*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến 7h sáng, Ma Tùng Quân đã bán cháy hàng. Sau đó hắn treo cái bảng chiều nay nghỉ bán khiến nhiều người tiếc nuối.
“Ông chủ quán, cho mười tô hủ tiếu xem nào.”
Đột nhiên có một đoàn người tiến đến, trực tiếp ngồi xuống bàn nói.
“Ta bán hết rồi, ngày mai quay lại đi.” – Ma Tùng Quân một bên dọn bàn, một bên nói.
“Cái gì? Hết rồi? Buôn bán kiểu gì mới sáng sớm đã bán hết rồi? Có muốn bán ở đây không hả?”
Một gã bặm trợn đập bàn đứng lên chỉ thẳng mặt Ma Tùng Quân quát.
Thấy thế Ma Tùng Quân liền nhíu mày. Bọn này hình như đến đây phá bĩnh đúng không? Chắc là dậy muộn nên giờ mới đến được.
Đúng lúc đó, Yên Nhược Tuyết đang bê mấy cái bát đi ngang qua tên to con kia thì bị hắn tiện tay tát một cái.
“Con nhóc này cút ra.”
“Chát!!”
“Loảng xoảng...”
Yên Nhược Tuyết bị đánh văng sang một bên, mấy cái tô con bé đang bưng cũng bị rơi xuống vỡ nát ra thành từng mảnh.
Trong khoảnh khắc ấy, Ma Tùng Quân chỉ thấy một dòng máu nóng chạy thẳng lên đầu, hắn lập tức triệu hồi ra thanh trọng kiếm, hắn thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh trọng lựa của nó. Mà trực tiếp cầm trọng kiếm nhảy vồ tới bổ thẳng vào đầu đối phương.
Thời gian như tua chậm lại, Ma Tùng Quân bổ xuống nhưng lại bổ hụt vào khoảng không, mũi kiếm đập thẳng xuống dưới mặt đất khiến mặt đất nứt ra một cái khe lớn. Tên trước mặt hắn thì lại biến mất.
“RẦM!!!!!”
Tiếng động lớn vang lên bên tai Ma Tùng Quân. Lập tức Ma Tùng Quân ngoái đầu nhìn sang thì thấy Huyết Phong đang nắm cổ tên côn đồ ban nãy, sau lưng hắn ta là một bờ tường bị nứt. Vừa rồi tuy không kịp phản ứng nhưng Ma Tùng Quân vẫn thấy Huyết Phong lao đến đạp vào người đối phương.
“Rầm.”
“Thằng chó chết!!”
Huyết Phong liên tục đấm vào mặt hắn ta, đấm đến gương mặt đối phương lõm vào trong, răng văng tứa tung ra ngoài.
Nhìn sự tức giận của Huyết Phong, khiến cho Ma Tùng Quân tỉnh táo lại đôi chút. Hắn vội chạy lại bế Yên Nhược Tuyết lên để xem xét tình hình. Bấy giờ Yên Nhược Đan cũng khóc lóc chạy tới chữa trị vết thương trên mặt cho em mình.
“Không sao đâu, muội chỉ đau một chút.” – Yên Nhược Tuyết mếu máo nói.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Yên Nhược Tuyết bị sưng lên một bên, cơn tức giận vừa nguôi nay lại nổi bừng lên.
“Bố mày đ** cần biết lũ chó chúng mày do ai phái đến. Dám đánh con nít thì xác định khuyết tật với tao đi!”
Ma Tùng Quân gầm lên, hắn lập tức điều chỉnh trọng lượng thanh kiếm rồi quay mình chém về phía cái bọn đang đứng bần thần bên cạnh kia.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá vừa định chém thì một đống mũi tên đã phóng ra từ bên hông ghim thẳng vào người mấy tên côn đồ kia khiến bọn chúng nằm la liệt dưới đất.
Có một kẻ không bị dính tên, vì sợ quá liền ngồi bệt xuống đất, tè cả ra quần.
“Tha mạng, tha mạng... bọn ta chỉ nhận tiền làm việc... Không có ý đó.”
Hắn hoảng sợ thốt lên.
Ma Tùng Quân quay đầu nhìn người bắn ra mũi tên, chính là Lưu Béo. Lưu Béo vác hai tay hai cây nỏ lên sẵn tên, đồng thời chạy huỳnh huỵch về phía Ma Tùng Quân với gương mặt lo lắng.
“Tuyết Tuyết có làm sao không?”
Dù chúng đã hoảng sợ, nhưng Ma Tùng Quân vẫn không nguôi được cơn giận. Hắn dã man chặt xuống một kiếm, khiến cho kẻ vừa van xin kia bị đứt một cánh tay.
“Ahhhhhhhhhhhhh!!!!!!”
“Giết người, bới người ta giết người rồi.”
“Đau chết ta mất, đau chết mất...”
Tên đó liên tục gào thét lên.
Vốn mọi chuyện xảy ra ở quán hủ tiếu đã được mọi người chứng kiến, vài vị khách vừa ăn xong mới quay lưng đi đã bắt gặp cảnh tượng này rồi.
“Giết bọn nó đi, một đám lưu manh xóm chợ. Chuyên ức hiếp người khác, hay lắm, hôm nay gặp phải ông chủ quán.”
“Ta nói cho mà biết, ông chủ quán ở đây là Mạo Hiểm Giả, không phải là người hiền lành cho bọn côn đồ chúng mày ăn hiếp đâu.”
“Đánh hay lắm ông chủ Ma. Giết bọn nó đi.”
Xung quanh một đám người hô hào giết giết, điều này khiến cho Ma Tùng Quân càng thêm nhíu mày. Giết người ở đây tại sao lại là chuyện dễ dàng với bọn họ như vậy? Trong số những người hô hào kia, không thiếu những người lúc ăn có biểu cảm rất hạnh phúc, không thể nào khát máu như thế được.
Nhưng Ma Tùng Quân chỉ biết ngọn chứ không biết gốc. Bọn họ sống ở thế giới này quá khổ rồi, nhiều nỗi uất ức đọng lại khiến bọn họ chỉ muốn giết người nhưng bản thân lại không có cái bản lĩnh đó.
“Mày ngậm mồm lại cho tao, nói! Lũ nào cử mày đến đây?”
Ma Tùng Quân đặt kiếm đè lên miệng vết thương của gã cụt tay quát.
“Là là... hự...”
Gã ta còn chưa kịp nói, thì đột nhiên cổ của hắn tứa ra máu. Cứ thế mà gục xuống chết đi.
Ma Tùng Quân nhíu chặt mày lại, hắn nhìn về một tòa nhà bốn tầng cách đây vài chục mét.
[Đinh!]
— QUẢNG CÁO —
[Túc chủ cẩn thận, có vài kẻ đang theo dõi chúng ta. Có sáu người trong tòa nhà đó, ba người ở tòa nhà bên phải, một người ở bên kia bức tường trước mặt Huyết Phong.]
[Kẻ trước mắt bị một cơn gió cắt đứt động mạch máu trên cổ. Kẻ ra tay là tên ở sau bức tường.]
Lời của Phiền Bỏ Mẹ vừa dứt, đột nhiên Huyết Phong dừng lại động tác. Hắn bỏ tên côn đồ xuống, tiến về phía bức tường, tay của hắn như tay thép, trực tiếp đấm xuyên bức tường.
Sau đó rụt tay về, kéo đổ sập cả bức tường, kéo ra một gã đàn ông. Hắn mặc đồ xám, mặt che kín mít, trên tay có một cái nỏ nhỏ. Thấy mình bị bắt, vốn định vươn ra để bắn về phía Huyết Phong nhưng lại phát hiện ra cánh tay không còn một chút lực nào.
Bởi vì tay của hắn đã bị Huyết Phong bẻ gãy từ lúc nào không hay. Huyết Phong kéo miếng che mặt xuống, người này hắn chưa từng gặp.
Biết không thể làm gì được nữa, gã ta quyết định há miệng ra rồi cắn một cái vào khoảng không. Huyết Phong đang khó hiểu vì hành động đó của gã ta, thì hắn đã lăn ra chết ngất.
Thấy thế hắn liền bỏ cái xác ỉu xìu như cọng bún xuống, mọi thứ diễn ra quá mức quỷ dị khiến cơn tức giận của Huyết Phong biến mất. Hắn quay lại nhìn Ma Tùng Quân với ánh mắt vô tội.
“Hắn đã tự tử, không liên quan đến đệ.” – Ma Tùng Quân nói.
“Náo loạn gì ở đây?”
“Quan binh tới, mau tránh mau tránh.”
Bấy giờ một đoàn quan binh hùng hổ chạy đến quán hủ tiếu của Ma Tùng Quân. Thấy một cảnh tượng trên, bọn họ nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt đầy khó hiểu. Đây chẳng phải là ông chủ quán hủ tiếu hay sao? Tại sao lại giết người rồi?
“Có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại giết người?”
“Chúng ta không giết, có kẻ khác giết.” – Ma Tùng Quân nói.
“Thế trên kiếm của ngươi dính máu của ai?” – Một gã quan binh dè chừng nói.
“Là của hắn, ta chỉ chặt một tay để hỏi. Không có giết người, cứ tìm hiểu nguyên nhân chết ắt biết.” – Ma Tùng Quân trả lời.
“Trước tiên bắt lại rồi tính.”
Lập tức một đám quan binh vây lấy Ma Tùng Quân.
“Vui lòng bỏ vũ khí xuống, nếu không chúng ta quy ngươi vào tội chống đối đế quốc.”
Quan binh dẫn đầu hướng mũi thương về phía Ma Tùng Quân quát lên.
“Chống đối đế quốc? Từ khi nào tự vệ lại trở thành chống đối đế quốc?”
Đột nhiên có một giọng nói đầy vũ mị vang lên. Người xuất hiện chính là Bellamy Sophie, hôm nay nàng ta khoác trên mình bộ váy màu đỏ, khoét ở vùng ngực như thường lệ, bộ váy bó sát làm lộ ra vóc dáng chết người.
Làn da trắng mịn như ngọc, tóc vàng như ánh mặt trời lấp lánh giữa ban mai.
“Người đâu mà đẹp quá...”
“Mỹ nhân của đế quốc, chắc chắn đến từ đế quốc.”
— QUẢNG CÁO —
Bấy giờ tên quan binh cầm đầu quay sang nhìn mỹ nữ kia, nhíu mày hỏi:
“Xin hỏi cô là ai?”
“Giáo sư bộ phận nghiên cứu ma thuật dị biến của học viện Đế Quốc – Bellamy Sophie!”
Bellamy Sophie tự hào nói ra cái tên của mình, đồng thời còn để tấm huy hiệu của nhà trường ở trước ngực như để cho người khác phải nhìn vào nó. Chỉ là người ta cứ lo nhìn cái khe rãnh mê người kia, chứ có ai đi nhìn cái huy chương sắt làm cái gì?
“Không biết.” – Gã quan binh nói.
“Người của đế quốc ở đây khác nào hổ xuống đồng bằng bị chó khinh? Tránh ra đi.”
Đột nhiên Long Nguyên Giáp xuất hiện, chen ngang nói.
“Long Nguyên Giáp, đây là người của dong binh đoàn Nhâm Dần ngươi đúng không? Dù là dong binh đoàn của ngươi ta cũng phải bắt.” – Gã quan binh hùng hổ bước đến trước mặt Long Nguyên Giáp nói.
“Ồ? Vậy ư? Thế để ta nói cho ngươi nghe. Mấy thằng nhóc đầu đường xó chợ này, các ngươi ăn của chúng nó bao nhiêu tiền? Chúng nó thu tiền bảo kê quanh cái chợ Xóm Chuột, phá làng phá xóm. Bao nhiêu người báo án, không thấy mặt chó của ngươi đâu? Bây giờ hắn vừa chết một cái ngươi lại đến nhanh thế?”
“Chúng ta vừa đi tuần ngang qua đây thì thấy, liên quan gì đến chuyện đó?” – Gã quan binh gằn giọng nói.
“Bớt to mồm đi, bây giờ ta khui ra thì ngươi mới là kẻ phạm tội ở đây. Gọi pháp y đến kiểm tra, nếu không phải nguyên nhân đến từ Quân ca của ta, ngươi phải cúi đầu xin lỗi.” – Long Nguyên Giáp hùng hổ đáp.
Nghe thế tên quan binh kia bắt đầu chột dạ. Hắn ta lùi lại bàn với một tên trong đội của mình. Sau đó tiến lên nói:
“Theo luật chúng ta vẫn phải đưa hắn về trại giam, vì hắn là nghi phạm lớn nhất ở đây.”
“Lũ khốn nạn, ông chủ Ma rõ ràng chỉ tự vệ. Mấy tên ác ôn kia là tự lăn ra chết, chúng ta có thể làm chứng cho ông chủ Ma.”
“Đúng đó, lũ quan binh vô dụng các ngươi thì làm được cái gì? Lấy cớ bắt ông chủ quán lại để moi tiền đúng không? Cái lũ không có tình người.”
“Chúng ta làm chứng cho ông chủ Ma, ông chủ Ma không hề giết người.”
“Lũ quan binh các ngươi mới là nghi phạm đấy.”
Rõ ràng ở đây chỉ toàn là người trần mắt thịt. Phần lớn bọn họ ban nãy còn hô hào rằng Ma Tùng Quân giết hay lắm, nhưng giờ lại đứng ra làm chứng cho hắn không giết người.
Bấy giờ Huyết Phong chạy đến, định nói cho ra nhẽ thì bị Ma Tùng Quân đưa tay chặn lại. Thấy Ma Tùng Quân lắc đầu Huyết Phong cũng thôi không nói nữa, ở đây hắn là nhỏ nhất, chuyện này nên để bọn họ giải quyết.
Thế là hắn chạy đi xem tình hình của Yên Nhược Tuyết. Lúc này Yên Nhược Tuyết được đưa lên xe đang nằm điều trị.
“Để ta làm cho.” – Koch Clara bất ngờ xuất hiện ở bên hông xe nói.
Người này hôm qua cũng ăn nhậu cùng bọn họ, nên Lưu Béo và Yên Nhược Đan cũng gật đầu nhường cho Koch Clara lên xe.