“Mấy đứa muốn điều tra về đế quốc? Cái này ta không biết, ta từ một vùng hẻo lánh tới đây để buôn bán thôi.”

Ma Tùng Quân ngồi cánh xa mấy đứa nhỏ, miệng ngậm thuốc mà nói. Huyết Phong và hai chị em họ Yên không hiểu vì sao Ma Tùng Quân lại ngồi tránh xa như thế.

“Đúng, đệ muốn tìm xem nguyên do tại sao đế quốc lại tàn ác với làng của đệ và hai muội ấy như thế.” – Huyết Phong gật đầu kiên định nói.

Mối thù này đã ép hắn và hai chị em họ Yên phải trưởng thành trước so với tuổi. Hắn còn đỡ, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết còn quá nhỏ để biết báo thù là gì, nhưng chúng vẫn nung nấu ý chí đó trong đầu.

“Hai đứa nhóc này không đi tìm bố mẹ hay sao? Báo thù cái gì?” – Ma Tùng Quân chỉ sang hai chị em họ Yên nói.

“Nếu họ còn sống, nhất định sẽ tìm đến tỷ muội bọn cháu. Thúc thúc lớn tuổi đừng xem cháu là con nít. Cháu lớn rồi, đủ nhận thức...”

“Thì vẫn là con nít đúng chứ?” – Ma Tùng Quân cắt ngang lời Yên Nhược Đan.

Hắn ném điếu thuốc xuống đất, rồi đạp lên nó. Gương mặt bơ phờ của Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm Yên Nhược Đan nói:

“Muốn báo thù cũng được thôi. Nhưng thử hỏi mấy đứa một câu, tìm từ đâu? Mấy đứa có biết không?”

“Biết!!” – Yên Nhược Đan phồng má lên gật đầu chắc nịch nói.

“Nói nghe xem?” – Ma Tùng Quân ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

“Làng của cháu rất mạnh. Tất cả đều là các Ma Pháp Sư, ông cháu tự xưng là một trong các Ma Pháp Sư mạnh nhất thế giới. Ông nội dạy chúng cháu rất nhiều điều.”

“Từ lẽ đó có thể suy ra, để giết được ông nội cháu, đế quốc phải cử ra quân đội hoàng gia chính quy của bọn họ. Chẳng những chính quy, mà còn phải mạnh nhất. Tin tức nằm ở đó rồi, chỉ cần từ từ điều tra.”

Yên Nhược Đan hất mũi lên nói.

“Ờ hay quá. Rồi điều tra kiểu gì? Mấy đứa nhóc này lại gần được quân đội hoàng gia à? Không khéo vừa mới lại gần đã bị chúng đá đít ra ngoài. Hay muốn trở thành Ma Pháp Sư hoàng gia để điều tra?” – Ma Tùng Quân cười khẩy nói.

“...”

Cả ba nghe thế liền im bặt.

“Thế thì ta đoán đúng rồi. Coi như vào được quân đội hoàng gia thì thế nào? Tốn bao lâu để leo đến vị trí cao, tiếp xúc được bí mật?”

“Thế coi như mấy đứa là thiên tài đi, ai trong tương lai cũng có thể trở thành Ma Pháp Sư cường đại. Lỡ may bị phát hiện thân phận thì thế nào? Đến chết cũng không biết chết làm sao.”

“Giả sử không bị phát hiện, thì đế quốc cũng thừa sức để tẩy não mấy đứa.”

Vừa nói Ma Tùng Quân vừa leo lên xe pha cà phê.

“Tẩy não?” – Huyết Phong không biết tẩy não nghĩa là sao.

“Cứ hiểu là bọn chúng sẽ làm cho mấy đứa tin rằng chúng chính là người tốt. Gia đình mấy đứa mới là người xấu.”

“Cạch cạch cạch...”

Ma Tùng Quân ló đầu ra nói, trên tay hắn là cốc cà phê đang quấy đều đường lên.

“Tẩy não... muội quả thật có nghe qua.” – Yên Nhược Đan mang sắc mặt ngưng trọng nhìn Huyết Phong nói.

Sau đó con bé lại nhìn Ma Tùng Quân bằng ánh mắt khâm phục. Nhưng thực tế Ma Tùng Quân chỉ nói bừa thôi. Ở thế giới của hắn, không thiếu mấy cha chính trị viên thối nát, tẩy não người dân để được phiếu ủng hộ từ người dân, rồi được quyền cao chức trọng. Xong cuối cùng nhậm chức rồi, lại chẳng làm giống lời hứa. Thế là dân bị lừa, cũng chẳng làm được khỉ gì.

Thế giới của hắn không có phép thuật còn như thế, huống chi thế giới có phép thuật. Căn bản trước mắt hắn toàn mấy đứa trẻ chưa trải đời, dù trải qua đau thương nhưng kinh nghiệm sống của đứa nào cũng bằng không. Đời nó đơn giản như thế thì hắn chẳng phải đi bán hủ tiếu.

“Thúc đả kích tụi cháu như thế, chẳng lẽ thúc có cách?” – Yên Nhược Đan không chịu nhường nhiện, cô bé chu đôi môi nhỏ lên nói.

“Không, ta làm gì mang thù với đế quốc. Nhưng có cơ hội thì đâm một phát cho chết cũng được.” – Ma Tùng Quân vuốt cằm nói.

“Xì, tưởng thế nào. Chỉ giỏi đả kích người ta.” – Yên Nhược Đan liếc xéo Ma Tùng Quân một cái.

Trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, hắn không biết cho con bé này ăn là đúng hay sai. Hay cho nó nhịn đói để cái miệng nhỏ kia bớt nói đi?

...

Sắp vào tới thành An Sương, nên Lưu Béo không lấy áo giáp ra để nghiên cứu nữa. Về tới thành thì vừa hay trời đã tối. Ma Tùng Quân vốn muốn nghỉ ngơi một hôm, ngày mai sẽ bày bán hủ tiếu sau. Hắn cũng quên nhìn đồng hồ, trời bây giờ đã về khuya rồi.

Ba người Huyết Phong lúc này ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa phụ. Lần đầu bọn họ đi xe như thế này, không ngờ trên đời lại có một chiếc xe không cần đến ma thuật, không cần đến ngựa kéo mà vẫn có thể chạy. Đúng là quá kì diệu.

Bất quá khi tới cổng thành, Ma Tùng Quân lại bị chặn xe lại. Hắn không được phép vào trong, vì bây giờ trời đã tối.

“Xin lỗi, đợi sáng mai hãy vào. Ban đêm thành chúng ta có lệnh không cho ai ra vào thành.”

Một tên lính nói với Ma Tùng Quân.

“Sao lại thế? Ngươi thấy ta làm gì có vũ khí. Xe chỉ chở toàn con nít, không cho vào tối nay chúng ta ngủ ở đâu?”

Vừa nói Ma Tùng Quân vừa lấy ra một quan tiền dúi dúi vào tay gã lính rồi nói khẽ:

“Cho chúng ta vào thành đi, có chút quà mọn này gửi các huynh đệ uống trà.”

“Thế này thì làm khó chúng ta quá.” – Tên lính thay đổi sắc mặt.

Nhưng hắn vẫn không nhận tiền, hắn lại nói tiếp:

“Nếu vào ngày bình thường ta có thể cho ngươi vào rồi. Nhưng đế đô vừa mới ra lệnh cho chúng ta, gần đây phải cảnh giác biên cương. Ban đêm không thể để cho người lạ ra vào thành.”

Dù rất muốn nhận tiền, nhưng tên lính lại yêu quý cái mạng của mình hơn nên đành từ chối Ma Tùng Quân.

“Haizz, thôi được rồi. Vậy chúng ta ra đằng kia ngủ vậy.”

Ma Tùng Quân thở dài nói. Dù sao thì xe hắn cũng đủ chỗ để ngủ, tối không sợ mưa hay sương rơi xuống.

Quyết định xong, Ma Tùng Quân cho Lưu Béo dựng lều, hắn và Huyết Phong có thể ngủ trong đó. Tuy hơi chật một chút, còn hơn là ngủ ngoài trời. Ma Tùng Quân thì nhường lại cái gác xếp trong xe cho hai đứa nhỏ, hắn lên xe ngả ghế ra ngủ cũng được.

Cả ba người Huyết Phong không một ai phàn nàn chút nào. Suốt những ngày qua bọn họ đều ăn bờ ngủ bụi, bụng khi đói khi no. Hôm nay vừa được ăn ngon, vừa có chỗ để ngủ, thật sự rất biết ơn Ma Tùng Quân.

Chưa kể Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết còn được đi tắm nữa. Với hai cô bé đáng yêu ưa sạch sẽ này, nhiều ngày không được tắm đúng là cực hình với chúng.

Đang lúc chuẩn bị lên xe thì đột nhiên gã lính ban nãy chạy lại chỗ Ma Tùng Quân nói:

“Sao ngươi không nói sớm ngươi là người của dong binh Nhâm Dần? Thật là, vào trong đi.”

“Cái gì cơ?” – Ma Tùng Quân mặt một dấu hỏi chấm.

Hắn nghiêng đầu nhìn vào cổng thành, thì thấy Huỳnh Đức đứng bên đó vẫy tay về phía này. Thấy thế Ma Tùng Quân cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền đánh xe đi vào.

....

“Thật ngại quá, là do ta khiến huynh khó xử rồi. Huynh cứ yên tâm, bất cứ lúc nào huynh cũng có thể lấy danh nghĩa của dong binh Nhâm Dần để thông qua cửa thành. Đoàn trưởng đã đứng ra đảm bảo cho huynh. Nếu thấy bất tiện, huynh có thể từ chối cũng được.”

“Giáp đệ đang bận việc sao?” – vào được thành, Ma Tùng Quân hỏi Huỳnh Đức.

“Đoàn trưởng đang đi an ủi gia đình của các huynh đệ trong đoàn. Ngày mai sẽ đến gặp Ma huynh sau. Không biết Ma huynh tìm được chỗ ngủ chưa? Dong binh đoàn chúng ta có một dãy nhà trọ, hay là mọi người đến đó đi.” – Huỳnh Đức nói.

“Thế cũng được. Để cho mấy đứa nhỏ này ngủ đi. Ta ngủ trên xe quen rồi, Lưu Béo có muốn ngủ trọ luôn không?”

Được Ma Tùng Quân hỏi, Lưu Béo lắc đầu. Hắn tất nhiên không muốn ngủ trọ, hắn ngủ trong lều quen rồi, ấm cúng, êm ái còn hơn cái giường cứng ngắc của mấy nhà trọ kia.

Sau khi quyết định xong chỗ ngủ. Ma Tùng Quân để xe gần nhà trọ. Căn bản trời bây giờ cũng đã khuya, tòa thành chẳng còn mấy người thức. Đường xá vắng hoe, không có gì để nhìn. Nhưng ngày mai vẫn cần phải buôn bán.

Khi mọi người còn đang say giấc nồng. Ma Tùng Quân đã dậy từ bốn giờ sáng. Giờ lọ mọ nấu nướng bên ngoài, mải làm nên không để ý đến Yên Nhược Tuyết dậy từ lúc nào đứng ở bên cạnh nhìn hắn.

“À, quên lọ muối.” – Ma Tùng Quân quay người định lên xe lấy đồ.

Nhưng hắn thấy một cái bóng trắng trắng nhỏ nhỏ lấp ló bên cạnh xe. Tim Ma Tùng Quân đập thình thịch lên hai cái.

“Thúc... thúc có cần phụ không?”

Giọng nói nhẹ như tiếng sáo cất lên khiến Ma Tùng Quân thở phào ra một hơi.

“Nhược Tuyết này, lần sau có thể để lại một chút tiếng động không? Trẻ nhỏ nên ngủ ngày tám tiếng mới đúng. Đi lên ngủ tiếp đi.” – Ma Tùng Quân từ chối sự giúp đỡ của Yên Nhược Tuyết. Con bé này đi cứ như ma ấy.

Thấy thế mặt con bé xụ xuống, dáng người bé nhỏ cố gắng trèo lại lên xe nhưng không được.

“Thôi được rồi, ra kia rửa thịt cho ta đi. Có biết rửa thịt không?” – Ma Tùng Quân thấy thế bèn nói.

‘Gật gật’ – Yên Nhược Tuyết ra sức gật đầu, gương mặt dần nở nụ cười. Đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, đôi mắt biết cười đó lớn lên chắc chắn sẽ thành mỹ nhân.

Bất quá Ma Tùng Quân mặt vẫn hờ hững nói: “Vậy rửa đi, đừng để mất miếng thịt nào.”

Đến 5 giờ sáng. Huyết Phong cũng thức dậy, hắn thấy Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đang phụ Ma Tùng Quân bê bàn ghế làm cái gì đó. Hắn liền hỏi:

“Ma huynh bán cơm ư?”

“Không, cơm để ăn thôi.” – Ma Tùng Quân đáp.

“À... Ma huynh. Đệ muốn hỏi một câu, Ma huynh đi từ Dạ Lang tới, Ma huynh có gặp một cái xe ngựa bằng sắt, có bốn bánh tròn tròn, người điều khiển xe đó là một ông chú lớn tuổi bán hủ tiếu. Ma huynh có biết hủ tiếu không?”

Huyết Phong hồn nhiên nói mà không hề hay biết sắc mặt Ma Tùng Quân nhìn hắn trông rất khó coi. Chẳng phải cái thằng này đang tả hắn hay sao? Làm sao nó biết được?

Ma Tùng Quân dám chắc rằng, cả thế giới này chỉ có mình hắn bán hủ tiếu. Làm mẹ gì có thằng bán hủ tiếu thứ hai.

“Phong ca ca... thúc thúc chính là người đó.”

Lúc này Yên Nhược Đan đến kéo áo Huyết Phong mà nói.

“Hả?” – Huyết Phong trố mắt ra nhìn Ma Tùng Quân.

“Gì? Muốn gì?”

“Ha ha hôm nay có người dọn quán dùm. Ma huynh, đệ ngủ tiếp đây.” – Lưu Béo la lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play