Lam Hi Thần tỉnh dậy được là vào hai ngày sau đó, khi Ngụy Vô Tiện đang ngồi bên giường, vắt khăn lau trán cho y, bên cạnh bàn có một ấm thuốc lớn, Nam Cung Nguyên Khang đang đổ thuốc vào ấm, thấy y tỉnh dậy, vui đến độ suýt cầm luôn cái bình chế lên người Lam Hi Thần.


Ngụy Vô Tiện mừng rỡ "Huynh trưởng, ngươi tỉnh rồi! Tốt quá! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!".


Lam Hi Thần cổ họng khô khốc, khàn giọng gọi  "Ngụy công tử, Nguyên Khang huynh".


Nam Cung Nguyên Khang cất bình thuốc lên bàn, ngồi lại cạnh giường, lo lắng nói "Hi Thần, ngươi thấy trong người thế nào?".


Lam Hi Thần đưa tay áp lên ngực trái "Ta ổn, nhưng tại sao lại bình thường như vậy? Ta nhớ ta đã bị Hoài Tang đâm một kiếm mà".


Ngụy Vô Tiện nói "Đúng là hôm đó ngươi bị Nhiếp Hoài Tang đâm một nhát, Lam Trạm và Giang Trừng đối chọi một phen mới kéo hắn đi khỏi đây được. Cũng may Nguyên Khang thiếu quân tới kịp, nếu không huynh trưởng nhất định sẽ mất mạng thất đó. Nguyên Khang thiếu quân giúp ngươi truyền lực, vết thương cũng không có gì đáng ngại".


Lam Hi Thần hướng Nam Cung Nguyên Khang nói "Đa tạ".


Nam Cung Nguyên Khang nói "Ta với ngươi mà đa tạ cái gì? Ta còn phải xin lỗi ngươi một tiếng. Hi Thần, ta xin lỗi vì đã không tới kịp lúc, nhưng cũng do Trường Nguyệt tỷ đột ngột mang theo Tống đạo trưởng kia đi thị sát chiến trường gì đó, khiến cho ta tìm đứt cả hơi, cuối cùng chính là bị trễ".


Nghe nhắc tới Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần gượng dậy lao ra khỏi giường "Minh Quyết, Minh Quyết hắn thế nào rồi? Ta phải đi gặp hắn!".


Ngụy Vô Tiện vội ghìm y lại "Huynh trưởng mau nằm xuống! Ngươi chưa có khỏe hẳn đâu, còn Xích Phong Tôn, Lam Trạm đã hỏi giúp ngươi rồi".


Lam Hi Thần nắm cánh tay Ngụy Vô Tiện "Hắn thế nào rồi?".


Ngụy Vô Tiện chần chừ "Hắn....".


Lam Hi Thần nôn nóng "Hắn thế nào?".


Ngụy Vô Tiện nói "Hắn không sao cả, hiện đã được đưa về Kim Ngao đảo rồi. Huynh trưởng, ngươi đừng lo lắng nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi".


Tin này không biết nên vui hay buồn, Nhiếp Minh Quyết không sao, y liền vui muốn khóc, nhưng là hắn đã đi mà không kịp nghe y giải thích. Một nhát đâm hắn hôm đó, liệu có bẻ gãy chốt tình cảm còn sót lại trong hắn về y không? Có khiến hắn trở nên căm thù y không?


Ngụy Vô Tiện thấy Lam Hi Thần ngẩn người ra, vội lảng sang chuyện khác "Đúng rồi, nói tới Nhiếp Hoài Tang thì ta lại nhớ tới Lam Trạm mấy hôm nay vì chuyện hôm đó mà mặt mày hầm hầm, nếu Nguyên Khang thiếu quân không cứu được huynh trưởng, e là hắn sẽ xách Tị Trần tới Bất Tịnh Thế quyết tử một trận rồi. Hôm nay Kim Lăng có đến đó, thay lời Giang Trừng nói vài câu mới dẹp yên được chuyện này".


Nam Cung Nguyên Khang tức giận "Không cố ý đã như vậy, nếu cố ý sẽ còn tới mức nào nữa?".


Ngụy Vô Tiện vuốt cằm "Hoặc cũng có thể mấy lời đó là Giang Trừng nói đỡ cho hắn. Giang Trừng này sinh rảnh rỗi từ lúc nào nhỉ? Chuyện của Kim Lăng đã quản xong đâu, còn nhúng tay vào nhà họ Nhiếp? Nhắc mới nhớ, không biết Lam Trạm đã giáo huấn Kim Lăng xong chưa? Lần đầu ta thấy hắn giáo huấn Kim Lăng mà Giang Trừng không hề ra mặt nói đỡ câu nào đó nha!".


Lam Hi Thần mệt mỏi nằm im, để mặc Ngụy Vô Tiện và Nam Cung Nguyên Khang đối đáp với nhau.


Mấy ngày sau đó Lam Hi Thần có thể xuống giường đi lại, tất nhiên, y không phải người thể lục yếu đuối, không thể nói tịnh dưỡng phải mất mấy tháng. Tuy nhiên, Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân lo lắng, không muốn y bước chân ra khỏi Hàn Thất, mọi việc Lam Vong Cơ đều ôm hết, khiến cho Lam Hi Thần rảnh rang chỉ quanh quẩn trong phòng. Nếu y bước ra khỏi một bước, sẽ có người nhắc y trở vào, hoặc là y muốn đi đâu, nhất nhất phải nói cho Lam Vong Cơ biết, còn phải để Lam Tư Truy đi cùng. Những lần như thế, Lam Hi Thần chỉ có thể cười khổ, thúc phụ và đệ đệ xem mình là một đứa trẻ rồi sao?


Mấy ngày buồn chán này, chỉ có Nam Cung Nguyên Khang ở lại nói chuyện với Lam Hi Thần, tất nhiên, Lam Khải Nhân vẫn không biết thân phận thật của hắn. Ngoài ra, người ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều lấy làm ngạc nhiên một chuyện: Trạch Vu Quân nhà bọn họ đi đâu cũng không mang theo kiếm, chỉ cầm mỗi Liệt Băng, ít ai biết nguyên nhân. Thực ra là vì Lam Hi Thần cảm thấy ám ảnh, mỗi khi nhìn lưỡi kiếm trong suốt của Sóc Nguyệt, hình ảnh Nhiếp Minh Quyết ngực đầy máu tươi cứ hiện ra. Nếu không phải vì Nam Cung Nguyên Khang nói kiếm kia là thần khí, không được lơ là, Lam Hi Thần đã sớm đem Sóc Nguyệt ném vào Cấm Thư Thất, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy nó.


Bên cạnh chuyện sầu muộn của Lam Hi Thần, mọi người còn phải bận tâm một việc khác đó là: sinh thần hai ngàn ba trăm tuổi của Bắc Đường Lạc Vi, chỉ cách sinh thần của y mười lăm ngày. Lam Hi Thần có chút cảm khái, hóa ra trên đời cũbg có người giống mình sinh vào mùa đông giá lạnh. Có điều nàng ta sinh vào cuối đông, tiết trời sắp sang xuân nên đã có phần ấm áp hơn chứ không như Lam Hi Thần, sinh vào giữa đông giá rét, cảnh vật điêu tàn cằn cỗi không có một chút sự sống.


Vốn Bắc Đường Ma Quân đã truyền tín hiệu, nhờ Đông Phương Trường Nguyệt kéo giúp con gái mình về, dự định sẽ tổ chức một buổi tiệc hoành tráng ở Tuyên Hòa cung, tiên phủ của Bắc Đường chi tộc. Nhưng Bắc Đường Lạc Vi lại lập tức phản hồi, nói sinh thần lần này của mình muốn được tổ chức một lần ở Nhân giới, nàng ta lo ngại nếu dẫn theo Ôn Ninh cùng về thì sẽ đánh động vào kết giới của Đông Phương Trường Nhật.


Ngay từ khi lên ngôi, Đông Phương Trường Nhật đã đề xuất và thống nhất với quân chủ của Nam Cung chi tộc, Bắc Đường chi tộc và Tây Môn chi tộc lập ra một bộ luật gồm ba ngàn điều. Trong đó có một luật tối quan trọng mà một ma nhân ngay từ lúc còn là một đứa trẻ đã phải thuộc lòng cho tới khi già cỗi: Bất kỳ ma nhân nào đem theo kẻ ngoại tộc mà chưa được sự cho phép của Đông Phương Trường Nhật bước vào địa phận Ma giới sẽ bị nghiêm trị rất nặng. Ma nhân bình thường sẽ bị rút đi linh căn trở thành một người phàm sống ở Ma giới cho đến chết. Ma Quân thì bị phế truất. Thiếu quân, công chúa của các tộc sẽ bị tước đoạt tư cách kế vị. Còn kẻ ngoại tộc dù vô ý hay cố ý sẽ bị đánh cho hồn phi phách tán. Thậm chí ở phía Thần tộc, những người có địa vị tối cao như tứ vị Thánh Nhân nếu có chuyện muốn đến Ma tộc, cũng phải gặp qua Đông Phương Trường Nhật thảo luận trước. Mục đích của điều luật này là để đảm bảo an toàn cho nhân sinh cùng những cơ mật tuyệt đối của Ma tộc như nơi hội tụ sinh lực của Ma giới, vị trí cất giữ Thí Thần Thương.


Bằng phương châm: lầm còn hơn sót, điều luật này đã in sâu trong máu của các ma nhân qua hàng vạn năm kể từ khi Đông Phương Trường Nhật lên ngôi, cho nên không một ma nhân nào phản đối hay to gan phá lệ. Dù Đông Phương Trường Nguyệt có là muội muội ruột của hắn, thân phận tôn quý nhất nhì Ma tộc nhưng khi xưa chỉ vì vô tình cứu Tống Lam cũng phải đánh liều cả mạng để lập kết giới, tránh truyền tới khí tức của Đông Phương Trường Nhật.


Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, Bắc Đường Lạc Vi chỉ có thể cầu mong một buổi tiệc nho nhỏ ở Nhân giới mà thôi.


Nghe nói trước đó vài ngày khi Lam Hi Thần vẫn còn nằm dưỡng thương trên giường, Ôn Ninh đã lấp ló ở dưới cổng sơn môn, cầu xin Ngụy công tử và Hàm Quang Quân giúp hắn một lần nữa đến Liên Hoa Ổ xin vài củ sen. Hắn muốn tự tay làm một bát mỳ trường thọ cho nàng ta, giống lúc hai người kia nấu cho Lam Hi Thần. Thấy hắn tha thiết như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng không nỡ từ chối, trực tiếp vác mặt đến gặp Giang Trừng.


Ban đầu Bắc Đường Lạc Vi chỉ muốn trải qua một sinh thần đơn giản với Ôn Ninh, lại nhận lời chúc mừng từ Đông Phương Trường Nguyệt là đủ nhưng sau đó liền có thay đổi. Dù gì cũng gặp nhau không ít lần, trước đây còn có mấy bận Bắc Đường Lạc Vi từng giúp đỡ, cho nên mọi người kháo nhau tổ chức cho nàng ta một buổi tiệc đúng nghĩa. Địa điểm......chính là thuê một thủy đình nhỏ ở trên đầm sen gần Liên Hoa Ổ. Nói tới, nếu không phải ngay sau đó xảy ra chuyện lớn, Giang Trừng e là sẽ mặt nặng mặt nhẹ càm ràm tận mấy ngày. Hắn chỉ là sợ vị công chúa kiêu kỳ kia mà không cao hứng sẽ đi phá nát mấy trăm đầm sen của nhà hắn, cho nên mới không thể không cho mượn một địa điểm tổ chức kèm theo bản thân mang quà tới dự cùng mọi người.


Ngày đó mọi người tề tựu đông đủ, ngoại trừ Nhiếp Hoài Tang cáo bận không đến thì ai cũng có mặt, ngay đến Tống Lam bình thường khép kín không thích tiếp xúc với ai cũng xuất hiện. Không thấy Nhiếp Hoài Tang, Lam Hi Thần vừa lo sợ, nhưng khiến cho y và mọi người chú tâm nhất là Bắc Đường Lạc Vi. Hôm nay nàng ta vận một bộ y phục màu đỏ rực như máu chứ không phải màu huyền y trầm lắng như mọi ngày.


Nói gì thì nói, chẳng biết có phải do mọi ngày nhìn quen rồi hay không, giờ này thấy nàng ta thay đổi sắc phục khiến mọi người cảm thấy không được quen cho lắm.


Vừa thấy mọi người xuất hiện, Ôn Ninh đã vội chào đón "Ngụy công tử, các vị, xin mời ngồi".


Bắc Đường Lạc Vi cũng đi vội tới, nhưng là trước khi Đông Phương Trường Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế cạnh Tống Lam, nàng ta đã vội kéo hắn xê dịch lại gần ghế của mình, cười tủm tỉm "Tống đạo trưởng, sao ngươi có thể ngồi ở đó? Ngươi phải ngồi ở chỗ này! Gần ta như vậy mới đúng!".


Ôn Ninh sững ra. Đông Phương Trường Nguyệt cũng ngẩn người. Tống Lam hơi nhíu mày, đẩy tay của Bắc Đường Lạc Vi ra với vẻ mặt khó chịu. Hắn nhích xa Bắc Đường Lạc Vi một khoảng nhưng phát hiện lại đụng trúng Đông Phương Trường Nguyệt khiến nàng hơi gượng gạo, cơ mà đôi má cao trắng mịn lại bất giác đỏ hồng lên mặc dù khuôn mặt vẫn trang nghiêm lãnh đạm.


Tống Lam trái xê phải nhích không được, đang lúng túng không biết làm sao thì Ôn Ninh chen vào giữa Tống Lam và Bắc Đường Lạc Vi, ép sát hắn đẩy qua chỗ Đông Phương Trường Nguyệt, sau đó cười với ai kia"Mọi người đã đến đây dự buổi sinh thần, nàng hãy nên cảm ơn họ một tiếng mới phải, đặc biệt là Giang tông chủ".


Bắc Đường Lạc Vi khẽ hừ một tiếng, liếc Ôn Ninh một cái, sau đó hất lọn tóc trước ngực ra sau, ngữ khí vô cùng miễn cưỡng nói "Cảm ơn".


Tất cả yên lặng nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rồi lại nghĩ thôi thì hôm nay là sinh thần của nàng ta, với tính cách kiêu kỳ cộng thêm bản thân là nhân vật chính của bữa tiệc, thái độ có không khách khí một chút cũng là lẽ thường.


Giang Trừng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí, hắn cứng ngắt nói "Không cần cảm ơn, ta chỉ mong ngươi vui vẻ để mấy trăm đầm sen nhà ta được yên là đủ rồi".


Ngụy Vô Tiện chum tay gọi khẽ "Kìa, Giang Trừng.....".


Giang Trừng hừ một tiếng, nói nhát gừng "Ta nói không đúng sao? Ngươi có thấy lần trước cô ta rời đi đã để lại cho Vân Mộng một đống thiệt hại không?".


Bắc Đường Lạc Vi khẽ đảo mắt rồi đứng dậy nói "Nếu hôm nay là sinh thần của ta, các ngươi đến đều có quà hết chứ gì?".


Mọi người khẽ nuốt một ngụm nước bọt, gật gật đầu, toan lấy quà ra thì nàng ta vội giơ tay ngăn cản "Khoan!".


Nam Cung Nguyên Khang ngạc nhiên "Có chuyện gì sao? Ta nhớ mọi năm sinh thần, ngươi vừa thấy mặt người ta đã đòi quà đến điếc tai, hôm nay tự nhiên lại thu liễm tính tình?".


Bắc Đường Lạc Vi ợm ờ "Hôm nay..... hôm nay khác. Ta đột nhiên nghĩ ra một vấn đề: bình thường ở nhà là các ngươi đến tặng quà, nhưng hôm nay ta không chỉ muốn như vậy. Ta cảm thấy nếu đã là có người đến tặng quà cho ta, ta cũng nên có một phần quà đáp lễ, coi như cảm ơn các ngươi đã chuẩn bị quà cho ta".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play