Nhiếp Minh Quyết sau một hồi trầm mặt thì thở ra một hơi nặng nề, rảo bước tới, vươn tay đỡ Bích Điệp đứng lên, không lạnh không nhạt hỏi “Sao ngươi không nói ra ngay từ sớm? Làm bản thân tự dưng phải chịu nỗi ấm ức này!”.

Mãi tới bây giờ mới thấy Bích Điệp phản ứng. Nàng ta một tay ôm nửa mặt, một tay vịn ống tay áo áp lên ngực, òa khóc nức nở, nghẹn ngào nói “Vừa rồi đế quân nổi giận như vậy, thần nữ mới không dám biện bạch. Đế quân cũng biết tính thần nữ mà, một khi sợ hãi ắt sẽ không nói năng được gì, không biết như vậy đã vô tình chọc giận đế quân, làm đế quân càng không muốn nghĩ đến việc nghe thần nữ biện bạch nữa!”.

Nhiếp Minh Quyết ra hiệu cho Ngạnh Chi đỡ Bích Điệp ngồi xuống ghế, nói “Ngươi cũng thật là nhút nhát quá mức rồi! Không dám biện bạch trước mặt bản quân thì cũng đành, nhưng vừa rồi lúc Hỏa Vũ tinh quân hỏi ngươi, sao không chịu nói năng đàng hoàng làm mọi người nghi ngờ sâu sắc đến thế? Cơn phong ba này kỳ thực cũng từ đó mà ra đấy!”.


Trong khoảnh khắc đó, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy mắt mình đau nhói như bị kim đâm, đầu cũng nặng như đội phải đá, trong miệng cũng toàn dư vị của sự chua chát. Nhưng y không thể bộc lộ khó chịu, cũng không có tư cách mà bộc lộ khó chịu. Dựa vào cái gì mà muốn hắn phải quan tâm mình? Hắn vốn đã không nhớ ra mình, đối với mình có chút tin tưởng chẳng qua cũng chỉ là theo nghĩa quân thần, làm sao có thể sánh bằng người mà hắn đặt cả tâm trí ngay từ lần đầu gặp ở Bích Du cung chứ?

Lam Vong Cơ trước sau vẫn quan tâm y nhất, thấy vậy liền có chút lo lắng, muốn bước tới nói mấy câu trấn tĩnh thì Đông Phương Trường Nhật đã ôm vai y kéo lại gần hắn, sốt sắng nói "Hoán Hoán sao thế? Khí sắc tệ quá! Nếu ngươi mệt, bản quân đưa ngươi về trước, có được không?".


Lam Hi Thần mặc dù viền mắt nóng lên, cổ họng cũng thấy đau rát nhưng vẫn cố gắng để phát âm sao cho giọng thật bình tĩnh "Tiểu tiên không sao, Ma quân cứ yên tâm".

Đông Phương Trường Nhật mím môi tỏ ý không hài lòng với câu trả lời của y, ngoái đầu gọi "A Nguyệt, mau qua đây giúp ta xem tình hình của Hoán Hoán đi".

Bên này, Lý Tịnh hơi đảo mắt một chút, nở nụ cười tươi, vội vàng tiếp lời “Cũng đúng, ai mà không biết Thiên Nữ điện hạ xưa nay luôn yếu đuối nhu mì, chỉ là cứ nói việc này ra ngay từ sớm không phải là xong rồi sao? Đế quân vốn là người bụng dạ rộng rãi, thấy chỉ là hiểu lầm ắt sẽ cho qua, như thế mấy người chúng ta cũng sẽ không cần phải kinh hoảng bôn ba một phen như thế này nữa”.

Bích Điệp hai mắt còn ngấn lệ, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện rồi vừa lau nước mắt, vừa mềm giọng "Thần nữ có lý nào lại chẳng muốn giải thích rõ ràng với Hỏa Vũ tinh quân chứ? Nhưng thần nữ vẫn còn đang suy nghĩ nên nói thế nào mới đúng thì Nam Cung Ma quân đã vạch ra vật chứng, sau đó Nhị Lang biểu huynh còn cả giận đem thần nữ đi đối chất với gian tế. Thần nữ nhất thời kinh sợ nên mới không thể nói được một chữ, nào có ngờ lại làm việc nghiêm trọng đến mức này?".


Nhiếp Minh Quyết quay lưng bước lên ghế chỉ tọa, ngồi xuống chậm rãi nói "Đúng là trải qua một phen đau đầu!".

Đông Phương Trường Nhật giương đôi mắt ngạo nghễ nhìn qua phía Lý Tịnh “Chuyện này nói ra thì may mà có Thác Tháp Thiên vương tâm tư tinh tế, lúc nào cũng để ý tới mọi thứ xung quanh, ngay cả lúc sắp xử chết tội nhân cũng không bỏ sót, nhờ thế một phen đòi đối chất của Nhị Lang chân quân để chứng tỏ trong sạch mới có thể minh bạch giúp Diên Ân Thiên Nữ, đồng thời còn được mọi người hay biết”. Hắn chống cằm, mắt thu hẹp, miệng nhếch lên một nửa, nói  “Chuyện lần này công lao xem như nằm ở Thiên vương ngươi hết đấy!”.

Đàm Mạch Nhiên khẽ cười, nói “Thác Tháp Thiên vương cũng đúng thực là, thường ngày dụng tâm trên trận mạc thì không sai, nhưng không ngờ lại rộng rãi tốt tính đến không ngờ, thành ra dụng tâm quá mức, chẳng trách Ngọc đế lúc nào cũng xem trọng võ quan là thiên vương”.
Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn qua Lam Vong Cơ, vuốt mũi cười, nói “Phải rồi! Lúc nào mà chẳng có người thích dụng tâm như thế? Vốn lúc này chúng ta người luyện kiếm phổ, người chơi bắt cá, ai cũng có niềm vui riêng cả, đâu cần tới đây thế này chỉ vì chuyện không liên quan đến người tộc nhân của mình? Đã thế còn vô tình chịu tiếng oan”. Đoạn, cười như có như không, hướng Bích Điệp nói "Lúc nãy lỡ có mấy câu mạo phạm, mỗ cùng Giáng Vân tinh quân tự thấy sai, hy vọng Thiên Nữ điện hạ có thể bỏ qua".

Bích Điệp thoáng lộ vẻ lúng túng “Cũng tại thần nữ nhát gan quá!  Biết gì đều không giỏi nói thẳng, chẳng ngờ cuối cùng lại gây ra một phen phong ba thế này, tất cả đều là lỗi của thần nữ”. Nói xong liền lau nước mắt, cúi đầu nói "Cũng may thần nữ chỉ là một cái phân vị Thiên Nữ không cao không thấp, nếu như ở trên ngôi cao chỉ sợ càng gây thêm khó xử cho đế quân, lại làm Thần tộc mất mặt. Hỏa Vũ tinh quân đừng lo, thần nữ không trách gì các ngươi đâu. Thân phận thấp kém như thần nữ, không có khả năng ngồi trên ngôi cao thì còn trách gì được ai? ".
Nhiếp Minh Quyết phất tay, giọng có điểm mệt mỏi "Được rồi, chuyện này gác lại ở đây. Ngươi có tấm lòng cao cả như thế, lại có Ngọc đế và Vương Mẫu hậu đãi, sao lại xem là không có khả năng ngồi trên ngôi cao?".

Bích Điệp “Đế quân quá đề cao thần nữ rồi!”.

Lý Tịnh than thở "Chỉ hy vọng chuyện này sau hôm nay trừ chúng ta ở đây sẽ không còn người nào biết, nếu không quả là một ủy khuất với điện hạ", cũng không biết ông ta nghĩ gì mà đột nhiên lớn mật, trách cứ Nhiếp Minh Quyết "Lúc nãy đế quân thật vội vàng quá, nếu thần không phát giác kịp lọ thuốc đó, không biết là ủy khuất của điện hạ lớn đến mức nào? Sau này làm sao có thể giữ được thể diện nữa đây? So với khi Băng Di tinh quân bị chúng thần chỉ trích, đế quân ngược lại chẳng hề suy xét gì cả, nếu Thần tộc mà biết sẽ cảm thấy tư cách quản tam giới từ đây cũng chẳng còn mất!".
Đông Phương Trường Nhật hừ một tiếng, trên mặt hiện rõ sự khinh khi. Nhiếp Minh Quyết nhắm mắt, đưa tay day day huyệt thái dương, giọng không có chút nào mềm mỏng, ngược lại còn có mấy phần nôn nóng muốn cho xong chuyện "Được rồi, hiện tại bản quân sẽ cho nàng ta một đặc ân coi như bù đắp. Về sau nếu nàng ta có khúc mắc, bản quân sẽ nói một tiếng. Chỉ cần đặc ân đó không đi quá giới hạn cho phép, bản quân sẽ không ngại gật đầu. Thác Tháp Thiên vương hãy nên chấn chỉnh tinh thần cho trận chiến sắp tới, đừng nhớ mãi chuyện này cho phiền lòng, làm ảnh hưởng tới thế cục".

Bích Điệp bất giác ngẩn đầu. Một tia vui mừng lóe lên nơi đáy mắt nàng ta, rất nhanh sau đó đã bị giấu kín hoàn toàn, thái độ quay về sự kính cẩn e ngại như mọi ngày, nói "Đa tạ đế quân ban cho đặc ân!".
Dương Tiễn hướng Bích Điệp, hạ giọng nhắc nhở "Đế quân cho ngươi đặc ân, phải nhớ không phải lúc cần thiết nhất thì chớ nên mở lời, hiểu không?".

Lý Tịnh cũng vội nói "Thần tuân mệnh".

Lam Hi Thần cụp mắt xuống, nếu không phải sợ bỏ đi giữa chừng sẽ gánh thêm thị phi thì y đã vội đứng lên cáo từ. Đàm Mạch Nhiên ngồi gần ghế chủ tọa nhất, ông ta đưa tay áo lên che miệng khẽ ho một tiếng, gọi "Đế quân" rồi ánh mắt thoáng liếc qua toàn bộ chính gian. Nhiếp Minh Quyết lập tức hiểu ý, như nhận ra vừa rồi mình lỡ lời cái gì đấy liền đánh sự chú ý sang gian tế đang nằm thoi thóp trên đất "Bây giờ hiềm nghi với Băng Di tinh quân cùng Diên Ân Thiên Nữ đã rõ, mọi sự đều khởi nguồn từ ả ta. Vậy các ngươi ở đây muốn xử lý.....".

Nhiếp Minh Quyết còn chưa nói xong, Đông Phương Trường Nhật đã chậm rãi cắt ngang "Từ từ".
Đàm Mạch Nhiên cẩn trọng hỏi "Chẳng hay Đông Phương Ma Quân còn vấn đề gì nữa?".

Đông Phương Trường Nhật nhìn Dương Tiễn và Lý Tịnh, nhướng mày hỏi "Về sự hiềm nghi giữa Hoán Hoán với phía các ngươi, lúc nãy hai người Hỏa Vũ cùng Giáng Vân đã nhận sai rồi, Thiên Nữ điện hạ rộng lượng của các ngươi cũng đã nói không hề trách cứ bọn họ, cho nên các ngươi chắc cũng không truy cứu đâu nhỉ?".

Lý Tịnh ngờ vực "Nếu thế thì sao?".

Đông Phương Trường Nhật đưa mắt nhìn Đông Phương Trường Nguyệt, hỏi "A Nguyệt, ngươi có cảm thấy thiếu thiếu cái gì không?".

Đông Phương Trường Nguyệt kín đáo che miệng, tủm tỉm cười khẽ.

Lý Tịnh hậm hực "Đông Phương Ma quân muốn gì thì cứ nói thẳng, không phải vòng vo".

Đông Phương Trường Nhật không ngần ngại đưa tay vuốt một lọn tóc của Lam Hi Thần, bâng quơ nói "Bản quân hơi xấu tính một chút, phàm là thấy hay làm việc gì cũng phải làm cho trót, nên bản quân rất ngứa mắt những sự việc nửa vời. Chuyện hiềm nghi này cả hai bên đều sai, lúc nãy Hỏa Vũ đã mở lời nhận sai rồi, nhưng về phần các ngươi hình như là vẫn chưa có một câu nghe lọt tai nào để nói với Hoán Hoán thì phải?".
Lam Hi Thần vội nói "Đông Phương Ma quân, thực ra chuyện này...".

Đông Phương Trường Nhật không để y nói hết câu mà cười, cắt ngang "Hoán Hoán không nên rộng lượng giống như Thiên Nữ điện hạ, nếu không lại có kẻ đặt điều lung tung đấy!", rồi quay qua nhìn một lượt phía bên kia, thong dong hỏi "Sao? Cảm thấy đứng dậy nói hai chữ xin lỗi nặng quá hay gì?".

Bích Điệp lúng túng, hơi nghiêng đầu nhìn lên Nhiếp Minh Quyết, mà hắn lúc này ở trên cao lại đang uống trà, căn bản không hề thấy ánh mắt nàng ta, hết cách, nàng ta chỉ bấu chặt vào tay vịn ghế để đứng lên, nhìn Lam Hi Thần một cái rồi dè dặt thi lễ "Chuyện này là do lỗi của Thần nữ, xin Băng Di tinh quân nhân từ không để bụng".

Đông Phương Trường Nhật đè lại vai Lam Hi Thần, ngăn không cho y đứng lên đỡ nàng ta, đợi nàng ta thi lễ xong xuôi mới nói "Chuyện này ai gây ra thì người đó nói, bất quá, bản quân nhớ từ đầu đến cuối người chĩa mũi nhọn về phía Hoán Hoán đâu có phải ngươi? Diên Ân Thiên Nữ, ngươi có tấm lòng tốt quá, muốn thay kẻ khác nhận tội sao? Ôi! Thần tộc sao mà lắm người tốt thế này?". Lại nhìn qua Đông Phương Trường Nguyệt, nói "Phen này trở về Ma tộc, chắc phải kêu các con dân của Ma tộc nên học tập theo tính tốt này mới được!".
Đông Phương Trường Nguyệt hờ hững liếc nhìn Dương Tiễn một cái, tầm mắt nhanh chóng chuyển sang Tống Lam, cất giọng trong trẻo nói "Cũng đúng, người của Thần tộc tốt tính quá mức thành ra rất nhạt nhẽo, cho nên muội muội chỉ tán thưởng bản chất của người quân tử có sao thì bộc lộ như vậy thôi".

Bích Điệp nghe xong liền bối rối tột cùng. Dương Tiễn thì hậm hực ném cho Tống Lam một cái nhìn sắc bén mặc dù Tống Lam vẫn mặt lạnh như tiền chẳng hề quan tâm tới những gì đang diễn ra, nhưng bên tai Tống Lam chừng như có chút ửng đỏ, mà cái màu ửng đó ấy khiến cho Dương Tiễn khó chịu tột cùng, tuy rằng hắn bước lên, cung tay, cúi người, miệng thì nói với Lam Hi Thần nhưng mắt vẫn trừng trừng nhìn Tống Lam "Là mạt tướng không đúng, mong Băng Di tinh quân không để bụng".
Lý Tịnh thì chuyên tâm hơn dù giọng nói rõ sự không vui "Mạt tướng cũng nhận sai, hy vọng Băng Di tinh quân bỏ qua".

Lam Hi Thần ái ngại nói "Không....các vị đa lễ rồi....thực ra ta....".

Lại một lần nữa Đông Phương Trường Nhật cắt ngang "Thôi, hôm nay xảy ra quá nhiều việc, Hoán Hoán đã quá mệt rồi, để bản quân đưa Hoán Hoán về nghỉ ngơi", nói xong liền ôm vai Lam Hi Thần đứng dậy, trước đó còn ném cho Tống Lam lẫn Dương Tiễn một cái nhìn cảnh cáo, lại nói với Đông Phương Trường Nguyệt một câu đầy ý vị "Ngươi ở lại, thay ta xử lý những việc phía sau".

Đông Phương Trường Nguyệt vội cúi đầu "dạ" một tiếng.

Lúc sắp ra tới của, tiếng của Nhiếp Minh Quyết truyền đến từ phía sau "Băng Di! Bản quân vẫn còn chưa cho lui, ngươi đã ngang nhiên đi?".

Lam Hi Thần giật cả mình, toan quay lại xin lỗi thì bị Đông Phương Trường Nhật tiếp tục kéo thẳng đi, không quên ngoái đầu nói với Nhiếp Minh Quyết "Những việc phía sau không phải phận sự của Hoán Hoán nữa, việc gì phải tiếp tục ở lại?".
Trước khi xa khuất, Lam Hi Thần chỉ thấy Nhiếp Minh Quyết sắc mặt không cảm xúc, nhìn qua một lượt người trong chính gian, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, thanh âm chậm rãi nói "Đi làm phận sự của các ngươi đi!".

Sau khi bị nửa kéo nửa ép của Đông Phương Trường Nhật đưa tới lều của hắn, bảo rằng hắn bình thường không cần nghỉ ngơi, căn lều này tạm thời sẽ là của Lam Hi Thần khiến y trợn tròn mắt, vội vội vàng vàng tìm một cách khác, nói là hiện tại chưa muốn nằm cũng cảm thấy ở trong lều quá ngột ngạt, nếu là ở bên ngoài điều tức sẽ thoải mái hơn. Cũng may hắn không chú tâm đến vấn đề trong lều hay ngoài lều, miễn là y ngoan ngoãn ngồi xuống cho hắn giúp điều tức, nghe vậy liền đồng ý ngay. Nhưng hắn vui vẻ cái quái gì không biết? Điều tức thì điều tức cho mau cho rồi, không tập trung vào đã đành, cả buổi trời hết nhìn y cười tủm tỉm lại còn không ngớt mồm bảo cái gì mà hôm nay y đã chịu nhiều kinh hãi, đợi lát nữa hắn sẽ đi làm món cá sốt chua ngọt bồi bổ lại tinh thần cho y, rồi cái gì mà chỉ nên ngồi đây hóng mát một chút thôi, phải nhanh chóng vào lều nghỉ ngơi, lỡ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân thì không đáng chút nào đâu, hắn sẽ bảo Đông Phương Trường Nguyệt kê ra một đơn thuốc bổ tốt nhất và ti tỉ điều khác, nhiều đến mức Lam Hi Thần bắt đầu thấy ong ong quay cuồng. May mà sau đó Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện tìm đến, dưới cái miệng khéo léo của Ngụy Vô Tiện, rốt cuộc cũng có cớ khiến Đông Phương Trường Nhật tạm thời đi quản chính sự.
Tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng có một điều trong lời nói của Đông Phương Trường Nhật làm cho y chú tâm. Chịu nhiều kinh hãi. Đến người ngoài cuộc như hắn cũng biết Lam Hi Thần vừa phải chịu nhiều kinh hãi, vậy mà sao chủ trì đại cuộc như Nhiếp Minh Quyết lại không biết? Thực chẳng rõ người bị oan uổng và phải chịu cơn kinh hãi rốt cuộc là y hay là Diên Ân Thiên Nữ đây?

Nhiếp Minh Quyết.....suy cho cùng vốn chẳng để tâm tới y...…

Cho đến tối hôm đó, khi phát lệnh chuẩn bị hai ngày nữa là công đánh Quỷ tộc, trận này sẽ làm đòn dứt điểm, không nghe nói cụ thể, cũng không biết làm sau để phá kết giới của Kim Bát Vu, nhưng những nghi vấn đó đã kịp thời để vụ hiềm nghi kia lắng xuống.

Ít nhất là đối với người bên ngoài.

Cũng ngay tối hôm đó, từ chỗ Nam Cung Nguyên Khang, Lam Hi Thần mới biết ý đồ Đông Phương Trường Nhật để vương muội hắn ở lại làm "những việc phía sau", kỳ thực bởi vì còn một nghi vấn không tiện khơi ra. Đông Phương Trường Nguyệt sau khi điều tra, phát hiện ra hai chuyện kỳ quái, đồng thời cũng khiến người biết còn chưa hết nghi đã sinh thêm nghi. Một là gian tế của Quỷ tộc có thai. Cái thai vừa đủ hai tháng, mà bọn họ từ lúc lập quân doanh đến giờ vẫn chưa đến một tháng, tức là có trước khi trà trộn vào quân doanh. Hoặc là do Quỷ hậu không biết, hoặc là biết nhưng vẫn ép, hoặc là gian tế kia biết nhưng vẫn làm nhiệm vụ này, trong ba trường hợp cũng sẽ có một. Một điều nữa là chẳng những mang thai, trong cơ thể gian tế còn trúng phải Cổ Tán độc. Nếu nói ả ta tận trung vì tộc nhân, đến đường cùng muốn tự sát để bảo toàn lòng thành thì tại sao lại giữ chặt bụng mình? Ngược lại nếu còn có một chút lương tâm cộng với bản năng làm mẹ, ả càng không nên mạo hiểm dùng thứ độc dược mà thuốc giải chế ra sẽ trễ hơn thời gian cái thai chào đời, mà những chiếc ống đồng kia chắc chắn không nằm sẵn trên người gian tế. Vậy nên theo nghi vấn cao nhất, gian tế kia nhất định sớm đã bị hạ độc, thậm chí còn bị đem ra làm con tốt thí thân của người khác. Nhưng vấn đề ai đứng đằng sau, bây giờ gian tế đã chết, dù nghi vấn lớn thế nào cũng không thể lần nữa đối chất.
Vì chuyện này, Lam Vong Cơ vô cùng buồn bực, vốn muốn dựa vào tình thế lật ngược khi gian tế bị bắt tới để làm rõ sự việc Cổ Tán độc có trong chén canh, không ngờ vào phút cuối tình thế lại không đi thẳng đến cùng như dự định. Nam Cung Nguyên Khang lại không ngừng than thở, nói bọn họ tốn một phen công phu coi như đã uổng hết, ngược lại còn lợi cho một số người. Hắn còn không ngừng tiếc nuối, nếu hôm đó kéo theo Bắc Đường Lạc Vi tới có lẽ kết quả sẽ khác. Lam Hi Thần không nói gì, chỉ khó hiểu suy ngẫm lời của Ngụy Vô Tiện, khuyên y sau cơn phong ba vừa rồi nên tránh người của Thần tộc, nhất là Bích Điệp kia xa nhất có thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play