"Khê huynh, ngươi đừng chết! Ta van cầu ngươi đừng chết có được không?".
Tiếng khóc ai oán của Tư Đồ Gia Cẩn ở bên kia vọng lại "Ngươi chết đi..... đã chết đi thì còn đâu những ngày từng mơ mộng vàng?" Hắn gục bên người Hiên Viên Khê, nấc nghẹn "Người sống có thấu chăng cho kẻ âm gian ngậm ngùi? Từ bỏ hết giấc mơ qua chỉ vương mang u buồn. Vẫn luyến ái sao vĩnh biệt? Tình keo sơn sao rã tan? Tình này xin trọn kiếp, ta nguyện ghi xương khắc tim. Giờ phút cuối có ta thôi khóc ly tan bên ngươi, xem ra trời đã sát số đôi ta hữu duyên nan tương phùng".
Lam Hi Thần rất muốn an ủi Tư Đồ Gia Cẩn đừng đau thương quá, đây xem như là số kiếp của Hiên Viên Khê đi, thế nhưng sau một lúc, Hiên Viên Khê cả người bất động, đầu cũng gục thẳng xuống. Tư Đồ Gia Cẩn dựa đầu lên vai của Hiên Viên Khê, vòng tay ôm càng chặt cái xác kia, trên khóe môi hiện ra một nụ cười hạnh phúc "Nhưng không sao cả! Khê huynh, ngươi đừng lo, ngươi sẽ không ra đi một mình đâu. Ta đã không dùng thân xác ở bên ngươi lúc sống, thì sẽ dùng linh hồn này cận kề ngươi khi lìa đời. Hỡi Khê lang hãy nên chậm chờ, A Cẩn nguyện đi theo cùng ngươi cho trọn câu ân tình".
Lời vừa dứt, biển lửa bên kia mãnh liệt phừng lên nuốt trọn tất cả những gì nó chạm đến, bao gồm cả Tư Đồ Gia Cẩn và Hiên Viên Khê. Y nhìn một xác một hồn chìm trong biển lửa, trong lòng thương cảm không thôi, tiếc cho một mối tình hãy còn son thắm. Nếu số phận không để bọn họ gặp nhau thì tốt biết mấy, hoặc là gặp nhau trong một hoàn cảnh khác không phải hoàng cung cũng được. Hiên Viên Khê sẽ không vì tình yêu và quyền lực mà mù quáng. Tư Đồ Gia Cẩn cũng sẽ không trước vì hiếu ân sau vì tình nghĩa mà không có được hạnh phúc, phải đến lúc chết mới có thể ở bên người mình yêu.
Số phận.... thật là giỏi trêu ngươi!
Âm thầm cảm thán tiếc thương cho một mối tình, nhìn hai người trong biển lửa một chút rồi quay lưng muốn rời đi.
"Kẻ nào!".
Tiếng một quân lính thét lớn khiến Lam Hi Thần giật mình, mới phát giác ra vừa rồi bản thân không chú ý giẫm phải cành khô dưới đất gây tiếng động. Mắt thấy Hiên Viên Dự cho một toán linh đi tới kiểm tra, Lam Hi Thần hốt hoảng, biết chắc bây giờ mà bị bắt thì thế nào cũng có chuyện lớn, chính mình có một trăm cái miệng cũng khó mà giải thích với Hiên Viên Dự, vì thế không chần chừ túm vạt áo lên khỏi mắt cá chân mà chạy thật nhanh. Do quá vội vã, y vấp phải cục đá mà té xuống, cổ tay bên trái đập mạnh xuống đất, đột nhiên phát ra một tiếng "Coong" thật rõ tai, chiếc vòng mã não mà Hiên Viên Dự từng đeo vào cho y bị bể nát. Nhưng lúc này Lam Hi Thần không còn tâm trí đâu mà ngồi đó thu nhặt mảnh vụn, với cả trời tối mịt, mấy táng cây rậm rạp đều che phủ ánh trăng khiến cho con đường trở nên lờ mờ. Nhìn đường đã khó, tìm mảnh ngọc vỡ chẳng phải còn khó hơn sao?
Bây giờ đang gấp, chạy trước rồi tính! Hiên Viên Dự lúc nào lại chẳng ban đồ mới liên tục vào cửa Trữ Di cung, nhiều khi hắn lại chẳng nhớ gì đến chiếc vòng đó nữa là.
Cố tự trấn an mình như vậy, Lam Hi Thần lấy động lực đứng dậy, lấy sức gấp ba lần vừa rồi chạy thật nhanh tới chỗ Tiểu An đang đứng đợi. Không cho hắn thời gian kinh ngạc vết máu trên người mình, Lam Hi Thần đã vội ra lệnh "Nhanh! Chúng ta mau trở về Tử Cấm Thành!".
Lam Hi Thần về đến Trữ Di cung là bảy ngày sau, khiến cho Tiểu An kinh ngạc chính là tốc độ lúc về so với lúc đi còn nhanh hơn, chẳng hiểu chủ nhân đang lo sợ cái gì mà lại vội vã như vậy.
Nếu Hiên Viên Dự có thể thật lâu mới trở về thì tốt rồi.
Mặc dù có điểm ẩn ẩn hiện hiện phát hiện chính mình đối với Hiên Viên Dự là mong nhớ cũng không muốn xa rời, nhưng nghĩ đến nếu tối nọ hắn biết y xuất hiện gần đó thì hậu quả khiến Lam Hi Thần không chịu nổi mà lo lắng khi Hiên Viên Dự chiến thắng trở về.
Bên cạnh đó, Lam Hi Thần còn một mối lo khác. Hiện tại không còn Tư Đồ Gia Cẩn, ngày tháng về sau không biết chính mình như thế nào mới đối phó được.
Tuy rằng Tư Đồ Gia Cẩn là người rắc rối lúc nào cũng ngăn cấm mình như thế này như thế kia, Lam Hi Thần vẫn không tự chủ được mà xem hắn như huynh đệ xa cách từ lâu của mình, coi hắn như một người bạn tốt giữa cuộc sống cung đình tịch mịch tẻ nhạt này, không hy vọng hắn lại có ngày biến mất, chính mình lại mất đi một người bạn mới và một mình gánh một mớ rắc rối còn ở phía sau.
Bất quá, tựa hồ Lam Hi Thần vận khí cũng không được tốt. Tuy rằng mỗi ngày đều trộm cầu thiên địa cho Hiên Viên Dự thật lâu hãy trở về làm cho chính mình có thể tiếp tục chuỗi ngày tiêu diêu tự tại, thế mà y lại sáng sớm vừa ánh nắng ban mai lên đã đi đón thông tin hắn chiến thắng trở về .
“Sao mà nhanh đến thế?”.
Lẩm nhẩm ở miệng mà không ai nghe thấy, Lam Hi Thần trộm dùng khóe mắt liếc đến một đám hậu cung phi thị mặt mày hớn hở cùng Hoàng quý phi Lâm thị đang hướng về phía Hiên Viên Dự quỳ xuống cung nghênh.
Tựa hồ bộ dáng không đầu không cuối, không người dẫn đường, những người lính đều đi qua mặt thành hàng, Lam Hi Thần nhìn thấy Hiên Viên Dự một thân triều phục đi qua cổng Đông Chương, trên mặt mang đầy nét hoàng đế uy nghiêm, phía sau còn có vô số cờ phướn phấp phới bay dọc đường quân đi.
Về rồi! Cuối cùng cũng về rồi! Hắn có nghi ngờ gì mình không? Chắc không đâu. Chuyện xuất cung chỉ có mỗi Tư Đồ Gia Thành biết, người nhị ca này của Tư Đồ Gia Cẩn dẫu sao cũng sẽ vì mạng sống và gia tộc mà không bán đứng y đâu, cho nên Hiên Viên Dự nhất định sẽ không biết. Phải! Nhất định hắn sẽ không biết!
Quỳ gối, một thân cung phục trải ra đất, Lam Hi Thần dưới đáy lòng sâu thẳm như sóng xô gió cuốn, tuy rằng cật lực trấn an bản thân, y vẫn là hy vọng liếc nhìn được cái dáng vóc gây biết bao nhớ thương của mình.
Cho đến khi bốn mắt giao nhau, Lam Hi Thần cứ ngỡ Hiên Viên Dự sẽ như mọi khi ấm áp nhìn mình. Nhưng lại khiến y thất vọng chính là..... hắn chỉ lạnh lùng nhìn đến một cái rồi di dời ánh mắt, thậm chí đến lúc Lam Hi Thần đi sau cùng đám hậu cung tiếp đón, Hiên Viên Dự cũng không nhìn y thêm một lần nào chứ đừng nói đến tươi cười. Tựa hồ một lần đi xuất chinh, Hiên Viên Dự đã đem Lam Hi Thần ném qua một bên.
“Lương thần, lát nữa đến Duệ Đức điện gặp trẫm”.
Hiên Viên Dự rốt cuộc cũng quay lại, nhưng mà đem ánh mắt đầy tăm tối nhìn chòng chọc Lam Hi Thần, ngữ khí không hề có chút chân tình nào phát ra, kéo theo một mớ hồ nghi từ đám phi thị. Hắn cũng không nói gì thêm, bởi vì Lam Hi Thần cảm giác giống như hắn phát hiện ra cái gì đó, không dám nhìn mà chỉ cúi đầu, cố bình tĩnh đáp "Thần thị tuân mệnh".
Hiên Viên Dự phất phất tay áo, ý bảo tất cả có thể lui về cung, sau đó lãnh đạm chuyển thân đi hướng Thọ Kỳ cung gặp Thái thị.
Lam Hi Thần mang trong đầu một mớ suy nghĩ hỗn tạp, về cung cũng chẳng thế nuốt nổi một chút thức ăn, tính toán thời gian, đến cũng cũng phải cắn răng đi gặp thiên tử. Khi y tới đó, Hiên Viên Dự đứng cạnh cửa sổ, tựa như nhìn cảnh vật lại tựa như đang chìm vào một suy nghĩ nào đó, trong phòng vô cùng yên ắng không một âm thanh, thứ chuyển động duy nhất chính là tầng long tiên hương được đốt ở long án khiến cho bầu không khí như có một lực đè ép khó thở.
Lam Hi Thần do dự một chút mới dám hành lễ "Thần thị tham kiến Hoàng thượng", lại hỏi "Lần này Du lang bình an trở về, thần thị thật sự rất an tâm".
Hiên Viên Dự khẽ "ồ" một tiếng, quay lưng lại nhìn y, dường như khẽ cười "Ái thị lo lắng cho trẫm, trẫm rất vui". Hắn chậm rãi đi đến gần y, nơi đáy mặt toát lên một tia lạnh lùng "Nghe nói sau khi trẫm xuất chinh, ái thị bị nhiễm phong hàn có phải không?".
Lam Hi Thần có hơi chột dạ, vội nói "Dạ phải, cũng may thần thị vừa khỏi bệnh xong, nếu không sẽ không thể đến gặp Du lang được".
Hiên Viên Dự cũng không đáp ngay mà cầm một bàn tay của y lên, ngón cái khẽ vuốt ve trên mu bàn tay, nói "Ái thị trước nay sức khỏe rất yếu, nên chú ý giữ gìn một chút, chớ có đi đâu lung tung kẻo lại sinh bệnh, khiến cho trẫm lo lắng. Xem đây, trẫm mới đi có hơn nửa tháng, ngươi liền gầy yếu đến khó tin".
Hôm nay sao hắn không y là Hoán nhi? Thái độ đối với y cũng rất lạ! Liệu có phải......
"Trẫm nhớ có tặng cho ái thị một chiếc vòng ngọc bằng mã não, trước nay vẫn thấy ái thị đeo trên tay, sao hôm nay trẫm lại không thấy nó?".
Lam Hi Thần nhìn hắn kéo lên ống tay áo mà mân mê, bản thân giống như người bị bắt gian tại trận, giật thót mình một cái, nuốt một ngụm nước bọt rồi tìm lý do "Hoàng thượng thứ tội, bởi vì..... bởi vì thần thị vụng về, đi đứng không cẩn thận nên bị vấp té, thành ra chiếc vòng cũng đã bị bể".
Hiên Viên Dự đăm đăm nhìn y "Có thật không? Thế ái thị bị té ở đâu, nói đi để trẫm san phẳng lại chỗ đó, chớ để nó gồ ghề như đường núi khiến ngươi bị té thêm lần nữa".
Lam Hi Thần hô hấp càng lúc càng nặng, mấp máy môi gọi "Hoàng thượng.....".
Hiên Viên Dự không để y nói hết câu, một tay vẫn còn nắm chặt cổ tay y, tay còn lại móc từ trong ngực áo ra một túi gấm nhỏ, ra lệnh "Mở ra xem đi".
Lam Hi Thần do dự cầm lấy, như có sở giác, y lật ngược miệng túi gấm xuống, đổ ra lòng bàn tay lòng bàn tay vô số mảnh ngọc vỡ.
Hiên Viên Dự trông biểu tình kinh hoảng của y, nhướn mày "Lương thần có biết chăng? Trên đời này luôn tồn tại cái gọi là "trùng hợp"! Mà lại trùng hợp đến không ngờ". Ngữ khí của hắn mỗi lúc một lạnh thấu xương "Lúc trẫm đi Bắc Hạ chinh phạt vô tình nhặt được một chiếc vòng bị vỡ, chất liệu và họa tiết của nó không khác một chút nào so với chiếc vòng mà trẫm tặng Lương thần. Chỉ là món đồ quý như vậy vốn không hề xuất hiện trong nhân gian, hoàng cung thì chỉ có một cái duy nhất, cái đó trẫm không phải đã tặng cho ái thị rồi sao? Không biết là tại sao nó lại nằm ở vùng chiến tuyến Bắc Hạ vậy? Lại còn ở ngay địa điểm trẫm xử tội phản tặc Hiên Viên Khê mà xuất hiện?".
Lam Hi Thần run giọng "Hoàng thượng, thần thị...... thần thị.....".
Hiên Viên Dự quát lớn "Ngươi còn muốn dấu trẫm tới bao giờ? Người xuất hiện tối hôm đó, nếu không là ngươi thì còn ai? Nói! Có phải ngươi và Hiên Viên Khê sớm có tư tình, cho nên trẫm vừa xuất binh, ngươi liền lớn mật lén đi theo để gặp hắn? Có phải không?".
Đến nước này Lam Hi Thần biết không còn cách nào để giấu được nữa, trong lòng hỗn loạn trăm bề. Thực sự thì y có muốn đến đó đâu? Mà có thì cũng không phải vì Hiên Viên Khê. Bây giờ thì hay rồi, làm sao để giải thích với Hiên Viên Dự đây? Tư Đồ Gia Cẩn ơi là Tư Đồ Gia Cẩn, đến cùng rắc rối ngươi gây ra, ta đang phải vô cớ gánh họa đây này!
Lam Hi Thần khẩn thiết nói "Hoàng thượng, thần thị thật sự không có tư tình với Hiên Viên Khê, xin Hoàng thượng suy xét".
Hiên Viên Dự chỉ vào mớ ngọc vụn trên tay y "Vậy thì đây là cái gì?" Nơi đáy mắt hắn hiện rõ một tia khinh miệt "Chẳng trách bao lâu nay ngươi không cho trẫm đụng đến người, thì ra là muốn trinh tiết liệt phụ với cái tên phản tặc đó".
Lam Hi Thần ấm ức tột cùng, không giữ được bình tĩnh mà hét lớn "Thần thị không phải như vậy!".
Hiên Viên Dự đương trong cơn giận, cho nên sẽ không nghe lọt tai bất cứ câu nào, trái lại sự thanh minh lúc này đối với hắn lại không khác gì thêm dầu vào lửa "Còn dám nói không phải? Trẫm đã cho điều tra cả rồi. Vốn dĩ từ lần trước ở hành cung trẫm đã hoài nghi, nhưng ngươi đã lợi dụng lòng tin quá lớn của trẫm để khéo léo che đậy tội chứng. Trẫm không ngờ..... không người mà trẫm yêu thương bao lâu nay lại lừa dối trẫm, các ngươi xem trẫm là thằng ngốc muốn đùa bỡn sao? Tư Đồ Gia Cẩn, trẫm đối với ngươi trước kia tự nhận có tệ bạc, nhưng sau này trẫm luôn không ngừng tìm cách bù đắp cho ngươi, vậy mà ngươi lại đùa cợt tâm tình của trẫm như vậy? Ngươi cảm thấy hả dạ chưa?".
Lam Hi Thần kịch liệt lắc đầu "Hoàng thượng, không phải như Hoàng thượng nghĩ đâu, xin hãy nghe thần thị giải bày". Suy nghĩ một chút, y quyết định trừ bỏ mình là chân hồn không thật của cái xác này ra, liền đem mọi chuyện từ trước liên kết lại, nói "Phải, đúng là thần thị trước đây có cùng Hiên Viên Khê hẹn lời giao ước, nhưng thần thị đã sớm từ bỏ nghĩa tình xưa vì hai chữ "vương quyền". Trọn tình nhà thần thị phủi niềm riêng nên phải rước ưu phiền. Ngày cùng Hiên Viên một lời giao ước, cũng là ngày nhận chỉ phải vào cung. Khi lá đổ sang mùa oanh hót cành cao, hắn vướng tội lưu đày, nhận chiếu chỉ sắc phong thần thị lỗi niềm mai trúc, mộng tình ấy cũng đã vỡ tan rồi. Sau này thần thị không còn nghe nói gì về hắn, và kề cận long nhan ươm một tình yêu mới, tình xưa từ lúc cùng Hoàng thượng lưỡng tình tương duyệt đã hóa thành cát bụi. Xin Hoàng thượng hiểu cho thần thị mà xóa bỏ chuyện xa xôi, dĩ vãng đem thả bay trôi, tương lai thần thị sẽ phân tỏ".
Hiên Viên Dự cười lạnh "Chớ giả dối! Trẫm từ đây sẽ không tin lời ngươi nữa. Thật ghê gớm trái tim đào tơ đổi thay khó ngờ. Thật chán chê thói đời! Lời yêu thương ngoài môi nhưng câu thân tình lại xa tận ngàn phương".
Lam Hi Thần không biết làm sao để giải thích cho hắn hiểu, cũng không thể đem chuyện cái xác này có hai chân hồn, mà hai chân hồn ấy lại yêu hai người khác nhau, vì vậy mới dẫn đến những hiểu lầm như hôm nay. Y rối đến mức bật khóc, níu lấy gấu áo của Hiên Viên Dự, nài nỉ "Hoàng thượng! Du lang! Ngươi nhất định phải tin.....".
Hiên Viên Dự gạt ngang "Đừng nói nữa!". Hắn cúi xuống bắt lấy tay y, nghiến răng "Tư Đồ Gia Cẩn, từ nay ngươi và trẫm tình nghĩa đã không còn. Nếu không phải vì nghĩ tới nhị ca ngươi còn phải giúp trẫm việc trong triều, trẫm hiện tại đã không nương tình với ngươi. Ngươi muốn làm trinh tiết liệt phụ, vậy thì trẫm cho ngươi suốt đời thờ tình lang ở trong bốn bức tường của Tử Cấm Thành cho đến chết".
Lam Hi Thần sững người nhìn hắn, cổ cảm thấy đau rát vì uất nghẹn. Y phải nói như thế nào thì hắn mới hiểu đây? Mà nếu nói ra hết sự thật, hắn có thể tin một chuyện hoang đường này sao?
Hiên Viên Dự buông tay y ra, quay lưng đi về phía bậu cửa sổ, lớn tiếng gọi "An Dật!".
Nghe gọi tên mình với chất giọng giận dữ, An Dật hối hả chạy vào, khom người "Có nô tài".
Hiên Viên Dự im đi một lúc mới lạnh lùng ra lệnh "Lương thần.....to gan phạm lỗi, trẫm tuy niệm tình Thái sư cũng như toàn phủ Tư Đồ trung can tròn nghĩa và nể mặt Thái thị sẽ không phế truất, nhưng từ nay buộc ở trong Trữ Di cung ăn năn hối lỗi, chưa có lệnh thì không được phép ra ngoài, và không ai được phép đặt chân vào Trữ Di cung nửa bước. Nếu dám phạm, chém đầu tại chỗ".
Này so với giam lỏng thì có khác gì đâu?
Ngày hôm đó, tin tức Điềm Lương thần không biết đã làm gì đắc tội Hoàng Đế mà bị giam lỏng chưa biết ngày nào sẽ được thả ra khiến cho lục cung một trận quá mức ồn ào.
Ngày tháng trôi đi trong lặng lẽ, tất cả mọi sự ưu đãi dành cho Trữ Di cung trước đây đều bị triệt bỏ hoàn toàn. Người bên ngoài không rõ còn chê cười đến mức nào, bị phế truất ngay trong ngày Hoàng Đế hồi cung sau khi xuất chinh, chắc Lam Hi Thần trong thân xác của Tư Đồ Gia Cẩn có thể tính là người đầu tiên. Chẳng biết có phải Hiên Viên Dự yêu cầu hay không mà Thượng Cung cục chỉ cho y đãi ngộ của phẩm bậc thấp nhất nam thị là Tuyển hầu. Người trong cung đều là gió chiều nào liền theo chiều đó, đám nô tài ở Thượng Nghi cục nghe lời của bọn phi thị từng ghen ghét Tư Đồ Gia Cẩn thịnh sủng mà ngấm ngầm đối đãi hà khắc, toàn đưa tới đồ thứ phẩm. May mà Thúy Quả và Tiểu An còn kìm nén được, đều cố sức nhẫn nhịn.
Lòng Lam Hi Thần đau buồn khôn cùng nhưng cũng không muốn để ai biết, mọi ngày vẫn tỏ ra bình thản, có chăng chỉ là áy náy đối diện với hai thị tỳ tâm phúc. Chỉ là dù có kiềm chế đến mấy, sự đau xót kia vẫn cứ đè nặng trong lòng, tựa như một tảng đá lớn, dần khiến y chẳng thiết ăn uống gì nữa.
Trong dịp đầu xuân rét lạnh, tuyết lớn chưa từng ngừng rơi, Trữ Di cung ở nơi vắng vẻ, lại có nhiều khí âm hàn ẩm ướt, vậy mà lúc này than sưởi ấm còn bị Thượng Cung cục ngừng cung cấp, chẳng còn thứ gì để sưởi ấm, chăn nệm trong cung gần như đều ẩm ướt đến nỗi có thể vắt được ra nước. Tuy đã mặc thêm mấy lớp quần áo nhưng chỉ sau mấy ngày, đôi tay, đôi chân vốn trắng mịn, nõn nà của Tư Đồ Gia Cẩn đã đầy những vết nứt nẻ, chỗ nào cũng tím tái, thỉnh thoảng còn rỉ máu. Thúy Quả và Tiểu An nôn nóng không thôi, cũng chẳng kiêng kỵ gì nữa, đêm đêm đều thức trắng bên giường giúp y sưởi ấm. Tới lúc này, Lam Hi Thần mới phát hiện tay chân bọn họ cũng đều nứt nẻ rồi.
Lam Hi Thần không sao kìm nén được cơn xót xa, rơm rớm nước mắt, nói “Khi xưa trốn tránh thánh sủng, các ngươi cũng chưa từng phải chịu khổ thế này, không ngờ bây giờ lại…”.
Thúy Quả dùng một mảnh vải trắng chà xát giữ ấm bàn chân cho y, thương cảm nói “Lệnh chủ cũng nào phải chịu khổ thế này, Hoàng thượng thực quá…...”. Rồi như vừa sợ phạm tội khi quân, vừa không muốn làm y thêm thương tâm, nàng ta bỏ lấp lửng câu nói, cúi đầu nhìn đi chỗ khác.
Tiểu An đưa tay lau nước mắt, căm phẫn nói “Nô tỳ ra sức van cầu, chỉ mong Thượng Cung cục có thể linh động một chút, đưa tới ít thuốc cao chữa nứt nẻ, hoặc là cho mang tới một ít than đá cũng tốt! Ai ngờ bọn họ chẳng thèm để ý, còn không cho nô tỳ ra ngoài, chỉ đứng ngoài cửa mà không ngừng giễu cợt. Khi trước đám người đó đã hết lòng nịnh nọt, bợ đỡ chúng ta thế nào chứ?”.
Thúy Quả thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu An “Ngươi hãy nói nhỏ một chút, còn lo chưa đủ phiền muộn hay sao? Đừng nói người của Thượng Cung cục ỷ thế hiếp người, ngay cả Văn thần và Đức phi đã xin lệnh của Thái thị muốn đứng ngoài cửa hỏi thăm còn bị đám thủ vệ canh cửa nghe lệnh của người nào đó chặn lại nữa kìa. Theo ta thấy, căn bản là có người lợi dụng thánh chỉ của Hoàng thượng mà làm khó dễ lệnh chủ”.
Tiểu An hậm hực “Rồi sẽ có ngày ta cho bọn họ biết sự lợi hại của gia gia Tiểu An này!”.
Lam Hi Thần nghe vậy, trong lòng càng cảm thấy khó chịu hơn “Ta xin lỗi, là ta làm liên lụy đến hai người”.
Thúy Quả khẽ lắc đầu, chỉ lặng im rơi nước mắt. Tiểu An khẳng khái nói “Lệnh chủ đừng nói vậy, thời gian sau này còn dài, chúng ta vẫn có cơ hội có thể trở mình”.
Lam Hi Thần thẫn thờ nhìn lên trần nhà “Trở mình? Còn có hy vọng hay sao?".
Trong mắt Thúy Quả lấp lánh ánh lệ “Tiểu An nói không sai, chỉ còn một hơi thở, vẫn sẽ chờ được thời cơ mà lệnh chủ”.
Ánh trăng hôm nay mờ mờ ảo ảo, rải xuống mặt đất những bóng xám hững hờ, gian điện giữa màn đêm càng thêm lạnh lẽo. Lam Hi Thần muộn phiền, lại sợ trở mình sẽ khiến Thúy Quả và Tiểu An ngủ gục bên giường sẽ thức giấc, liền nằm im ở đó. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống màn, hôm nay lại là ngày cuối tháng, vầng trăng cong như lưỡi liềm, không ngừng cứa vào trái tim. Trăng có khi tròn khi khuyết, ngày ngày đều biến ảo không ngừng, nhưng nếu nói tới sự biến hóa đa đoan của lòng người, vầng trăng chỉ có tỏ mờ tròn khuyết há lại so bì được?
Lam Hi Thần nằm trong màn, thầm thở dài một tiếng.
Có lẽ vì nhiều ngày liền ăn uống không điều độ, cộng thêm Lam Hi Thần tâm tình không tốt mà thân thể vốn đã yếu của Tư Đồ Gia Cẩn dường như đã mất hết sức lực, tinh thần cũng rất kém. Thúy Quả vô cùng lo lắng, đã mấy lần vì y mà chạy ra nói chuyện với đám thị vệ xin cho mời thái y tới, nhưng đám thị vệ bên ngoài Trữ Di cung đều hết sức hung dữ, thái độ cũng tồi tệ, khi nôn nóng quá thì chỉ nói “Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi, không cho bất cứ người nào trong cung này ra ngoài. Những việc khác bọn ta không quản được”.