Editor: Viên Đường
- --
Bách Chu ngẩn người, đây là ngày mà Tang Ương xảy ra tai nạn vào ba năm trước.
Thời gian quay ngược sao?
Nàng đã quay lại quá khứ?
Bách Chu ngơ ngác ngồi dậy, chiếc chăn trượt khỏi người nàng từ lúc nào chẳng hay, ánh mắt nàng đảo một vòng quanh phòng.
Bố cục phòng ngủ lọt vào võng mạc của nàng, một bức màn thật dày, những bức tranh trên tường, quả bóng màu cam mà Đậu Hà Lan đã đem vào từ khi nào...
Từng đồ vật rõ ràng vô cùng quen mắt lại trở nên bất thường trong hoàn cảnh hiện tại.
Bách Chu nhìn vào bàn tay của bản thân, ngón tay nàng khẽ động, rất linh hoạt, không giống như đang nằm mơ chút nào.
Suy nghĩ trong đầu nàng trở nên rối bời, đây là thật sao? Nàng thầm nghĩ.
Nhưng giờ nàng không rảnh để hoài nghi về chuyện thật giả nữa.
Tang Ương tỉnh dậy.
"Tiểu Chu." Vì vừa tỉnh dậy nên giọng của cô có chút khàn khàn, nếu so sánh với chất giọng thanh lãnh thường ngày thì giờ nó mềm mại hơn chút.
Bách Chu ngơ ngác quay đầu về phía cô.
Vốn dĩ ánh mắt của Tang Ương vẫn còn buồn ngủ cùng lười nhác, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Bách Chu thì cơn buồn ngủ chợt biến mất.
Cô ngồi dậy, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy quan tâm: "Em sao thế?"
Trên mặt Bách Chu vẫn còn dấu vết của nước mắt, Tang Ương hỏi, cô vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng, thế nhưng cánh tay vừa giơ lên thì Bách Chu đã vội vàng nắm lấy.
Lực tay của nàng khá lớn khiến Tang Ương rất đau, nhưng giờ cô cũng không rảnh mà quan tâm đến việc này, bởi vì sắc mặt của Bách Chu rất kỳ lạ, cô chưa bao giờ thấy nàng có bộ dáng thất hồn lạc phách như bây giờ.
Bách Chu ý thức được một việc, nếu thời gian quay ngược trở lại thì cơn ác mộng ấy sẽ không xảy ra, nàng vẫn có thể thay đổi nó, nàng có thể khiến Tang Ương sống vui vẻ trên thế giới này, hai người sẽ không cần phải đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt vô cùng tàn khốc nữa.
"Em sao thế?" Tang Ương hỏi lại, lần này giọng cô nghiêm túc hơn nhiều, cô vừa dứt lời thì đã bị Bách Chu ôm lấy.
Cái ôm này dường như chứa đựng tất cả sức lực của Bách Chu khiến cho cánh tay của Tang Ương phát đau, cô càng lo lắng hơn, cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra thì chợt nghe thấy tiếng khóc của Bách Chu.
Tiếng khóc tràn ngập nỗi thống khổ và áp lực, giống như linh hồn của nàng đã trải qua một sự kiện chấn động.
Rõ ràng Tang Ương chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng chỉ cần nghe tiếng khóc của Bách Chu thì đôi mắt của cô cũng trở nên chua xót, cô không hỏi lý do nữa mà giơ tay vuốt ve đầu Bách Chu, để nàng tựa đầu lên vai mình, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, Tiểu Chu ngoan, đừng khóc nữa, chị ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Bách Chu càng không thể ngừng khóc, lúc trước nàng chỉ có thể hy vọng xa vời rằng giá như Tang Ương có thể nhìn nàng thêm một lúc, dù nói nhiều thêm một câu thôi cũng được, nàng có thể dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi.
Mà lúc này, nàng lại được ban cho một cơ hội để làm lại từ đầu, Tang Ương ở trước mặt nàng, xinh đẹp tựa như bộ dáng trong ký ức.
Tang Ương dỗ dành một hồi lâu nhưng nàng vẫn không ngừng khóc, nếu còn tiếp tục nữa thì đôi mắt của nàng sẽ không chịu nổi mất. Cô khẽ thở dài, giả vờ không vui: "Đừng khóc nữa, nếu khóc thì chị sẽ giận đấy."
Tuy nói như thế nhưng cô cũng không có nhiều hy vọng lắm, Tiểu Chu đã sớm bị cô chiều đến hư rồi, đối mặt với một câu chẳng có chút uy hiếp nào như vậy thì chắc chắn nàng không sợ hãi mà còn đắc ý nói rằng, dù thế nào đi chăng nữa thì chị cũng sẽ không giận em.
Thế nhưng hôm nay chiêu này lại có hiệu quả, Tiểu Chu nằm trên vai cô, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, dần dà chỉ còn lại từng tiếng nấc nhỏ.
Nước mắt nàng làm ướt đẫm vai áo của Tang Ương.
Tang Ương vỗ nhẹ lên lưng để trấn an nàng, trong đầu tự hỏi tại sao lại như thế này.
Rõ ràng trước khi đi ngủ vẫn còn rất tốt, tại sao chỉ vừa ngủ một giấc mà Tiểu Chu lại trở nên thương tâm như vậy.
Bách Chu dần bình tĩnh trở lại, nàng nới lỏng vòng tay rồi lùi về sau một chút, cẩn thận nhìn Tang Ương, trong mắt vẫn còn vương nét bi thương nhưng khóe miệng lại cong lên, dù đôi mắt vẫn đẫm nước nhưng nàng lại cười với cô.
Cảm xúc của nàng rất dễ ảnh hưởng đến Tang Ương, ban nãy nàng khóc thì cô cảm thấy chua xót, giờ nàng cười thì Tang Ương cũng vô thức cong môi, thế nhưng chuyện gì cần hỏi thì vẫn phải hỏi.
"Giờ em đã có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Ban nãy Bách Chu vẫn còn rối bời, nhưng sau khi khóc lóc thì đã tỉnh táo hơn, nàng ngẩng đầu, ánh mắt chân thành của cô khiến tâm Bách Chu khẽ động, nàng muốn nói thật rằng mình đến từ ba năm sau.
Thế nhưng chuyện này quá vớ vẩn, vốn dĩ loại tiểu thuyết xuyên không cũng đã lỗi thời ở thời điểm này rồi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là tiểu thuyết hư cấu mà thôi, làm sao có thể xảy ra chuyện này ở ngoài đời thực cơ chứ.
Nếu nàng nói thì chị ấy sẽ tin sao?
Nàng nhìn Tang Ương, dù đã ba năm chia xa nhưng nàng chẳng có cảm giác lạ lẫm nào. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Bách Chu đưa ra kết luận.
Tang Ương sẽ tin.
Cô ấy lớn hơn nàng bảy tuổi, ngày thường luôn luôn chăm sóc cho nàng, cô là người thành thục nhưng đôi khi cũng rất ngây ngô. Tang Ương cũng chưa bao giờ nghi ngờ nàng cả, có vài lần nàng nghịch ngợm trêu đùa cô, vậy mà cô cũng tin thật, sau khi biết chuyện thì chỉ cười một cách bất đắc dĩ, cũng chẳng tức giận mà dịu dàng nói: "Đừng trêu chị mà."
Bách Chu chắc rằng nếu nói sự thật cho Tang Ương thì có lẽ cô sẽ ngạc nhiên, sẽ trầm tư, nhưng cuối cùng sẽ tin tưởng nàng.
Thế nhưng, thật sự phải tiết lộ sự thật tàn khốc ấy sao?
Đêm nay, đúng tám giờ mười phút, tại khúc giao ở ngã ba đại lộ phía Đông và đường Bắc An sẽ xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, một chiếc xe buýt đã va chạm và nổ mạnh, mười hai vị khách cùng tài xế trên xe đã bị thiêu đến mức biến dạng, không còn ai sống sót.
Mà Tang Ương là một trong mười hai vị hành khách ấy.
Nàng đưa tay lên vuốt giữa mày rồi xốc lại tinh thần, vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của cô.
"Em có thể nói với chị bất kỳ chuyện gì, dù vui hay buồn chị đều muốn nghe." Tang Ương nói, "Nhưng nếu có chuyện không muốn nói ra cũng có thể không nói. Chỉ cần em khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi."
Bách Chu nhìn cô, sau một lúc lâu mới bối rối dời mắt, thấp giọng nói: "Em gặp ác mộng, đó là một giấc mơ rất khủng khiếp, em rất sợ, đến khi tỉnh lại vẫn không khống chế được cảm xúc của mình."
Nàng quyết định không nói ra, bởi ngăn cản sự việc thương tâm ấy rất đơn giản, chỉ cần không cho chị ấy lên chuyến xe buýt kia là được.
Tang Ương tin tưởng nàng, nàng cũng rất ít khi nói dối Tang Ương.
Vậy nên những lời này vừa được thốt ra thì Bách Chu cũng chột dạ không thôi.
Nàng cố gắng bày ra vẻ chân thành nhất có thể, sau đó lại quay đầu nhìn Tang Ương, kinh hoảng nói: "Nhưng mà giờ không sao rồi, em biết đó là mơ mà."
Dường như Tang Ương không ngờ rằng chỉ vì một giấc mơ mà nàng khóc dữ dội đến vậy. Vẻ mặt lo lắng của cô dần buông lỏng, cô an ủi: "Ác mộng thường ngược lại với đời thật mà, không phải sợ."
Bách Chu cố gắng thả lỏng, nghe Tang Ương nói vậy, ý cười trên môi càng sâu hơn: "Thế chẳng lẽ mộng đẹp thì không trái ngược sao?"
Nụ cười chân thật của nàng khiến ánh mắt Tang Ương nhu hòa hơn nhiều, cô cười đáp: "Đúng vậy, mộng đẹp đều sẽ trở thành sự thật."
Hai người dằng co hồi lâu nên đã muộn.
Tang Ương nói xong, tay lấy điện thoại trên đầu giường xem, sau đó vội đứng lên, hấp tấp nói: "Muộn mất rồi."
Giờ Bách Chu mới nghĩ đến chuyện này, nàng vội vàng giữ chặt ống tay áo của Tang Ương: "Đừng đi làm mà!"
Tang Ương kinh ngạc, cả người Bách Chu bám lên cánh tay cô, nàng cầu xin cô: "Hôm nay chị đừng đi làm được không? Ở đây với em đi."
Hai người chưa bao giờ như vậy, công việc bác sĩ rất bận, thậm chí có những lần hai người phải cắt ngang cuộc hẹn hò khi Tang Ương nhận được điện thoại từ bệnh viện nên phải về tăng ca. Nhưng dù là vậy Bách Chu cũng sẽ không tức giận, càng không giữ cô lại.
Nàng vẫn luôn để tâm đến công việc của Tang Ương.
Nhưng hôm nay thì khác, nhất định phải đặt Tang Ương trong tầm mắt thì nàng mới có thể yên tâm được.
"Cuối tuần này chúng ta đi du lịch rồi mà, đến cuối tuần chị sẽ giành hoàn toàn thời gian cho em được không?" Tang Ương có chút khó xử, cô nhẹ nhàng thương lượng.
"Hôm nay mới là thứ tư mà thôi, còn tận năm ngày nữa cơ, hơn nữa em vừa mới gặp ác mộng nên rất sợ, em không muốn chị rời khỏi tầm mắt em, thêm nữa..." Mặc dù đã ba năm không gặp nhưng Bách Chu vẫn có thể thuần thục làm nũng với cô.
Tang Ương đã quá quen với chuyện này, dù là vì chuyện gì hay chăng nữa, chỉ cần Bách Chu tỏ ra đáng thương thì cô không thể nhẫn tâm cự tuyệt được.
Tang Ương quay người lấy điện thoại, Bách Chu lập tức an tĩnh lại.
Tang Ương nhìn nàng bằng ánh mắt bất lực, tay xoa xoa mái tóc rối bù của Bách Chu, dùng khẩu hình miệng để nói chuyện: "Không có lần sau!"
Bách Chu vội vàng gật đầu, ngay lúc này, đầu bên kia đã bắt máy, vẻ mặt Tang Ương trở nên nghiêm túc.
Vốn dĩ bệnh viện đang rất bận nên nếu muốn xin nghỉ thì phải xin từ trước, vậy nên Tang Ương chỉ có thể bịa một lý do, cô cầm điện thoại, nói chuyện một lúc lâu.
Bách Chu nhìn cô, cho đến khi cô cúp máy nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Tang Ương cúp máy, khẽ lắc đầu, hỏi: "Em vui không?"
Bách Chu cười, hai mắt cong cong: "Vui ạ!"
Sao lại có một đứa nhỏ hư đến mức không cho người ta đi làm thế này chứ. Tang Ương lắc đầu, dù sao cô cũng không chống cự được, chỉ có thể thúc giục: "Chị đi nấu cơm đây, em cũng không được ngủ nướng đâu đấy."
Nói xong, cô xoay người định rời đi, Bách Chu lại ôm lấy cô.
Động tác của Tang Ương chững lại, một lát sau, cánh tay cô cũng nâng lên, vòng tay ôm eo Bách Chu, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai nàng.
Bách Chu nhắm mắt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể, tiếng tim đập, hơi thở và sự mềm mại trên thân thể của Tang Ương.
Tang Ương vẫn đang sống, Tang Ương đang nằm trong lồng ngực của nàng, Bách Chu ôm chặt cô, dùng tông giọng khàn khàn mà thì thầm: "Chị ơi, em rất yêu chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT