"Thưa, có phải tiểu tiên đến không đúng lúc?".
Chủ nhân của giọng nói đánh gãy không gian yên tĩnh. Vô Đương Thánh Mẫu và Nhiếp Minh Quyết đều giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này. Duy chỉ có Thông Thiên giáo chủ vẫn bình tĩnh, còn tiêu sái chắp tay sau lưng, nói "Không sao! Thiên Nữ có thể vào".
Từ lớp vải của bức bình phong, Lam Hi Thần có thể thấy người tiến vào là Bích Điệp, trong lòng nổi lên một cỗ không vui.
Vô Đương Thánh Mẫu có vẻ ngạc nhiên "Diên Ân Thiên Nữ, nghe nói Chân Võ Đại Đế đã rời đi, ta tưởng ngươi cũng đã đi theo?".
Đây là câu hỏi mà Lam Hi Thần cũng muốn hỏi nàng ta!
Bích Điệp nhún người chào một cái, nói "Đế quân phải đến Bách Quỷ giới điều tra, không biết bao lâu mới xong, cũng không tiện mang tiểu tiên theo, cho nên tiểu tiên đành phải ở lại".
Thông Thiên giáo chủ trầm giọng "Vậy Thiên Nữ cứ ở lại. Đợi Minh Quyết khỏe hẳn, ta sẽ sai hắn chèo thuyền đưa Thiên Nữ về núi Côn Luân. Môn đồ này của ta phép thuật vẫn chưa tinh thông, cho nên làm khó Thiên Nữ phải đi thuyền rồi".
Bích Điệp thi lễ "Đa tạ Linh Bảo Thiên Tôn đã có ý tốt. Tiểu tiên mạn phép xin nhận".
Lam Hi Thần phát hiện, tuy rằng nàng ta có chút quá đáng, nhưng nhìn chung cũng có lễ nghĩa quy tắc rõ ràng.
Nàng ta đi lại bên cái bàn nấu thuốc trút ra một bát thuốc đem tới gần giường Nhiếp Minh Quyết. Hắn chống tay ngồi dậy, có hơi bối rối "Thiên Nữ....đây.....".
Bích Điệp tuy rằng giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng có vài phần áy náy "Đừng từ chối. Ta giúp ngươi uống thuốc, coi như trả ơn ngươi lần trước cứu ta, còn vì mấy hôm sau ngươi đưa ta về Côn Luân nữa".
Nhiếp Minh Quyết đành phải để nàng ta giúp hắn bón thuốc. Thông Thiên giáo chủ cùng Vô Đương Thánh Mẫu không nói một lời mà đã đi mất từ lúc nào. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, à không, nên nói là bốn nếu tính thêm cả Tự San và Lam Hi Thần đang nấp sau bức bình phong.
Nhìn nàng ta ân cần đút thuốc cho Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần cảm thấy trong đầu và trước mắt đều là một màu đen kịt, tim cũng giống như bị kim châm. Y thực sự ước người đang làm công việc đó là mình. Y biết ít lâu nữa bản thân sẽ được về hình lại người, nhưng mà lúc đó ngay cả gặp cũng không thể gặp hắn chứ nói gì quan tâm chăm sóc hắn.
Tự San bỗng dưng bế y ra ngoài, ngồi xuống bên gốc thược dược màu đỏ, thở dài nói khẽ với y "Tiểu Lam ơi Tiểu Lam, chủ nhân ngươi vậy mà tốt số hơn ta. Hắn xảy ra chuyện đã có mỹ nhân đến chăm sóc. Ngươi nhìn bọn họ xem có giống phu thê đang chăm sóc nhau không chứ? Giá mà đổi lại là ta cùng Lạc Vi nàng thì hay biết mấy?".
Hai chữ "phu thê" như tiếng trống dội vào tai Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần nhìn vào căn phòng mình vừa mới rời đi, muốn vào mà lại không dám, chỉ có thể lủi thủi đi tới bên đóa thược dược vì nở nặng oằn mà rũ xuống. Mùi hương của nó xộc vào mũi khiến cho y hắt hơi hai cái, bất giác nhớ tới mùi hương trên người Bích Điệp. Y sợ Nhiếp Minh Quyết cũng khó chịu định chạy về phòng xem, nhưng nhớ ra ban nãy hắn vẫn bình thường. Có thể là hắn không bị dị ứng phấn hoa, hoặc là.... hắn thích mùi hương đó.
Tự San bỗng nhiên bâng quơ nói "Nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy giữa hai người kia có vấn đề. Ngươi có giống ta nghĩ vậy không Tiểu Lam? A! Hay là Nhiếp Minh Quyết đã thích Diên Ân Thiên Nữ?".
Lam Hi Thần trợn tròn mắt nhìn cậu ta.
Tự San vỗ tay như vừa nghĩ ra cái gì đó đắc ý "Chắc chắn là như vậy rồi! Ngẫm lại, ngay từ lúc nàng ta lần đầu đến, hắn đã nhìn chằm chằm nàng ta, lại còn khen màu áo nàng ta đẹp, ban nãy còn để nàng ta giúp mình bón thuốc. Ta thấy hắn không có thái độ gì với Lạc Vi xinh đẹp của ta và cả Tuệ Trang trưởng công chúa, ta còn tưởng hắn không có cảm giác với nữ nhân, hóa ra cũng có người làm hắn lay động trái tim nha!".
Từng chữ mà Tự San nói khiến cho Lam Hi Thần rụng rời.
Tự San chẳng biết suy nghĩ của y, vẫn nói tiếp "Thật ra hắn thích nàng ta cũng tốt. Tuy không biết kết cục của mối tình này ra sau, nhưng ít nhất bây giờ ta thấy mừng cho chủ nhân ngươi đó Tiểu Lam. Hắn có cảm giác với người mới, đồng nghĩa là đã quên người cũ, như vậy mới không phải đau khổ. Đâu có giống như ta vĩnh viễn cũng khó mà trút được hình bóng của nàng công chúa xinh đẹp nọ. Tiểu Lam ngươi thấy đúng không? Tiểu Lam!".
Lam Hi Thần gần như quên cả thở. Nhiếp Minh Quyết sẽ thích Bích Điệp sao? Hắn có cảm giác với nàng ta sao? Cũng có thể chứ? Bởi vì xưa nay có nữ nhân nào dám tiếp chuyện với hắn? Đây là lần đầu tiên có người thể hiện, hơn nữa còn chăm sóc hắn. Hắn như thế nào lại không thích nàng ta?
Nhiếp Minh Quyết quên người cũ là y? Cũng có thể chứ? Đến tối hai hôm trước y mới biết được tình cảm giấu kín của hắn. Đã giấu nó lâu như vậy, chịu biết bao thương tổn vì nó, trải qua một kiếp rồi thì hắn lại muốn tiếp tục giữ làm gì?
Tối đó, Lam Hi Thần chần chừ đứng ngoài cửa phòng chứ không dám vào. Y rất sợ hắn sẽ chỉ trích mình, nhìn mình bằng ánh mắt trách móc lẫn chán ghét. Cho nên phải gắng gượng thức tới tận khuya, nghe trong phòng truyền ra tiếng thở đều đều mới dám rón rén đi từ cửa sau mà vào.
Hắn đã ngủ. Gương mặt in đậm sự bình yên, không hề có một chút gợn sóng, kể cả nếp nhăn giữa mi tâm biểu thị cho thói quen lúc nào cũng chau mày giờ đây đã giản ra.
Lam Hi Thần nhảy lên giường, cố gắng để không phát ra âm thanh dù nhỏ nhất để không làm hắn thức giấc. Lặng lẽ, y nằm xuống bên bả vai hắn, cảm nhận độ ấm từ cơ thể hắn truyền ra.
Tấm chăn bất chợt bị kéo dịch lên, phủ trên người Lam Hi Thần. Y giật mình vì có bàn tay đè lại người mình, vỗ nhẹ, trên đỉnh đầu còn truyền xuống âm thanh "Nằm im, nếu không rơi ra ngoài thì tối ngủ sẽ rất lạnh".
Lam Hi Thần không dám tin vào tai mình. Hắn không có ghét bỏ mình, không có oán giận mình, không có xua đuổi mình. Tim y lại đập nhanh rồi! Mà lần này lại không hề có một tia lo lắng gì cả, trái lại đầy ắp hơi ấm. Bao nhiêu uất ức và phiền não, thậm chí hình ảnh Bích Điệp ở bên cạnh hắn ở trong đầu y lúc chiều đã không cánh mà bay.
Không sao hết! Chỉ cần hắn đối với mình có một chút quan tâm, chuyện gì cũng chấp nhận được cả!
Bởi vì Chân Võ Đại Đế không còn ở đây, Nhiếp Minh Quyết cũng không cần ở đằng sau chân núi nữa. Căn phòng hắn ở tịnh dưỡng cũng là phòng riêng của hắn.
Thương thế của Nhiếp Minh Quyết hồi phục cấp tốc, hai ngày sau đã có thể ra ngoài luyện công. Một buổi sáng nọ, Lam Hi Thần dỡ ổ chăn ra, dụi mắt thức dậy thì không thấy người đâu, trong lòng liền hoảng lên. Từ sau chuyện hôm nọ, Lam Hi Thần tự nhủ lúc nào cũng phải đi bên cạnh hắn, để tránh có người nhân lúc y không biết gì mà làm hại hắn như Thạch Trình. Mấy hôm rồi đều như vậy, chỉ hôm nay sao y lại ngủ quên mà không phát giác hắn đã rời đi?
Đi lòng vòng một hồi, y phát hiện Nhiếp Minh Quyết đang đứng dưới một cây hạnh, trên tay hắn cầm là cây trâm ngọc. Hắn nhìn cây trâm rồi lại ngẩn lên, miệng mấp máy như đang nói cái gì đó. Y hồ nghi hắn không phải đang ở một mình liền lén đến gần, bụi cây che trước mặt dần mất đi góc khuất mà phô diễn ra thân ảnh bích y thanh tú.
Là Bích Điệp.
Y khẽ mím môi nhìn Nhiếp Minh Quyết. Vết thương mới vừa khỏi đã chạy đi tìm nàng ta làm cái gì? Hay là muốn đưa nàng ta về Côn Luân? Cũng được, đi mau rồi về mau? Y chẳng thích hai người họ ở gần nhau một chút xíu nào cả!
Bất chợt đôi tai dỏng lên, giọng nói của Nhiếp Minh Quyết truyền đến "Cho nên hình văn cây hạnh không phù hợp?".
Bích Điệp đưa tay hạ xuống một cành hạnh, mâm mê đóa hoa trên đó, nhạt giọng "Mẫu đơn tuy kiêu sa nhưng không cao quý bằng hoa hạnh. Hạnh tuy đẹp nhưng lại không bằng tùng. Tùng tuy đẹp nhưng lại không bằng lục mai. Không có thứ gì là đẹp nhất trên đời cả".
Nhiếp Minh Quyết hỏi "Vậy là cỏ cây chim muông đều không thể khắc lên?".
Bích Điệp chậm rãi buông cành hạnh ra, mấy cánh hoa yếu ớt theo chuyển động của cành mà rơi xuống đất, vài cánh rơi trên mái tóc của nàng tạo thành một chiếc vòng trang sức ưa nhìn, khiến cho nàng ta thêm vài phần yêu kiều. Ánh mắt nàng ta khẽ đảo sang Nhiếp Minh Quyết, ngữ khí vẫn đạm mạc "Khắc gì không quan trọng! Quan trọng là tâm ý của ngươi".
Nhiếp Minh Quyết gật "Tiểu đồ đã hiểu".
Lam Hi Thần không thể nhìn nỗi cảnh này mà chạy ngay về phòng. Một hồi sau, Nhiếp Minh Quyết đã trở lại. Hắn đặt cây trâm xuống gối nằm, nhìn y, nói "Không được động đến nó. Nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi".
Mắt thấy hắn chuẩn bị đi đâu đó, y liền nhớ ra ý niệm trong đầu, tự trách lúc nãy mình thật tắc trách, lần này không được như vậy cho nên liền từ trên giường phóng xuống định đi theo. Nhiếp Minh Quyết quay đầu lại, nói "Ngươi ở yên đây đi! Chớ có đi theo ta! Nhớ, không được động tới cây trâm kia".
Tiếp theo đó là cánh cửa đóng sầm lại. Lam Hi Thần vừa buồn tủi vừa hụt hẫng. Y nằm ì trên giường, chốc chốc lại nhấc chiếc gối lên để nhìn cây trâm. Đây là vật mà hắn đặt hết tâm ý lên đó. Dù người kia không nhận, hắn vẫn cố chạy đi hỏi người kia thích gì để khắc lên. Nói thật thì y cũng muốn đem cây trâm này biến mất khỏi tầm mắt lắm chứ, nhưng nghĩ đến Nhiếp Minh Quyết bỏ bao công sức để làm nó vì một người con gái mà khó khăn lắm mới khiến hắn động lòng, cho dù có chút không muốn thì Lam Hi Thần vẫn phải để yên vì niềm vui này của Nhiếp Minh Quyết. Y đã không thể làm cho hắn vui, thì phải để người khác làm cho hắn vui. Chỉ cần hắn vui là đủ rồi! Y có buồn thì cũng là chuyện đáng phải chịu.
Bất quá không lâu sau đó thì A Dứu chạy đến. Lam Hi Thần nghĩ rằng nó đến tìm Nhiếp Minh Quyết cho nên khá bất ngờ. Bao lâu nay nó quấn quít bên cạnh Bích Điệp, chỉ sợ đã quên mất Nhiếp Minh Quyết là ai, giờ vì cớ gì lại tới phòng tìm hắn? Hay là biết nàng tiên kia sắp đi, không thể mang nó đi, thế là nó liền quay trở lại với Nhiếp Minh Quyết? Vậy thì con sóc này cũng biết xua nịnh lắm!
Bởi vì không muốn cùng nó tranh chấp, cho nên y làm như không thấy, đi tới bên bậu cửa sổ nằm hóng nắng. Ai ngờ A Dứu ngày trước trước nó đã chẳng ưa gì Lam Hi Thần, hiện giờ lại càng không ưa. Muốn tránh né cho yên chuyện, nó lại nhất quyết không muốn để yên. Trực tiếp lôi y từ trên bậu cửa xuống, đem y nửa kéo nửa lôi ném ra ngoài cửa phòng, sau đó còn lấy cái đuôi lớn của nó quét những chỗ Lam Hi Thần vừa đặt người lên, như thể ngay cả mùi của y cũng không cho xuất hiện trong căn phòng này. Lam Hi Thần mặc dù khó chịu nhưng nghĩ bụng không lẽ y như vậy lại đi tranh chấp với một con vật thì không hay lắm, cho nên vẫn im lặng nằm ngoài cửa, đợi nó chơi chán rồi chạy đi nơi khác thì sẽ tiến vào.
Nhưng khi thấy A Dứu kéo chiếc gối nằm lên giũ, nó vô tình phát hiện ra cây trâm ngọc kia liền thích thú cầm lên. Lam Hi Thần không thể nhịn được nữa. Y rất sợ nó sẽ làm rớt. Cây trâm đó mà bể, Nhiếp Minh Quyết không vui là thứ nhất, hắn sẽ tức giận y là điều thứ hai.
Lam Hi Thần tức tốc chạy tới muốn giành lại cây trâm, A Dứu có lẽ nghĩ cây trâm đó là do y lấy của Bích Điệp bởi nàng ta có hai cây trâm bằng ngọc anh như thế, cho nên giữ chặt trong tay toan chạy xuống giường. Vừa hay Lam Hi Thần cắn được đầu trâm kéo ngược trở lại. Tuy rằng A Dứu nắm phần đuôi trâm nhọn hoắc, không cẩn thận có thể bị đâm vào người, thế nhưng lực của A Dứu so với Lam Hi Thần còn mạnh hơn nhiều, mà y thì nhất quyết không thể thua. Cả hai cứ thế giằng co một lúc lâu, thẳng đến khi có tiếng bước chân truyền tới.
Dựa theo thính giác đặc biệt, Lam Hi Thần biết Nhiếp Minh Quyết đang trở về liền hốt hoảng không biết làm sao. Trong lúc rối trí mà lực kéo có thả lỏng, A Dứu không nghe tiếng bước chân, lại cho rằng y yếu thế hơn nó liền lấy làm sung sức, một lực ôm thân trâm quay mạnh nửa vòng tròn khiến Lam Hi Thần không giữ được đà mà ngã bay xuống đất. Vốn tưởng chỉ có thế thôi, nhưng mà bốn chữ "tai bay vạ gió" đến bất kỳ là điều không ai tránh được. A Dứu mục đích muốn ném Lam Hi Thần đi, không nghĩ tới bản thân nó cũng mất đà ngã luôn xuống đất trong khi cây trâm kia vẫn còn giữ trong tay. Thế là chỉ sau một tiếng "Xoảng", chiếc trâm ngọc kia bể nát! Y còn chưa kịp sợ hãi thì đã bị A Dứu túm lấy ném mạnh trở lên giường.
"Chuyện gì đây!".
Lam Hi Thần hãy còn đang không hiểu hành động vừa rồi của A Dứu, nhưng khi nghe tiếng Nhiếp Minh Quyết cất lên, hai phần ngạc nhiên mà tám phần đều là giận dữ. Nhìn tới A Dứu vẫn còn nằm trên đất tỏ vẻ đau đớn bên cạnh trâm ngọc đã bị vỡ thành năm sáu mảnh nhỏ, Lam Hi Thần cuối cùng cũng hiểu ra mình đang bị gán vào hoàn cảnh gì. Nhìn cảnh này, nói không phải y xô ngã A Dứu mà làm vỡ cây trâm thì đúng là chỉ có người mù mới tin.
Chẳng đợi Lam Hi Thần tìm cách giải thích, Nhiếp Minh Quyết đã bừng bừng lửa giận mà đi tới, túm lấy y xách lên đối diện với khuôn mặt hắn, nghiến răng mắng "Ngươi quậy phá đủ chưa?".
Lam Hi Thần đột nhiên run bắn lên, viền mắt cũng thấy nóng hổi. Y kịch liệt lắc đầu, chỉ muốn nói không phải do y làm bể cây trâm, cũng không phải y đẩy ngã A Dứu, thế nhưng hành động này đập vào mắt Nhiếp Minh Quyết thì lại như thừa nhận câu hỏi của hắn, khiến cho hắn vô cùng chướng mắt. Hít một hơi thật sâu để áp chế ngọn lửa sắp bùng phát, gằn từng chữ "Đúng là loài dã hồ khó thuần, phải cho ngươi một bài học thì may ra mới biết phép tắc".
Vậy là hắn xách y ra khỏi phòng, mấy ngón tay của hắn túm chặt lấy da cổ của Lam Hi Thần. Cơn đau râm ran truyền khắp người, nhưng khiến cho y đau hơn chính là, hắn đang rất chán ghét y.
Trước khi đi, nhìn thấy A Dứu vẫn bình chân như vại mà nhìn mình, thậm chí còn có vài tia đắc ý khiến cho Lam Hi Thần có chút cả nghĩ: tính cách con sóc này cùng Bích Điệp sao lại giống nhau như thế?
Nhiếp Minh Quyết không nhẹ nhàng mà đem Lam Hi Thần ném xuống đất, nơi mà trước đây bọn họ từng ở tạm dưới chân núi, không cho y kịp bất chấp định viết ra đất mà giải thích, hắn đã chỉ vào y, nói "Ngươi ở đây tự mình mà suy ngẫm! Từ bây giờ không được đi theo ta nữa".
Nói rồi thì quay lưng đi một mạch. Lam Hi Thần liền đuổi theo, cắn góc áo của hắn, lại bị hắn nạt "Buông ra!".
Lam Hi Thần có chút bàng hoàng nhả góc áo ra. Ở kiếp trước, cho dù giận dữ đến mức nào thì ít ra đối diện với y, hắn chưa bao giờ quát nạt như vậy, mà cho dù có thì cũng là quát nạt người khác. Nhưng ngay lúc này, dường như y chẳng là gì với hắn, hơn nữa y biết bản thân dù vô ý cũng đã chọc giận hắn thật rồi!
Nhìn hắn không chút lưu luyến bỏ đi một mạch, Lam Hi Thần cảm thấy thật sợ hãi cùng đau khổ. Không lâu nữa là phải rời đi rồi, vậy mà những gì y khiến hắn lưu lại chỉ là cảm giác buồn bực chán ghét. Sau đó y lại tự nhủ với mình rằng thời gian hãy còn dài, cơn giạn của hắn sẽ sớm được xoa dịu. Trước mắt phải để hắn tạm nguôi giận, sau đó tìm cách xin lỗi. Y nhớ Nhiếp Minh Quyết tuy rằng dễ tức giận, nhưng lại không để bụng thù dai. Chắc là qua vài ngày hắn sẽ tha thứ cho y thôi! Không sao hết, chịu khổ ở đây vài ngày, nói không chừng hắn nghĩ lại sẽ xuống đem mình trở về.
Sắc vàng của trời thu dần phai. Những cơn gió lạnh thấu xương nhắc nhở y rằng mùa đông rét mướt với tuyết trắng đang cận kề tới.
Nhưng Lam Hi Thần chờ mòn mỏi, chịu những cơn mưa dầm ban đêm thường đột ngột ập tới, co rúm người trước những cơn gió rét buốt như gió đông quấn chặt, từ nghe tiếng côn trùng ban đêm ngừng kêu cho đến lúc nhìn giọt nước đọng trên chiếc lá rơi xuống đầu y, qua bốn ngày rồi vẫn không thấy hắn đâu. Vẫn là Tự San có lòng tốt, thi thoảng vẫn đem một ít trứng gà luộc đến. Thấy y lủi thủi nằm trên phiến đá mà ngày trước Nhiếp Minh Quyết vẫn hay nằm đọc sách, cậu ta thường than vãn "Ta đã bảo rồi mà ngươi không nghe! Ngoan ngoãn một chút đã chẳng thành ra như bây giờ".
Mặc dù ở trong lòng vạn lần thống khổ, nhưng Lam Hi Thần vẫn tin rằng sớm thôi, Nhiếp Minh Quyết sẽ tới đón mình, hắn xưa nay vẫn là đối tốt với mình nhất, lần này có giận mấy cũng sẽ không bỏ mặc mình.
Vậy mà niềm tin ấy không kép dài được bao lâu, vào một buổi sáng đẹp trời sau cơn bão vừa mới qua đêm, Tự San như thường lệ đem vài quả trứng đến, thấy y vẫn dõi mắt nhìn lên núi, cậu ta liền thở dài "Không cần đợi nữa! Chủ nhân ngươi sẽ không đến đâu".
Thấy y vẫn không hề hấn gì, cậu ta liền nói tiếp, trong giọng nói còn có chút không đành lòng "Chủ nhân ngươi đã đi mất rồi".
Lam Hi Thần giật nảy mình, muốn đứng dậy để hỏi thì cả người choáng váng, đầu cũng đau như búa bổ.
Tự San thấy vậy liền hỏi "Tiểu Lam ngươi bị sao thế?", rồi bỗng nhiên đưa tay lên trán y, thảng thốt "Ngươi bị sốt rồi! Là đêm qua dầm mưa sao? Hồ ly bị dầm mưa cũng có thể sốt ư?".
Lam Hi Thần không để tâm, cắn góc áo của Tự San rồi chỉ xuống phiến đá rồi lại chỉ ra ngoài hướng bò biển, ý muốn hỏi Nhiếp Minh Quyết đã đi đâu.
Tự San ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu, liền nói "Hắn đưa Diên Ân Thiên Nữ về Côn Luân rồi. Từ đây tới Côn Luân rất xa, lại còn đi bằng thuyền, nếu mà đi liên tiếp không ngừng nghỉ thì cả đi và về phải mất bốn ngày".
Bốn ngày? Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ khi ước định với Đàm Triết. Chỉ còn vỏn vẹn bốn ngày. Cứ cho là Nhiếp Minh Quyết một hơi chèo đi chèo về, thì ngày cuối cùng Lam Hi Thần ở đây hắn mới về tới. Nhưng nếu vạn nhất không kịp thì sao?
Lam Hi Thần lảo đảo đi xuống đất, chưa đi được hai bước đã ngã ngồi trên đất. Y hối hận quá! Giá mà y biết tin này sớm hơn một chút, sẽ bất chấp hắn có còn giận y hay không mà đi theo hắn. Cho dù là bốn ngày ngắn ngủi đó hắn có chán ghét mình, nhưng mà được nhìn thấy hắn thôi là tốt lắm rồi, thậm chí..... nếu như sau ba ngày đó không về kịp, Đàm Triết không đưa y về thì cũng không sao cả, y có thể làm một tiểu hồ ly ở đây, ở bên cạnh hắn.
Tự San tất bật chạy về đem theo một tấm chăn ấm tới quấn thành một cái ổ, lại tỉ mỉ chọn một chỗ có thể tránh được mưa gió cho Lam Hi Thần nằm ở gần đó. Bởi vì Thông Thiên giáo chủ đã ra lệnh, cậu ta cũng không dám mang Lam Hi Thần lên Bích Du cung, lần trước y lén trốn ra đã đủ dọa chết cậu ta rồi, vả lại Tự San còn có công việc không thể lúc nào cũng túc trực xem chừng y được. Ba ngày thấm thoát đã trôi qua. Không thuốc thang, không ăn uống, cơn sốt của Lam Hi Thần ngày càng nặng. Nhưng cho dù vậy, ánh mắt y hướng ra bờ biển chưa bao giờ khép lại.
Đôi khi có những nghịch cảnh éo le, người lâm vào khó lòng xoay chuyển. Giống như Lam Hi Thần, cố gắng hy vọng đến đâu, y cũng không đợi được Nhiếp Minh Quyết trở về.