Đàm Triết suýt nữa ngã ngửa, ôm mặt hét "Các ngươi làm thật đấy hả?".

Lam Hi Thần cùng Bắc Đường Lạc Vi ném cho hắn một cái nhìn đầy ẩn ý.

Gã kia thì nhảy cẫng lên, tung hô "Tuyệt vời!".

Bắc Đường Lạc Vi cong khóe môi cười lạnh, đi tới xoa xoa chỏm tóc của gã kia, chép miệng "Có điều, ngươi phải giao lọ nước kia ra trước, nếu không ngươi đổi ý thì bọn ta chẳng phải chịu thiệt sao?".

Gã kia thấy mỹ nhân sà lại, vốn định đưa ra lọ nước thì chợt rụt về, bán tính bán nghi hỏi "Nhưng mà không được, lỡ mấy người có được lọ nước xong liền lật mặt thì sao?".

Lam Hi Thần cũng bước lại, nuốt giận chọc vào một bên má của gã, cười trừ, nói "Không có đâu, bọn ta vì quả uyên ương nên mới tới đây, thì sẽ chấp nhận mọi thứ để có được quả ấy, kể cả yêu cầu của ngươi".


Gã kia hơi do dự "Nhưng mà..... cái này.....".

Đàm Triết liền chỉ vào mặt gã hét "Đủ rồi! Ngươi đừng có suy bụng ta ra bụng người! Còn nữa, sự vô lý ngược đời của ngươi chỉ có thể tồn tại ở chỗ này thôi, nhưng ra khỏi đây thì đừng hòng. Nếu như ngươi còn tiếp tục đòi hỏi nữa, thì hai người họ sẽ chán ghét ngươi, lúc đó cho dù ngươi có bắt hai người ở lại đây mãi mãi thì cũng chẳng ai thèm quan tâm ngươi đâu".

Gã kia bỗng dưng lùi lại mấy bước, ôm mặt khóc lóc trông rất thê thảm.

Bắc Đường Lạc Vi bước lại gần gã, vờ vĩnh trách "Đàm Triết, hình như ngươi quá nặng lời rồi. Sao bọn ta có thể chán ghét hắn chứ? Lại đây, yên nào, để bản công chúa dỗ ngươi nhé?".

Thế nhưng trước khi nàng ta định giật lọ nước bên hông của gã người lùn thì bất ngờ, gã nhảy bổ tới chỗ Đàm Triết, trưng ra bộ mặt xúc động, nói "Không sao đâu, ta hiểu mà, ngươi mắng ta với thái độ như vậy, cho thấy ngươi rất chân thành, rất thích hợp ở lại bầu bạn với ta".


Đàm Triết trợn mắt "Gì chứ?".

Lam Hi Thần đưa mắt nhìn Bắc Đường Lạc Vi, thầm than không ổn. Kế hoạch của bọn họ vốn đâu phải thế này.

Gã kia nhón chân xoay một vòng đầy phấn khích, kế đó cười khanh khách, nói "Ta hiểu rồi, là ngươi quan tâm tới ta". Hăn chu môi nghiền ngẫm một chút rồi quay qua phía Lam Hi Thần, đem lọ nước kia ra đung đưa, nói "Hai mỹ nhân có thể lấy lọ nước này để hái quả".

Lam Hi Thần kinh ngạc "Ngươi chịu giúp sao?".

Gã kia cười nham nhở, lại xoay một vòng tới túm chặt cổ tay Đàm Triết, nói "Dĩ nhiên là không đơn giản, nếu các ngươi có thể để người này ở lại, ta liền đưa cho các ngươi".

Trong lúc y còn đang bất ngờ, Bắc Đường Lạc Vi đã chắc nịch đáp "Cũng được, tặng hắn cho ngươi đấy!", nói xong thì che nửa mặt cười.

Đàm Triết xanh mặt "Nè nè nè, chúng ta là bạn thân đó, các ngươi sao lại bán đứng ta như thế?".


Gã kia ném lọ nước qua cho Lam Hi Thần, căn dặn "Hái xong nhớ trả lại cho ta, nhớ: chỉ cần phẩy nhẹ một chút là đủ rồi, và phải trở về trong vòng nửa canh giờ. Các ngươi men theo mỏm đá đằng kia mà đi, sẽ dẫn tới đỉnh núi".

Bắc Đường Lạc Vi tươi cười "Đa tạ đa tạ. Đàm Triết, ngươi ở lại chơi vui vẻ nha, bọn ta đi trước, lát nữa gặp ngươi sau", nói rồi liền túm Lam Hi Thần kéo đi mất.

Lam Hi Thần nhìn phía sau, áy náy hỏi "Hắn sẽ không sao đấy chứ?".

Bắc Đường Lạc Vi xua tay "Ngươi lo cái gì? Một khi Đàm Triết biến thành hổ, xét riêng về tốc độ thôi thì mười cái gã lùn béo kia cũng chẳng làm gì nổi hắn. Còn không thì ta với ngươi tranh thủ hái rồi về cứu hắn cũng không muộn".

Lam Hi Thần thở phào một hơi, hai người nửa chạy nửa phi trên con đường mòn trải băng trơn nhẵn.
Không lâu sau, bọn họ cũng tới được đỉnh núi, tiếng rít của gió bão cùng tiếng gầm của con sư tử chín đầu bên dưới gốc cây uyên ương tạo thành một thứ âm thanh cực kỳ ghê rợn. Hai người đến lúc này mới biết lạnh thấu xương, co ro nép vào một bụi cây đóng tuyết gần đó để quan sát thú canh. Chín cái đầu của nó quay đủ mọi hướng, những con mắt vàng trên đó không bao giờ chớp mà luôn đăm đăm mở, như thể đang cố soi thật kỹ nơi nó nhìn có vật gì đang đến gần. Vì để đảm bảo, Lam Hi Thần từ chỗ bọn họ búng nhẹ một giọt nước đủ gần một cái đầu của con sư đà, quả nhiên cái đầu ấy nghiêng nghiêng ngửa ngửa, cặp mắt sáng lòa tắt hẳn. Những cái đầu khác vì sự bất ngờ này mà mất đi cảnh giác, ngọ nguậy nháo nhào cả lên. Lúc đấy Lam Hi Thần mới an tâm, chờ Bắc Đường Lạc Vi đứng ra thu hút bọn chúng chạy tới liền đổ ra tiếp một giọt nước vẩy lên một cái đầu khác, khiến cho bọn chúng rối càng thêm rối đi đứng không biết phương hướng, dần dần cũng rời xa khỏi cây uyên ương.
Cơ hội đến rồi!

Thuận lợi lách qua con sư đà chín đầu mà không sợ bị tấn công, hai người họ chạy đến dưới gốc cây, bởi vì Lam Hi Thần cao hơn, lại có lực tay mạnh hơn nên đã giao lại lọ Mê hồn thủy cho nàng ta, còn y thì nắm một cành mà nhảy lên, trong chớp mắt đã trụ giữa tàng cây chi chít những quả màu hồng, bề mặt vỏ đầy những đường vân trắng tuyết, hình dáng lại như một trái tim, còn toát ra một mùi hương thơm ngọt như mùi của quả dưa mật*. Lam Hi Thần không nhịn được mà xuýt xoa "Đây chính là mùi vị của tình yêu sao?".

Bắc Đường Lạc Vi đứng dưới gốc, thúc giục "Đừng có trầm trồ nữa! Khi đem về bổ ra, mật của nó mới là tinh túy. Nhanh! Ngươi mau hái những quả có vân tuyết dày rồi ném xuống cho ta. Có bao nhiêu cứ hái bấy nhiêu, hái hết cây cũng được. Ta, ngươi, còn có Nguyệt tỷ tỷ, dùng nhiều lắm đó. À, chớ có hái những quả vân mỏng, ấy là quả chưa chín".
Lam Hi Thần gật đầu, nhìn qua nhìn lại cuối cùng cũng chọn được mấy quả vân dày mà ngắt, vừa ném "Điện hạ, giữ lấy!".

Bắc Đường Lạc Vi phấn khích, đưa tay chụp lấy chụp để. Bai người một hái một bắt mải miết đến trụi cây, khi quả cuối cùng đang ném xuống thì một cái bóng trăng tuyết nhảy vụt qua, cắp luôn quả uyên ương đang rơi lưng chừng vào miệng.

Lam Hi Thần cũng bất ngờ, nhìn qua thì mới thấy rõ cái bóng kia chính là một con vật kỳ lạ. Thân hình to bằng hai nắm tay, bốn chân cũng tính là mảnh khảnh. Đầu tròn như mèo, cổ có một nhúm lông vũ nhìn mượt như nhung. Tai dài và nhọn như tai hươu, khoang tai có một nhúm lông. Mắt đen, tròn như hai hạt long nhãn. Bộ lông nó trắng như tuyết, gần như hòa lẫn với màu sắc của khung cảnh nếu bốn chân và đuôi không phủ một lớp lông màu lam nhạt. Trên đỉnh đầu nó cũng có một búi lông cùng màu với bốn chân và chiếc đuôi, có điều từ hai bên búi lông đó rũ xuống thêm hai cái mảnh lủng lẳng, giống như hai dải lụa điểm xuyết.
Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày "Con này là con gì thế?".

Lam Hi Thần chớp mắt  "Ta còn tưởng ngươi biết nó".

Bắc Đường Lạc Vi hậm hực "Mặc kệ! Chắc là bà con xa của họ Đàm kia!". Đoạn trừng mắt nhìn bạch vật, gằn giọng "Mau đem cái quả trong miệng ngươi trả cho ta, không thì đừng có trách!".

Con vật ngoảnh mặt đi, vẫy vẫy hai tai, tựa hồ không đem lời nàng ta nghe lọt, mà cũng chẳng nói chẳng rằng, hất quả uyên ương trong miệng lên rồi ngửa đầu há miệng, "rụp" một cái đã nhai xong thứ quả thần kỳ nuốt xuống, không quên dùng một chân vuốt mép thể hiện sự xem thường người trước mặt.

Bắc Đường Lạc Vi sôi máu, thở hồng hộc, nói "Ngươi đợi đó, bản công chúa cho ngươi nếm mùi vì dám chọc giận ta!".

Dứt lời liền lấy U Xương phiến phất một cái, vô số lông vũ nhọn hoắc bắn ra, lao nhanh về phía bạch vật. Nó không hề lúng túng, ngược lại còn dùng hai dải lụa kia phất tới phất lui, đem mấy cái lông vũ phẩy đi chỗ khác, thậm chí trước khi Bắc Đường Lạc Vi kịp khôi phục tỉnh táo, nó chỉ phồng mang một cái đã phun ra một trận gió tuyết thổi về phía nàng ta. Tuy có thể dùng thần lực chống đỡ, nhưng cả người nàng ta đều bị trận gió tuyết kia làm cho bết dính một lớp tuyết mỏng. Trời đang lạnh mà còn bị phủ thêm tuyết, nếu là người phàm thì khẳng định là chết cóng rồi.
Thật lợi hại!

Đây chính là ba chữ Lam Hi Thần dành cho bạch vật kia.

Ngược lại, Bắc Đường Lạc Vi thì vô cùng giận dữ, giậm chân quát "Cái con nửa mèo nửa cáo chết tiệt ngươi, ta phải lột da ngươi mới hả được cơn giận".

Lam Hi Thần vội khuyên "Điện hạ, chỉ có một quả uyên ương, hay là chúng ta đừng tính toán với nó".

Nàng ta nạt lớn "Sao lại không tính toán? Khó khắn lắm mới hái được, ta mới không cam lòng bỏ qua cho cái đồ thừa cơ ăn chực như nó". Nói xong liền rút cả trường kiếm ra.

Lam Hi Thần bắt đầu thấy không ổn, vừa nhảy xuống định ngăn nàng ta thì con vật kia đã nhún người chạy đi, dáng vẻ của nó lúc chạy còn phi thân lên thật cao, ngoái đầu nhìn như đang cố ý khiêu khích rằng "Có giỏi thì đến đây mà bắt!". Y nhìn theo hướng nó và Bắc Đường Lạc Vi rượt đuổi, rốt cuộc nhớ tới bảo vật đang nắm giữ mà đem ra thử hô "Nổi lửa!".
Tức thì một đám lửa từ đâu bùng phát, lan với tốc độ còn nhanh hơn cả tốc độ của bạch vật, mà nó căn bản cũng chỉ lo ngoảnh mặt thách thức, không kịp đề phòng mà đụng phải lửa trước mặt. Bắc Đường Lạc Vi gặp trúng thời cơ đã đuổi sát nút, thở mạnh lấy hơi rồi vung chân đá một cái, bạch vật lập tức bay vào trong đám lửa. Có lẽ thân thể nó chỉ thích nghi với băng tuyết, gặp phải lửa liền giống như đòn tử mà hoảng loạn tột cùng, kêu la ầm ĩ.

Lam Hi Thần chạy tới, cuống quít hỏi "Sao ngươi lại đá nó vào lửa? Ta chỉ định dùng lửa để ngăn nó lại thôi mà".

Bắc Đường Lạc Vi hừ mấy tiếng, bực bội nói "Không làm như vậy thì chắc nó có sợ lửa mà chịu dừng lại không?".

Thấy con vật vùng vẫy, tiếng kêu yếu dần, y vội nói "Ngươi mau giúp ta dập lửa đi".
Bắc Đường Lạc Vi nhíu mày "Nói gì thế? Ngươi tạo ra được thì cũng phải điều khiển được chứ sao lại nhờ ta?".

Lam Hi Thần bối rối chỉ vào Cây Sinh Mệnh "Thú thật với ngươi, ta chỉ biết kêu nó phát ra linh lực, hoàn toàn không biết phải điều khiển nó như thế nào, mà ta quên chưa có hỏi qua đế quân".

Bắc Đường Lạc Vi rõ đang tò mò vật trong tay của y, còn chưa kịp hỏi thì đã có tiếng gầm gừ phía sau. Hai người cùng quay người nhìn lại thì phát hiện con sư đà chín đầu đã trở lại bình thường, giương biểu tình muốn ăn tươi nuốt sống về phía bọn họ. Nàng ta nuốt một ngụm nước bọt, lẩm nhẩm "Ta quên mất, cái gã lùn kia có nói phải quay về trong vòng nửa canh giờ sau khi vẩy nước, chắc là Mê hồn thủy hết tác dụng rồi".

Lam Hi Thần tái mặt "Vậy bây giờ tính sao?".
Nàng ta gắt "Còn tính gì nữa? Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!".

Y nhìn đám lửa, lúng túng "Nhưng mà còn con vật này......".

Lời chưa nói xong, sư đà đã lao vụt đến, hai người vội nhảy lên không né tránh. Dù trước mặt là đám lửa, nhưng nó lại không hề tỏ ra sợ hãi như bạch vật mà trực tiếp lao vào, điên cuồng dùng móng vuốt tấn công con vật nhỏ bé hơn nó, chưa hết, mấy cái đầu kia cũng không ở yên mà tự động mọc dài ra, lao lên tấn công hai người.

Không thể dùng phép, bọn họ chỉ có thể rút kiếm ra đỡ, nhưng không làm sao chém được mấy cái đầu lìa khỏi cổ.

Bắc Đường Lạc Vi vừa vung kiếm vừa trách "Hi Thần ơi là Hi Thần! Ngươi thấy hậu quả chưa? Ta đã kêu ngươi tẩu vi thượng sách mà không chịu nghe!".

Lam Hi Thần cũng vừa đỡ vừa đáp lại "Ai kêu ngươi không nương tay mà đá vật nhỏ vào lửa làm gì? Không tìm cách cứu, ta mang tội sát sinh thì sao? Mà khoan, lọ Mê hồn thủy đang ở chỗ ngươi thì phải?".
Bắc Đường Lạc Vi hô "Phải rồi, sao ta lại quên nó nhỉ?". Dứt lời liền lấy lọ thủy tinh màu hồng ra, dùng miệng cạy nắp, từ trên cao đổ xuống. Lần này ở khoảng cách gần nên cả chín cái đầu đều bị dính nước, chỉ trong chớp mắt con sư đã hạ mìn xuống, kế đó lăn ra ngủ khò trong đám lửa.

Lam Hi Thần thở phào một hơi, vội nhắc "Điện hạ, còn đám lửa".

Bắc Đường Lạc Vi cằn nhằn "Ngươi quên ở đây không sử dụng phép thuật được sao? Dùng cái thứ ngươi vừa tạo ra lửa mà biến ra nước thử xem".

Lam Hi Thần nhìn năm viên pha lê lủng lẳng, không biết cái nào mới là Thủy linh liền lầm rầm khấn đại "Làm ơn cho ta ít nước! Một ít thôi, đừng có phun ào ào thành cái biển nha! Cho nước nổi ngay chỗ có lửa ấy!".

Trong lúc y hồi hộp, từ đám lửa dưới đất bỗng nhiên phun lên một cột nước, đem con vật bé nhỏ tung lên không. Lam Hi Thần vội đỡ lấy, thấy nó vì lửa cháy mà bộ lông sém đi vài chỗ, cộng thêm ban nãy bị sư đà chín đầu tấn công mà khắp người chi chít vết thương, hai chân trước giống như bị gãy, hơi thở thoi thóp yếu ớt. Y hốt hoảng "Không xong rồi! Phải đem nó về cứu chữa! Nếu không thì nó chết mất!".
Bắc Đường Lạc Vi rõ ràng không hài lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng vừa đi lại cầm túi Càn Khôn đã chất đầy quả uyên ương, vừa lạnh nhạt nói "Xuống xem Đàm Triết cái đã".

Lúc hai người xuống chân núi trả lọ thuốc đều trợn mắt kinh hoàng. Cái tên vừa lùn vừa béo kia thế mà mặt mày bị đánh cho sưng vù, cả người bị trói lại thành cái bánh chưng nằm trên nền tuyết, bên cạnh là Đàm Triết đang ngồi nướng mấy con cá. Mắt thấy hai người, cậu ta oán trách "Về rồi đó hả? Tưởng các ngươi bị con thú trên đó ăn thịt, phải chờ ta lên cứu luôn chứ".

Bắc Đường Lạc Vi nháy mắt "Hi Thần, ngươi thấy chưa? Ta đã nói gã béo này có dù có biến thành mười tên, cũng chưa chắc đã làm gì được con hổ trắng này", sau đó bảo Đàm Triết "Bọn ta hái xong rồi, ngươi còn ngồi đó không định về sao?".
Đàm Triết cắn một miếng cá nướng, hàm hồ nói "Từ từ rồi về, đợi ta ăn xong cái đã. Mà lát nữa nhớ chia cho ta mấy quả uyên ương đền bù công lao đó"

Bắc Đường Lạc Vi cười nhạo "Ngươi có ý trung nhân chưa mà đòi lấy quả uyên ương?".

Đàm Triết hùng hổ "Có hay không mặc kệ ta! Dù sao thì một lần đi hái là một lần vất vả, bây giờ các ngươi có cả đống, chia cho ta mấy quả có sao đâu?".

Lam Hi Thần bê con vật trên tay đi tới, nóng ruột nói "Thiếu quân, bây giờ ta đang gấp, mặt trời sắp lặn đồng nghĩa rằng đế quân sắp về Linh Chiếu cung rồi, hơn nữa ta còn phải nhờ Tuệ Trang điện hạ cứu chữa giúp con vật này".

Đàm Triết nhìn con vật trên tay y, có chút tò mò hỏi "Con này là con gì thế?".

Bắc Đường Lạc Vi ngạc nhiên "Bọn ta còn tưởng bà con nào đó thuộc Yêu tộc ngươi đi lạc, đang định kêu ngươi đem về dạy lại tính nết nữa cơ".
Đàm Triết lắc đầu "Yêu tộc có gần một vạn tiểu tộc lớn nhỏ, nhưng hình dáng đều là động vật nguyên bản, làm gì kỳ quái như con này. Hay là nó thuộc Quỷ tộc đi lạc?".

Lam Hi Thần không chịu nổi nữa, giậm chân hô "Trời ơi các ngươi nhanh dùm cái đi! Mặt trời lặn muốn nửa mặt biển rồi kìa!".

Cũng may khi bọn họ ba chân bốn cẳng về tới Linh Chiếu cung, Nhiếp Minh Quyết vẫn chưa có về, mà Tự San cùng Lam Vong Cơ lo lắng chờ ngoài cửa, thấy y bước vào thì y như rằng nhặt được vàng, quên mất cả việc hỏi y ra ngoài từ lúc nào, sao lại về chung với hai người kia.

Lam Hi Thần vừa ôm con vật nhỏ trên tay vào gian điện của chính mình, vừa rốt rít gọi "Tuệ Trang điện hạ! Tự San, ngươi mau giúp ta mời Tuệ Trang điện hạ tới, ta cần cô ấy chữa trị".

Mọi người phía sau nội cung cũng vì Lam Hi Thần ầm ĩ mà tò mò chạy đến xem, Đông Phương Trường Nguyệt vừa mới tới cũng bị y quần quật cầu cứu, làm nàng ta liên tục thở dài mệt mỏi. Lam Hi Thần cũng biết mình gây phiền phức, nhưng thấy vật nhỏ tại mình mà bị thương lại không khỏi lo lắng đến sốt vó, thậm chí một lúc sau Nhiếp Minh Quyết trở về, y cũng quên mất phải giấu con vật đi để che đậy việc trốn khỏi cung.
Trong khi Bắc Đường Lạc Vi cùng Đàm Triết toát mồ hôi, thế mà Lam Hi Thần vừa thấy đã hô lên "Minh Quyết, ngươi về đúng lúc lắm. Tuệ Trang điện hạ nói cần phải có một viên kim đan, ngươi có không, cho ta xin một viên cứu con vật này đi".

Nhiếp Minh Quyết nhìn con vật nằm bẹp dúm trên giường, nhíu mày hỏi "Con vật này từ đâu ra?".

Lam Hi Thần chỉ lo dỗ con vật đang kêu the thé vì đau đớn "Đừng sợ! Ngươi đợi một chút, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi trị thương". Dứt lời liền quay qua, nửa nài nỉ nửa bức ép gọi "Minh Quyết, ngươi có kim đan không?".

Đông Phương Trường Nguyệt thấy không khí hơi bất ổn liền nói bâng quơ xoa dịu "Kim đan ở chỗ Thái Thượng lão quân thì nhiều lắm, A Vi tới đó xin một viên cũng không sao".

Lam Hi Thần nói "Nhưng mà chúng ta đang cần gấp! Làm sao nó cầm cự được tới khi đem kim đan về?".
Nhiếp Minh Quyết thở ra một hơi bực dọc, nói "Kim đan thì ta không luyện nên không có", hắn xòe bàn tay, một đóa sen đen xuất hiện, trên đài sen có vô số hạt sen màu vàng lấp lánh. Hắn nói "Thực ra hạt sen của Diệt Thế Hắc Liên cũng có thể dùng thay....". Hắn còn chưa nói xong, y đã vội bóc một hại sen từ đài bỏ vào miệng bạch vật. Nhiếp Minh Quyết sau khi thu lại Diệt Thế Hắc Liên, nhìn y đầy bất lực, lại nhìn con vật trắng tuyết đầy nghi hoặc, lát sau tầm mắt chuyển sang một lượt từ Tự San có nhiệm vụ kiểm tra quản thúc cung điện cho đến hai người Bắc Đường Lạc Vi cùng Đàm Triết khi không xuất hiện, dọa cho cả ba người mặt mày đều không còn một giọt máu.

Đợi Đông Phương Trường Nguyệt bôi thuốc, nẹp chân cho con vật kia xong, bấy giờ họa của Lam Hi Thần mới bùng phát, khi mà Nhiếp Minh Quyết trầm giọng "Bồng Lai đảo này ta đều quét mắt hết một lượt, chưa từng thấy qua con vật như thế này, mà bọn chúng cũng không có gan tự nhảy vào đây". Hắn nhấn mạnh từng chữ "Hoán nhi, con vật này rốt cuộc ngươi từ đâu đem về?".
Lam Hi Thần giờ mới phát giác vấn đề, dù nghe rõ nhưng lại cố tình đánh lảng, chuyên tâm dỗ dành con vật "Ôi! Tội nghiệp! Chắc là ngươi đau lắm? Nhưng mà ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, ta sẽ cố hết sức chăm sóc ngươi, không để ngươi bị thiệt thòi".

Nhiếp Minh Quyết không kiên nhẫn, nạt lớn "Hoán nhi".

Toàn bộ lông tơ của Lam Hi Thần đều dựng hết lên. Thầm nghĩ phen này thê thảm rồi! Những người ở đó có một vài đã lẳng lặng lui ra, tuy rằng Lam Vong Cơ nấn ná ở lại, nhưng căn bản cũng không biết giải thích làm sao để cứu cánh cho y, buộc lòng y phải run giọng "Minh......Minh Quyết, ngươi bớt giận......ta.....ta xin khai...... Thực ra là.....".

Giữa cái tình thế nguy hiểm này, thế mà Nhiếp Hoài Tang lại ung dung từ cửa bước vào, giọng cất lên vô cùng tự nhiên "Đế quân về rồi? Ái chà, con vật này sao mà bị thương nặng thế?".
Lam Hi Thần nghe tiếng hắn, lo càng thêm lo, trong lòng thầm cầu trời khấn Phật cho y bình an qua được nạn này.

Tiếng của Nhiếp Hoài Tang lại lần nữa cất lên, còn có thêm mấy phần cảm thán "Chắc là giữa trưa, đám sơn thần thổ địa cùng nhóm động vật tại hoang đảo mà đế quân trách tội tới đây cầu kiến, con vật này đi theo nhưng trong lúc chen chúc bị đồng loại làm cho bị thương đây mà! Giáng Vân tinh quân, ngươi nói có đúng không?".

Lam Vong Cơ hơi sững ra, nhưng rất nhanh đáp "Đúng vậy!".

Nhiếp Minh Quyết nghe xong hừ một tiếng, rảo bước tới bẹo má Lam Hi Thần, trách yêu "Thì ra là cái đám lộn xộn đó, có vậy mà ngươi cứ ấp a ấp úng. Lần này thì ta bỏ qua, nhưng về sau, ta không cho phép ngươi đem vào đây thêm một con vật nào nữa".

Lam Hi Thần như bắt được cọng rơm cứu mạng, tuy y không biết vì sao Nhiếp Hoài Tang lại nói giúp mình, nhưng vẫn sẵn giọng đáp "Ta biết rồi, sau này sẽ không có nữa".
Lam Vong Cơ chớp mắt một cái, vội tâu "Đế quân, chúng tiểu tiên đã luyện thành thạo kiếm phổ hết, đế quân có định kiểm tra lần nữa?".

Nhiếp Minh Quyết gật đầu "Được rồi! Ngươi ra ngoài tập hợp tất cả lại đi, ta tới Tiêu Thái điện xong sẽ ra ngay".

Lam Hi Thần đợi hắn đi khuất mới an tâm thở phào một hơi, cũng may, nếu vừa rồi y buộc miệng khai hết, hắn đảm bảo sẽ nổi trận lôi đình. Đưa mắt nhìn một chút liền run giọng "Hoài Tang, vừa nãy.....đa tạ ngươi".

Nhiếp Hoài Tang chậm rãi quay người đi, giọng điệu năm phần lạnh nhạt năm phần do dự "Khỏi phải cảm tạ! Ta cũng chỉ tiện miệng báo cáo với ca ca của ta thôi".

Lam Hi Thần mím môi, lát sau thở dài nặng nề, nhưng lại có một chút vui mừng trong lòng. Tuy thái độ của Nhiếp Hoài Tang đối với y dạo gần đây rất lạ, nhưng ít nhất, so với trước kia có thể xem là tốt hơn nhiều. Có thể là người dưng. Có thể là thân thuộc. Miễn không phải xem nhau như kẻ thù

thì có ra sao, y cũng thấy mỹ mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play