Chỉ một tin tức ngắn, toàn bộ Tu chân giới liền gà bay chó chạy một trận, tất cả cùng nhau kéo lên Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm hai nhân vật nòng cốt : Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ hỏi tới hỏi lui. Phút chốc, cả sảnh đường Lan Thất ồn ào như cái chợ dưới Thải Y Trấn.
"Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện, hai người giải thích sau đây ?"
"Đúng đó, cho bọn ta một cái lý lẽ đi".
"Không phải các ngươi đã dùng phong ấn lên quan tài đó hả ? Sao bây giờ nó bị vỡ rồi ?".
Ngụy Vô Tiện ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn qua Lam Vong Cơ đang nghiêm mặt, chán nản nói "Đúng là năm xưa do ta và Lam Trạm phong ấn, nhưng bọn ta đâu có nói là cái phong ấn đó rất chắc chắn, mấy năm qua không phải do các người đều tự nghĩ như vậy sao ?".
Một người chen ngang "Ầy ầy, bỏ qua chuyện đó đi, trước mắt còn có chuyện khủng khiếp hơn. Ngụy tiên sinh, bây giờ Xích Phong Tôn và cái tên Kim Quang Dao đó đã tỉnh dậy rồi, còn không biết hai hung thi đó đang ở đâu, hay là ngươi đem sáo của ngươi ra thổi, triệu hồi hai kẻ đó lại một chỗ, đỡ mất công chúng ta truy tìm".
Ngụy Vô Tiện nhìn người mới hỏi, lắc đầu nói "Về cái đó thì để ta nghĩ lại đã".
Diêu tông chủ nói "Còn suy nghĩ lại cái gì nữa ? Mấy chuyện điều thi khiển quỷ này, ngươi dư sức làm kia mà ?".
Lam Cảnh Nghi nói "Diêu tông chủ ngài đừng hấp tấp thế chứ. Ngụy tiền bối đã nói suy nghĩ lại, chắc chắn là có ẩn tình gì đó, cũng phải cho người ta thời gian điều tra. Vội vàng làm gì chứ ?".
Lam Tư Truy lên tiếng xoa dịu "Các vị tông chủ, sự việc còn chưa rõ trắng đen, mong các vị hãy bình tĩnh lại".
Một lão nhân khác lên tiếng "Bình tĩnh? Bình tĩnh thế nào được ? Xích Phong Tôn vô cùng dữ tợn, tên Kim Quang Dao đó lại càng đáng sợ. Ai biết được hắn khôi phục tâm trí, ghi hận năm đó chúng ta đòi giết hắn đêm nay tìm tới cửa nhà ta mà trả thù ?".
"Kim Quang Dao vậy mà còn đối phó được, chứ Xích Phong Tôn mới thực sợ chết ta đó. Ai biết được hắn mạnh cỡ nào, có khi Quỷ tướng quân cũng không bằng".
"Thôi chết, vậy phải làm sao ? Quỷ tướng quân còn không bằng, vậy không phải chúng ta xong đời hết rồi ?".
"Thôi rồi, phải làm sao đây ?".
Xung quanh một trận kinh hô, Lam Khải Nhân từ nãy đến giờ vẫn ngồi im nhưng vẻ mặt đã khó chịu đến cực điểm, lúc này mới lên tiếng "Chư vị xin cứ bình tĩnh, dù sao chuyện này cần phải điều tra rõ ràng. Ta đã cho người thông báo sang phía Giang tông chủ và Nhiếp tông chủ, họ cũng đã đến miếu Quan Âm để điều tra, về phần Cô Tô Lam thị, chúng ta dĩ nhiên sẽ can thiệp. Vậy nên trước khi có bất cứ điều gì xảy ra, mong mọi người đừng làm ầm ĩ nữa".
Vốn dĩ có một vài lão nhân đang muốn nộ khí xông thiên nhưng bị mấy lời này của Lam Khải Nhân làm cho không còn lý do để nói. Sau một hồi phân trần, bọn họ mới chịu kéo về.
Lam Khải Nhân vuốt râu, hướng Lam Vong Cơ nói "Vong Cơ, chuyện này dù sao cũng do các ngươi trước đây ra tay, vậy hãy tới đó điều tra đi".
Lam Vong Cơ thi lễ nói "Dạ" rồi cùng Ngụy Vô Tiện lui ra, trước khi ra khỏi cửa y còn nghe thúc phụ nói thêm "Gọi cả Hi Thần cùng đi".
Lam Vong Cơ hơi nhướn mày, Ngụy Vô Tiện lén liếc nhìn hai thúc cháu họ.
Lam Khải Nhân nói "Ta nghe năm đó Xích Phong Tôn kia nhận ra tiếng Liệt Băng, không chừng có thể giúp các ngươi một tay".
Lúc ra khỏi Lan thất, Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái trán nói "Lần này lại là chuyện gì nữa đây ? Phong ấn đó của ta và ngươi tuy không chắc sẽ có uy lực vĩnh viễn, nhưng cũng không thể nhanh như vậy liền bị phá vỡ ".
Lam Vong Cơ nói, hai mắt đầy vẻ nghĩ ngợi "Trừ phi có kẻ cố tình".
Ngụy Vô Tiện bâng quơ "Ta cũng đang nghĩ đến khả năng đó. Có điều kẻ đó là ai, hơn nữa có mục đích gì đây ? Chắc là không phải là Nhiếp Hoài Tang đấy chứ ?".
Lam Vong Cơ nói "Chỉ là suy đoán. Tới đó điều tra trước đã".
Ngụy Vô Tiện gật đầu, khoác lên cánh tay hắn "Cũng phải. À mà quên, chúng ta... có nên gọi huynh trưởng đi cùng không ?".
Lam Vong Cơ không nói chỉ đưa mắt nhìn về phía hàn thất của Lam Hi Thần, một thân ảnh lam y xuất hiện.
Ngụy Vô Tiện hướng Lam Hi Thần chào một cái, có hơi lúng túng, không biết nên mở lời thế nào.
Lam Hi Thần như có sở giác, cười nhẹ hỏi "Ngụy Anh, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao ?".
Bị kêu trúng, Ngụy Vô Tiện không chối được, nhưng hắn vẫn không biết nên mở miệng ra sao, vội cười trừ "Haha, huynh trưởng thật tinh ý nha. À thì.... đúng là có chuyện thật. Ờ, cái này nói sao nhỉ....a, Lam Trạm, ngươi nói đi".
Dù sao là Lam Vong Cơ mở miệng vẫn thích hợp hơn, Ngụy Vô Tiện cũng không ngại đẩy chuyện này sang trượng phu yêu dấu của hắn.
Lam Hi Thần nói "Hai ngươi sao thế ? Rốt cuộc có chuyện gì ?".
Lam Vong Cơ trầm ngâm một chút, rốt cuộc mới đè thấp âm thanh nói "Huynh trưởng, cùng tới Phục Linh Đường".
Lam Hi Thần có chút hoang mang, đáy mắt ẩn hiện ý lo lắng "Tại sao ?".
Lam Vong Cơ nói "Phong ấn phá vỡ, hai thi thể kia biến mất".
Lam Hi Thần chấn động, một lời cũng không nói được.
Ngụy Vô Tiện nói "Huynh trưởng, kỳ thực ta với Lam Trạm đi cũng được. Chỉ là về phía Xích Phong Tôn, vẫn cần tới Liệt Băng của ngươi nha".
Lam Hi Thần hít một hơi khôi phục bình tĩnh, điềm đạm nói "Ta hiểu rồi. Vậy thì đi thôi".
Ba người ra tới cổng sơn môn thì Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đi tới, Lam Tư Truy nói "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, cho bọn ta đi với, bọn ta cũng muốn tham gia".
Ngụy Vô Tiện nói "Bọn ta đi điều tra chuyện lớn, hai đứa nhỏ các ngươi cứ ở lại đi".
Lam Cảnh Nghi vỗ ngực "Ta không phải đứa nhỏ, ta muốn đi ra ngoài học hỏi, trước đó hai người toàn dẫn Tư Truy đi thôi, bây giờ có chuyện lại không muốn dẫn ta theo gì cả, thật là thiên vị mà".
Nói xong mới sực nhớ mình lỡ lời, len lén liếc nhìn Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện cười "Thôi được rồi, muốn học hỏi thì học hỏi, chỉ là tới chỗ thì không được chạy nhảy lăn xăn, cản trở bọn ta làm việc".
Lam Cảnh Nghi gật đầu liền mấy cái, luôn miệng nói một chữ "Dạ".
Bầu trời hôm nay không tốt, cứ luôn âm u từ sáng sớm làm cho không khí trở nên u ám, tình hình ở Phục Linh Đường cũng vì thế mà xấu đi. Một đám môn sinh đi đi lại lại khắp Phục Linh Đường, lo đem xác những môn sinh xấu số đem đi chôn cất. Mấy vết máu đã được lau sạch nhưng mùi tanh chết chóc vẫn còn vương lại rất lớn.
Nhiếp Hoài Tang sốt ruột hướng Giang Trừng nói "Giang huynh, phiền ngươi đã đến đây. Không biết ngươi đã nhận ra điều gì khác thường chưa ?".
Giang Trừng nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, nhăn mặt nói "Ta thấy vụ phong ấn này tốt hơn hết vẫn nên đợi hai người kia tới, dù sao năm đó cũng do bọn họ niêm phong, chuyện này bọn hắn rõ hơn chúng ta nhiều".
Kim Lăng đứng bên cạnh bĩu môi "Cậu, còn trông mong họ làm gì ? Chúng ta cũng dư sức điều tra mà".
Giang Trừng còn định quay qua mắng đứa cháu một trận thì có tiếng nói lảnh lót vang lên "Cái gì mà đừng trông mong, ngươi có giỏi sao không tự mình tìm manh mối, còn đứng đó mà vênh mặt".
Từ ngoài cửa miếu, một nhóm các tu sĩ áo trắng lẫn lam bước vào, Cô Tô Lam thị xưa nay đi đứng đều vô cùng tĩnh lặng không tiếng động, không có chuyện mới từ xa đã nghe nói lớn tiếng, tất nhiên chỉ ngoại trừ Lam Cảnh Nghi. Bao nhiêu năm qua, dù chịu không ít lần chép phạt nhưng bản tính sôi nổi của Lam Cảnh Nghi sẽ không vì thế mà mai một.
Vẻ mặt Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang lúc này đều không rõ tư vị gì. Cả hai đều đang đối diện với hai người khiến họ không biết ứng xử thế nào, Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện.
Kim Lăng tức giận hướng Lam Cảnh Nghi "Ngươi đừng có mà cao giọng như thế, nếu như Ngụy Vô Tiện không biết, ngươi có biết không ? Có biết không ?".
Lam Cảnh Nghi nói "Biết hay không liên quan gì ngươi ? Ta hỏi ngươi, ngươi tới đây trước ta, thế có nhận ra điểm gì không ?".
Kim Lăng quả thực chưa nhận ra gì, bị câu hỏi kia làm cho cứng miệng, nhưng bản tính tự cao không cho phép cậu ta yếu thế, chỉ có thể tức giận nói "Ngươi...".
Lam Cảnh Nghi hất hàm "Ngươi ngươi cái gì ? Bị ta nói trúng nên không bật lại được phải không ?".
Lam Tư Truy kéo tay áo hắn nhắc nhở, hắn mới chịu im, cũng hướng Kim Lăng xin lỗi " "Được rồi, Cảnh Nghi đừng nói nữa. Kim tông chủ, xin đừng để ý".
Kim Lăng vốn đang muốn núi lửa phun trào, nghe Lam Tư Truy mở lời như vậy, chỉ đành hậm hực nhịn xuống.
Bên đây hậu bối ầm ĩ với nhau, bên kia không khí giữa các tiền bối lại thật căng thẳng.
Nhiếp Hoài Tang chào Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, nhưng khi hướng Lam Hi Thần thì chỉ chào một cái như có như không lấy lệ.
Lam Hi Thần cũng không để ý, một mực hướng đến bên quan tài, nhìn vào nó không chớp mắt, không biết lại suy nghĩ cái gì, Nhiếp Hoài Tang đến cạnh y, âm trầm nói "Đại ca tỉnh rồi".
Lam Hi Thần nói "Ừ".
Nhiếp Hoài Tang nói "Kim Quang Dao cũng tỉnh rồi".
Lam Hi Thần nói "Ừ".
Nhiếp Hoài Tang nói "Thế nào, ngươi vui mừng không ?".
Lam Hi Thần nói "Đương nhiên".
Nhiếp Hoài Tang nói "Vui cho ai, cho ca ca ta, hay là cho A Dao kia ?".
Lam Hi Thần vẫn bất động, nhỏ giọng nói "Cả hai".
Nhiếp Hoài Tang cười lạnh "Ồ, "cả hai", chứ không phải cho ca ca ta thì ít mà kẻ kia thì nhiều sao ? Ta còn ngỡ bây giờ Trạch Vu Quân đã một thân đi tìm hắn rồi chứ ?".
Lam Hi Thần quay sang hắn gắt một tiếng "Hoài Tang".
Nhiếp Hoài Tang nhướn mày "Sao nào ? Trạch Vu Quân muốn nói gì ?".
Ngụy Vô Tiện nói "Nhiếp Tông chủ, huynh trưởng nhà ta đến đây không phải để nghe ngươi chất vấn đâu. Chúng ta đến đây để điều tra, nếu ngươi không thuận lòng, có thể lui ra, đợi khi tìm ra sự thật, bọn ta sẽ cho người nói lại với ngươi".
Nhiếp Hoài Tang nhìn Ngụy Vô Tiện, tầm mắt khẽ hạ xuống như bình thường, rồi khẽ liếc sang Lam Hi Thần, lãnh tĩnh nói "Ngụy huynh, ta có gì không thuận lòng, dù sao cũng là việc liên quan đến ca ca của ta, ta làm sao ngồi yên ?".
Giang Trừng thấy tình hình không xong, lên tiếng "Được rồi được rồi, chuyện trước mắt quan trọng hơn vẫn là tìm thấy dấu vết của hai người kia".
Giang Trừng quay sang Ngụy Vô Tiện, cầm lên một chiếc Đào Mộc đinh nói "Lúc bọn ta tới đây, ngoài mấy cỗ thi thể ra, bên trong Phục Linh Đường là quan tài trống rỗng, đinh cũng bị bật ra".
Ngụy Vô Tiện vuốt cằm "Xem ra lực cũng mạnh đấy. Có điều....".
Giang Trừng nói "Có điều cái gì ?".
Ngụy Vô Tiện nói "Bật được cả Thất huyền cầm, Đào Mộc đinh, lực chắc chắn không chỉ có từ bên trong".
Nhiếp Hoài Tang nói "Ngụy huynh, ý của ngươi là....".
Còn do lực bên ngoài tác động. Nhưng là ai, vì mục đích gì thì thực sự rất khó đoán. Mà hành động cùng biểu hiện như lúc này của Nhiếp Hoài Tang còn khiến bọn họ phân vân xen chút nghi ngờ.
Tiếng tiêu trong suốt giòn giã vang lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lam Hi Thần. Qua một canh giờ, y dừng lại, đợi chờ. Xác những tu sĩ vẫn còn ở đây, linh thức bọn họ tất nhiên cũng sẽ lẩn quẩn quanh đây, cách nhanh nhất để biết chính là Vấn Linh.
Quả nhiên có một đạo âm thanh phát ra từ Liệt Băng. Thanh âm nức nở, giống như run sợ.
Lam Vong Cơ nói "Huynh trưởng, nó nói gì ?".
Lam Hi Thần nắm chặt Liệt Băng, trầm ngâm nói "Không biết".
Nhiếp Hoài Tang nắm chặt lấy vai Lam Hi Thần, trừng mắt "Không biết ? Cái gì mà không biết ? Ngươi thổi sai rồi đúng không ? Hay là ngươi không nghe rõ linh hồn kia nói gì ?".
Giang Trừng vội kéo hắn ra "Hoài Tang, ngươi làm gì vậy ? Bình tĩnh đi".
Lam Hi Thần cúi đầu "Hoài Tang, nó nói không biết".
Nhiếp Hoài Tang gạt phắt "Ta không tin".
Ngụy Vô Tiện nói "Được rồi được rồi, Nhiếp tông chủ ngươi đừng ầm ĩ nữa. Nếu Vấn Linh không có kết quả, vậy chúng ta chia nhau đi tìm đi. Chuyện mới xảy ra đêm qua, ta nghĩ hai người đó không đi xa đâu".
Giang Trừng nói "Trước mắt cứ tính vậy đi. Ta, Hoài Tang và A Lăng một nhóm. Các ngươi là một nhóm".
Hắn dùng sức kéo Nhiếp Hoài Tang đi, Kim Lăng cũng đành ôm kiếm lầm lũi chạy theo. Đợi bọn họ đi khuất, Lam Hi Thần suýt nữa đứng không vững.
Lam Vong Cơ lập tức đỡ lấy, ngữ khí vừa lo lắng vừa trách cứ "Huynh trưởng, ngươi sao lại nói dối ?".
Vấn linh đối đáp linh hồn, không được lặp lại sai phạm lời linh hồn kia nói ra, bằng không sẽ bị phản phệ. Cũng may Lam Hi Thần tu vi cao, đổi ngược lại là người khác, nhất định sẽ bị thổ huyết mà chết.
Lam Hi Thần cười khổ "Vong Cơ, ta không thể làm khác. Ngươi không thấy bộ dạng Nhiếp Hoài Tang lúc nãy sao ? Nói cho hắn biết, lỡ hắn gặp được A Dao, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì ?".
Ngươi sống ta chết, hoặc là một trường hợp nào đó nhưng chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt.
Ngụy Vô Tiện nói "Vậy cái kia.... bây giờ chúng ta đi đâu ?".
Lam Hi Thần nói "Hướng bắc, cách đây mười dặm".