Lam Vĩnh Thuận vỗ vai y một cái, đồng hướng ba người, nói "Chuyện khác để qua một bên, mấy hôm trước ta có đem về một loại trà đặc biệt của vùng Tô Châu mà chưa có uống lần nào, mấy huynh đệ chúng ta cũng lâu rồi không có cùng nhau nói chuyện, đại biểu đệ cũng sắp xuất các e rằng sau này càng không có cơ hội, hay là nhân hôm nay cùng nhau ngồi uống một chén trà. Các ngươi thấy sao?".
Lam Hi Thần vui vẻ cười "Thật là một ý kiến hay! Vong Cơ, chúng ta....".
Lam Vong Cơ nhàn nhạt cắt ngang "Ta còn bận chuẩn bị hôn lễ sắp tới của huynh trưởng, e rằng không đi được".
Lam Hi Thần thấy hắn từ chối thẳng thừng như vậy có chỗ không hợp lẽ, bèn dịu giọng khuyên nhủ "Vong Cơ, ba huynh đệ chúng ta rất lâu rồi không có tề tựu, ngươi thật không nên khước từ ý tốt của biểu ca như thế. Việc chuẩn bị hôn lễ từ từ rồi hãy làm, còn những bốn ngày nữa cơ mà. Huống hồ mấy hôm nay ngươi cùng Vô Tiện đã vất vả nhiều, hôm nay liền nghỉ ngơi thư giãn một ngày đi".
Lam Vong Cơ ngữ khí lại càng lãnh đạm "Huynh trưởng là ca ca duy nhất của ta, chuẩn bị cho hôn lễ của ngươi không thể qua loa, cũng không có gì gọi là vất vả". Đáy mắt hắn đột nhiên bùng lên một tia lạnh lẽo chết người, đảo qua Lam Vĩnh Thuận, cất giọng sâu xa "Huynh trưởng một ngày chưa xuất các, Vong Cơ một ngày liền không thể nghỉ ngơi thư giãn". Mắt thấy Lam Hi Thần còn định nói thêm, hắn liền nói thẳng "Vong Cơ không có hứng thú! Việc còn nhiều, ta với Ngụy Anh cáo lui trước". Nói xong liền hành lễ rồi kéo Ngụy Vô Tiện đi một mạch.
Lam Vĩnh Thuận buồn bã nói "Đại biểu đệ, ta biết mình chỉ là một thứ tử hèn mọn, không đọ được thân phận đích tử cao quý của các ngươi. Thế nhưng nhị biểu đệ.....hắn có cần thiết một chút mặt mũi cũng không muốn cấp cho ta như vậy không?".
Lam Hi Thần ái ngại nói đỡ "Biểu ca đừng hiểu lầm, Vong Cơ không phải xem thường ngươi đâu. Chẳng qua trước giờ hắn luôn không thích giao tiếp với ai, điểm này ngươi cũng đâu phải là không biết? Hắn có thể tiếp xúc với ta và Ngụy Vô Tiện nhiều hơn, gần hơn người khác đã là phá lệ lắm rồi".
Lam Vĩnh Thuận lại càng tỏ ra muộn phiền "Không biết dạo gần đây, nhị biểu đệ hiểu lầm ta cái gì nữa".
Lam Hi Thần ngạc nhiên "Ý biểu ca là sao?".
Lam Vĩnh Thuận thở dài sườn sượt "Nhị biểu đệ mỗi lần chạm mặt đều ngó lơ ta. Biểu thúc Khải Nhân không phải luôn dạy rằng môn sinh trong nhà phải qua lại với nhau, như thế gia đạo mới êm ấm? Thế mà nhị biểu đệ lại cư xử thế kia, ta quả thực bất an lắm!".
Lam Hi Thần định mở miệng nói sẽ khuyên nhủ đệ đệ đối xử tốt với hắn hơn, nhưng trong đầu bỗng dưng thoáng qua hình ảnh kiên định của Lam Vong Cơ ngày hôm đó, trước mặt y lấy khí thế chém đinh chặt sắt nói mấy câu như "Huynh trưởng, ta sẽ bảo vệ ngươi", "nếu đã không cùng một chiếc thuyền, tuyệt đối không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào"....
Sau một thoáng ngưng lặng, Lam Hi Thần mỉm cười ôn hòa "Có thể mấy ngày nay Vong Cơ ôm nhiều việc trong người, quá mệt mỏi đâm ra tâm tình không tốt, hắn không phải cố ý đâu".
Lam Vĩnh Thuận cười buồn "Được rồi, không nói việc này nữa, vốn là ta rủ ngươi đi uống trà kia mà, bây giờ chúng ta tới Trang thất của ta cùng nhau thưởng trà tán gẫu. À phải rồi, dù sao cũng sắp là người một nhà, không biết chỗ của ta có phúc khí mời cả đế quân dời ngọc bộ tới luôn không?".
Ý cười trên môi Lam Hi Thần hơi cứng lại, nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng cợn cạo không thoải mái, ngoài mặt vẫn thành thật nói "Sáng nay đế quân bảo với ta hắn muốn dạy Lương Ngọc vài điều, trước khi con bé cử hành đại lễ bái hắn làm dưỡng phụ, cần được yên tĩnh nên chắc là không thể tới cùng chúng ta uống trà".
Lam Vĩnh Thuận thoáng qua một tia hụt hẫng, rất nhanh tươi cười nói "Đành vậy thôi!".
Loại trà đặc biệt mà Lam Vĩnh Thuận nói có tên Ô Long Quế Sương, nghe nói được kết hợp từ hai loại trà là Thiết Quan Âm - làm từ loại ô long xanh nổi tiếng và Hoa Quế - thảo dược trị bệnh có mùi thơm dễ chịu, người của Tô Châu đem hai loại trên giã nhuyễn như cát, sau đó dùng nước sương sớm trộn lại cho sánh mịn thành bột, kế đến là đem bột ấy tách nhỏ, sau nữa là ép vào khuôn hình thù tùy ý, rồi đem phơi dưới bình mình liền ba ngày, cuối cùng mới tới công đoạn thưởng thức. Nước đầu tiên chính là nước ngon nhất, uống một ngụm, hương đã lên tận chóp mũi, vị ngọt thanh xen lẫn chút chát nhẹ thật sự khiến người khác uống một lần mà phát nghiện. Lam Hi Thần không khỏi cảm thán đệ đệ mình bỏ lỡ buổi thưởng trà này, có khi biết được sẽ hối tiếc lắm đây!
Có điều, trà xác thực là rất ngon, nhưng nếu nói về hương thơm.....
"Biểu ca, ta có câu hỏi này không biết là có thể hỏi ngươi không?".
Lam Vĩnh Thuận dở tay đổ nước vào ấm trà bắt trên lò than nhỏ, hơi ngạc nhiên "Đại biểu đệ muốn hỏi ta tiệm trà sao?".
Lam Hi Thần lắc đầu, chần chừ một lúc mới lí nhí nói "Ta.... thực ra ta không có ý gì hết.....ta chỉ cảm thấy mùi hương trên người ngươi rất.... đặc biệt, không phải là huân hương, cho nên tò mò muốn biết. Chỉ vậy thôi".
Lam Vĩnh Thuận bật cười "Ngươi đúng là không thay đổi, vẫn là tính cách ham học hỏi mà sợ người ta phiền. Nhưng chúng ta là huynh đệ một nhà, ngươi nên tự nhiên mới đúng". Hắn lấy lại phong thái thanh tao, nghiêng mặt qua một bên, vươn một tay phủi phủi bả vai, chậm rãi nói "Thực ra loại hương này ta cũng không biết nên gọi là gì, chỉ biết chế ra được sau khi đọc qua một cuốn trân phổ thất lạc ở Tô Châu, hương liệu chính gồm ba thứ là mật ong, quả anh đào và nhựa của cây tầm xuân. Ta lúc đó vì cao hứng phát hiện ba loại này kết hợp với nhau có công dụng điều hòa huyết mạch, thư giãn đầu óc, so với huân hương Lam gia hay dùng quả thực tốt hơn nhiều. Dùng lâu ngày thành quen, lại không biết mùi hương này gây ấn tượng như thế".
Lam Hi Thần thích thú nói "Thảo nào ta cứ ngửi thấy trong mùi hương này rất ngọt, hóa ra là có mật ong làm thành phần". Dừng một chút, y lúng túng nói "Biểu ca, ta.....rất thích mùi hương này, không biết là ngươi có thể.....có thể.....".
Dù y không nói được hết câu, song Lam Vĩnh Thuận vẫn đoán ra được, vui vẻ tiếp lời "Nếu ngươi thích, ta hôm nay sẽ bào chế, ngày mai liền cho người mang đến Hàn thất cho ngươi một bình hương".
Lam Hi Thần phấn khích "Có thể sao?".
Lam Vĩnh Thuận tươi cười "Sao lại không? Chỉ là....".
Lam Hi Thần sốt ruột "Chỉ là thế nào?".
Lam Vĩnh Thuận chống cằm, nhìn người trước mặt đầy ý vị "Ta cũng không phải hẹp hòi với ngươi, nhưng ngươi trước nay đều dùng huân hương, đế quân cũng đã quen mùi rồi. Bây giờ mà đột ngột thay đổi loại hương tức giống ta, ngươi không ngại đế quân nhầm tưởng ngươi chính là ta đấy chứ?". Hắn chép miệng "Nghĩ thử mà xem, một khi đế quân quen mùi này rồi, lỡ có một ngày ta đến tìm ngươi nhưng chỉ gặp hắn". Gương mặt Lam Vĩnh Thuận bỗng nhiên thâm trầm "Đến lúc đó phát sinh việc gì, biểu ca thực có lỗi với ngươi lắm a!".
Lam Hi Thần biến sắc, trong lòng như bị roi giới tiên đánh lộp bộp kêu liên hồi, cả người cứng đờ như tượng.
Mãi cho đến khi Lam Vĩnh Thuận bật cười khanh khách "Ta đùa thôi mà! Đại biểu đệ, ngươi có nhất thiết ngây thơ đến mức đó không?" mới kéo được y lấy lại tinh thần.
Lam Hi Thần bị dọa sợ, suýt nữa muốn khóc, ủy khuất nói "Biểu ca, ngươi đùa không vui gì hết!".
Lam Vĩnh Thuận thu liễm phần nào tiếu ý, điềm đạm nói "Ngươi đó, ai nói gì cũng có thể tin sao? Ta với ngươi quan hệ như thế nào chứ? Sao ta có thể để xảy ra chuyện có lỗi với ngươi? Huống hồ, loại hương này không phải mê dược hay xuân dược, ta với ngươi dung mạo lại khác xa nhau, đế quân càng không phải người phàm tục, há có thể không phân biệt được ta với ngươi dù chỉ là chung một mùi hương?".
Lam Hi Thần thấy hắn nói cũng có lý bèn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức suy nghĩ lại xem có nên lấy hương tức này về phòng hay không.
Lam Vĩnh Thuận nhìn biểu cảm đó, cười dài "Ngươi không lấy cũng được, ta vẫn cảm thấy huân hương thích hợp với ngươi hơn. Mấy thứ này, vốn chỉ nên tình cờ ngửi qua là được rồi".
Lam Hi Thần mặc kệ hắn nói cái gì, rốt cuộc vẫn là dằn không được mong muốn, lên tiếng khẩu cầu "Biểu ca, nếu không phiền ngày mai ngươi liền tặng cho ta một bình hương tức này đi. Ta nghĩ lại rồi, nếu sợ đế quân quen mùi, vậy ta có thể đốt hương mỗi khi hắn ra ngoài, để một mình ta thưởng thức là đủ rồi".
Lam Vĩnh Thuận nghi hoặc "Ngươi chắc chứ?".
Lam Hi Thần kiên quyết gật đầu.
Lam Vĩnh Thuận ôn hòa nói "Nếu ngươi tha thiết như vậy, ta làm sao mà từ chối? A! Phải rồi, nhắc tới tặng quà....". Hắn đứng dậy, rảo bước đi tới kệ gỗ lấy ra một túi Càn Khôn đem tới, mở ra lưu loát, lấy chiếc vòng tay mã não xuyên ngọc Minh Châu màu sắc rạng rỡ đưa tới trước mặt Lam Hi Thần, nói "Ta chợt nhớ quà hồi môn vẫn chưa có tặng cho ngươi. Chiếc vòng tay mã não này là ta có được trong một lần du hành trong Nhân gian, vào hoàng triều Đại Đồng chữa bệnh cho Thái hậu, sau đó được Đại Đồng Hoàng đế ban thưởng. Nay ngươi xuất các, biểu ca chỉ có mỗi thứ này có thể xem là quý giá nhất, muốn tặng cho ngươi. Dẫu biết ngươi là đại bích ngọc đẹp đẽ cao quý, vòng tay mã não chỉ là loại đá tầm thường, nhưng vẫn hy vọng ngươi sẽ nhận của ta cái thành ý này".
Lam Hi Thần cuống quít nói "Không cần câu nệ như vậy đâu biểu ca! Ngươi đối với ta luôn tốt như vậy, ta còn muốn đòi quà hồi môn gì ở ngươi nữa chứ? Vả lại, vòng tay đó là vật ngươi phải mất không ít công sức mới có, là đại diện cho tiếng tăm của ngươi, đối với ngươi quan trọng như vậy thì ta làm sao có thể tùy tiện lấy đi chứ?".
Lam Vĩnh Thuận ôn nhiên nói "Không sao! Chính vì nó quan trọng nên ta mới dám đem tặng cho ngươi, những thứ tầm thường, tặng cho ngươi chính là ta không biết điều!". Thấy y còn muốn kiên quyết từ chối, hắn làm bộ tức giận "Ngươi không muốn, tức là xem thường ta không có giá trị".
Lam Hi Thần lắc đầu nguầy nguậy "Ta không có ý đó! Chỉ là nhận rồi, ta cảm thấy không được tự nhiên. Dù gì cũng là vật tùy thân của ngươi.....".
Lam Vĩnh Thuận không do dự bắt lấy một cánh tay của y, trực tiếp đeo chiếc vòng mã não vào cổ tay đó, sau một lúc ngắm nghía thì tán thán "Đại biểu đệ, còn lo lắng ngươi đeo không đẹp, thế mà lại rất chói mắt a! Sau này ngươi nhất định phải thường xuyên đeo nó, đừng bao giờ tháo ra, coi như đáp ứng để ta an lòng rằng ngươi không coi thường ta".
Lam Hi Thần thấy mình bị đẩy vào thế đã rồi, chỉ có thể gượng cười, ngại ngùng nói "Biểu ca đã có ý tốt, thế thì ta xin nhận. Ta hứa nhất định sẽ luôn đeo nó, không bao giờ tháo ra."
Sau đó Lam Hi Thần ở lại Trang thất của Lam Vĩnh Thuận tới gần giờ Ngọ mới trở về. Trên đường đi, y không khỏi lâu lâu lại đem cổ tay có chiếc vòng mã não kia ra để ngắm nghía. Mặc dù Lam Vĩnh Thuận nói mã não không phải loại đá quý nhất, Lam Hi Thần từ nhỏ đến lớn cũng là người nhìn đá quý đến chán mắt, nhưng dù sao đây cũng là đồ trong hoàng thất, từ chạm trổ cho đến những phẩm sức đính kèm thực không thể tính là tầm thường, khiến cho y cũng có đôi chút ấn tượng với nó.
"Cảnh Nghi, ngươi làm sao thế?".
Một giọng nói thanh thúy xuất phát đâu đó khiến Lam Hi Thần giật mình, nhìn tới nhìn lui một hồi mới phát giác, thì ra mô đất thấp phía dưới hòn non bộ cách y không xa có mấy bóng người. Âm thầm đến gần hơn, y có chút kinh ngạc. Kia không phải là Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy sao? Hai thiếu niên giờ này không đi xem xét mọi việc trong nhà, ngược lại ngồi ở đó làm gì?
Lại nói âm thanh vừa rồi là của Lam Tư Truy, nhưng hỏi ra không có nhận được hồi đáp, nhịn không được lại quan tâm hỏi tiếp "Cảnh Nghi, ta đang hỏi ngươi đó? Rốt cuộc từ sáng đến giờ là ai chọc ngươi không vui thế?".
Lam Cảnh Nghi chống cằm trên đầu gối, không có nhìn người bạn thân thiết cùng lớn lên với mình mà đưa tay ném một viên sỏi vào trong hồ nước, nhăn mặt hỏi ngược lại "Ta nhìn giống như không vui thật sao?".
Lam Tư Truy thành thực nói "Đúng vậy! Đều muốn viết thành chữ cho người ta đọc luôn rồi kìa". Bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tiểu Song Bích đối với việc tâm tình thay đổi của nhau thì rất dễ phát hiện.
Lam Cảnh Nghi lại ném tiếp một viên sỏi xuống hồ, hậm hực nói "Không có gì đâu!".
Lam Tư Truy không cho là đúng, nhưng thấy thái độ bạn mình chuyển biến ngày càng xấu, rất sáng suốt không có gặng hỏi thêm, chỉ tìm đề tài khác nói tới "Quà đại hôn kiểm kê cũng sắp xong rồi, hôm qua dưỡng phụ có nói với ta: ngày hôm nay buổi sáng làm lễ buổi chiều đến thành Phục Duy mua một ít đồ trang trí Quần Hội đài. Nghe nói chỗ đó phi thường náo nhiệt, dưỡng phụ đặc biệt cho phép chúng ta ở đó chơi lâu một chút, miễn là phải về nhà trước giờ Dậu. Ta thấy chỉ có ta với ngươi cùng mấy tiểu đệ hậu bối thì chán lắm, hay chúng ta dắt theo Thụy Mẫn công chúa cùng đi? Thêm người mới, khẳng định sẽ thêm vui?".
Lam Cảnh Nghi hờ hững đáp "Ngươi thích thì dẫn nàng đi cùng, còn ta không đi đâu".
Lam Tư Truy ngẩn ra "Vì sao?".
Lam Cảnh Nghi thôi không ném sỏi nữa mà đưa tay bẻ một nhánh cỏ lau trước mặt, ngắt thân cỏ thành từng mảnh nhỏ rồi ném đi, hơi buồn bực nói "Ta không muốn ở cùng nàng ta". Dừng một chút, liền sửa lại "Ta ghét nàng ta".
Lam Hi Thần sửng sốt. Lam Tư Truy cũng sửng sốt, hỏi "Sao lại ghét? Ta thấy Thụy Mẫn công chúa là một cô bé rất hoạt bát đáng yêu, chỉ là đôi lúc nàng hơi ngang ngạnh, còn lại cũng không có làm gì xấu. Với lại, bên người dưỡng bá có thêm nàng, ngươi không phải nên biểu hiện giống như có thêm một muội muội sao? Mai kia lại có thêm một người chơi đùa bầu bạn với mình, có phải rất vui không?".
Lam Cảnh Nghi cắt ngang một cách cứng ngắc "Phải rồi, thêm một người, nói không chừng sau này đại biểu cữu sẽ càng quan tâm chăm sóc đến ta".
Lam Hi Thần nghe ra tư vị trong lời nói kia là ba phần oán trách bảy phần tự ti, trong lòng hơi rối, đến cùng không hiểu vì sao đứa nhỏ lại có suy nghĩ như vậy.
Lam Tư Truy cẩn trọng hỏi thêm "Ngươi là không thích có thêm nàng làm người thân với mình, phải không?".
Lam Cảnh Nghi bấy giờ mới chịu quay qua nhìn Lam Tư Truy một cái, nói "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?".
Lam Tư Truy nói "Bởi vì từ khi đế quân dẫn Thụy Mẫn công chúa đến, ta đều không thấy ngươi có lúc nào cao hứng, chỉ khi ở bên cạnh dưỡng bá mới cố tỏ vẻ một chút. Nghe người ta nói nếu một người có thêm đệ đệ, muội muội ai cũng sẽ nói cười nhiều hơn trước, mà ngươi thì lại không như thế, nên ta liền đoán thử, không ngờ lại trúng".
Lam Cảnh Nghi nói "Ngươi cao hứng nhắc đến nàng như vậy, là vui mừng vì có thêm biểu muội sao?".
Lam Tư Truy nói "Đúng vậy! Tuy rằng chúng ta không cùng huyết thống, nhưng là dưỡng nữ của dưỡng bá thì cũng giống như biểu muội của ta. Trước giờ ngoại trừ Ninh thúc thúc, ta chỉ có dưỡng phụ cùng dưỡng mẫu.... khụ, Ngụy tiền bối là người thân duy nhất, nếu có thể có thêm một người gọi ta là biểu ca, nghĩ đến quả thực rất là vui nha!".
Lam Cảnh Nghi nói "Không vui như ngươi nghĩ đâu!".
Lam Tư Truy nói "Sao cơ?".
Lam Cảnh Nghi nói "Chính bởi vì nhị biểu cữu cùng nhị biểu thẩm chỉ có một mình ngươi, nên ngươi mới mong chờ có thêm biểu đệ, biểu muội. Nhưng nếu một ngày nào đó nhị biểu cữu, nhị biểu thẩm cũng đột nhiên mang về một tiểu nha đầu hay một tiểu quái tử, lúc nào cũng muốn chen giữa ngươi với hai người họ, ngươi nhất định sẽ hiểu được vì sao bây giờ ta ghét tiểu nha đầu kia. Thực muốn ném bay nàng ta đi càng xa càng tốt".
Lam Tư Truy nói "Cảnh Nghi, mấy lời này đừng nên tùy tiện thốt ra. Ngươi quên lời của Lam lão thái gia cùng dưỡng phụ ta nói lúc sáng rồi sao? Dưỡng bá thương ngươi với Thụy Mẫn công chúa đều như nhau, không có thiên vị ai hết. Cho nên ngươi đừng để phiền trong lòng nữa".
Lam Cảnh Nghi không vội trả lời, mà Lam Hi Thần còn chưa đợi được cậu ta tiếp theo sẽ nói cái gì thì đã cảm nhận có luồng tiên khí vừa xuyên qua kết giới ở cổng tiên môn, ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện nó đang đến rất gần Hàn thất, do dự nhìn về phía Lam Cảnh Nghi một cái, y quyết định vẫn là nên về phòng xem trước chuyện gì xảy đã.
Ngoài dự đoán, tiên khí kia mang đến không phải một vị sứ giả của Thần tộc, Ma tộc hay Yêu tộc mà là Tống Lam, bên cạnh hắn ta chính là cô nàng Duyên La một thân xích y đỏ rực, kết hợp dung mạo kiêu sa quyến rũ khiến người ta vừa lóa mắt vừa mê muội. Thần tình cô ta hôm nay có vẻ rất tốt, mà Tống Lam thì hoàn toàn ngược lại.
Nhiếp Minh Quyết từ trong Hàn thất tay chắp sau lưng bước ra, Hãn Lương Ngọc cũng tò mò, lon ton chạy theo phía sau hắn đi hóng chuyện. Thấy hai người nọ hướng mình quỳ xuống, Nhiếp Minh Quyết hơi nhíu mày, hỏi "Toàn Phong, thế này là thế nào?".
Tống Lam lặng người đi một lúc, trên gương mặt trước giờ so với Lam Vong Cơ biểu cảm lạnh lùng không hề thua kém mà nay hoàn toàn biến mất, chỉ để lộ ra thần sắc hoang mang, dường như đang đấu tranh tư tưởng không biết có nên nói ra lý do mà hắn đến hay không.
Duyên La ở bên cạnh thì không chờ được, rất là cao hứng ôm chầm lấy một bên tay của hắn, hướng Nhiếp Minh Quyết nói "Đế quân, không phiền để thần nữ nói thay Tử Sâm nhé? Hôm nay hắn dẫn ta tới đây, là muốn xin đế quân chấp thuận cho bọn ta thành đạo lữ với nhau, sau đó cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy a!".
Nhiếp Minh Quyết trợn mắt "Ngươi nói cái gì?".
Hãn Lương Ngọc bụm miệng thảng thốt "Duyên La, ngươi đang đùa sao? Chẳng phải trước đây khi còn ở Bách Quỷ giới, ngươi đã thề trước Cây Sinh Mệnh là sẽ luôn giữ mình, còn sống là còn một lòng hướng đến Atula giáo, không hướng đến chuyện khác sao? Ngươi làm như vậy là phá vỡ lời thề, nhất định sẽ bị.....".
Duyên La không đủ kiên nhẫn cắt ngang "Bé con ngốc nghếch! Hiện giờ ta đã là người phàm, không phải là thân xác Linh khí chi tà của Hồng Hoang nữa, còn sợ Cây Sinh Mệnh kia trừng phạt sao? Huống hồ...". Cô ta dựa người vào cánh tay Tống Lam, đem cánh tay kia bao trọn trong vòng ngực căng tràn sức sống, yểu điệu nói "Ta cũng phải có lý do mới dám làm thế chứ!".
Nhiếp Minh Quyết không để ý đến cô ta, hướng Tống Lam nghiêm giọng "Toàn Phong, giải thích đi!".
Tống Lam nhắm mắt mím môi, hồi lâu mới run giọng khẩu cầu "Đế quân, tiểu tiên muốn xin ẩn dật, miễn là thế gian không có biến cố, tiểu tiên không muốn xuất đầu lộ diện nữa".
Nhiếp Minh Quyế còn chưa kịp nói gì thêm, lại có tiếng nữ nhân thét lên chói tai "Không muốn xuất đầu lộ diện? Cho dù ngươi có trốn đến tận Địa Phủ, bản công chúa cũng lật tung nó lên gϊếŧ ngươi cho bằng được!".