Lát sau lão khọm kia đi về, hai người Koch Clara và Bellamy Sophie cũng không có cớ để ở lại nên cũng về mất.
Còn lại Long Nguyên Giáp và cô nàng thư ký Rosaria. Để Rosaria đi qua một bên trò chuyện của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, Lưu Béo thì vừa nhận được hơm trăm món Ma cụ cần bảo trì, nên hắn từ sớm đã đi bảo trì chúng trong cái lò rèn lưu động của mình.
Còn Huyết Phong thì bị chủ của bức tường hắn đánh sập kia lôi đi xây lại cho hắn bức tường mới. Cái giá của việc phá làng phá xóm.
Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân ngồi lại với nhau trên cái bàn nhỏ, hai bên là hai cái ghế bố do Lưu Béo chế ra. Vừa uống cà phê, vừa nhâm nhi điếu thuốc.
Lúc này Ma Tùng Quân mới hỏi: “Hôm qua nghe nói chỗ đệ có sát thủ đột nhập?”
“Chuyện đã lan đến tai Quân ca rồi ư?” – Long Nguyên Giáp gật đầu đáp.
“Có gì cần ta giúp đỡ không?” – Ma Tùng Quân nói.
“Chuyện này là chuyện của dong binh đoàn Nhâm Dần bọn đệ. Không tiện phiền đến Quân ca. Chỉ là nhờ Lưu Béo tiến hành bảo trì vũ khí nhanh một chút, sắp tới có thể đánh một trận lớn.” – Long Nguyên Giáp thở dài nói.
“Cứ nói ra đi, đệ giúp ta cũng nhiều rồi. Có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.
“Trong thành An Sương này có hai Guild lớn nhất. Một là dong binh đoàn Nhâm Dần của đệ, bên còn lại là Guild Hỗn Nguyên, thuộc Hội Tam Hoàng.”
Bấy giờ Long Nguyên Giáp mới kể ra cho Ma Tùng Quân biết đại khái. Thành An Sương tuy là một tòa thành sát biên giới, nền kinh tế không cao do năm xưa xảy ra chiến tranh thường xuyên, khiến không ít người dân gốc ở đây di cư đi nơi khác. Chỗ này hầu hết chỉ còn lại tội phạm.
Từ khi Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả được thành lập, thì có một hội cũng được lập lên để tham gia vào Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả. Hội đó có cái tên là Hội Tam Hoàng. Hội Tam Hoàng khởi nguồn ở thành An Sương này, nhưng về sau thành An Sương làm kinh tế quá kém nên chủ hội đã chuyển đến các Quận, Thành có nhiều kinh tế hơn để thành lập hội. Dần dần cái Hội Tam Hoàng này trở thành thế lực ngầm lớn nhất nhì tại đế quốc.
Tuy Hội Tam Hoàng đã chuyển đi nhưng vẫn còn sót lại vài người không muốn đi, bọn họ tự lập một cái hội tên là Hỗn Nguyên Hội. Sau này Hỗn Nguyên Hội được xem như là một hội nhánh thuộc Hội Tam Hoàng. Hiện tại Hội Tam Hoàng là một hội cực kì lớn, hầu như không lệ thuộc chút gì đến Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả hiện tại, bọn họ thậm chí còn tự lập ra các hội nhỏ mà không cần thông qua Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, cũng có cơ cấu và tổ chức tương tự Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, nhưng lại không được đế quốc chấp thuận về mặt pháp lý.
Do đó huy chương do Hội Tam Hoàng đưa ra, cũng chỉ tượng trưng cho uy danh của Hội Tam Hoàng, nó hoàn toàn không có giá trị trong mắt đế quốc. Tuy nhiên để dùng nó làm giấy thông hành đi qua các tòa thành thì vẫn được, căn bản uy danh của Hội Tam Hoàng quá lớn.
Quay lại vấn đề chính về xích mích giữa Nhâm Dần và Hỗn Nguyên. Hỗn Nguyên thì có lịch sử rất lâu đời, tuy chỉ là phân nhánh không được quan tâm trong Hội Tam Hoàng, nhưng vẫn là một thế lực ngầm đội lốt Mạo Hiểm Giả khá lớn ở đây.
Thường những người sinh ra ở thành An Sương này, nếu muốn làm Mạo Hiểm Giả phải trở thành Mạo Hiểm Giả phụ thuộc vào Hỗn Nguyên Hội. Nếu không những kẻ đó dù có trở thành Mạo Hiểm Giả thì khi ra ngoài đều bị giết chết hoặc phá bĩnh không cho làm nhiệm vụ.
Nói chung là những Mạo Hiểm Giả đơn lẻ ở thành An Sương này rất cực khổ. Đến khi có sự xuất hiện của Long Nguyên Giáp ở đây, hắn một mình đứng ra dẹp loạn. Bảo vệ những Mạo Hiểm Giả đơn lẻ không chịu gia nhập Hỗn Nguyên Hội. Từ đó lập nên dong binh đoàn Nhâm Dần để đối chọi lại với Hỗn Nguyên Hội.
Lúc mới thành lập, Hỗn Nguyên Hội liên tục quấy phá Guild Nhâm Dần. Nhưng tất cả đều bị Long Nguyên Giáp đứng ra đối chọi, tranh đấu ở thời kỳ đầu thành lập Guild Nhâm Dần rất căng thẳng, có không ít máu đổ xuống. Biết không thể diệt được Guild Nhâm Dần, cho nên Hỗn Nguyên Hội mới từ bỏ việc diệt đi Guild Nhâm Dần. Từ đó Guild Nhâm Dần và Hỗn Nguyên Hội trở thành đối trọng của nhau trong lúc làm nhiệm vụ.
Hai bên đều có thương vong, nhưng chưa ở mức lớn. Bởi vì Long Nguyên Giáp là cháu của hội trưởng Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả miền Nam. Bản thân hắn lại có thực lực mạnh, nếu muốn khai chiến lớn với Guild Nhâm Dần, chắc chắn Hỗn Nguyên Hội cũng chịu thiệt hại nặng nề.
Hỗn Nguyên Hội làm việc cũng rất có quy tắc, tuy mang danh là phân nhánh của Hội Tam Hoàng, nhưng chưa bao giờ lệ thuộc cái gì đến Hội Tam Hoàng, do đó có xảy ra chuyện gì cũng tự giải quyết. Có lẽ do năm xưa Hội Tam Hoàng quyết định bỏ đi, vài người ở lại không thích điều đó nên từ sớm đã không muốn liên quan gì. Chỉ là sau này qua các đời đã suy yếu hơn nhiều, nhưng vẫn giữ chung quy tắc là không liên quan đến Hội Tam Hoàng.
Dạo gần đây, tần xuất va chạm với Hỗn Nguyên Hội một lúc một nhiều, chúng không trực tiếp ra mặt. Mà đi thuê những hội đen khác ở các nơi khác đến đây để va chạm với Guild Nhâm Dần.
Hôm qua xảy ra sự việc trên là do một Guild sát thủ ở tận phía Đông đế quốc đến đây để ám sát. Mục tiêu của chúng không rõ ràng, chỉ cần gặp người là giết. Kết quả 31 tên sát thủ bị giết toàn bộ, còn người của dong binh đoàn Nhâm Dần tử vong hết 12 người, thương vong 27 người.
12 người chết là do lúc ngủ bị đối phương cắt cổ mà chết. Long Nguyên Giáp cũng vừa cho người điều tra ra được cái Guild sát thủ kia, chúng có tên Huyết Nhẫn. Người trong Guild bọn chúng đều đeo nhẫn màu đỏ như máu.
Bất quá những tên được thuê hầu hết là các sát thủ cấp thấp, nên mới bị giết dễ dàng như vậy.
[Túc chủ, những kẻ theo dõi túc chủ quả thật có đeo nhẫn màu đỏ trên tay. Tuy chúng đã ngụy trang bằng bao tay, nhưng Phiền Bỏ Mẹ vẫn quét ra được.]
Lúc này trong đầu Ma Tùng Quân vang lên giọng nói của Phiền Bỏ Mẹ. Hắn âm thầm gật đầu rồi nói:
“Chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài. Cái hội sát thủ đó nên điều tra kỹ hơn. Cái tên buổi sáng bị Huyết Phong đánh, kẻ đã tự tử đó có đeo nhẫn màu đỏ.” – Ma Tùng Quân nhìn Long Nguyên Giáp nói.
“Thật ư? Hắn đeo bao tay, làm sao Quân ca thấy được?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên nói.
Nghe thế Ma Tùng Quân biết mình lỡ lời. Hắn đành chỉ vào mắt mình nói: “Coi như ta có khả năng nhìn xuyên quần áo đi.”
Vừa nói xong hắn có cảm giác không đúng, Long Nguyên Giáp trố mắt ra nhìn hắn. Nếu như cái năng lực đó có thật, há chẳng phải Ma Tùng Quân có thể nhìn xuyên quần áo nữ nhân?
“Bỏ cái suy nghĩ trong đầu đó đi. Ta nói là ví dụ thôi. Ta có cách xác định được kẻ đó đeo nhẫn màu đỏ. Chắc chắn không sai đâu, có vẻ như cả ta cũng đang bị nhắm vào.” – Ma Tùng Quân nói.
“Đệ đùa thôi, xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến Quân ca. Chuyện này giờ đã liên quan đến ca, nên đệ phải nói ra cho rõ. Nếu ca cảm thấy bất tiện có thể rời khỏi thành An Sương sớm hơn. Cái nhiệm vụ Mạo Hiểm Giả kia, cứ để cho bọn đệ làm cũng được.” – Long Nguyên Giáp cười khổ nói.
“Thế còn đơn hàng của Lưu Béo thì sao? Khó lắm thằng này mới làm ăn được, bỏ ngang xương vậy nó khóc mất.”
Vừa nói Ma Tùng Quân vừa chỉ sang Lưu Béo đang miệt mài nghiên cứu và sửa chữa Ma cụ.
“Đệ có thể đền bù hợp đồng cho Lưu Béo.” – Long Nguyên Giáp nói.
“Cứ để vậy đi, chuyện này chúng ta tham gia. Dù sao cũng dính líu đến ta, nhất định có kẻ đứng sau. Ta phải tìm ra kẻ dám tổn thương đến Yên Nhược Tuyết. Chúng đã không bố không mẹ, sống cô độc trên cái thế giới này, thế mà có những kẻ đốn mạt lại có thể ra tay làm những trò con bò như thế. Cá nhân ta không thể bỏ qua cho chúng được.” – Ma Tùng Quân nghiêm giọng nói.
Nghe thế Long Nguyên Giáp cũng thở dài. Hắn là kẻ thẳng tính, thực tình hắn cũng muốn Ma Tùng Quân vào đoàn của mình, nhưng cái tình hình rối rắm này khiến hắn không muốn một chút nào. Ma Tùng Quân cũng là con người giống như hắn, chắc hẳn cũng không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Thay vì cố đuổi nhau đi, có lẽ hợp tác là cách tốt nhất. Ở đây ngoài Ma Tùng Quân ra, Huyết Phong có chiến lực rất cao, tuy tuổi còn trẻ. Có thể giúp ích rất lớn trong trận chiến với Hỗn Nguyên Hội.
“Để đệ bàn lại với thư ký và đoàn phó. Chúng ta cần một kế hoạch kỹ lưỡng để phản công bọn chúng. Trước tiên đệ đi giải quyết tên quan binh kia cho ca.”
Nói rồi Long Nguyên Giáp uống vội ly cà phê sau đó cùng Rosaria tạm biệt Ma Tùng Quân rồi rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT