Y tự nhủ bản thân rằng ít nhất đây không phải lần đầu tiên bị ép buộc làm việc này, thêm nữa thì bản thân cũng đang buồn ngủ đến díp cả mắt, thế là an phận với tay mò lấy chăn được xếp gọn ở chân giường đắp tạm. Sau đó cứ thế ngủ ngon lành như thể trời không biết đất chẳng hay.
Chợp mắt không được bao lâu thì có tiếng huyên náo truyền đến. Lam Hi Thần theo phản xạ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng bảnh mới lúi cúi ngồi dậy, dụi mắt thì thấy Nhiếp Minh Quyết đang cầm Băng Di vận lực. Y chỉnh lại mạt ngạch một chút, lúc chống tay bước xuống giường mới phát hiện vị trí bên cạnh không có hơi ấm, té ra người kia cả đêm không có nằm xuống, vậy thì kêu làm mát giường chẳng phải quá rỗi hơi sao?
Lắc lắc đầu cho quên đi cảm giác khó chịu, Lam Hi Thần đeo xong giày, rảo bước đi tới cũng là lúc Nhiếp Minh Quyết dừng vận lực. Hắn ném Băng Di lại cho y, rời khỏi nhuyễn tháp, nói "Có lẽ lần trước Tuệ Trang trưởng công chúa giúp ngươi gỡ phong ấn của bản quân, nàng ta tiện tay đã gỡ đi một phần nhỏ phù chú trên kiếm, cũng tốt, nhờ vậy mà đêm qua bản quân mới hoàn toàn thanh tẩy được hết tà khí trên đó". Hắn thong dong bước ra phía cửa, không quay lại mà ném một câu "Ngươi chuẩn bị đi, một canh giờ sau sẽ xuất phát".
Lam Hi Thần nhìn hắn đi một mạch, lại nhìn Băng Di một chút, thực sự đêm qua hắn không chợp mắt vì phá bỏ phù chú trên kiếm của mình?
Không! Đừng suy nghĩ ảo mộng nữa! Có lẽ hắn làm vậy vì không muốn một thần khí trợ lực cho bản thân trở nên vô dụng thôi. Còn nếu nói về quan tâm, thần khi này làm so được với một vết thương trên tay người nào đó, càng đừng nói về chủ vật.
Thở dài một hơi tự trấn tĩnh lại bản thân, y mang theo tâm tình phức tạp ra ngoài.
Mọi thứ đều đã vào thế sẵn sàng, chỉ là lần này ngoài nhóm chỉ huy, Thần tộc cùng Ma tộc chỉ đem mỗi bên một nhóm nhỏ quân tướng. Vì để bắt thủy quỷ, Nhiếp Minh Quyết ra ngoài biển hóa giải lớp băng trở lại dạng nước, sau đó lệnh cho dong thuyền ra.
Lần này trừ bỏ có rất ít quân tướng, thay vào đó là một nhóm quỷ sứ địa ngục bị gom vào một cái lưới lớn sớm đã bị Ngụy Vô Tiện dùng Hỏa Vũ thổi cho bất tỉnh thì Nhiếp Minh Quyết còn dẫn theo cả Thủy Kỳ Lân. Bình thường ra trận, hắn đều đi bằng thuyền, nhưng hôm nay dù vẫn đi thuyền nhưng lại dắt theo tọa kỵ, nhất định là có ẩn tình.
Khi ra giữa biển khơi, Nhiếp Minh Quyết ra hiệu, ném lưới xuống biển, Ngụy Vô Tiện cầm Hỏa Vũ thổi một khúc, lát sau từ dưới biển xộc lên một mùi còn tanh hơn cả máu do bọn quỷ nổi loạn tự cấu xé nhau mà ra.
Đương lúc Lam Hi Thần còn đang mải mê đùa giỡn với Thủy Kỳ Lân, một bàn tay vô hình túm lấy cả người y kéo vào ngực, cười vang hai tiếng, có điểm mong chờ hỏi "Hoán Hoán, một đêm không thấy, Hoán Hoán có nhớ bản quân không?".
Lam Hi Thần trái phải tìm cách đẩy hắn ra, bối rối nói "Đông Phương Ma quân không phải đi bắt Quỷ quân đem tới sao? Tiểu tiên nghĩ là Ma quân nên chuyên tâm quan sát hắn, đừng nhắm vào tiểu tiên, cảm phiền Ma quân buông tay cho".
Đông Phương Trường Nhật bật cười, đặt cằm trên vai y, hàm hồ nói "Không buông đấy! Bản quân một lúc không thấy đã nhớ Hoán Hoán lắm rồi, nói gì tới một đêm? Còn về tên Quỷ quân....". Hắn dụng lực ôm cả người Lam Hi Thần xoay một cái, để y nhìn thân ảnh bị ép quỳ trên thuyền, cả người bị trói gô bằng xích sắt, mất một bên tay, đầu bù tóc rối, mặt mũi in sâu những vết roi máu, tặc lưỡi nói "Tại sao bản quân lại phải đi quan sát một thứ tầm thường chứ? Bây giờ dù có cởi xích sắt ra, hắn cũng chẳng thể nào chạy được. Trói như vậy chỉ làm cái lệ thôi".
Nhìn kẻ nọ lúc này, có ai sẽ tin được gã đã từng là Quỷ quân to ngông cuồng chứ? Nhưng mà vấn đề không phải ở đấy, trọng điểm ở đây là, Lam Hi Thần không cầm được lòng, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, run rẩy hỏi "Đông Phương Ma quân, ngươi lôi con báo đen kia lên thuyền chi vậy?".
Con vật lông đen trông vẻ ngoài khá dữ dằn kia chẳng buồn liếc tới y một cái, hai mắt nó vô cùng khó chịu nhìn Thủy Kỳ Lân. Quả nhiên chủ nào tớ đó! Hai ông chủ không vừa mắt nhau, đến cả vật nuôi nhìn thôi cũng muốn xông vào đánh một trận.
Đông Phương Trường Nhật nghiêng đầu cười nhẹ "Hoán Hoán đừng sợ! Hắn Dạ hiền lành lắm! Bản quân dẫn nó theo tất phải có chủ ý", rồi hắn cọ cọ cằm lên thùy tai của y, phấn khởi nói "Chờ lát nữa giải quyết xong xuôi, liền để Hoán Hoán cưỡi Hắc Dạ theo bản quân về Ma tộc, nhé?".
Hiền lành cả họ nhà ngươi! Chỗ nào trên mặt con báo là hiền lành? Rồi cái gì mà về Ma tộc? Ta mới không thèm đi nữa!
Cho dù kết thúc trận chiến, ngươi có ép uổng thì ta cũng sẽ tìm cách trốn thoát cho xem!
Trong đầu nói vậy, nhưng ngoài miệng lại chỉ nói "Đông Phương Ma quân đừng đùa nữa, tiểu tiên chỉ muốn về nhà".
Đông Phương Trường Nhật thế mà còn cười, sẵn giọng "Được, vậy sẽ theo Hoán Hoán về nhà, nói với người nhà ngươi một tiếng....".
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên cắt ngang "Các ngươi liệu mà đứng cho vững, nó đang đến!".
Lời vừa dứt, một con sóng từ phía sau ập tới, thuyền lắc mạnh rồi nghiêng ngả tưởng như sắp bị lật đến nơi. Dù trong lúc hoảng loạn, Lam Hi Thần vẫn tận dụng được thời cơ thoát khỏi Đông Phương Trường Nhật. Nhưng không biết do hấp tấp hay có người cố ý, trong lúc tiến về phía đầu thuyền để bám trụ, mũi chân Lam Hi Thần vấp phải một thứ gì đó khiến y ngã dúi về phía trước, còn thoáng thấy khuôn mặt Lam Vong Cơ hoảng hốt. Hắn định phi thân toan túm lấy y, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng khá xa, mà thuyền lại tiếp tục đón một cơn chấn động khác. Y nghĩ Lam Vong Cơ không túm nổi mình rồi, cả người trở nên chóng vánh, vào đúng cái lúc tuyệt vọng ấy, đột nhiên một tay quơ quào lại túm được vật gì đó như vải lụa, may mắn giúp y giữa được thăng bằng.
Quái lạ thật! Trên thuyền đến rèm còn không có thì lấy đâu ra dải lụa? Vốn đang muốn quay lại nhìn rõ vật trong tay, một thứ gì đó quất mạnh dưới đáy thuyền khiến thuyền bị xốc nổi, cả người Lam Hi Thần bị đẩy lên mấy bước đụng vào màn thuyền, vì trong tay vẫn theo phản xạ giữ chặt vật kia, lúc bước đi cũng vô tình kéo theo nó. Cho đến khi "roẹt" một tiếng chói tai, sóng bình thuyền lặng, Lam Hi Thần ngoái đầu nhìn mới phát hiện một vạt áo của Nhiếp Minh Quyết bị kéo rách phân nửa, mà thủ phạm... lại chính là y.
Hắn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm, Lam Hi Thần từ từ buông tà vải ra, cười mà như khóc, nói "Đế quân, tiểu tiên khômg phải cố ý".
Nhiếp Hoài Tang đi tới, hậm hực "Băng Di tinh quân, ngươi một ngày không gây chuyện liền chết hay sao?".
Lam Vong Cơ nhíu mày "Chỉ rách một chút, tìm dây buộc lại là đủ, đừng làm quá".
Vẻ mặt Nhiếp Hoài Tang lại không cho như thế “Dây buộc? Hiện tại ngươi tìm đâu ra sợi dây dài một thước để buộc?”.
Khốn khổ làm sao! Lam Hi Thần nắm chỗ nào không nắm, lại nắm ngay vạt áo trước ngực, cho nên lúc nãy bị kéo rách chính là phần từ cổ đến thắt lưng. Không thể nhét tạm góc dưới vào thắt lưng, càng không có sợi dây đủ dài để quấn nhiều vong cho chắc chắn, chiến tuyến Quỷ tộc lại sắp tới, Nhiếp Minh Quyết không thể mang bộ dáng này xuất hiện được. Làm sao đây? Phải làm sao đây?
Đông Phương Trường Nhật có điểm đắc ý, nói "Y phục đế quân như vậy, e là không tiện giáp mặt với Quỷ hậu, vậy lát nữa bản quân sẽ thay ngươi lộ diện, đế quân chỉ việc ở trên thuyền chờ thôi".
Nhiếp Minh Quyết không nói không rằng, chỉ lo kéo lại vạt áo, cầm giữ như lúc ban đầu.
Mắt thấy Nhiếp Hoài Tang thiếu nước bổ sống mình, Lam Hi Thần rối càng thêm rối, bỗng dưng Kim Lăng nói "Dây dài nhất ở đây chẳng phải là mạt ngạch sao? Băng Di tinh quân, ngươi lấy mạt ngạch quấn là được rồi".
Cậu ta vừa nói xong, cả Lam Vong Cơ lẫn Nhiếp Hoài Tang đều trừng mắt nhìn. Ngụy Vô Tiện nhăn mặt, tặc lưỡi bảo Giang Trừng "Ngươi mau kéo nó đi chỗ khác xa xa chút, ta thấy sắp không ổn rồi!".
Giang Trừng lúc này cũng vội kéo Kim Lăng ra phía sau thuyền, lẩm bẩm mắng "Ngươi không nói thì chẳng ai chê ngươi câm đâu".
Kim Lăng ôm miệng, gắt lại "Cậu, ngươi phải tin ta, vừa rồi ta còn không nghĩ tới chứ huống gì là nói. Ta thực sự không biết tại sao bản thân lại mở miệng nói như vậy, mà cho dù nghĩ tới thì ta nói ra để làm gì chứ? Chẳng qua....giống như.... bị ai đó điều khiển".
Đông Phương Trường Nhật vừa đảo mắt ngẫm nghĩ đã hoảng hốt gọi "Hoán Hoán, dây đó.....".
Muộn rồi! Hắn thậm chí còn chưa kịp nói xong, Lam Hi Thần đã buột xong nút thắt cuối cùng, thuận lợi giữ được vạt áo bị rách của Nhiếp Minh Quyết nằm yên một chỗ.
Lam Vong Cơ nhìn cái trán trống không của y, run giọng "Huynh trưởng".
Lam Hi Thần tỉnh bơ "Hả? Chuyện gì?".
Ngụy Vô Tiện bàng hoàng đi tới, chun mũi hít hà, xong lại hỏi "Huynh trưởng, ngươi..... không có say rượu đấy chứ?".
Lam Hi Thần ôm mặt "Không, ta đang rất bình thường mà. Sao thế?".
Ngụy Vô Tiện lắc đầu quay về bên cạnh Lam Vong Cơ, ôm trán lẩm bẩm "Còn hơn cả ngươi nữa đó Lam Trạm".
Đông Phương Trường Nhật vừa mở miệng định nói thì Nhiếp Minh Quyết liếc mắt qua Tống Lam, sau đó nghe thấy Tống Lam hô "Đến lúc rồi".
Theo kế hoạch, lần này xuống nước sẽ là Ngụy Vô Tiện điều khiển lưới máu kia dẫn dụ, Tống Lam và Lam Vong Cơ tìm cách đâm thủng mắt nó, Giang Trừng và Kim Lăng vẫn sẽ đẩy ngược Kim Bát Vu đề phòng lúc hai bên giao trả không thành, đặc biệt mọi sự đều phải thực hiện dưới nước, không được để thủy quỷ ngoi lên trước khi đâm thủng mắt nó. Còn lại thì Lam Hi Thần sẽ đâm thủng đầu của thủy quỷ và Nhiếp Hoài Tang sẽ yểm trợ cho phía Giang Trừng, đợi bọn họ đẩy lên được nửa vành miệng sẽ ở phía trên dùng mộc lực kéo về.
Thời điểm năm người xuống nước, Lam Hi Thần ở lại, một mặt quan sát động tĩnh dưới biển, một mặt nhìn phía Quỷ tộc.
Nhiếp Minh Quyết lúc này mới vỗ vào chỗ dây buộc trước ngực, cười, nói "Đông Phương Ma quân, bản quân ăn mặc thế này xuất hiện sẽ làm hổ mặt quân ta, cho nên việc giao dịch này phải nhờ vào ngươi rồi".
Đông Phương Trường Nhật ném cho Nhiếp Minh Quyết một cái lườm sắc lạnh, sau đó dặn dò Lam Hi Thần phải cẩn thận rồi mới cho người đem Hãn Thanh Thương ra.
Quỷ hậu mới đầu có chút kích động, rất nhanh liền bình tĩnh, nói "Đông Phương Ma quân giữ lời hứa thật tốt, không uổng công ta đây tin tưởng".
Đông Phương Trường Nhật nhìn chậu cây năm màu liên tục biến đổi trên tay cô ta, nhướn mày "Còn Kim Bát Vu đâu?".
Quỷ hậu cười, đưa chậu cây năm màu ra, nói "Trước tiên ta sẽ giao Cây Sinh Mệnh - sự sống của Quỷ tộc trước, Kim Bát Vu chẳng qua chỉ là một cái kết giới, Ma quân còn ngại gì?".
Đông Phương Trường Nhật thêu mi nhìn cô ta một lúc, sau đó cười lạnh "Được thôi".
Hắn phất tay một cái, hai ma tướng mỗi người một bên lôi Hãn Thanh Thương từ trên thuyền xuống, lúc này dưới biển có một chút động, Lam Hi Thần dù tò mò muốn nhìn kỹ Cây Sinh Mệnh, nhưng cũng rất lo lắng cho Lam Vong Cơ và những người khác.
Quỷ hậu vừa bắt lấy Hãn Thanh Thương, Đông Phương Trường Nhật cũng thu Cây Sinh Mệnh vào tay. Nhiếp Hoài Tang ở trên thuyền, có chút nghi hoặc hỏi "Đế quân, kia thực sự là Cây Sinh Mệnh sao?".
Nhiếp Minh Quyết chắp tay sau lưng, ung dung nói "Nếu Quỷ quân đó là thật, thì Cây Sinh Mệnh cũng là thật".
Lam Hi Thần vẫn chưa hiểu rõ câu nói thì Quỷ hậu đã kéo Hãn Thanh Thương vào trong bờ vực Bách Quỷ giới, đưa hân cho thủ hạ cởi trói, còn bản thân thì ngửa đầu cười khanh khách "Đông Phương Ma quân, thật không ngờ ngươi lại có lúc ngu xuẩn như vậy. Ngươi cho rằng ta sẽ thực sự đem Cây Sinh Mệnh giao cho các ngươi? Hừ! Bây giờ quân thượng đã trở về với ta, Kim Bát Vu vẫn còn đó, ta xem các ngươi như thế nào công đánh".
Nhiếp Hoài Tang không kìm được lử giận, gọi "Đế quân, chúng ta không kẽ đứng im chịu bại?".
Nhiếp Minh Quyết vẫn ung dung nói "Sao lại là chịu bại? Kịch hay vẫn chưa hạ màn đâu".
Đông Phương Trường Nhật bên kia bóp nát Cây Sinh Mệnh thành một đống chất nhầy ném xuống biển, nhưng hắn không hề tức giận mà chỉ điềm đạm hỏi "Vậy sao?".
Quỷ hậu đột nhiên cảm thấy không đúng, Đông Phương Trường Nhật cũng không cho cô ta ta kịp suy nghĩ, nói tiếp "Ngươi làm giả được Cây Sinh Mệnh, bản quân lại không giả ra được một Quỷ quân?".
Đoạn búng tay một cái, từ trên vòm mây mở ra một khoảng trống, trên khoảng trống đó, lại có một Hãn Thanh Thương đang bị quân tướng kìm giữ khiến hắn giãy dụa trong vô lực, đôi mắt hắn kinh hoảng nhìn xuống chỗ Quỷ hậu. Đông Phương Trường Nguyệt đứng phía trước, tay cầm kiếm kề lên cổ hắn. Chẳng trách lúc xuất quân, Lam Hi Thần lại không thấy nàng ta, thì ra huynh muội bọn họ đều có kế hoạch cả rồi.
Quỷ hậu kinh hãi nhìn người bị bắt trên vòm mây, lại nhìn qua thân ảnh trong tay đám quỷ tướng giờ đã hiện nguyên hình là một ngạ quỷ đã chết.
Đông Phương Trường Nhật thích thú hỏi "Sao? Cảm giác vui chứ?".
Quỷ hậu thét lên một tiếng, cầm gươm lao tới toan chém sả vào mặt Đông Phương Trường Nhật. Hắn không phản công mà chỉ né tránh, để cô ta mặc sức phát hỏa cho đến khi sức cùng lực kiệt, hắn mới bắt đầu lấy Tru Tiên tứ kiếm ra đánh từ nhẹ đến mạnh. Tựa như đùa giỡn với sự thất vọng của kẻ thù cũng là một loại cao hứng. Hai bên lúc này dù có rất ít quân tướng, nhưng vẫn không ngại nổ ra giao chiến.
Phía bên kia, kết giới của Quỷ tộc chớp nháy hiện ra hình một cái bát úp ngược, bất thình lình bị đẩy nửa miệng lên cho thấy Giang Trừng với Kim Lăng đã thành công. Nhiếp Hoài Tang bay lên cao, ném Mộc Phù về phía đó, niệm thần chú, hai đoản kiếm liền biến thành những sợi dây khổng lồ, một đầu quấn chặt lấy cái bát, một đầu nằm trong tay Nhiếp Hoài Tang. Hắn hơi dụng lực kéo sợi dây về phía mình, Kim Bát Vu trong tức khắc bật ra khỏi Bách Quỷ giới.
Lúc này biển đỏ nổi cuồng phong, Nhiếp Minh Quyết chậm rãi nói "Băng Di, chuẩn bị, nhắm vào giữa luồng sóng".
Lam Hi Thần vừa ghi nhớ xong, cách đó không xa đổ ập đến một cơn sóng lớn. Y cầm Băng Di phóng tới, nhắm thật chuẩn xác vị trí rồi một kiếm đâm xuyên qua. Con sóng văng nước tứ phía, một luồng nước biến thành màu đỏ thành hình thủy quỷ. Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Tống Lam, đồng lúc từ dưới biển nhảy lên.
Thời điểm mọi người tưởng là xong, con thủy quái vừa bị đâm chết ngã mình chìm xuống nước, do kích cỡ to lớn, lúc hiện nguyên hình cũng đã ở sát thuyền của Nhiếp Minh Quyết nên sau khi phần đầu chúi xuống biển, cái đuôi vừa dài vừa lớn của nó theo quán tính quất mạnh lên trời, đem Nhiếp Hoài Tang đang thu lại Mộc Phù ở trên không trung đánh bay về phía Bách Quỷ giới. Đúng lúc, Quỷ hậu đã không còn sức đối phó Đông Phương Trường Nhật, ả lại thấy Nhiếp Hoài Tang đang rơi về hướng đảo, lợi dụng sóng nước khiến Đông Phương Trường Nhật bị sơ hở mà hét một tiếng "Chúng bây đâu! Lập trận".
Đám quỷ tương chừng như đã được dặn dò từ trước, vừa nghe liền bước ra năm tên, hô hoán một cái đã lập ra trận pháp nổi trên bờ vực.
Lam Hi Thần cảm thấy không ổn liền đề gió phi thật nhanh tới gần Nhiếp Hoài Tang, lúc nắm được tay hắn định kéo bay về thì phát hiện bản thân cũng giống như hắn sắp bị trận pháp kia hút lấy. Lam Vong Cơ định ba về phía hai người, Ngụy Vô Tiện cùng Tống Lam vội cản lại, hắn kinh hoảng gọi "Đế quân! Mau giúp huynh trưởng....".
Nhưng Nhiếp Minh Quyết vừa ở xa, vừa đang thu về Kim Bát Vu, Đông Phương Trường Nhật vướng víu Quỷ hậu, những người khác lại giao chiến, nhất thời là ai cũng trở tay không kịp.
Khi chỉ còn cách một dặm trận pháp, Nhiếp Hoài Tang quay đầu lại, quát "Lam Hi Thần! Ngươi muốn chết sao? Mau buông ta ra!".
Lam Hi Thần biết rằng nguy cấp, nhưng vẫn cố nở nụ cười trấn an hắn như hồi nhỏ, nói "Hoài Tang đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi cùng Vong Cơ mà".
Nhiếp Hoài Tang nhất thời sững ra, Lam Hi Thần cũng thấy không có nhiều thời gian, vội móc trong túi ra một lá phù triện, quay đầu quát "Vong Cơ.....đốt..... mau đốt Trữ phù!".
Lam Vong Cơ không rõ tình hình bên này, nhưng nghe thế liền móc vội trong túi áo ra một lá phù triện đốt lên. Lam Hi Thần cũng bắt đầu đốt, nhưng phù triện vừa cháy được một góc y liền dúi vào tay Nhiếp Hoài Tang trước sự kinh ngạc của hắn, y chỉ mong là nó có tác dụng.
May mắn, khi hai người cách trận pháp tầm mười trượng, giữa hai lá phù triện vừa tan thành tro bụi biến ra một sợi chỉ màu xanh lam. Bên kia Lam Vong Cơ ngay lập tức kéo dây về, phù triện trong tay Nhiếp Hoài Tang, đương nhiên sợi dây cũng quấn trên người hắn cho nên không cần nghi ngờ, bản thân Nhiếp Hoài Tang bật ngược lại, bay vụt ra khỏi Bách Quỷ giới.
Hắn đã thoát. Khi chỉ còn hơn một thước nữa là chạm vào kết giới.
Lam Hi Thần an lòng thở nhẹ một hơi, sau đó mới giật mình phát hiện kết giới mở ra một hố đen, bản thân ngay lập tức bị tà lực vô hình nó phát ra kéo mạnh vào trong.
"Hoán Hoán!".
"Huynh trưởng!".
"Hoán nhi.....".