Mặt trời chậm rãi xuống núi mang theo chút sắc vàng yếu ớt trải dài trong nền tuyết trắng xóa, mà bầu trời lúc này lại gầm gừ mang dấu hiệu mưa gió sắp đến, phảng phất như nước mưa chưa tích tụ đủ mà chỉ ngưng đọng trong đám mây tuyết.
Trong một tiểu viện của Liên Hoa Ổ hậu phủ, một chậu máu loãng được đổ vào máng nước bằng đá ngoài phòng, không khí rét lạnh làm dòng nước màu hồng đóng băng, càng khiến cho người ta không thể không nghĩ đến tình trạng thê thảm ở trong phòng.
Lam Hi Thần ngồi bên giường, cả người run lẩy bẩy nắm lấy tay của Nhiếp Minh Quyết, không ngừng truyền linh lực cho hắn. Cơ thể của hắn là hai thái cực nguyên khí và sát khí song song. Khi bị quỷ thú kia nhập vào thân xác, tà lực của nó đã kích động tới sát khí trong người hắn, khiến cho hai khí kia chênh lệch dẫn đến hỗn loạn khí tức. Nhiếp Minh Quyết dù đạt luyện khí nhưng vẫn là một người phàm, nếu khí tức hỗn loạn càng lâu sẽ bạo huyết mà chết, vì vậy mà từ khi Lam Vong Cơ đưa bọn họ tới tạm Liên Hoa Ổ trước, Lam Hi Thần cứ ngồi bên giường không ngừng truyền khí tức của mình sang, chỉ mong giúp Nhiếp Minh Quyết cân bằng lại khí tức.
Lam Vong Cơ vừa lau xong vết máu ở ngực trái của Nhiếp Minh Quyết, lấy ra một lọ thuốc trong người rắc lên khăn lụa trắng, đoạn, đắp lên cầm máu. Thấy Lam Hi Thần căng thẳng như vậy liền bắt lấy cổ tay y, an ủi "Huynh trưởng đừng quá lo lắng! Hắn tuy bị đâm một kiếm nhưng không sâu đến tận tim, không gây chết người, cầm máu một chút sẽ ổn thôi. Từ nãy giờ ngươi đã tiêu hao không ít linh lực rồi, hãy ngưng lại đi".
Mạnh Dao đứng sau lưng Lam Hi Thần, hơi khom người cầm cánh tay y muốn kéo ra, dịu giọng "Hàm Quang Quân nói rất đúng. Hi Thần, ngươi đừng truyền nữa".
Lam Hi Thần hất mạnh tay của cả hai ra, lại bắt lấy cổ tay của Nhiếp Minh Quyết tiếp tục truyền khí, cắn răng nói "Các ngươi mặc ta! Ta phải truyền! Truyền đến khi nào hắn tỉnh thì thôi!".
Mạnh Dao dứt khoác kéo mạnh tay y ra "Ngươi lại vì hắn mà liều mạng như vậy? Hắn là cái gì chứ? Hắn quan trọng với ngươi đến vậy sao?".
Lam Hi Thần đứng bật dậy, khóc nấc lên "Đúng! Hắn rất quan trọng với ta! Hắn là vì ta tự tay mà đâm một kiếm, làm sao ta lại không thể liều mạng cứu hắn?". Đoạn y nắm lấy cổ áo của Mạnh Dao, giọng nói vì khóc mà trở nên khàn đặc "Tại sao lúc đó ngươi lại ép ta đâm hắn? Tại sao lại là một kiếm xuyên tim mà không phải cách nào khác? Ngươi biết rất rõ lúc đó ta không muốn đâm vào ngực hắn cơ mà, vì sao lại còn cố ép ta? Tại sao còn cầm tay ta đâm vào tim hắn?".
Mạnh Dao âm trầm "Không làm như vậy, Giang tông chủ và A Lăng sẽ mất mạng".
Lam Hi Thần càng siết chặt cổ áo, ra sức lắc mạnh cơ thể thấp gầy của hắn "Ta không quan tâm! Bọn họ mất mạng thì cứ kệ bọn họ đi! Ta chỉ cần Minh Quyết huynh của ta thôi. Nếu hắn có mệnh hệ gì, các ngươi làm sao trả hắn lại cho ta? Nếu hắn không còn sống, ta sẽ lập tức chết theo cho các ngươi vừa lòng!".
Lam Vong Cơ vừa giữ chặt vừa muốn kéo Lam Hi Thần đang náo loạn ra nhưng Mạnh Dao lại nắm cổ tay y kéo ngược trở về, ngữ khí trở nên lạnh hơn cả băng "Vậy còn ta thì sao? Không phải ngươi đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh quan tâm ta sao? Ngươi đòi chết theo hắn, vậy thì lời hứa kia có phải chỉ là tùy tiện hứa hay không? Ngươi muốn vì hắn mà làm một kẻ giả dối với ta, một kẻ khiến ta oán hận thêm lần nữa hay sao?".
Lam Hi Thần sựng lại, ngã ngồi xuống đất, vịn lấy cánh tay Lam Vong Cơ làm điểm tựa, những giọt nước mắt khiến cổ họng của y trở nên tắc nghẹn "Ta mặc kệ! Những gì ta cần là Nhiếp Minh Quyết có thể bình an thôi!". Y ngước lên nhìn Mạnh Dao, tầm nhìn cũng trở nên mờ dần vì lớp lớp tầng nước tích tụ "Nếu ngươi cảm thấy ta sẽ là kẻ bội ước thì tại sao lúc ngươi cầm tay ta một kiếm đâm xuyên ngực hắn, lại không sẵn tiện đâm luôn vào tim ta, dùng mạnh ta để đền lại một mạng của ngươi và lời hứa? Cảm thấy đâm một nhát không đủ thì đâm thêm nhát, ba nhát, bốn nhát bao nhiêu tùy ngươi. Nhưng sao ngươi lại khiến ta phải đâm hắn một nhát? Ngươi lúc trước không phải oán hận Hoài Tang năm đó lừa ta đâm ngươi một nhát hay sao? Bây giờ ngươi hành động như vậy, dù khác đối tượng nhưng có khác gì Hoài Tang năm xưa chứ?".
Mạnh Dao mấp máy môi "Ta chỉ.....".
Không để hắn nói hết câu, Lam Hi Thần nức nở gạt ngang "Ngươi có biết với nhát kiếm kia, lỡ như khi đó Minh Quyết huynh thực sự bị kiếm đâm chết luôn thì sao? Ngươi có biết tự tay đâm vào ngực người mình yêu là cảm giác thống khổ và tội lỗi nhất không? Trước đây ngươi đã từng xuống tay với Tần Tố, ngươi có cảm nhận được nỗi đau ấy không? Có không? Nếu có thì ngươi cũng phải hiểu cho ta, không nên bức ép ta như thế chứ? Còn nếu không thì cũng nên lấy luôn mạng của ta đi, đừng để ta sống trong sự dằn vặt khi đã tự tay lấy mạng người mình yêu".
Mạnh Dao cúi xuống định nắm lấy bờ vai của y, giọng thoáng run rẩy "Hi Thần, ngươi lo đến mức hồ đồ rồi!".
Lam Hi Thần gạt tay hắn ra, quay qua nắm chặt cánh tay Lam Vong Cơ, vừa nấc vừa hỏi "Vong Cơ, ngươi có hiểu cho ta không? Ta không hồ đồ! Nếu một ngày nào đó Ngụy công tử cũng bị giống như Minh Quyết huynh, ngươi có phải cũng sẽ muốn chết cùng hắn không?". Nói xong liền vùi mặt vào cánh tay đệ đệ mà òa lên như một đứa trẻ.
Lam Vong Cơ ôm lấy vai y vỗ về an ủi, nhưng giọng lại kiên định "Ta nhất định sẽ cùng Ngụy Anh đồng quy vu tận, cũng giống như ngươi nhất mực không rời bỏ Xích Phong Tôn. Nhưng huynh trưởng, Xích Phong Tôn hiện tại tính mạng không nguy hiểm, ngươi đừng lo lắng, cũng đừng tự trách mình nữa. Rồi hắn sẽ ổn thôi! Cơ thể hắn hiện tại chỉ hơn người thường một chút, bị thương dẫn đến hôn mê là điều không tránh khỏi. Ngươi hãy bình tĩnh lại đã!".
Mạnh Dao lảo đảo lùi về phía sau, lưng dựa vào vách tường, gương mặt hiện rõ sự hoang mang, miệng lẩm bẩm "Thì ra là thế? Hi Thần..... hóa ra ngươi lại yêu hắn tới mức đó?".
Một khoảng không gian âm trầm như đóng băng bao trùm khắp căn phòng, tiếng động duy nhất chính là tiếng khóc thút thít của Lam Hi Thần ở trong lòng của Lam Vong Cơ.
Không biết bao lâu, có một môn sinh Giang thị chạy vào. Do Giang Trừng hiện tại không biết đã tỉnh hay chưa, Kim Lăng thì lại túc trực ở bên cạnh cữu cữu lệnh không được ai tới làm phiền, hắn chỉ có thể hướng Lam Vong Cơ báo cáo "Hàm Quang Quân, bên ngoài có một người tự xưng là khách khanh của Nhiếp thị, xin được vào gặp".
Lam Vong Cơ lẩm bẩm "Nghiễm Ninh Chi sao?", rồi hướng môn sinh kia, hỏi "Hắn đi một mình?".
Môn sinh kia đáp "Dạ vâng, đi một mình".
Lam Vong Cơ nói "Cho hắn vào đây".
Môn sinh kia dạ một tiếng rồi lui ra, không lâu sau dẫn theo Nghiễm Ninh Chi bước vào. Hắn thấy Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần, vừa mới thỉnh an liền nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết nằm trên giường liền vội tới xem, lại hỏi "Xích Phong Tôn bị làm sao thế này?".
Lam Hi Thần rấm rứt "Là ta..... đều tại ta mà ra.....".
Lam Vong Cơ liền nói "Hắn không sao cả, một lát nữa sẽ tỉnh lại".
Nghiễm Ninh Chi thoáng thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt rồi! Làm ta suýt tưởng.....".
Lam Vong Cơ nhấn mạnh "Hắn chỉ vô tình gặp phải ác thú mà đánh nhau một trận, dẫn đến bị thương nhẹ".
Từng sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ một thời gian rất dài, bởi vì nội tâm tinh tế mà Nghiễm Ninh Chi là một trong hai người có thể đọc ra suy nghĩ của Lam Vong Cơ dù có rất ít lần tiếp xúc. Đương nhiên giờ phút này nghe giọng điệu của Lam Vong Cơ, hắn liền biết bản thân nên làm thế nào, liền cung tay "Vâng, là Xích Phong Tôn đánh nhau với ác thú mà bị thương nhẹ".
Lam Vong Cơ khẽ thở dài một hơi. Chính bởi vì Nghiễm Ninh Chi là người tỉ mỉ lại đáng tin tưởng, bởi vậy ban nãy hắn mới để người này vào, đổi lại là người khác thì vẫn còn đứng ngoài cửa.
Nghiễm Ninh Chi lướt mắt thấy Mạnh Dao đang sững sờ một góc, năm sáu phần cũng đoán ra chuyện gì, liền cung tay hướng Lam Vong Cơ, nói "Thưa Hàm Quang Quân, Nhiếp tông chủ thấy Xích Phong Tôn đi đã lâu chưa về, nên sai ta tới Vân Thâm Bất Tri Xứ mời về, lại hay ngươi dẫn hắn tới Vân Mộng. Nếu Xích Phong Tôn đang nằm dưỡng thương, ta sẽ đợi hắn tỉnh rồi đưa hắn về Bất Tịnh Thế, tránh để Nhiếp tông chủ lo lắng".
Lam Vong Cơ khẽ "ừ " một tiếng nhẹ nhõm.
Lam Hi Thần bây giờ thần trí cũng bình tĩnh lại mấy phần, lau nước mắt hỏi Nghiễm Ninh Chi "Nghiễm công tử, ta có nghe Nguyên Khang huynh nói Minh Quyết huynh nghe nói là đã được Tuệ Trang trưởng công chúa đưa tới Kim Ngao đảo sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?".
Nghiễm Ninh Chi khẽ lướt qua Lam Vong Cơ, thấy hắn hơi lắc đầu liền chậm rãi nói "Đúng là như vậy! Chỉ là hôm nay...... à, một người vị tiên nhân gọi là Vô Đương Thánh Mẫu hạ phàm, nghe nói bà ta có một đồ đệ ở Nhân giới, Xích Phong Tôn cũng vì thế mà xin đi theo để về thăm nhà một lần. Lại nhớ tới hắn học đạo có pháp môn gì đó cần âm thanh, nên mới tới chỗ của Trạch Vu Quân muốn mượn Liệt Băng".
"Được rồi! Tạm dừng tại đây đi!".
Từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói bực dọc, sau đó một thân ảnh áo tím bước vào. Giang Trừng nhìn một lượt hết những người trong phòng, nói "Chuyện các ngươi như thế nào thì để sau giải quyết đi. Bây giờ đã không còn sớm, Nghiễm Ninh Chi ngươi mà không lập tức đưa Xích Phong Tôn về, chỉ e bên phía Bất Tịnh Thế đã không chờ được mà vội vã sang đây". Dừng một chút, Giang Trừng hướng Kim Lăng đi phía sau, phân phó "Ngươi đưa tiểu thúc ngươi đến Kim Lân đài đi", lại nói với Lam Vong Cơ "Ngươi cũng đưa huynh trưởng ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn đi. Nếu không một lát nữa Liên Hoa Ổ của ta sẽ biến thành cái bãi chiến trường cho coi! Ta không có rảnh rỗi đâu mà thu dọn tàn cuộc!".
Kim Lăng thấy Mạnh Dao, rụt rè gọi "Tiểu thúc.....".
Mạnh Dao lại như không để ý tới cậu ta, chỉ đăm đăm nhìn Lam Hi Thần, lạnh giọng "Hi Thần, ngươi chắc chắn rằng ngươi yêu hắn chứ?".
Lam Hi Thần khụy xuống bên giường, nức nở "Đúng!".
Mạnh Dao thở sâu một nhịp, bàn tay khẽ siết lại, âm trâm nói "Ta hiểu rồi!", sau đó quay đầu đi một mạch. Kim Lăng cũng hồ hởi chạy theo.
Lam Vong Cơ thấy vậy liền đỡ vai Lam Hi Thần "Huynh trưởng, chúng ta cũng đi thôi".
Lam Hi Thần vùng vẫy, vội trườn tới níu lấy tay áo của Nhiếp Minh Quyết kịch liệt lắc đầu "Không! Ta không đi! Ta phải ở lại đây chờ hắn tỉnh lại!".
Lam Vong Cơ khuyên "Huynh trưởng, ta đã nói hắn sẽ không sao rồi! Chúng ta không nên chạm mặt với Nhiếp tông chủ".
Lam Hi Thần vẫn kiên quyết không muốn đi, dồn tất cả sức bấu chặt tay áo kia, vậy mà cuối cùng cũng không tránh được bị Lam Vong Cơ một mạch kéo ra khỏi Liên Hoa Ổ.