía sau một bước, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn và sau lưng nàng là bóng dáng của tổng quản cẩm y vệ Đinh Mục Y, hai bờ vai người đó buông thỏng hiền hòa, ẩn hiện sau hàng cây xanh. Hóa ra chính là như vậy!

Cung đình hầu tước, không phải cứ xa hoa tráng lệ là hạnh phúc!

Nhìn những giọt nước mắt sắp rơi ra, Lam Hi Thần phải cố nuốt xuống để mình cũng không khóc theo, gật đầu, cứng rắn nói "Nguyện vọng của tỷ tỷ, thần thị nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành".

Lý Giao Nghi xúc động không nói nên lời, chỉ là nước mắt trong đôi mắt càng lúc càng nhiều, rốt cuộc nàng nhịn không được mà từ đôi lông mi thật dài mà nhỏ xuống một giọt nước mắt, nước mắt trong veo giống như sương mai rồi lại biến mất trong giây lát, không còn nhìn thấy nữa. Một lát sau, nàng ta cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, nói "Vậy thì ta xin cảm tạ Lương thần, cũng chỉ có ngươi may ra mới có thể đáp ứng hai nguyện vọng đó của ta". Dừng một chút để hít ngụm khí lạnh, nàng ta nhắc nhở y "Từ nay về sau ngươi hãy hết sức cẩn thận với Lâm thị, không biết tiếp theo ả có dùng tới Văn thần để hại ngươi hay không, nhưng ta đã đi trước một bước, chặt đi một đường lui của cô ta, vậy nên ngươi cần phải làm hết sức mình. Tránh được thì tránh, không tránh được thì phải hạ thủ".

Lam Hi Thần tuy mờ mịt những vẫn đáp ứng gật đầu. Thần sắc căng thẳng của Lý Giao Nghi dần được thả lỏng xuống. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên bàn rót rượu, tiếp nhận cái ly mà uống một hơi cạn, rồi không chút do dự mà đi đến lên giường, im lặng nằm xuống, nhắm mắt lại rồi mỉm cười, cứ như là đang chờ mong có một giấc mơ đẹp. Độc tính phát tác rất nhanh, thân thể nàng ta run rẩy lên vài cái, khóe miệng chảy xuống một vết máu đen, rốt cuộc nàng ta cũng hồi phục lại giấc ngủ say bình tĩnh.

Đó là lần cuối cùng Lam Hi Thần nhìn cái thần sắc nhẹ nhàng của Lý Giao Nghi. Mấy năm nay, nàng ta không phải là người được sủng ái nhưng ngày tháng tuổi trẻ của nàng rốt cuộc cũng không có lúc tốt đẹp, rốt cuộc cũng đã phí một đời. Nén lại tiếng khóc thương cảm, Lam Hi Thần tháo chiếc vòng tay ra, giúp Lý Giao Nghi lau đi vết máu ở khóe môi, thì thẩm "Tỷ tỷ đi đường vui vẻ nhé. Hy vọng kiếp sau, tỷ tỷ sẽ không bước vào cửa cung cấm".

Gió xuân thôi qua, Lam Hi Thần cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lại có chút phát lạnh, gió thổi từ trong điện ra ngoài, nàng mờ mịt không biết nơi nào.

Cũng trong buổi chiều tang thương đó, Hiên Viên Dự đã có mặt trong Nhu Thường điện, trên chân là một đứa trẻ hai tuổi đang nấp phía sau.

Hắn vừa thấy y đã vội nói "Phụ thị đã già. Đức phi.... cũng không thể chăm sóc nữa. Hoàng quý phi đã có trưởng tử lại phải quản việc trong cung, đều không có thời gian chăm sóc đứa bé này"

Lam Hi Thần ngập ngừng nhìn đôi mắt to tròn đang chớp chớp hướng về mình "Vậy....".

Hiên Viên Dự vừa nói vừa xoa đầu đứa nhỏ "Từ nay nó sẽ là con thờ tự của Hoán nhi, hãy thay trẫm và Đức phi nuôi nấng nó".

Lam Hi Thần đã hiểu lời của Lý Giao Nghi vừa rồi, y khom người "Thần thị tạ ơn Hoàng thượng".

Hiên Viên Dự cũng không hẳn vô tình, ít nhất là đối với con cái của mình. Trong số phi tần ở hậu cung, không ai cần nuôi đứa trẻ này hơn y, cũng không ai đủ quan tâm để dạy dỗ nó chu đáo hơn y.

Ngày hôm sau Đức phi Lý thị được truy phong làm Đoan Hòa Đức phi, mai táng ở Dụ lăng. Hiên Viên Khản nghe tiếng khóc than bi bô hỏi lý do, Lam Hi Thần chỉ đành nói trong cung có người không may bị bệnh mà mất chứ không dám nói đó là mẫu phi ruột của nó đã rời xa nó vĩnh viễn. Nó sẽ không hiểu và tương lai cũng không còn nhớ, giống như y và Lam Vong Cơ từng không hiểu cái gì gọi là "không còn nữa", giống như Lam Tư Truy từng quên mất đoạn thời gian vui vẻ ở Loạn Táng Cương, hay giống như Lam Cảnh Nghi may mắn nhớ ra mình có cha mẹ ruột nhưng lại không nhớ chính xác khuôn mặt. Rồi tất cả đều sẽ bị thời gian phủ mờ.

Kỳ lạ là đứa nhỏ này dường như rất có duyên với Lam Hi Thần, ngày đầu tiên ở với y, nó không khóc nháo cũng không đòi mẹ, chỉ uống sữa bò thật no rồi lăn ra ngủ. Lam Hi Thần vừa tội vừa nhẹ nhõm, nếu không chính mình sợ là không chăm nổi đứa bé đang nhớ mẹ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, y thì lo lắng hỏi nó có thích ở nơi này không? Có thích ở cùng phụ hầu không? Sau này ta sẽ là dưỡng phụ của con có được không?

Nhưng đứa nhỏ lại hỏi "Phụ hầu, có phải nhận nuôi Khản nhi phụ hầu cảm thấy không vui?".

Lam Hi Thần kinh ngạc tột độ "Vì sao Khản nhi lại hỏi như vậy?".

Đứa nhỏ cúi đầu, lí nhí nói "Bởi vì Khản nhi là hoàng tử, không phải công chúa, mà phụ hoàng thì rất thích công chúa, vì công chúa ngoan ngoãn nghe lời lại không khiến phụ hoàng đau đầu chọn người kế thừa ngôi vua. Khản nhi từng nghe Hoàng tổ thị nói nếu năm đó Khản nhi là con gái thì tốt rồi, phụ hoàng sẽ vì con mà đến thăm người, yêu thương người nhiều hơn".

Lam Hi Thần sững ra. Bộ dáng đứa nhỏ ủy khuất như vậy, thích nghĩ ngợi như vậy, lo lắng sợ hãi như vậy chẳng phải rất giống y năm đó hai tuổi sao? Chính mình cũng đã từng ngồi ngoài cửa Long Đảm Tĩnh Trúc, chống cằm tự hỏi: Nếu mình sinh ra là nữ nhân, vậy thì phụ thân sẽ quân tâm mẫu thân nhiều hơn để sinh ra một cái đệ đệ, thúc công cũng sẽ rất vui vì có được cháu gái mà nhìn nhận mẫu thân. Nhưng là.....

Y ôm chầm lấy đứa nhỏ, nghẹn ngào vỗ về nó "Không sao đâu. Phụ hầu không quan tâm Khản nhi là trai hay gái, chỉ cần có Khản nhi bên cạnh là phụ hầu vui rồi. Con đừng nghĩ ngợi gì cả".

Trong cung cấm thâm tình rất mờ mịt. Hoa cũ chưa tàn, hoa mới đã rộn ràng khoe sắc. Sủng ái của đế vương so với hoa trong gương, trăng trong nước có khác là bao? Mối tình son sắc giữa Long Thụy đế và Hoàng quý phi xinh đẹp khiến thiên hạ thêu dệt nên bao truyền thuyết li kì diễm lệ năm xưa, những tưởng sẽ là khắc cốt ghi tâm vĩnh viễn, cuối cùng hoá ra cũng chỉ là một thoáng nồng nhiệt của thời niên thiếu. Mười năm nhạt nhoà, mây bay gió thoảng.

Đêm thu rả rích mưa dầm. Hương quỳnh quyện vào hơi đất, hương cúc lẫn giữa hơi mưa.

Hiên Viên Dự nằm bên cạnh, cầm lấy sờ lên trên vầng trán quấn băng trắng, hỏi "Hoán nhi nghĩ trẫm nên trách phạt Hoàng quý phi thế nào?".

Lam Hi Thần từ tốn đáp "Tuy Hoàng quý phi phạm lỗi, nhưng dù sao nương nương cũng có hơn mười năm chăn gối với người, lại sinh được thái tử tài đức vẹn toàn. Lần này nương nương đối với thần thị hành xử có hơi quá đáng, nhưng hơn nữa hậu quả cũng chưa vượt khỏi tầm kiểm soát, thần thị nghĩ hay là Hoàng thượng tạm thời đừng truy cứu nữa, dù sao bây giờ chỉ dựa vào lời ám vệ, nương nương nhất định sẽ không tự nhận mình làm, ngược lại còn nói chúng ta oan uổng nàng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play