Tuy cả Lam Hi Thần và Tư Đồ Gia Cẩn không biết thực hư về mối quan hệ giữa bốn người khi xưa, thế nhưng Triệu Thanh lẫn Lý Giao Nghi đều nhắc tới Tư Đồ Lan Chỉ một cách mập mờ, chắc hẳn quan hệ giữa họ không tệ chút nào.


Triệu Thanh hình như đang đắm chìm vào dòng hồi ức xưa cũ, không nghe thấy câu hỏi của Tư Đồ Gia Cẩn, chỉ khẽ lẩm bẩm “Khi đó bản cung và Hiền phi vẫn còn trẻ, thành ra có chút ngờ nghệch. Từ hồi mười mấy tuổi thì tiên đế chỉ định đưa bọn ta vào cung choThái thị nuôi dưỡng bên cạnh rồi, cùng với Diệu Ý Vinh thần chính là phi thị vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm nhất. Tuy là con nhà tướng nhưng vẫn luôn hiểu rõ, cả đời này bản cung cùng Hiền phi chỉ có thể làm phi thị của Hoàng thượng mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội ngồi lên ngôi hậu chức thị, do đó hai chúng ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi vào phủ thì chỉ một lòng hầu hạ Hoàng thượng và Thái thị. Diệu Ý Vinh thần thì may mắn hơn bọn ta vì là người trong tộc của Thái thị, vì Hoàng thượng khi đó là thất hoàng tử nhưng không có chính phi, tiên đế mới cất nhắc cho hắn làm chính thị bên cạnh Hoàng thượng. Khi đương kim Hoàng thượng đăng cơ, sắc phong bản cung và Hiền phi làm Tĩnh quân và Đoan phi, riêng tiền Vinh thần được đặc cách lập làm nam thị hàng nhất phẩm, về sau đợi lúc thích hợp như nhận nuôi hoàng trưởng tử hay quý tử đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ, hắn sẽ được lập làm Hoàng thị duy nhất, đó là ý chỉ của tiên đế, cũng là dự định ban đầu của Hoàng thượng. Kỳ thực ngay từ khi Diệu Ý Vinh thần chỉ còn là một thất vương thị thì mọi người đều đã biết rõ việc này rồi, mà lúc đó Hoàng thượng đối xử với hắn cũng không tệ, hắn vốn là người hiền hậu, trong cung lại chỉ có ba người bọn ta cùng vài mỹ nhân sĩ nhân, do đó cuộc sống coi như cũng ổn. Cho đến một ngày...”.


Thấy Triệu Thanh lộ vẻ thổn thức, dường như chẳng muốn nhớ lại việc xưa, Lý Giao Nghi bèn tiếp lời "Cho đến khi Hoàng thượng đích thân cầm quân đi chinh chiến Tây vực, trên đường từ biên cảnh trở về đã mang theo một Lâm thị. Khi đó Lâm thị tuy xuất thân thấp nhất tầng lớp dân dã nhưng có thể nói là dung mạo xếp vào hàng bậc nhất. Có lẽ tất thảy đều là duyên phận do ông trời sắp đặt, Hoàng thượng nghe nói vừa gặp Lâm thị đã yêu say đắm, lập tức ban chỉ muốn phong nàng làm Hoàng hậu. Dĩ nhiên chuyện này ngay lập tức bị Thái thị phản đối kịch liệt. Kỳ thực Thái thị năm xưa từng hứa với Diệu Ý Vinh thần là sẽ lập hắn làm Hoàng thị, cốt để tăng thêm một phần vinh sủng cho mẫu tộc. Thế nhưng ai biết được Hoàng thượng lại vì Lâm thị mà cãi lời Thái thị, nhất quyết phải lập Lâm thị làm Hoàng hậu, điều này khiến cho tiền Vinh thần đau lòng sinh bệnh nhưng không thể làm gì khác. Có lẽ Đôn thần cũng đã kể qua cho Điềm quý khanh, lúc đó Lâm thị cực kỳ đắc sủng, không lâu sau may mắn còn sinh được cả Hoàng trưởng tử cho nên nhiều lần dùng thánh ân của Hoàng thượng mà đem ra chèn ép tiền Vinh thần. Thái thị một lòng muốn lập tiền Vinh thần làm nam thị duy nhất, trong khi ngược lại Hoàng thượng cũng muốn lập Lâm thị làm Hoàng hậu duy nhất. Tình thế trong cung lúc đó giằng co rất kịch liệt, mãi cho đến khi Hoa Tuệ quý tần vào cung, mọi chuyện mới được lắng xuống một chút. Đối với Lâm thị mà nói, thời điểm Hoa Tuệ quý tần còn tại thế là lúc mà cô ta mệt mỏi nhất vì phải nghĩ cách cùng quý tần tranh sủng. Nhưng cũng thật tội cho cô ta, những gì cô ta có chỉ là ân sủng và hoàng trưởng tử, trong khi Hoa Tuệ quý tần có hơn cả ba thứ: ân sủng như nước, gia thế từ chỗ của thái sư người góp phần không nhỏ đưa Hoàng thượng lên ngôi vua và hoài thai quý tử đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ. Thái y cũng nói cái thai trong bụng Hoa Tuệ quý tần chắc chắn là nam hài, điều này không chỉ làm Hoàng thượng vui mừng mà Thái thị còn vui gấp bội. Bởi đứa bé đó nếu được tiền Vinh thần nhận nuôi, hắn dĩ nhiên sẽ nắm chắc cơ hội trở thành Hoàng thị, lúc đó dù Lâm thị có được bao nhiêu sủng ái và đem con trai ra làm vật cản thì cũng phải chịu lùi lại một bước trước tiền Vinh thần. Đáng tiếc chỉ vì một cái muỗng độc mà sinh ra một cái thai lưu rồi buông tay về trời".


Tư Đồ Gia Cẩn đăm đăm nhìn Lý Giao Nghi "Vậy Lâm thị khi đó có biết chuyện tiền Vinh thần nếu nhận nuôi quý tử thì sẽ trở thành Hoàng thị không?".


Lý Giao Nghi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu "Biết chứ! Khi đó cô ta đối với tiền Vinh thần và tỷ tỷ của ngươi mỗi lần nhìn là ánh mắt đều đỏ lửa, chỉ hận không thể đem hai người đó ra băm vằm thành trăm mảnh...... hận.....".


Nàng ta bất giác nhìn Triệu Thanh và y, trên khuôn mặt đầy nét sợ hãi "Chờ đã! Nếu Lâm thị hận hai người đó, có khi nào năm xưa cô ta dùng mưu kế mượn tay tiền Vinh thần mà hãm hại Hoa Tuệ quý tần không?".


Tư Đồ Gia Cẩn lạnh lùng hỏi "Vậy vụ án năm xưa không có điều tra cặn kẽ sao?".


Lý Giao Nghi lắc đầu "Năm đó cung nữ thân cận của tiền Vinh thần đứng ra chỉ tội trạng, tang chứng vật chứng đều có, Hoàng thượng lại đau lòng vì mất đi quý tử, bên tai còn có Lâm thị nói ra nói vào, dĩ nhiên chỉ biết xử tử tiền Vinh thần để chuyện kết thúc qua loa. Khi đó bản cung còn trẻ nên không hiểu chuyện, nhưng về sau dần phát hiện Lâm thị phải vất vả lắm mới một bước lên cao, cho nên xem trọng chức vị lẫn ân sủng vô cùng, chẳng lẽ năm xưa lại không oán hận hai người kia một chút nào ư? Thế là bản cung âm thầm để ý, rồi càng nghĩ lại càng sợ hãi. Nếu cô ta mua chuộc cung nữ bên cạnh tiền Vinh thần thì chuyện kia dĩ nhiên có thể xảy ra, chỉ khổ một nỗi nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng bản cung không có chứng cứ, cô ta lại có được ân sủng của Hoàng thượng, bản cung có tìm ra cũng không thể khiến Hoàng thượng tin được. Bây giờ ngẫm lại, tiền Vinh thần thật là mệnh bạc, Hoa Tuệ quý tần cũng vậy, đứa trẻ trong bụng nàng càng đáng thương hơn".


Lúc này, Lam Hi Thần cảm thấy một luồng sóng giận dữ của Tư Đồ Gia Cẩn lan khắp cơ thể, gần như muốn nuốt trọn cả chân hồn của y trong sự phẫn hận đó. Lát sau  lại nghe Tư Đồ Gia Cẩn nghiến răng hỏi "Thế thì nhân chứng năm đó, ả cung nữ của tiền Vinh thần ra sao? Nếu như tìm được ả, đoán chừng vụ án năm xưa sẽ được lật lại".


Lý Giao Nghi thở dài "Ả cung nữ đó nghe đâu là có công chỉ ra kẻ mưu sát hoàng tự, được Hoàng thượng ban ân cho rời cung. Bản cung có cho người ra ngoài tìm hiểu, cốt giữ lại ắt hẳn sẽ có ngày dùng tới. Nhưng ả đó lại vô hình bặt bóng, không biết là thay tên đổi họ ẩn náu hay là.....chỉ sợ có ai đó không chịu yên, đã giết cô ta để diệt khẩu rồi".


Hai mắt Triệu Thanh sáng rực, hắn ta chợt đưa tay nắm chặt lấy chiếc khăn lụa trải bàn, trầm giọng nói “Với tính tình của Lâm thị, một người nhất mực phải đạt được thứ mình muốn thì không có gì là cô ta không dám làm, nhất là khi đó trước mắt có hai vật cản vô cùng lớn làm cô ta không thể bước lên ngôi hậu. Nhớ năm xưa cả bản cung và Hiền phi một mực không màng ân sủng hay chức vị mà cô ta còn không ngừng khó dễ, luôn tìm cách đẩy bọn ta vào lãnh cung. May nhờ Thái thị chiếu cố chứ không bọn ta đã sớm bị đem vào đó cho tới ngày rục xương, càng đừng nói đến có hai người chắn mất phong quang của cô ta như Diệu Ý Vinh thần và Hoa Tuệ quý tần. Hơn nữa Hoa Tuệ quý tần ở Tây khu, sinh được quý tử thì sẽ được thăng làm Quý phi nhất phẩm cùng Lâm thị san sẻ quyền hành, với cô ta mà nói khác nào đổ dầu vào lửa?".


Lý Giao Nghi bấu chặt chiếc khăn tay “Nếu chuyện này thật sự là do cô ta làm, Diệu Ý Vinh thần, Hoa Tuệ quý tần, còn có hoàng tự thật sự là do cô ta hại chết...”.


Triệu Thanh cắt ngang lời nàng ta, bình tĩnh nói “Chúng ta không có chứng cứ gì cả”.


Tư Đồ Gia Cẩn nói giọng như chém đinh chặt sắt “Nhất định sẽ có thôi. Không có điều ác nào mãi mãi nằm trong bóng tối, càng không có khả năng ý trời mà không thể xâu xé nuốt chửng cái ác".


Lý Giao Nghi đưa tay xoa nhẹ vai Tư Đồ Gia Cẩn, ôn tồn nói “Ta biết là quý khanh hận, hận cô ta hại chết tỷ tỷ lẫn chất nhi còn chưa ra đời của ngươi. Thế nhưng dù hận đến mấy thì cũng phải bình tĩnh, trước khi có thể đánh đổ kẻ địch thì đừng nôn nóng quá mà tự hại mình.” Hơi dừng một chút, nàng ta nói bằng giọng lo lắng “Kỳ thực chúng ta có thể nhờ Thái thị ra mặt, nhưng mấy năm gần đây Thái thị bệnh nặng mãi, thế lực của mẫu tộc sau cái chết của tiền Vinh thần đã suy giảm. Nếu kéo ông ấy vào thì lại không hay, ai biết được Lâm thị kia lại lợi dụng điều đó mà làm mối quan hệ giữa Thái thị với Hoàng thượng đi đến hướng xấu hơn, nhiều khi lại xôi hỏng bỏng không”.


Lam Hi Thần nghe đến đó mà không khỏi rùng mình. Nghĩ tới Tu Chân giới của mình năm đó có Ôn Nhược Hàn vì muốn làm bá chủ mà không ngại đi thôn tính các thế gia, nhưng ông ta là bộc lộ rõ toan tính tùy người ứng biến, phục thì sống không phục thì chết. Còn ở chốn hậu cung này, vì quyền lực và ân sủng của một nam nhân ở ngôi cao mà nữ nhân cũng có thể biến thành một con rắn cực độc. Quá là đáng sợ! Y chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này để đi tìm Nhiếp Minh Quyết, lại lo nếu Tư Đồ Gia Cẩn không đủ bản lĩnh thay y suy nghĩ, liệu có khi nào chính thân xác này của hắn và chân hồn của y sẽ sớm bị Lâm Hà Uyên kia kết liễu hay không?


Triệu Thanh đưa mắt nhìn sắc trời nặng trĩu bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói “Chúng ta hãy giải tán đi thôi, việc này còn phải tính toán lâu dài, nhất định đừng ai sơ suất đấy”.


Tư Đồ Gia Cẩn khẽ gật đầu, Lam Hi Thần cảm nhận nơi đáy lòng hắn bất giác nảy sinh mấy tia lạnh lẽo. Đợi hai người kia đi khuất, Lam Hi Thần mới hỏi "Ngươi dự tính tiếp theo thế nào?".


Tư Đồ Gia Cẩn lạnh giọng "Nếu cái chết của tỷ tỷ ta là do ả độc phụ kia gây ra, vậy thì ta sẽ bắt cô ta trả giá gấp bội".


Lam Hi Thần thở dài "Sao cũng được! Nhưng ngươi có thể nhanh chóng kết thúc chuyện này được không? Ta muốn ra ngoài cung tìm người lắm rồi".


Tư Đồ Gia Cẩn chậm rãi đi tới gần một châu gốm nhỏ, chính là chậu gốm gieo hạt đỗ quyên. Hắn dùng ngón tay mân mê lớp đất tơi xốp đang vùi lấp một hạt đỗ quyên bên dưới, ngữ khí chua xót, nói "Không riêng gì ngươi, chờ hạt đỗ quyên nảy mầm, ta cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này".


Đêm đó tĩnh lặng mà lạnh lẽo, mấy bận Lam Hi Thần trằn trọc trở mình nửa tỉnh nửa mơ, loáng thoáng nghe thấy từ phía xa vọng lại những tiếng chuông kêu đinh đinh đang đang nghe hệt như tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Lam Hi Thần lấy làm lạ, bèn hỏi Thúy Quả có biết hay không, nàng ta liền nói âm thanh đó là phát ra từ chỗ xe Phụng Loan Xuân Ân, hẳn là có phi thị nào đó được truyền tới Duệ Đức điện thị tẩm. Bất giác Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, mừng là người đó không phải mình.


Mỗi ngày dường như trôi qua rất tẻ nhạt, tuy vẫn theo những hoạt động cũ ngày thường hay làm là sớm đi thỉnh an ở Châu Quang điện, thỉnh thoảng vài buổi trưa thì đến Thọ Kỳ cung hầu chuyện Thái thị, thời gian còn lại ở trong Trữ Di cung, không chép phạt thì cũng là đi trồng đỗ quyên.


Mùa đông nhanh chóng đến, nhưng không ai lại thấy ấm lòng khi ngồi cạnh lò than, ngược lại còn nổi lên từng trận lửa giận. Nguyên nhân sao? Tất nhiên nằm ở vị Hoàng quý phi kia. Không biết nàng ta vô tình hay cố ý, những lần xe Phụng Loan Xuân Ân chở các phi thị đến Duệ Đức điện, quá nửa đêm liền có người đến thông báo nói Hoàng quý phi đột nhiên thấy nhức đầu, thấy sốt, thấy khó chịu trong người..... đủ mọi bệnh trạng làm Hoàng đế bỏ mặc phi thị ở lại mà chạy tới Phượng Nghi cung. Lam Hi Thần nghe loáng thoáng mấy phi thị nói chuyện với nhau, rằng Lâm Hà Uyên quá ư tính tình ngang ngược, thân là đã chấp chưởng hậu cung còn không biết tự giác để Hoàng thượng mưa móc ban đều, nhất quyết phải lấy đi chút ân sủng của bọn họ. Dĩ nhiên, oán hận thì oán hận là vậy, nhưng không ai dám thể hiện ra ngoài mặt. Mùa đông đã lạnh, lại còn có thêm mấy cỗ dấm chua nổi lên tứ phía, thật là chẳng hề dễ chịu!


Nhưng nói gì thì nói, Lam Hi Thần thật sự vẫn muốn gặp thử diện mạo của tên Hoàng đế kia, xem xem dưới lớp màn châu đó là khuôn mặt như thế nào mà lại bí ẩn tới như vậy, ngay cả danh tính cũng không cho truyền ra ngoài.


Hai tháng sau Hàm Thu cung truyền ra tin mừng, quý nhân Lục thị đã hoài long thai. Long Thụy đế vì chuyện này hết sức cao hứng, hắn thông báo khắp lục cung, nếu Lục quý nhân hạ sinh bình an, lập tức tấn vị Tần cho nàng ta.


Thế cục trong cung tuy bề ngoài yên ắng nhưng lại ngấm ngầm xoay chuyển bên trong. Lâm Hà Uyên sớm đã không được chúng phi thị kính phục, Tư Đồ Gia Cẩn xuất hiện chiếm được cảm tình của Thái thị khiến cô ta không cách nào động vào đã đủ khiến cô ta như tức tối, nay lại thêm chuyện một nữ phi mang thai. Cô ta chẳng khác nào ngồi trên đống lửa. Vốn không được lòng Thái thị, sủng ái của Long Thụy đế tuy vẫn còn như lại không quá nồng nhiệt như trước, các nữ phi trong cung không sớm thì muộn cũng mang thai, mà cô ta chỉ sinh được mỗi thái tử, bọn họ dù sinh ra thứ xuất nhưng lại trai gái có đủ, vinh quang vô hạn, khó trách khiến cô ta vừa lo sợ vừa phẫn hận.


Trái ngược với bên ngoài, bên trong Trữ Di cung vẫn rất thanh tĩnh như chưa có gì xảy ra.


Tiểu An nhìn Lam Hi Thần xới đất gieo hạt, than thở "Lệnh chủ, đây là lần thứ mười gieo hạt rồi".


Lam Hi Thần thản nhiên đáp "Ừ! Ta biết mà!".


Tiểu An nói "Lệnh chủ  gieo hạt đúng mười lần, lần nào cũng thất bại, hay là đừng gieo nữa?".


Lam Hi Thần nói "Không sao! Lần này không được thì gieo tiếp lần sau".


Tiểu An khẽ thở dài "Nô tài biết lệnh chủ muốn mượn việc này phân ưu, nhưng đừng cố cưỡng ép, ngươi muốn thì có thể cầu Thái thị ban ân mà".


Lam Hi Thần ngạc nhiên "Sao ngươi lại nói vậy?".


Tiểu An xòe bàn tay vờ đếm đếm nhưng miệng lại nói "Hiện tại trên dưới hậu cung có ai không bận lòng chuyện Lục quý nhân mang thai?".


Lam Hi Thần bật cười "À, thì ra là chuyện đó. Ngươi yên tâm, ta không có bận lòng đâu, nàng ta mang thai, đó là niềm vui nàng ta nên có".


Tiểu Toàn Tử gần như trợn mắt "Lệnh chủ không lo sao?".


Lam Hi Thần ngơ ngác "Lo cái gì?".


Tiểu An giải thích "Chẳng lẽ lệnh chủ đã quên mất, con cái do nữ thiếp sinh ra, có thể giao cho nam thị nuôi dưỡng?".


Nguyên lai vì coi trọng Lân nhi, hầu hết các hoàng tử công chúa sinh ra đợi sau khi qua ba tuổi sẽ do một nam thị nuôi dưỡng, tất nhiên vẫn xem nữ thiếp sinh ra là mẹ, coi như tạo ra một bên có công sinh một bên mang ơn dưỡng. Nam thị cũng vì nhận nuôi con cháu hoàng thất mà được thăng vị, bởi vậy bọn họ đều trông mong mình sẽ nhận nuôi một đứa nhỏ, dù là công chúa cũng là phúc phần. 

Tất nhiên mấy chuyện đó Lam Hi Thần chẳng quan tâm. Ykhông muốn vướng vào mấy chuyện như tranh sủng đó, hơn nữa y còn là nam nhân, cho dù có vì cái xác này mà tranh sủng thì được ích gì chứ. Tư Đồ Gia Cẩn thường nói: Ân sủng của đế vương không phải là thứ vĩnh hằng, dễ có được cũng dễ mất đi. Vả lại con cái do nữ nhân cực khổ sinh ra, sao có thể tùy tiện cướp về nuôi được?


Lam Hi Thần nhàn nhạt nói "Cho dù là vậy, ta cũng không bận tậm" .


Tiểu An thiếu điều muốn giậm chân "Lệnh chủ, ngươi lại còn bình thản như vậy? Ngươi nên tìm cách xin Thái thị ân chuẩn, để ngươi có thể nhận nuôi con của Lục quý nhân, có như vậy mới có lợi cho ngươi".


Lam Hi Thần lắc đầu "Nhưng ta không thích như thế".


"LỆNH CHỦ! LỆNH CHỦ ƠI!.....".


Thúy Quả hối hả chạy từ ngoài vào, la hét ầm ĩ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ nét cười hớn hở.


Lam Hi Thần mỉm cười "Ngươi sao thế Thúy Quả? Cứ như nhặt được vàng ấy".


Thúy Quả hồ hởi nói "Còn hơn nhặt được vàng. Lệnh chủ biết không? Vừa nãy An Dật công công ở Duệ Đức điện nói với nô tỳ, đêm nay Hoàng thượng sẽ nghỉ lại Trữ Di cung".


Lam Hi Thần đánh rơi cái xẻng trên tay, một lúc lâu mới lắp bắp hỏi lại "Ngươi..... ngươi nói gì? Nghỉ... nghỉ lại.....".


Tiểu An phấn khích tiếp lời "Chúc mừng lệnh chủ, vào cung đã hơn hai tháng, rốt cuộc Hoàng thượng cũng tới, đây nhất định là do Thái thị lẫn trời cao chiếu cố chúng ta. Thúy Quả tỷ tỷ xem lệnh chủ kìa, vui đến độ không biết phản ứng ra sao luôn".


Chính xác hơn là y đang cảm thấy mình sắp chết đứng. Trời ạ! Cái tên Long Thụy đế kia vì cái gì đã hai tháng hơn không đến thì cứ không đến luôn đi, thình lình hôm nay lại đến làm chi không biết? Y biết làm sao đây? Biết trốn tránh thế nào đây? À phải rồi! Đốt cung! Đốt cung nhất định sẽ giúp mình không bị "thị tẩm".


Dứt suy nghĩ liền chạy nhanh vào tiểu trù trong cung, bếp lò còn âm ỉ tàn dư của lửa vừa mới được nấu không lâu, y nhanh chóng lục lọi lấy rơm vất khắp bếp. Thúy Quả cùng Tiểu An thấy thế liền vội can ngăn "Lệnh chủ! Lệnh chủ đang làm gì vậy?".


Lam Hi Thần gấp gáp vừa tiếp tục phủ rơm vừa trả lời "Ta đốt cung".


Thúy Quả xanh mặt "Đốt cung? Tại sao lại đốt cung?".


Lam Hi Thần nói "Ngươi nghĩ xem, nếu cái cung này bị cháy thì tên Hoàng đế kia có đến không? Dĩ nhiên là không! Hắn thậm chí còn xách giày chạy tám trăm dặm ấy chứ. Nhanh! Còn đứng đó làm gì? Mau giúp ta đốt cung đi thôi!".


Thúy Quả giậm chân "Lệnh chủ! Ngươi tâm trí không ổn rồi phải không? Chuyện bây giờ ngươi cần làm đâu phải là đốt cung".


Lam Hi Thần tưởng nàng có cách khác giúp mình liền ngưng lại, mừng rỡ hỏi "Vậy thì phải làm sao?".


Thúy Quả cướp lại que củi từ tay y, ra hiệu cho Tiểu An cùng kéo y ra ngoài, một mặt nói "Tất nhiên là đi chuẩn bị cho thật tốt để đêm nay hầu hạ Hoàng thượng rồi!".


Lam Hi Thần giật mình giãy nãy, kịch liệt kêu lớn "Không! Ta nhất quyết không hầu hạ hắn! Ta có chết cũng không hầu hạ hắn! Các ngươi còn không mau buông ra để ta đốt cung.....". Cảm thấy không xong lại còn kêu tiếp, câu sau còn lớn hơn câu trước "Vong Cơ ơi! Ngụy công tử ơi! Phách Xương công chúa ơi! Đàm Triết thiếu quân ơi! Các ngươi đâu cả rồi? Làm ơn tới lôi giúp ta ra khỏi đây đi! TA KHÔNG MUỐN THỊ TẨM!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play