Đôi bên đi vào thế giằng co bằng ánh mắt, quyết không nhường nhịn đối phương.
Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên cất giọng "Kỳ thực lúc này, Băng Di tinh quân có bị nghi ngờ cũng không phải là không có lý. Đâu chỉ là nhóm tiên nga này, ngay cả ta ngày ngày đều bắt gặp hắn chạy vào bếp những lúc đến giờ nấu nướng, ai biết được liệu có phải là gian tế hoặc là thông đồng với gian tế hay không?".
Lam Vong Cơ lập tức quay đầu lại trừng dữ dội. Mắt thấy con ngươi Nhiếp Minh Quyết cũng đang hẹp lại, Giang Trừng ho khan một tiếng, bâng quơ nói "Hắn vào bếp, không phải là làm bánh cho Giáng Vân cùng Hỏa Vũ sao? Dù gì mỗi lần đi ra đều mang theo một dĩa....".
Nhiếp Hoài Tang cao giọng cắt ngang "Là làm bánh hay là ngụy tạo bằng chứng đánh lừa người khác? Còn thực chất, vào trong bếp là cố tình tìm cơ hội hạ độc?". Hắn liếc tới Lam Hi Thần rồi lại liếc tới Giang Trừng, hờ hững nói "Muốn người khác không ngờ vực, trừ phi mình đừng có chi tâm hành động, cũng đừng có mượn cớ này cớ nọ che cho qua chuyện, chẳng hạn như uống rượu nhiều quá đâm ra say, quên mất mình nói hồ ngôn cái gì đấy".
Lời này căn bản không chỉ có mỗi ý tứ ám chỉ lên người Lam Hi Thần, mà còn đang muốn bóc mẽ ra việc nào đó đáng ra không nên nhắc lại của Giang Trừng. Có vẻ như không phải lần đầu chịu qua sự trách móc này, Giang Trừng cũng không tỏ thái độ hay nói thêm gì, chỉ thở ra một hơi đầy bực dọc, trên mặt xuất hiện một lớp mây mù.
Con ngươi lưu ly của Lam Vong Cơ lúc này đỏ lên tia máu, khẳng khái nói với Nhiếp Minh Quyết "Đế quân, tiểu tiên tin huynh trưởng trong sạch".
Nhiếp Hoài Tang phì cười một tiếng, nói "Giáng Vân tinh quân, các ngươi thân là người nhà với nhau, dĩ nhiên phải tin tưởng nhau. Chỉ là trong tình huống này, dù là thân thích đi nữa thì sự tin tưởng này cũng không có tác dụng đâu. À, nói tới thân thích, không phải Băng Di tinh quân quen thuộc Nam Cung Ma quân sao? Chẳng hay có ai biết hắn ở đâu không, cần nên mời tới để có thêm người hỗ trợ tin tưởng cho cái sự trong sạch của Băng Di tinh quân".
Ngụy Vô Tiện cất giọng lạnh nhạt "Hắn có việc phải làm của hắn, không phải lúc nào cũng để ý chờ thời cơ có mặt để nói ra nói vào". Đoạn, quay qua nhìn Nhiếp Hoài Tang, nghiêm túc nói “Mộc Phù tinh quân, ta biết ngươi không thuận lòng cũng không vừa ý huynh trưởng đã lâu, có điều miệng lưỡi dễ sinh chuyện thị phi, ngươi chớ nên nói năng bừa bãi như thế”.
Nhiếp Hoài Tang đưa tay áp lên ngực, cất giọng thảng thốt “Ta thực sự có nói năng bừa bãi sao? Chẳng qua chỉ thấy sao nói vậy. Băng Di tinh quân đã làm ra chuyện tày trời và bị nghi ngờ như thế rồi, lẽ nào còn phải tâng bốc bằng những lời đẹp đẽ? Tất nhiên là người thế nào thì dùng lời thế đó chứ”. Hắn nhìn tới Lam Vong Cơ, nhướn mày, thản nhiên nói "Giáng Vân tinh quân chớ có nhìn ta mà kích động bộc hỏa khí như vậy. Ngươi cũng biết đó, có một số chuyện nhìn vậy mà không phải vậy. Như ta từng nói, ngọc lan mà tiếp xúc quá lâu với đám cỏ dại, e là chẳng còn trong sáng tốt đẹp nữa đâu". Không đợi Lam Vong Cơ phản ứng, hắn cười như có như không, nói tiếp "Việc này dù sao cũng xảy ra trên người Băng Di tinh quân, Giáng Vân tinh quân cùng Hỏa Vũ tinh quân thân là người nhà, muốn che đậy giúp y cũng là lẽ thường, cho nên lời của hai người chưa chắc đã có thể hoàn toàn tin được".
Lam Hi Thần thấy sống mũi cay cay, viền mắt cũng nóng lên. Tốt đẹp. Hai chữ "tốt đẹp" đặc biệt nhấn mạnh kia, giống như kim đâm vào da thịt. Nhiếp Hoài Tang cũng quá dụng tâm trong lời nói đi! Hắn thực sự không nguôi được oán hận cũ với y và Mạnh Dao* ư? Cứ nhất thiết phải trừng phạt tinh thần y mãi mới chịu à? Nếu là thật, thì rốt cuộc phải đến bao giờ hắn mới ngưng trừng phạt kiểu này đây?
*Chữ "Dao" trong tên của Mạnh Dao và trong lời của Nhiếp Hoài Tang là đồng nghĩa chỉ sự tốt đẹp, ngoài ra cũng đồng âm với chữ "Dao" khác có nghĩa là loại ngọc tinh khiết (cái này nằm trong từ điển Hán Nôm nhưng mình ko biết làm sao để coppy vào đây được, mấy bạn thông cảm😥).
Đông Phương Trường Nhật quét mắt tới Nhiếp Hoài Tang, lạnh giọng "Vậy sao? Thế thì chiếu theo lời ngươi nói: Nếu lời của người nhà còn không tin được, vậy thì lời của kẻ khác cũng không cần thiết phải tin. Chuyện này khỏi phải lôi thôi nữa, Hoán Hoán vô tội".
Nhiếp Hoài Tang hơi biến sắc, hướng lên Nhiếp Minh Quyết nói "Đế quân, ý của tiểu tiên không phải thế! Là Đông Phương Ma quân cố tình hiểu sai....".
Nhiếp Minh Quyết sẵn giọng “Không phải theo như lời của Mộc Phù tinh quân, ai cũng có tư tâm nên một lời nói không thể hoàn toàn tin hẳn à? Vậy bản quân cũng chẳng cần ngồi đây nghe các ngươi nói làm gì”.
Nhiếp Hoài Tang nghe ra ý trách móc trong lời của Nhiếp Minh Quyết, không dám ho he gì nữa. Dương Tiễn thấy vậy liền cau mày lại, nói “Đế quân, chuyện này quá ư rắc rối, phức tạp, nhất thời khó có thể phán xét được ngay. Lúc này không chỉ liên quan tới Băng Di tinh quân ở đây, mà việc lại liên quan tới Thiên Nữ điện hạ nữa, chi bằng cứ dùng Kính Chiếu Yêu trước, để tra mọi việc cho rõ ràng”.
Lam Vong Cơ lạnh lùng chỉ vào Bích Điệp "Chiếu, nhưng phải đem cô ta trút bỏ tiên cốt thành xác phàm trước đã".
Dương Tiễn trợn mắt "Ngươi dám?".
Lam Vong Cơ dửng dưng "Không công bằng thì đừng đòi chiếu".
Dương Tiễn đứng bật dậy "Ta cho ngươi nói lại lần nữa!".
Mắt thấy tình hình không ổn, Yêu quân Đàm Mạch Nhiên lúc này mới do dự lên tiếng "Thưa đế quân, xin cho phép thần được nói đôi lời".
Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm ông ta một lúc rồi hỏi "Yêu quân có ý kiến gì?".
Đàm Mạch Nhiên cung tay "Thần tin tưởng Băng Di tinh quân sẽ không tiếp tay với gian tế của Quỷ tộc, càng không phải là gian tế của Quỷ tộc cài cắm vào quân ta".
Dương Tiễn trước giờ xem không vừa mắt Yêu tộc thấp kém, nghe thế liền cất giọng khinh miệt "Yêu quân ngươi suốt ngày chỉ quanh quẩn trong Địa Linh giới, có lệnh triệu hồi thì mới ra ngoài, như thế làm sao chắc chắn về con người ở cõi phàm trần như thế được? Theo ta thấy ngươi chẳng qua chỉ là đang phán bừa thôi. Hắn căn bản đã sớm phản đạo rồi". Đoạn quay qua chỉ vào Lam Hi Thần "Thưa đế quân, kẻ phản đồ này của Thiên Đạo đáng bị lãnh pháp diệt thân".
Nhiếp Minh Quyết lạnh giọng "Nhị Lang chân quân, trước khi rõ ràng thực hư, y vẫn còn là thủ hạ của bản quân. Tuy phân vị thấp hơn ngươi, nhưng vai trò của y còn lớn hơn ngươi rất nhiều đó".
Dương Tiễn hơi biến sắc, vội cúi đầu "Là mạt tướng thất nghi, nhưng mạt tướng không muốn kẻ phản đồ này tồn tại, làm ô danh Huyền môn và đế quân".
Đàm Mạch Nhiên cười nhạt một tiếng, nói "Nhị Lang chân quân lúc nãy nói đúng, là bản quân suốt ngày chỉ biết ở trong lãnh địa không ra ngoài, việc bên ngoài vốn đều nghe kể lại, cũng không đủ năng lực nhìn nhận người khác như Thần tộc ở trên Thiên Đình. Có điều, Băng Di tinh quân là người như thế nào, bản quân tuyệt đối tin tưởng chứ không phán bừa".
Dương Tiễn hừ một tiếng, mỉa mai "Yêu quân, ngươi nói cứ như là tận mắt giám sát hắn hằng ngày vậy".
Đàm Mạch Nhiên ung dung "Không cần tận mắt giám sát hằng ngày, chỉ cần nhìn lúc hắn đến Địa Linh giới giúp đỡ chúng ta thoát một kiếp nạn diệt tộc, bản quân liền tin tưởng hắn. Nếu hắn thực sự có liên kết với Quỷ tộc thì lúc còn ở Địa Linh giới, đã có thể thoát thân mà không phải đứng đó chịu tên Thiết Thử áp bức". Không cho Dương Tiễn tiếp tục nói, Đàm Mạch Nhiên tiếp lời "Vả lại, từ nãy giờ bản quân nghe phía Thần tộc các vị hạch tội Băng Di tinh quân, nào là gian tế rồi cái gì mà phản đồ của Thiên Đạo, thật khiến bản quân ái ngại thay cho các ngươi. Ai cũng biết bảy vị tinh quân là do Thiên Đạo an bài trở thành phụ tá đắc lực dưới trướng của đế quân, nay xảy ra chuyện mà một trong bảy người lại bị xem là phản đạo, thế khác gì các ngươi đang nói Chính Chương Thánh đế quản thủ hạ không nghiêm mà hơn hết là nói Thiên Đạo sắp đặt bừa bãi? Nhị Lang chân quân, lời vừa rồi ngươi gán lên người Băng Di tinh quân mà quên mất rằng bản thân đế quân có một nửa nguyên thần của Hồng Quân Đạo tổ, với ý tứ xúc phạm Thiên Đạo cũng là xúc phạm Hồng Quân Đạo Tổ thôi, bản quân e rằng ngươi đang làm cho cả Xiển giáo mang tội hỗn nghịch đó".
Ý tứ của ông ta hết sức rõ ràng, hiển nhiên là muốn giúp đỡ. Lam Hi Thần bất giác thầm cảm thấy nhẹ nhõm, nhớ tới những chuyện trước kia được giúp, lại càng cảm kích hơn, chỉ là hiện tại chưa tiện nói câu đa tạ.
Dương Tiễn giận tím mặt, quát "Yêu quân, ngươi.....".
Cơ thịt trên mặt Nhiếp Minh Quyết hơi buông lỏng ra một chút, chậm rãi hỏi "Vậy Yêu quân, ngươi còn gì muốn nói nữa không?".
Đàm Mạch Nhiên tiếp lời "Thần cảm thấy Hỏa Vũ tinh quân cùng Giáng Vân tinh quân nói rất đúng, tuyệt đối không thể dùng Kính Chiếu Yêu lên người Băng Di tinh quân. Thần nói như vậy không hẳn vì lo ngại nguyên thần của Băng Di tinh quân bị tổn hại, mà lý do lớn nhất là tránh rủi ro không đáng có thể xảy ra?".
Lý Tịnh nghe vậy liền quát "Yêu quân, ngươi nói vậy là ý gì? Rủi ro? Kính Chiếu Yêu của mạt tướng là do Đạo Đức Thiên tôn Thái Thượng Lão quân luyện ra, có từ thời Yêu hoàng Đế Tuấn còn trị vì Thiên Đình, uy lực chiếu ra hình dáng của vạn vật xưa nay chưa từng có sai biệt, ngươi nói như thế khác nào xem nó như một cái kính vô dụng?".
Đàm Mạch Nhiên lắc đầu "Thác Tháp Thiên vương bình tĩnh! Bản quân không hề có ý phủ nhận uy lực của Kính Chiếu Yêu, nhưng bản quân nghĩ lúc này mới không nên dùng nó để mạo hiểm nguyên thần của một người, vả lại trên đời không có gì là chắc chắn. Thác Tháp Thiên vương chắc là còn nhớ, năm xưa Kính Chiếu Yêu không soi ra được đâu là Tề Thiên Đại Thánh, đâu là Lục Nhĩ Mỹ Hầu. Lại một vấn đề khác, xưa có con yêu tinh Huỳnh Bào giả tâu với vua nước Bửu Tượng rằng một bát nước có thể khiến hổ dữ hiện nguyên hình, dè đâu bát nước kia mang tà thuật che mắt người phàm, khi hắt lên người Đường Tam Tạng khiến ông ấy khốn khổ một phen. Lại nói lúc này, khi gian tế của Quỷ tộc còn chưa tra ra, thì không biết nó đã làm được những gì, cho nên không loại trừ cả trường hợp nó đánh tráo hoặc giở trò lên Kính Chiếu Yêu của Thiên vương để phòng khi bị bắt nó cũng có thể an toàn. Kết hợp những sự việc trên thì dùng Kính Chiếu Yêu không phải quá nguy hiểm với cả Băng Di tinh quân hay Diên Ân Thiên Nữ sao? Nên bản quân nghĩ dùng Kính Chiếu Yêu là không hợp lý".
Kim Lăng từ đầu đến cuối luôn im lặng, lúc này cũng buộc miệng lên tiếng "Nếu như lời Yêu quân nói thì cách này thật sự không thể sử dụng. Tuy nhanh nhất nhưng khả năng sai sót cũng lớn nhất. Một khi chiếu lên người Băng Di tinh quân trước, bị Kính giả chiếu thành yêu quái thì tất cả mọi người đều tin hắn là gian tế còn ai đi kiểm tra nữa chứ?".
Lý Tịnh định nói gì đó thì Nhiếp Minh Quyết đã vội hỏi Đàm Mạch Nhiên "Yêu quân nói những lời vừa rồi, liệu có phải ngươi đã nghĩ ra phương pháp khác tốt hơn?".
Đàm Mạch Nhiên tâu "Thưa đế quân, thật ra vừa nãy thần có nghĩ tới con thú Đế Thính của Địa Tạng Bồ tát".
Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng đầu "Đế Thính?".
Đàm Mạch Nhiên gật đầu "Dạ phải. Thần chắc chắn đế quân và chư vị ở đây đều biết qua linh thú đó".
Dương Tiễn tặc lưỡi "Biết thì biết rồi, nhưng chuyện này liên quan gì đến con vật đó?".
Đàm Mạch Nhiên nói "Nhị Lang chân quân còn nhớ năm xưa có hai Tề Thiên Đại Thánh bất phân thắng bại không? Từ Thiên Đình, Long cung cho tới Địa Phủ, không ai có thể phân biệt, nhưng lúc ở Địa Phủ, nhờ có Địa Tạng Bồ tát dẫn Đế Thính tới, nghe ra đâu là Tề Thiên Đại Thánh thật, đâu là Lục Nhĩ Mỹ hầu, sau đó mới dẫn dắt tới chỗ Thích Ca Như Lai phân xử. Tuy Đế Thính đó chỉ là cầm súc, nhưng nó lại có khả năng phân biệt Thiện - Ác, nghe ra hiền ngu, nhìn thấy chính tà. Chỉ cần để nó quỳ mọp dưới đất lắng nghe một hồi, chẳng những nghe ra được Băng Di tinh quân hay Diên Ân Thiên Nữ là trong hay đục, ngược lại còn có thể soi ra được gian tế của Quỷ tộc đang quanh quẩn đâu đây".
Đông Phương Trường Nhật nôn nóng "Nếu là vậy thì tốt còn gì bằng? Người đâu! Xuống Địa Phủ mời Địa Tạng Bồ tát dẫn theo Đế Thính tới đây cho bản quân".
Dương Tiễn lập tức phản đối "Không được!".
Đông Phương Trường Nhật cười lạnh "Vì sao lại không được? Cách này chẳng phải là toàn vẹn nhất rồi sao? Vừa không tổn hại đến Hoán Hoán, vừa khỏi phải đem Thiên Nữ của các ngươi lột khỏi tiên xác còn gì?".
Dương Tiễn hướng Nhiếp Minh Quyết tâu "Bẩm đế quân, Địa Tạng Bồ tát ở Địa phủ là giáo chủ cõi U Minh, vừa giúp đỡ Thập điện Diêm Vương quản sáu ngã luân hồi, vừa là siêu độ tội hồn chúng sinh, trước nay chỉ khi cách một vạn năm Tây Phương mở hội Long Hoa, ông ấy mới ra ngoài, mà những lần đó đều để Đế Thính ở lại thay mình tiếp quản. Nếu bây giờ cho vời cả Địa Tạng Bồ tát và Đế Thính tới, Địa phủ vắng chủ, U Minh giới không có tia sáng đạo màu bao bọc, bọn tội hồn ba đường ngạ quỷ - súc sinh - atula dễ bề trốn thoát làm loạn, chỉ e Thập điện Diêm Vương quản không nổi, tới chừng đó Nhân giới sẽ xảy ra đại biến, chưa kể hiện tại Quỷ quân Hãn Thanh Thương còn đang bị giam cầm, mà bọn Quỷ tộc thì khó lường, phải phòng tránh trường hợp bọn chúng cài cắm dưới Địa Phủ chờ thời cơ cướp người. Nếu thực sự xảy ra bất trắc, chúng ta muốn trở tay cũng không kịp".
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi "Nhị Lang chân quân, ngươi thấy cách này không được, cách kia cũng không xong. Vậy thì ngươi tự mình nghĩ cách cho bản quân đi?".
Dương Tiễn không chút nao núng tiếp lời "Ý của Đông Phương Ma quân vừa hay lại làm mạt tướng nghĩ ra một cách. Chẳng là Băng Di tinh quân nói bản thân nhìn thấy kẻ kia đổ độc dược, nhưng các tiên nga lại nói mình không thấy, thực ra thì cũng chỉ có bọn họ nói vậy. Như Đông Phương Ma quân vừa nói bình thường các tiên nga đều đi chung một nhóm trong quân doanh, vậy thì ngoài những người trong nhóm đó ra, không ít thì nhiều người bên ngoài cũng từng thấy qua bọn họ, đồng nghĩa với việc từng thấy qua kẻ đó. Chi bằng chúng ta để y phác họa diện mạo gian tế, rồi đem bức họa kia ra ngoài hỏi một chuyến, họa may sẽ có kẻ phát hiện ra, cũng là chứng tỏ Băng Di tinh quân và Thiên Nữ điện hạ trong sạch".
Nhiếp Minh Quyết hơi cau mày, lấp lửng lẩm bẩm "Cách này....".
Đông Phương Trường Nhật cao giọng "Tốt thôi! Vẽ thì vẽ! Bản quân không tin một đám ngoài kia đều mù hết không kẻ nào thấy qua" rồi cúi xuống, dịu giọng hỏi "Hoán Hoán, ngươi có còn nhớ mặt mũi kẻ đó không?".
Lam Hi Thần vẫn chưa lấy lại nửa phần thanh tỉnh, mồ hôi lạnh không ngớt tuôn ra, không kìm được ngã người về phía sau một chút, trong tai hãy còn vang lên những tiếng ong ong, hai bàn tay nắm chặt, run giọng đáp "Tiểu tiên còn nhớ".
Nhiếp Hoài Tang nhìn Nhiếp Minh Quyết, ngẩn đầu nói “Cách này nghe qua rất hợp lý. Rốt cuộc có thực thi hay không, mời đế quân làm chủ!”.
Nhiếp Minh Quyết ném cho hắn một cái lườm, lại chăm chú nhìn tới khuôn mặt không giữ được sự bình tĩnh của Lam Vong Cơ, hỏi “Giáng Vân, ngươi có muốn ý kiến gì không?”.
Lam Vong Cơ đỡ lấy Lam Hi Thần từ phía sau, hít vào một hơi khí lạnh, hơi cúi đầu, nói “Tiểu tiên vẫn tin huynh trưởng! Chỉ cần không dùng tới phương tức tổn hại nguyên thần hay xáƈ ŧɦịŧ, mọi việc đều xin nghe đế quân”.
Nhiếp Minh Quyết lại nhìn qua phía Lam Hi Thần, trong con ngươi huỳnh kim lấp lánh là sự hỗn tạp không giấu được, dường như do dự muốn hỏi y có thể vẽ hay không.
Lam Hi Thần nhớ ra hắn không còn là Xích Phong Tôn năm nào mà hiện tại là Chính Chương Thánh đế, thân là đấng quân vương ngự tọa trên cao thì sự đa nghi là thứ không thể thiếu nhất. Hơn nữa từ nãy đến giờ qua vô số cái miệng, y lại đối với hắn chỉ là thần tử, nếu không tìm cách chứng minh thì sẽ càng làm hắn nghi mãi không dứt, bèn khom người, nói “Đế quân, tiểu tiên sẽ vẽ, để chứng minh sự trong sạch của tiểu tiên, và còn để giải mối hoài nghi trong lòng đế quân”. Hơi dừng lại một chút, y nói tiếp bằng giọng nghèn nghẹn “Bằng không, sau này đế quân và tiểu tiên đối mặt, giữa quân thần mà nảy sinh khúc mắc, đối với ai cũng đều không thoải mái”.
Nhiếp Minh Quyết lộ vẻ khó xử. Nếu buộc làm, vậy tức là trong mắt kẻ khác là không tin tưởng thần tử; nếu không buộc làm, sự biến hôm nay tuyệt không dễ lắng xuống, làm mất hòa khí giữa Thần tộc với Nhân tộc. Ngụy Vô Tiện thấy thế liền cất tiếng khuyên nhủ “Đế quân cứ nên ban lệnh đi, dù sao hôm nay nhị vị nguyên soái của Thần tộc cũng đã nói ra nhiều việc như thế rồi, nếu không có nhân chứng tới thì làm sao cam tâm được? Chưa biết chừng sau này lại nổi lên phong ba gì nữa ấy chứ”. Nói rồi lại nhướn mày đăm đăm nhìn Dương Tiễn và Lý Tịnh, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Bích Điệp, lạnh giọng "Có điều sau khi sự việc này sáng tỏ, huynh trưởng chứng minh trong sạch thì ta và Giáng Vân tinh quân có chuyện rất muốn hỏi Thiên Nữ điện hạ của các ngươi đấy! Và bọn ta cũng cần một câu trả lời rõ ràng, nhanh, gọn nhất chứ không muốn mất thời gian như lúc này đâu".
Bích Điệp bị Ngụy Vô Tiện nhìn như thế thì bất giác lộ vẻ lúng túng, khuôn mặt vốn tiều tụy lại càng nhợt nhạt thêm mấy phần.
Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm một chút, cuối cùng thấp giọng nói “Băng Di, ngươi không cần quá lo lắng. Trước khi sự việc minh bạch, bản quân vẫn tin người do Thiên Đạo sắp đặt nhất định không làm việc tà gian".
Lam Hi Thần ngẩn đầu nhìn hắn, tầm mắt nhanh chóng mờ đi vì màn nước mỏng, phải hít sâu mấy hơi liền mới cố giữ được bình tĩnh. Tuy rằng hắn nói là Thiên Đạo, tuy rằng đang cố tự nhủ, nhưng chỉ cần có ý niệm hắn đang tin tưởng, y liền xem đó là cọng rơm duy nhất có thể bám vào giữa một biển nước lênh đênh.
Nhiếp Minh Quyết hướng Tống Lam quỳ cúi hàng, ra lệnh "Toàn Phong! Ngươi đem bút giấy đến”.